8

- Chị làm gì mà cứ ngây người ra vậy?

Kim Duyên thấy Khánh Vân cứ nhìn em mãi, như không tin vào điều em nói.

- À à, không có gì... - Khánh Vân nhận thấy, dạo gần đây, số lần cô thất thố hơi nhiều thì phải.


- Vậy chị có đồng ý không? - Kim Duyên muốn hỏi lại một lần nữa để chắc chắn, vì trong lòng em vẫn còn sợ cô không chịu.


- Đồng ý cái gì?


- Thì chị sẽ chở em đi làm đó!


- Ừ, được. - Khánh Vân cũng không hiểu vì sao cô lại đồng ý, trong một cách vô thức.


- Vân, ra ăn sáng nè! Duyên, em ra ăn chung luôn nha! - Mỹ Nhân với giọng gọi vào.

- Ừ, đợi tao một chút! - rồi quay sang nói với Kim Duyên. - Chắc em cũng chưa ăn gì đúng không? Ra ăn nha?

- Dạ!

Hai người thu dọn một chút rồi đi ra ngoài. Khánh Vân vừa bước ra khỏi cửa phòng thì Kim Duyên đã cầm tay cô lại.

- Chị Vân, hay là như vầy đi. Mỗi sáng chị đến nhà chở em đi làm, em sẽ trả lương cho chị!

- Mỗi sáng hả... - Khánh Vân tính toán thời gian. Vì ước chừng, nếu cô chạy nhanh thì có lẽ sẽ kịp giờ ra chợ.

- Đúng rồi! Lương thì chị có thể thoả thuận! - Kim Duyên thấy Khánh Vân lưỡng lự, sợ cô không chịu liền bồi thêm.

- Lương thì em muốn đưa chị bao nhiêu cũng được, không cần thoả thuận đâu. - Khánh Vân nghe cụm từ 'thoả thuận lương' liền mờ mịt. Cô từ đó giờ, đúng giờ thì đi làm, hết giờ thì nhận tiền xong đi về, chưa bao giờ thoả thuận về việc này...

- Vậy là chị đồng ý?

- Để chị bàn với Nội với Nhân rồi báo em sau. - Khánh Vân cũng không muốn tự ý quyết định, với lại, cô cần thời gian để suy nghĩ.

- Được! - Kim Duyên tin chắc Khánh Vân sẽ đồng ý việc này thôi.

Hai người đi ra đến cái bàn trước sân thì Mỹ Nhân đã bưng đồ ăn sáng đến trước mặt hai người.

- Nè, của hai người!

- Nhà chị chỉ có mì gói thôi, em ăn đỡ nha. - Khánh Vân thấy Kim Duyên cứ nhìn tô mì trước mặt, sợ em không quen với món ăn này.

- À, không có gì đâu chị. Em dễ ăn nên ăn món gì cũng được hết.


Khánh Vân thấy Kim Duyên rất dễ thương cũng dễ gẫn, càng làm cô có thiện cảm với em hơn.

- Sao mày không ăn luôn đi? - Khánh Vân thấy Mỹ Nhân cứ loay hoay mãi bên trong mà không ra ăn sáng chung.


- Chút nữa tao ăn, để tao nấu cháo cho Nội đã.


Kim Duyên thì hiếm khi ăn mì gói, thậm chí còn e dè vì nó không tốt cho sức khoẻ, nhưng lại thấy Khánh Vân ăn rất ngon lành, nên em cũng muốn thử một chút.

- A! - Kim Duyên quên thổi mì mà lại cho vào miệng, kết quả là bị bỏng nhẹ.


- Em phải thổi trước chứ! Nó còn nóng mà.

- Em thấy chị ăn nhanh như vậy, cứ tưởng là không sao...


- Chị ăn như vậy quen rồi nên không sao.


Kim Duyên còn đang khó chịu vì bị bỏng thì có điện thoại gọi đến, là Mâu Thủy.

- Alo, em nghe nè!

- Mới sáng sớm mà em chạy đi đâu vậy hả? - Mâu Thủy bên kia bực tức. Vốn dĩ định sáng dậy sớm để 'tra hỏi' Kim Duyên, nhưng khi chị thức dậy thì nghe bác Lâm nói em đã đi từ sớm rồi.

- Em đi công chuyện.

- Sáng sớm mà công chuyện gì hả?

- Em đi nhưng sẽ nhớ giờ đi làm mà!

- Một chút về công ty, phải giải thích rõ ràng cho chị. - Mâu Thủy nói rồi liền cúp máy, để Kim Duyên ở đây ngỡ ngàng.

- Sếp gọi à?

- Ừm... Một người sếp, nói chuyện không đầu không đuôi!

Ăn sáng xong, Khánh Vân lại lấy chiếc xe đạp, chở Kim Duyên đến công ty của em. Con đường bây giờ đã đông hơn rồi, xe nào cũng gấp gáp chạy nhanh làm Khánh Vân sợ sẽ có tai nạn xảy ra, nên cô chạy chậm hơn thường ngày. Và như ma xui quỷ khiến thế nào, vừa chở Kim Duyên đến cửa công ty thì lại gặp 'người không muốn gặp'.


- Chào chị, Mỹ Duyên!

- Ừ, chào em! Đây là... - Mỹ Duyên thấy Kim Duyên đến cùng lúc với mình thì vui vẻ chào em. Nhưng sao hôm nay, lại không phải tài xế riêng đưa đến mà lại là một cô gái lạ, còn đi bằng xe đạp nữa chứ.

- À, đây là Khánh Vân!


- Còn đây là chị Mỹ Duyên!

Hai người cũng chỉ cúi đầu chào nhau.


- Chào em, Kim Duyên. - lại là Layson!


- Chào anh. - Kim Duyên vẫn không thể tiếp xúc gần với hắn ta, chào cho có lệ rồi quay sang Khánh Vân.


- Có gì báo em nha! Mình đi lên thôi, chị Duyên.

Đợi Kim Duyên và Mỹ Duyên đi vào công ty, Layson đi đến gần Khánh Vân, mà cô thì đang nhìn theo hướng Kim Duyên bước vào nên cũng không để ý đến hắn ta.

- Cô là gì của Kim Duyên?

Khánh Vân thấy Layson tiến lại gần mình thì hơi khó chịu, cô lại càng khó hiểu hơn khi hắn hỏi như vậy.


- Tôi là bạn của Kim Duyên. Có gì không?


- Nhìn cô có vẻ như...không phù hợp với môi trường này lắm. - Layson nhìn Khánh Vân, lại bằng ánh mắt soi mói và khinh thường.

Khánh Vân cũng nhìn lại bản thân mình, ngẫm lại cũng là phong cách ăn mặc thường ngày, không có gì là khác biệt hết.


- Không phù hợp là sao hả?

- Thì... Nói thẳng ra là cô nên tiếp xúc với Kim Duyên nhiều quá!


- Tại sao lại không được? - Khánh Vân quên cả việc mình phải chạy về để đi ra chợ mà đứng đây cãi nhau tay đôi với cái tên này.

- Kim Duyên dù sao cũng là con nhà giàu, em ấy hơn cô kìa. Cô nhìn cô xem. Ăn mặc thì quê mùa, lại còn đi xe đạp mà còn dám chở em ấy đến công ty? Cô có biết làm như vậy là cô đang làm mất mặt em ấy không hả?


- Ủa, tôi có như thế nào thì đó cũng là chuyện của tôi! Tôi chưa hề động chạm đến anh, cũng không quen biết anh là ai. Mà anh là ai mà hỏi tôi về em ấy? - Khánh Vân đã bước ra đời từ nhỏ, cô cũng không phải chưa từng tiếp xúc với những tên hách dịch như vậy, chỉ là lần đầu mới thấy được, kẻ không quen biết lại đang xen vào chuyện của mình.


- Tôi là bạn của em ấy, nhưng tương lai có lẽ sẽ khác. - Layson muốn nói là người đang theo đuổi Kim Duyên, nhưng hắn thấy không ổn lắm khi nói như vậy


- Anh cũng là bạn em ấy như tôi, chúng ta giống nhau thôi, còn tương lai như thế nào thì tôi không quan tâm. Nhưng tôi nói cho anh biết. Tôi thấy anh là người ăn mặc lịch sự, nhìn có vẻ cũng là nhà giàu đó, nhưng tại sao lại nói chuyện thiếu tế nhị vậy? Anh có quyền gì để chê bai cách ăn mặc của tôi? Chúng ta không hề quen biết nhau, cũng không có mối quan hệ sâu xa với Kim Duyên, nên mong anh hãy tôn trọng em ấy, cũng như đừng xen vào chuyện của tôi và em ấy. Anh là người có ăn có học, nhưng lại thiếu bài học về giao tiếp và sự tế nhị!


Khánh Vân nói rồi, liền quay đầu xe mà đi về, để lại Layson ấm ức nhưng không thể nói lại.


- Cậu kia, không có việc gì thì mau đi đi. Chỗ công ty người ta mà cứ đứng đó hoài vậy? - bảo vệ nhận lệnh của Mâu Thủy, thấy Layson liền nhanh chân đi ra 'đuổi thẳng'.

Kim Duyên và Mỹ Duyên đi lên phòng, liền nghe Mâu Thủy kêu Kim Duyên nên em đi sang phòng của chị.

- Vào đi. - Mâu Thủy đang xem hồ sơ, nghe có tiếng gõ cửa liền cho vào, mắt vẫn không rời khỏi những bản báo cáo trên tay.

- Tổng giám đốc, chị gọi em có việc gì?

- Kim Duyên, em ngồi xuống đợi chị một chút.

Mâu Thủy sau khi kí xong một bản hợp đồng, đánh dấu lại những vị trí cần chỉnh sửa xong thì để tất cả sang một bên, đi đến bên cạnh Kim Duyên.

- Em tốt nhất là phải giải thích rõ ràng cho chị.

- Giải thích điều gì? - Kim Duyên đưa mắt hỏi.

- Chuyện tối qua, và cả sáng nay.

- Nếu là chuyện đó thì em không giải thích ở đây. Đây là công ty, em chỉ nói với chị về công việc thôi, còn chuyện gì thì về nhà nói sau. Nhưng, chị chỉ cần biết, chị ấy là mục tiêu của em. - Kim Duyên nói với vẻ mặt rất đắc thắng.

- Mục tiêu? Ý của em là sao? - Mâu Thủy vẫn chưa hiểu được ý của em gái mình.

- Tới lúc đó thì chị biết!

Khánh Vân chạy về nhà, lại đèo Mỹ Nhân đi đến chợ, cả buổi sáng mang một bụng bực tức, khó chịu.

- Mày sao vậy? Sáng giờ thấy không vui? - đợi đến giờ nghỉ trưa, Mỹ Nhân mới đi đến hỏi Khánh Vân.


- Không có gì. Mà tao có chuyện muốn bàn với mày. - giận gì thì để sau một bên, có chuyện khác cần nói.

- Chuyện gì vậy?

- Kim Duyên có đề nghị, mỗi sáng tao qua chở em ấy đi làm, có trả lương.

- Vậy thì mày cứ làm đi, dù sao cũng đâu phải làm không công.

- Vậy...được! Có gì Nội nhờ mày phụ nha.

- Mày làm như tao không phải cháu của Nội vậy! Tao chăm sóc Nội còn kĩ hơn mày đó nha.

- Haha, ừ, mày nói cũng đúng.

Khánh Vân cũng không ngồi lại lâu, chở Mỹ Nhân về xong lại đi đến công ty của Kim Duyên. Nhưng còn gần một giờ đồng hồ nữa mới đến giờ tan ca, nên Khánh Vân ngồi ở gốc cây trước cửa công ty mà đợi.


Một giờ sau, Kim Duyên vươn vai, đấm đấm vào cái lưng mỏi nhừ vì mệt mỏi, em lại quay sang rủ Mỹ Duyên.


- Chị, mình đi ăn trưa đi. Em đói quá à.

- Ừ ha, cũng tới giờ tan ca rồi. Em không nói thì chị cũng quên mất. - Mỹ Duyên nhìn vào đồng hồ, thấy cũng lố giờ rồi.

Hai người song hành đi xuống sảnh công ty.


- Có cần mua cho chị Thủy luôn không? Dạo này chị ấy ăn uống thất thường lắm.

- Chị lo gì cho chị ấy? Có chị Ly lo hết rồi mà... - Kim Duyên đang nói giữa chừng thì thấy có bóng dáng quen thuộc ngoài cổng.

- A, chị Vân!

Kim Duyên để Mỹ Duyên đứng đó trơ mắt mà nhìn, bản thân lại chạy đến bên cạnh Khánh Vân.


- Chị chờ em nãy giờ hả? Có lâu không?

- À, cũng không lâu lắm.


- Nhưng mặt chị đỏ hết rồi nè, mồ hôi cũng nhiều nữa. - Kim Duyên thấy vậy, liền lấy khăn tay ra, lau mồ hôi cho Khánh Vân.


- Chị không sao mà. Chị đến đây là để nói với em, chị sẽ chở em đi làm.

- Thật không?

- Ừm... - Khánh Vân thấy hai mắt Kim Duyên sáng rỡ lên, thấy em hào hứng quá làm cô cũng hơi ngại.


- Vậy cứ bảy giờ sáng, chị đến trước nhà em nha!


- Ừ, được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip