19

Phương Khánh quận chúa cùng tỳ nữ bước vào chính điện, trước mặt thiên nhan nàng hạ người hành lễ, khi được miễn lễ nàng đảo mắt sang Tú Anh cười có lệ rồi cất giọng:

- Thần đến trễ xin tạ tội cùng thái hậu và hoàng thượng, sỡ dĩ to gan như vậy cũng là do muốn dâng lên hoàng thượng bảo vật cầu an vừa từ Nguyễn quốc xa xôi.

- Hoàng muội có công đem vật báu đến tặng cho trẫm thì làm sao ta có thể trị tội được chứ!

Bảo Minh cười ngạo nghễ miễn tội cho em gái đã cất công xa xôi từ đất khách quê ngươi trở về Bảo quốc thỉnh an người.

- Nghe tin long nhan bất thể, thần hết lòng lo lắng nên ngày đêm đến chùa lễ phật thỉnh tượng Quan Âm đúc bằng vàng về đây để dâng lên hoàng thượng, mong có thể xua tan vạn bệnh.

Phương Khánh quận chúa phất tay như ban lệnh truyền mang tượng Quan Âm đến, chưa bao lâu thì ba tên thái giám cùng Mâu Thủy đã khiêng chiếc hộp gỗ lim cao chừng nửa thân người vào, mỗi bước đi của họ đều được các quan thần dõi theo không rời như thể sợ đánh mất cơ hội quý báu chiêm ngưỡng báu vật ngoại bang.

Chiếc hộp gỗ lắp lánh ánh vàng theo từng chuyển động ôn nhu ở phía bàn tay quận chúa, cánh cửa mở toang lộ rõ pho tượng Quan Âm được điêu khắc vô cùng sắc sảo.

- Đẹp, thật đẹp làm sao! Quả là tài điêu khắc ở Nguyễn quốc không nơi nào sánh bằng. Phương Khánh à, trẫm rất thích.

Nụ cười trên môi Bảo Minh cho thấy người đang rất hài lòng về món quà này mà cùng với thái hậu khen lấy khen để.

- Hoàng thượng quá khen, từ lúc xuất giá theo chồng đến nay thần mới trở lại triều ca, món quà này nào đâu xá chi với phần nhung nhớ trong lòng thần về hoàng huynh cùng hoàng mẫu, dù đã thay họ Trần thành họ Nguyễn nhưng cái tên Trần Phương Khánh vẫn luôn đọng lại trong tâm trí thần cho dù ở nơi nào.

Lời thốt như rót mật vào tai, hoàng thượng và thái hậu không khỏi hạnh phúc mỉm cười miễn lễ cho quận chúa.

- Hoàng muội ta miễn lễ cho khanh, mau vào vị trí cùng nhau thưởng thức yến tiệc.

Tượng vàng được trao lại cho thái giám cận thân đem vào trong, Bảo Minh cười ngạo nghễ tay vỗ theo nhịp ngầm ra lệnh cho phía nhạc công tiếp tục tấu nhạc khúc.

Bữa tiệc diễn ra suông sẻ không có chút biến động nào, Bảo Minh đã quá chén nên được đưa về thẩm cung an nghỉ.

Tiệc vừa tàn, Tú Anh liền đưa Mâu Thủy về Trường Xuân cung tra hỏi.

- Rốt cuộc ngươi đã đi đâu trong lúc ta đang dự yến tiệc mà không phải là đứng hầu ta?

Ngồi giữa chính điện trừng mắt nhìn xuống nơi Mâu Thủy vừa bị xô ngã bởi những tên thị vệ, giọng Tú Anh tỏ vẻ ngờ vực.

- Tôi...Ta bị đau bụng sau khi giải quyết định trở lại thì tình cờ gặp quận chúa, người liền bảo ta khiêng tượng bởi tên thái giám kia vừa vấp ngã không thể tiếp tục đi được, ta còn không biết nàng ta là ai nữa cơ mà nhưng với phụng bào trên người nàng, ta nghĩ nàng chắc chắn là người trong hoàng tộc nên miễn cưỡng tuân lệnh theo.

Kịch bản đã được quận chúa dạy trước, Mâu Thủy theo đó mà thực hiện khả năng diễn xuất tài ba, vẻ mặt vô tội buông lời giải thích.

- Xem như ta tin ngươi lần này, đúng là Phương Khánh quận chúa đến chính ta cũng mới lần đầu diện kiến, nghe đâu đó rằng nàng ta đã xuất giá trước khi ta nhập cung ba tuần trăng.

Nhâm nhi tách trà trên tay, nét mặt giận dữ trở về vẻ an nhiên thường có nhưng với một người xảo quyệt trong dạ nàng làm sao khỏi việc vẫn hồ nghi.

- Khi nào thì người mới có thể dạy ta cách sử dụng các món báu vật vậy? Tính tình ta ghét nhất là chờ đợi cho nên hiện tại cũng không đủ kiên nhẫn đợi chờ.

Một câu hối thúc đưa ra, Tú Anh đang muốn trừ khử Mâu Thủy càng sớm càng tốt tránh đêm dài lắm mộng.

- Để cho bảo vật lấy lại huyền năng như ban đầu thì ít nhất cần thêm vài ba hôm nữa, nó cũng như con người vậy mệt thì cần phải nghỉ ngơi, thưa quý phi nương nương.

Mâu Thủy cố ý kéo dài thời gian đời đến khi Khánh Vân cùng Kim Duyên trở lại nên thốt lời cầm chừng, cô tin chắc hai người ấy sẽ về trong nay mai mà thôi.

- Chờ là chờ đến khi nào, đợi là đợi bao lâu? Ta cho ngươi hai hôm nữa bắt buộc ngươi phải dạy hết cho ta, nếu không thì nơi địa phủ chờ cửa Khánh Vân cùng hoàng hậu xuống mà đoàn tụ!

Tú Anh quát tháo, đặt mạnh tách trà xuống bàn khiến nước trà tung tóe khắp mặt bàn rồi hùng hổ bỏ vào khuê phòng.

...

- Thưa quận chúa, đây là thơ của tỳ nữ Hương Ly đưa cho thần gửi lại cho người. Ở Phật điện càng lúc càng đông thị vệ, hạ thần e không thể vào ra dễ dàng nữa.

Tên thị vệ trong bộ hắc phục vào khuê phòng của Phương Khánh quận chúa bằng đường mái ngói, giao lại lá thư cho nàng kèm báo cáo tình hình nơi Phật điện.

- Làm tốt lắm, người mau trở về thay y phục, nhớ phải cẩn thận.

Tên thị vệ tuân lệnh, hành lễ rồi rời khỏi. Phương Khánh lập tức mở bao thư, đọc nội dung bên trong.

Hương Ly hết mực tin tưởng nơi quận chúa liền kể hết sự tình một chuyện cũng không thiếu sót.

- Thôi chết rồi, hoàng huynh.

Phương Khánh bàng hoàng tâm thần như bấn loạn, đôi tay cầm chặt lá thư mà rung rẫy, mọi thứ quá đỗi kinh hãi hơn cả sự tưởng tượng. Cứ nghĩ chỉ là trành dành ân sủng từ phía thiên nhan ai ngờ rằng đó là cả âm mưu thông đồng với kẻ thù hòng thí chúa đoạt ngôi, lá thư ghi rõ chính hoàng huynh Bảo Hoàng cùng Tú Anh quý phi là người khởi nguồn sự việc. 

- Huynh là người luôn yêu thương và nuông chiều ta hết mực, khi nghe tin ta xuất xứ phương xa chính huynh cũng là người quỳ trước điện vàng mong cha suy xét lại. Giờ huynh lại can tội phản vua...có thác đi cũng không hết tội.

Phương Khánh lệ tràn nói trong cơn nấc nghẹn, bất lực trong việc tìm cách khuyên bảo Bảo Hoàng quay đầu là bờ. Nàng nức nở cầm lấy giấy bút viết đôi dòng rồi cho vào bao thơ gọi người đem lá thư gửi về chốn Nguyễn quốc.

...

- Chết mất thôi, bản phác họa lại có chút nhầm lẫn rồi, phải làm sao đây? Không lẽ phải làm phiền Ngọc Châu sao?

Khánh Vân gằng giọng, tay liền tục vò mớ tóc khiến chúng rối tung. Tối qua cứ mãi luyên thuyên trò chuyện giúp Kim Duyên hiểu rõ hơn về cuộc sống hiện đại mà quên mất việc kiểm tra lại mớ bài đã soạn, cô quên đi một số phân tích quan trọng làm bản phác họa sai đi vài phần nhưng cô lại không thể vẽ.

- Mình có thể giúp cậu.

Kim Duyên đã tỉnh giất từ bao giờ nói vọng từ phía sau Khánh Vân.

- Cậu biết vẽ?

Khánh Vân ngoái đầu, giọng ngờ vực, đanh mắt nhìn lấy nàng.

- Một vị hoàng hậu không chỉ công, dung, ngôn, hạnh là đủ mà phải còn biết cầm, kì, thi, họa.

Ánh mắt khinh thường của Khánh Vân khiến lòng tự ái của mình nổi dậy, Kim Duyên bước xuống giường di chuyển đến bàn học nhướng mắt ý bảo Khánh Vân nhường chỗ cho nàng rồi ngồi vào vị trí.

- Họa thế nào?

- Vẽ chỗ y như bức họa của Ngọc Châu, thay vì gió nhẹ thì vẽ thành một cơn bão như vậy mới có thể khiến khí hậu thay đổi.

Đưa bút chì cho Kim Duyên, Khánh Vân nói lên ý muốn của mình rồi chăm chú vào từng nét vẽ đầu của nàng.

Ban đầu có chút không quen với độ cứng của đầu chì nét vẽ trông có phần nguệch ngoạc, dần dà thành thạo hơn từng đường vẽ liền trở nên mềm mại, phong thái thềm phần thoát tục, phác họa giống nhau như tạc nhưng nét sống động thì tay nghề Kim Duyên có vẻ nhỉn hơn Ngọc Châu gấp bội, khả năng hội họa của thời phong khiến không phải chỉ là lời truyền miệng, tận mặt chứng kiến Khánh Vân trong lòng ca tụng khôn xiết.

- Cậu xem lại xem đã đúng ý cậu chưa.

Kim Duyên xoay nhẹ cổ tay đã đơ cứng sau hơn một giờ đồng hồ cầm bút, phác họa sơ xài hiện tại không khác gì một bức vẽ hoàn chỉnh chỉ thiếu một chút màu sắc nữa thôi sẽ vô cùng tuyệt hảo.

- Hơn cả những gì mình mong đợi nữa kìa, lần này chắc giáo viên sẽ đánh giá rất cao về độ chân thật của bản vẽ kèm theo bài luận.

Khánh Vân xuýt xoa khen tặng, nhìn kĩ phần bài tập của bản thân rồi mỉm cười ưng dạ.

- Cha mình từng dạy đừng nên phiền hà người khác mãi, nếu là việc quan trọng phải tự cố gắng làm cho được nên một lời khuyên cậu nên học hội họa chớ nhờ vả người khác, cậu là người học không phải Ngọc Châu học.

Kim Duyên nâng mặt, ôn nhu buông lời chỉ bảo khi thấy Khánh Vân chỉ mãi mê sắp xếp bài vở.

- Nó không quá cần thiết đến nỗi phải đi học đâu, đối với môn học của mình việc vẽ vời chỉ là phần bé nhỏ thôi nhưng dù sao cũng rất cảm ơn cậu.

Khánh Vân cười nhẹ đặt bài tập vào balo sẵn tay dọn dẹp bàn học cho gọn gàng.

- Phận nữ nhân nhưng không cửa đóng then cài, không khuê phòng chính chuyên lại dùi mài sử sách, thi cử như các đấng nam nhi quả thật thời đại của cậu rất quái lạ.

Kim Duyên nghĩ không thông liền buông miệng so sánh, đối với nàng việc nữ nhân học hành rồi thi cử quá đỗi xa lạ.

- Thời của cậu gắn liền với câu "trọng nam khinh nữ", nữ nhân phải ở tư gia đợi ngày cha mẹ sắp đặt rồi gả đi không cần học hành làm gì, qua bao tháng năm thì câu nói ấy nay đã được thế vào bằng bốn từ khác là "nam nữ bình đẳng", hẳn là việc nào nam làm được thì nữ cũng làm được không phân biệt.

Khánh Vân chê cười suy nghĩ của Kim Duyên hạ thấp nữ quyền liền đáp trả quyết liệt.

- Vậy cậu nói xem, nữ nhi là liễu yếu tay mềm làm sao có thể ra chiến trường nếu chiến tranh xảy đến?

Nàng hoàng hậu vốn hiền thục cùng lên bàn cân đấu khẩu, không chút nhúng nhường uy nghiêm hỏi.

- Thời đại của mình, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh! Thường khi cậu thường nghe chồng đánh vợ nhưng đây không ít vụ vợ đánh chồng.

Khánh Vân phẩy tay chối bỏ lời nàng.

- Gái nghịch chồng tội rất nặng.

Vẫn khẩu khí ấy, Kim Duyên không muốn mình thua cuộc.

- Ở thời mình, chồng nghe lời vợ may mảy không dám nghịch nửa lời nhưng vẫn sống vui sống khỏe.

Lần nữa chối bỏ lời nàng, Khánh Vân khiến Kim Duyên mặt mày đỏ bừng vì tức giận.

- Không thể nào.

Kim Duyên đập bàn đứng dậy, ánh mắt sắt lẽm lườm lấy Khánh Vân.

- Nộp bài tập xong, mình sẽ dẫn cậu đi một chuyến mãn nhãn cho biết thế nào câu nam nữ bình đẳng.

- Được!

Hai ánh mắt lườm nhau như hận thù truyền kiếp, Khánh Vân mím môi nén cười với cơn bùng cháy phừng phực tỏa ra từ Kim Duyên, nàng trở nên sôi nổi như vậy khiến cô càng thêm thích thú.

- Nếu mình nói đúng thì tính thế nào?

Khánh Vân cảm thấy cần thêm chút kích thích nên bày trò cá cược.

- Cậu muốn thế nào cũng được nhưng nếu ở thời đại cậu vẫn không khác gì Bảo quốc thì ra sao?

Như một đứa trẻ phút nóng giận, nàng chấp nhận lời cả cược. Hẳn là khi này hoàng hậu cũng chỉ là nữ nhân tầm thường, không còn nhớ đến quyền chức nữa.

- Cậu muốn sao tùy ý.

Khánh Vân bắt chước nàng, đập mạnh tay lên bàn ra sức nghênh mặt đắc thắng.

...

Tiếng nhạc xầp xình vang lên khi Khánh Vân mở cánh cửa của phòng tập thể thao, nhanh chóng nắm lấy tay Kim Duyên kéo vào trong, chu chu môi, tay chỉ về hướng một động viên nữ đang gánh những viên tạ lớn:

- Cậu nhìn xem đằng kia kìa, có thấy một cô gái đang ra sức gánh mấy viên màu đen không, chúng ít nhất cũng hơn tám mươi cân, còn những chàng trai kề cận chính là học viên của cô ấy.

- Mình không tin.

Kim Duyên lắc đầu, một mực không tin tưởng những lời Khánh Vân vừa thốt.

- Tức chết với cậu, lại đây.

Khánh Vân kéo Kim Duyên đến nơi để tạ, cầm lấy mảnh tạ giống y hệt đặt vào tay Kim Duyên mặc nàng cảm nhận ra sao.

Khánh Vân rút tay Kim Duyên bởi lực nặng của mảnh tạ kéo nàng theo.

- Đáng đời cậu, đã tin chưa?

Khánh Vân trách mắng nhưng cũng nhanh chóng ngồi xuống đỡ nàng đứng dậy.

- Có sao không đó?

Vẻ mặt cô xót xa khi thấy lòng bàn tay nàng bỗng trở nên đỏ hõn, giọng điệu ân cần kèm theo dùng tay xoa xoa mong có thể giảm đau cho người đối diện.

- Thật là nặng thế sao? Cô ta gánh mỗi bên bốn mảnh vậy hiện tại đã một trăm sáu mươi cân rồi.

Rụt rè chậm rãi rút đôi tay lại, xem xét thấy vẻ mặt Khánh Vân không có thay đổi mới lên tiếng nói tiếp:

- Xem như cậu nói đúng nhưng còn việc trị nước thì sao?

- Hiện tại trên thế giới thì vẫn có một nữ hoàng đang nắm quyền một đất nước có thể nói là đại cường quốc, quan chức nữ giới nước ta nhiều vô số kể, có cả một hội đoàn lớn dành để bảo về quyền của phụ nữ và trẻ em. Nữ nhân cầm súng ra trận cũng không phải hiếm thấy, thị vệ nữ cũng cang đảm không thua kém nam nhân, nói không bằng chứng cậu lại khinh khi cho xem, đi cho biết mặt!

Khánh Vân hỉnh mũi tiếp tục đưa nàng đi đến nơi khác, một lòng quyết thắng trận này vì lời hứa của nàng, muốn gì nàng cũng ân thuận, cô chính là muốn nàng ở lại nơi này, bên cạnh cô mãi mãi.

Đặt chân đến một trường bắn súng nơi dành cho các cảnh sát thực tập rèn luyện kĩ thuật, cách một lớp rào vẫn thấy rõ những cô gái đang mặc quân phục, đeo tai chụp chống ồn, mặt nghiêm nghị, tập trung hướng tay cầm súng vào vòng tròn phía trước sau đó bóp còi.

Những tiếng súng vang rộng cả khuôn viên đến Khánh Vân cùng Kim Duyên cũng phải giật cả mình.

- Tốt lắm, kĩ thuật của các em đã tốt hơn rất nhiều.

Một giọng nữ thốt lên, đứng dậy từ băng ghế từ từ tiếng về các nữ thực tập. Với quân phục trên người đoán không lầm cô ta thuộc hàng trung úy trở lên.

- Cảm ơn người, thưa trung úy.

Các nữ thực tập hành lễ rồi rải bước vào chỗ mát mẻ nghỉ ngơi trao lại sân tập cho nam cảnh sát thực tập.

- Đó là trung úy không khác tướng quân ở thời cậu là bao, cô ta là người duyệt binh, nếu quốc gia có chuyện cô ấy cũng chính là người đem quân lính ra chiến trận, chẳng kém nam nhân khí thế hào kiệt chút nào cả, đã thông mắt chưa, hoàng hậu!

Khánh Vân cười ha hả, đập tay vào nhau tỏ vẻ hài lòng với kết quả vừa nêu, lần này cô muốn nàng phải tâm phục, khẩu cũng phải phục.

- Còn vợ chồng?

Kim Duyên tìm cớ chối bay chối biến, nàng không cam tâm để thua một trận hết sạch đến như vậy.

- Cậu không nhớ mẹ mình đã chống lệnh ba mình ra sao sao? À còn nữa, bổ sung thêm là thời đại của mình ngay cả người dẫn dắt một đất nước thì cũng chỉ được một vợ miễn có chuyện năm thê tứ thiếp, đã chịu thua chưa?

Khánh Vân chống tay ngang eo, thở hắt một cái rồi lên giọng trả lời nàng, cách thể hiện rõ thảnh thơi vì chắc chắn phần thắng.

- Loạn thật rồi, nơi này đúng là loạn.

- Mỗi nhà mỗi cảnh, cậu xem là loạn nhưng ở đây thì là chuyện hiển nhiển nghĩ như cậu mới chính là loạn, là phận con gái cậu không nên hạ thấp bản thân như vậy, nữ nhân cũng là người không phải là thứ cỏ cây bên đường đâu, cô ngốc ạ.

Khánh Vân đưa ngón trỏ nhịp nhẹ vào đỉnh mũi Kim Duyên răn đe nàng phải suy nghĩ thông thoáng hơn.

- Mặc kệ mình.

Kim Duyên cứng đầu giữ lấy ý kiến riêng, hất tay Khánh Vân ra khỏi, mặt tỏ vẻ hờn giận.

- Không phải chính cậu cũng đang đứng ra trị nước thay chồng, điều này cho thấy cậu cũng không thua kém nam nhân, tâm phục khẩu phục đi, đừng có mà ngang bướng.

Bĩu môi trêu chọc, Khánh Vân biết nàng thẹn vẫn cố tình nói thêm, đúng là gan to tựa trời.

- Không thèm chấp cậu!

Trong dạ như lửa đốt nhưng vẫn kiềm chế, Kim Duyên phụng phịu xoay người đi về phía xe mở cửa rồi ở yên phía trong, cố ý đóng cửa thật mạnh như để xả nhẹ cơn tức giận.

- Này, cậu giận thật rồi đó hả?

Ngấm ngầm hiểu ra nàng nghiêm túc nổi trận lôi đình, sắc mặt Khánh Vân liền nhợt nhạt, nhanh chóng chạy vào xe xem ý tứ thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip