6

- Hay là, cô đỡ Kim Duyên lên xe giúp tôi đi, để tôi chở em ấy về! - Mâu Thủy nói với Khánh Vân, nhưng cô còn chưa kịp trả lời thì em đã bác bỏ.


- Không cần đâu! Chị chở chị Ly với chị Duyên về trước đi! - Kim Duyên hết lần này đến lần khác 'đuổi' Mâu Thủy về.


- Nhưng mà làm sao cô ta biết nhà mà đưa em về? - Mâu Thủy không biết đây có phải là em của chị không nữa. Từ bao giờ lại cứng đầu như vậy?


-Chị Vân biết mà! Hồi sáng chị ấy còn đưa em về... Hức! - Kim Duyên nấc lên.


- Em... Tốt nhất, sáng mai em hãy giải thích rõ ràng cho chị biết! - Mâu Thủy nói rồi, liền một mạch đi ra xe.

Đợi ba người họ đi rồi, Khánh Vân nhìn Kim Duyên thật bất lực, Mỹ Nhân cũng ngơ ngác nhìn em.

- Mày thấy chiếc xe đó không, Vân? - Mỹ Nhân nhìn theo hướng chiếc xe Mâu Thủy đi mà trầm trồ.


- Tao đâu có đui đâu mà không thấy! - Khánh Vân khinh bỉ bạn mình.


- Ê, nếu như vậy, Kim Duyên là con nhà giàu nha! - Mỹ Nhân như phát hiện ra một điều mới lạ.


Khánh Vân nghe Mỹ Nhân nói như vậy, liền có chút đăm chiêu nhìn cô gái trong lòng mình.


Tối hôm qua, Khánh Vân chỉ nghĩ Kim Duyên là một cô gái con nhà giàu bình thường, nhưng nhà biệt thự, lại đi mua đồ ăn cho họ, còn đi ăn nhà hàng sang trọng, lại trông có vẻ thân quen với nhà hàng này. Tình huống gặp nhau lại không giống ai, thời gian quen biết nhau chỉ mới một ngày, Khánh Vân bây giờ cũng có hơi choáng khi suy nghĩ lại. Khánh Vân có lẽ từ nhỏ đã không có hảo cảm với danh xưng 'con nhà giàu', thậm chí còn không muốn tiếp xúc với họ, vì cô sợ. Sợ bị dè bỉu, sợ bị xa lánh và sợ bị gọi là 'mồ côi', nên Khánh Vân và Mỹ Nhân luôn né tránh họ. Bảo sao mà hai người luôn đi làm ở khu chợ gần nhà, không đi chợ thì cả hai ở nhà với bà nội mà không đi chơi như những người đồng trang lứa.


- Hèn gì, hồi trưa mua quá trời đồ ăn, lại còn bao bì sang trọng như nhà hàng nữa chứ! Nhà hàng Gia Quý... - Mỹ Nhân nhớ lại bao bì của thức ăn mà Kim Duyên mang đến, vô tình nhìn đến tên bảng hiệu của nhà hàng.


- Ê, Vân, đây không phải là nhà hàng Gia Quý sao? - Mỹ Nhân lại thêm một phen bất ngờ, liền kêu bạn mình.


Khánh Vân theo hướng Mỹ Nhân chỉ mà nhìn lên, đúng là nhà hàng Gia Quý rồi! Cô lại nhìn xuống em, trong đầu lại tràn đầy suy nghĩ.


- Nhân, mày về với Nội trước đi! Tao đưa Kim Duyên về được rồi! - Khánh Vân nói với Mỹ Nhân.


- Chắc không đó? Nãy giờ mày cũng mất sức lắm rồi... - Mỹ Nhân hơi ái ngại nhìn Khánh Vân. Họ đã dành gần 2h đồng hồ để khuâng hàng kia mà!


- Từ bao giờ mà mày không tin tưởng vào sức mạnh của tao vậy hả?


- Ừ ừ, mày lúc nào cũng khoẻ hết! Được chưa? - Mỹ Nhân ngoài miệng khinh bỉ, nhưng lại không thể phủ nhận được là Khánh Vân rất mạnh, mạnh hơn cả cô nữa.


- Ừ, mau về đi! Nhớ nói với Nội đi ngủ sớm nha!


- Biết rồi! Đi mau còn về nữa!


Mỹ Nhân về rồi. Hôm nay họ đi cùng bác Hai bằng xe tải nên không lấy xe đạp mà đi nên bây giờ, Khánh Vân lại phải suy nghĩ cách để đưa Kim Duyên về.


- Duyên, Duyên... - Khánh Vân cố lay Kim Duyên dậy.


- Hả? Có chuyện gì vậy chị Vân? - Kim Duyên lờ mờ hỏi Khánh Vân, đôi mắt vẫn nhắm tịt lại.



- Em còn đủ sức để đi không? Chị dìu em về nha?


- Ha, vậy sao chị không cõng em về? - Kim Duyên bây giờ mới mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt Khánh Vân.


Khánh Vân nhìn vào đôi mắt em, cô như bị hút vào nó. Theo Khánh Vân, Kim Duyên có một đôi mắt rất to, rất đẹp và rất sáng, nhưng cơn say đã làm mắt em như có một tầng sương mỏng, che đi tâm hồn của em. Khánh Vân ra đời sớm, nhưng giao tiếp với phạm vi nhỏ, có rất nhiều loại người mà Khánh Vân chưa được gặp, lại càng không hiểu được thế xã hội ngoài kia. Từ sự việc lúc nhỏ mà làm cô và Mỹ Nhân chỉ thích đi lại trong cái xóm nghèo ấy, lại không sử dụng điện thoại di động nên cũng không quá rành về xã hội ngày nay.


Nhưng Khánh Vân lại thấy được, trong mắt em, cô lại cảm nhận được, em không giống như những gì cô hay tưởng tượng về thế giới của con nhà giàu. Em rất đáng yêu, rất hiền lành, cũng rất trẻ con, không có vẻ gì là hống hách hay khó gần cả. Nhưng Khánh Vân dường như không thể dứt khỏi đôi mắt của Kim Duyên, cứ nhìn mãi...


- Haha, chị Vân, chị lại đỏ mặt rồi nè! Đáng yêu quá đi! - Kim Duyên thấy Khánh Vân cứ nhìn em hoài, làm em khoái chí, lấy tay cứ véo má cô.


- Thôi, không đùa nữa nè! - Khánh Vân đẩy tay Kim Duyên ra. - Về mau thôi, không thì gia đình em chờ đó!


Khánh Vân lấy tay Kim Duyên choàng qua vai mình, tay thì đỡ eo của em, nhưng lại bị Kim Duyên vùng đẩy ra.


- Em bảo chị cõng em về cơ mà!


Bị Kim Duyên hất ra, Khánh Vân có chút sững sỡ. Thấy Khánh Vân cứ nhìn mình, Kim Duyên lại ra lệnh.


- Chị ngồi xuống, mau lên!



- Hả? - Kim Duyên là đang say đến mất lí trí rồi sao?


- Em nói chị mau ngồi xuống!


Kim Duyên hơi cao giọng làm Khánh Vân quýnh quánh mà ngồi thụp xuống trước mặt em. Kim Duyên hài lòng, liền câu lấy cổ Khánh Vân, trèo lên người cô, yên vị trên đó. Khánh Vân cảm thấy may mắn vì mình còn đỡ được, chứ không là cô và em sẽ cùng té nhào xuống đất mất.


- Đi nào!

Trên đường phố đông đúc người, Khánh Vân cõng Kim Duyên, cả hai người cảm nhận hơi ấm của nhau, không ai nói với ai câu nào. Khánh Vân thì suy nghĩ về một điều gì đó. Còn Kim Duyên thì lại vui sướng, cảm thấy thành công với bước đầu kế hoạch của mình.


- Duyên nè, từ nay về sau, em đừng đến nhà của chị nữa nha! - suy nghĩ hồi lâu, Khánh Vân mới nói với Kim Duyên.


Khánh Vân suy nghĩ rất nhiều, về khoảng cách giữa hai người, về suy nghĩ của cả hai, về Kim Duyên và cả về bản thân cô. Họ từ ban đầu, đã mặc định là họ rất xa nhau rồi, căn bản là không thể gần nhau được.


- Vì sao vậy chị? Có vấn đề gì hả? - Kim Duyên nghe Khánh Vân nói vậy, em như muốn tỉnh rượu.


- Giữa em và chị, có rất nhiều điều, không nên tiếp xúc nhiều với nhau được!


- Nhiều điều là điều gì? - Kim Duyên tò mò. Giữa hai người, có điều gì mà em không thể đi đến nhà cô được?


- Thì... Sau này em sẽ hiểu!



- Nhưng em muốn biết liền! Chị nói cho em biết đi!



- Em...thân phận của em thì không nên đến nơi chị sinh sống quá nhiều!


- Vì sao chứ? - Kim Duyên chưa biết bản thân đã làm gì mà để Khánh Vân 'xua đuổi' em như vậy.



Khánh Vân im lặng, không trả lời câu hỏi của em, may mắn sao, cũng vừa lúc đến nhà của Kim Duyên. Khánh Vân để em xuống như em vẫn không nhúc nhích, không động đậy, tay vẫn ôm lấy cổ của cô, chân vẫn kiềm chặt hông của chị.


- Sao em không xuống?



- Chị chưa trả lời. Em không xuống!



- Em xuống đi, rồi chị trả lời cho em biết!


Kim Duyên liền đi xuống, em đứng đối mặt với Khánh Vân.



- Rồi, bây giờ chị trả lời cho em biết đi!




Kim Duyên nhìn thẳng mặt làm Khánh Vân cảm thấy hơi chột dạ, dù cô không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy...


- Kim Duyên, em thân phận cao sang, sống nơi nhà cao cửa rộng như vầy, không nên đến nơi của bọn chị nữa! Nơi đó rất phức tạp, lại nguy hiểm nữa. Hai lần em đã trải qua rồi đó, nên là đừng đến nơi đó nữa nha!



- Nếu chị sợ em nguy hiểm, thì khi em đến nhà chị, chị hãy bảo vệ em đi!


Khánh Vân không ngờ đến việc Kim Duyên sẽ trả lời như vậy.



- Kim Duyên à, em say nên nói năng lộn xộn đúng không hả?



- Em không có! Em nói thật mà! Tuy em say nhưng em vẫn biết suy nghĩ mà!



Kim Duyên tức giận. Tại sao lúc nào Khánh Vân cũng muốn bác bỏ lời nói của em vậy?


- Nhưng mà lỡ như em có chuyện gì thì sao? Chị không gánh nổi đâu! - Khánh Vân không biết nói sao cho Kim Duyên hiểu được.



- Không nói nhiều! Bây giờ chị về đi! Ngày mai em qua dẫn chị đi đến một nơi! - Kim Duyên cố gắng nhẫn nại, muốn câu cá thì phải có kiên trì, có mồi thì mới có cá!


- Đi đâu?



- Ngày mai thì chị sẽ biết!



Khánh Vân mang nỗi tò mò đi vào giấc ngủ, trong khi Kim Duyên lại vô cùng hào hứng với kế hoạch ngày mai!

-------------------

Một ngày trong truyện bằng 6 chap 😀

Nay buồn nên viết ngắn :(((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip