17
"CÁI GÌ CƠ?? THẰNG CHẾT TIỆT ĐÓ...DÁM LÀM NHƯ THẾ VỚI CẬU SAO??"
Mâu Thuỷ đập mạnh tay xuống bàn khiến con người đối diện có phần giật mình, cảm giác đau nhói từ tay truyền đến tận tim, ánh mắt rất tức giận, người đối diện chỉ khẽ gật đầu bất chợt toàn thân thể lại run run lên vì sợ hãi. Nhìn mấy vết đỏ tím còn ở khắp thân thể Kim Duyên, cả người đều rất yếu ớt được bao bọc bởi chiếc áo khoác rộng phùng phình, người khác nhìn vào còn thấy rất xót, khiến cho Mâu Thuỷ cũng phải lắc đầu.
"Tớ một chút cũng chẳng muốn nhớ lại, xin đừng hỏi tớ nữa."
"Thôi nào, đừng nhắc lại chuyện đó nữa."
Khánh Vân từ trong căn bếp bước ra, trên tay là tách sữa nóng đang bước gần đến con người nhỏ nhắn rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng mượt của nàng rồi chợt mỉm cười ẩn ý , Kim Duyên nhận lấy tách sữa từ Khánh Vân rồi nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt ngào lan truyền khắp cơ thể, quả thật là giữa trời đông lạnh giá thế này mà được thưởng thức tách sữa từ người mình yêu thương thế này quả thật không còn gì sánh bằng, ánh mắt cả hai nhìn nhau rồi một chút trốn tránh, cứ như thể đây là nơi dành riêng cho hai người vậy. Mâu Thuỷ như người vô hình, thấy trên bàn chỉ có một tách sữa nóng đang bốc khói mờ ảo, ngơ mặt ra hỏi Khánh Vân đang ngồi đối diện.
"Sao chỉ có một tách sữa thế này? Khánh Vân, còn của chị đâu?"
Khánh Vân đang bận ngắm nhìn nữ thần của lòng mình, đáp lại là câu nói hết sức thản nhiên.
"Chị tự đi mà pha."
"AY...CHẾT TIỆT......CÁI CON NHỎ NÀY!!"
Cùng lúc đó ở một nơi khác đang có một con chó đang phát điên vì để cho Kim Duyên trốn thoát.
"CHẾT TIỆT, NÓ BỎ TRỐN MẤT RỒI!"
Mình Tuấn dùng lực đập mạnh xuống bàn, như điên như dại la hét đập vỡ mọi thứ trong nhà khiến tất cả người giúp việc đều rất sợ hãi. Đêm qua bị ngã một phát đau rồi nằm luôn ở dưới sàn lạnh, vừa đến sáng thì không thấy bóng dáng Kim Duyên đâu, miếng mồi ngon trước mặt mà lại bỏ lỡ nghĩ lại khiến gã càng bực tức, gã chẳng khác nào như một con quái vật có thể sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào, khiến cho mọi người trong nhà đều không dám hó hé.
"Cậu chủ bình tĩnh, có lẽ cô chủ sẽ về sớm thôi."
Người quản gia nói trấn an gã nhưng lại thất bại, gã không quan tâm đến những lời nói vô nghĩa ấy, trong đầu gã liên tục nghĩ cách tìm ra Kim Duyên, sau đó bắt về mà hành hạ nàng cho đến chết vì dám cả gan bỏ trốn khỏi đây, gã đập bàn, giọng nói khàn đặc đáng sợ của gã vang lên.
"Nhất định phải tìm được nó, chắc chắn nó chỉ đang trốn chui trốn nhủi gần đây thôi."
Gã sau đó ăn mặc chỉnh tề, khoác chiếc áo vest sang trọng rồi cho xe đi thật nhanh vì có một cuộc hẹn quan trọng, chuyện của nàng dẹp sang một bên, quan trọng là gã đã quên mất cuộc hẹn khiến trễ hơn ba mươi phút rồi, gã liền tức tốc chạy tới một nhà hàng. Vừa bước vào đã thấy cô - Nguyễn Trần Khánh Vân đang ngồi trước mặt, trên bàn là một vài hồ sơ, gã vội bước tới với vẻ mặt áy náy.
"Giám đốc Minh Tuấn, anh đến trễ quá đấy."
Giọng nói điềm đạm của Khánh Vân vang lên, không nhanh không chậm nhưng tỏ vẻ một chút không hài lòng, gã liền liên tục cúi đầu xin lỗi khiến hình ảnh này người ngoài nhìn vào cứ nghĩ là gã là người hầu của cô, trong lòng cô đang thầm cười vì bộ dạng của hắn, thản nhiên hỏi một câu mà chính cô đã biết rõ câu trả lời.
"Cô vợ yêu quý của anh đâu rồi?"
"Hm...Ah..V..vợ tôi vừa bị bệnh nên không tiện đến đây được."
Minh Tuấn bị hỏi khó liền liên tục ấp a ấp úng trả lời, khiến Khánh Vân biết rõ là nói dối, vì Kim Duyên hiện tại đang ở trong ngôi nhà của cô, ở đâu ra việc nàng bị bệnh được chứ, rõ là buồn cười. Nhìn gã liên tục đổ mồ hôi sợ sệt mà Khánh Vân cảm thấy buồn cười, trông gã thật đáng thương quá đi mất.
"Được rồi. Anh ngồi đi."
Khi Minh Tuấn đã ngồi yên vị trên ghế, tách cà phê thơm dịu được mang ra thì Khánh Vân mới lật tập hồ sơ màu vàng, không nhìn vào mắt gã mà nói.
"Chuyện ngày trước tôi đề nghị bây giờ anh đã có câu trả lời rồi chứ?"
Hai ngày trước...
"Nếu anh chuyển nhượng tất cả tài sản vào dự án này của tôi, thì khi thành công chắc chắn lợi nhuận sẽ rất nhiều, anh muốn tham gia chứ?"
Khánh Vân nhịp nhịp tay lên bàn, phong thái khá thoải mái trái ngược với người đang ngồi đối diện khá lo lắng, chìm vào những suy nghĩ lung tung, nhìn cô đang chờ đợi câu trả lời của mình, gã hỏi lại lần nữa.
"Toàn bộ tài sản sao?"
"Đúng, tất cả."
Lời nói chắc nịch của Khánh Vân phát ra khiến lòng Minh Tuấn càng bồn chồn, hắn lại tiếp tục hỏi.
"Nếu như thất bại, chẳng nhẽ tôi thành kẻ trắng tay mất sao?"
Khánh Vân bây giờ đẩy ghế lại gần hơn, ánh mắt nhìn thẳng vào gã, giọng nói lạnh lùng điềm đạm vang lên hỏi lại chính gã.
"Giám đốc Minh Tuấn, tôi hợp tác cùng anh cũng được một thời gian rồi, chính tôi đều mang lại cho anh rất nhiều lợi nhuận, bây giờ anh không tin tưởng tôi sao?"
"Hm.. tôi.."
Minh Tuấn có vẻ không thể trả lời như thế nào, từng câu từng chữ của Khánh Vân đều rất đúng, từ khi hợp tác cùng với công ty của cô khiến gia sản nhà hắn càng giàu sụ, lợi nhuận ngày càng nhiều, hợp tác với cô gã nhận được rất nhiều tiền, bây giờ đều giao hết tất cả tài sản cho cô thì hắn lại không dám làm liều.
"Để cho tôi suy nghĩ, tôi muốn có thời gian, hai ngày sau sẽ có câu trả lời."
"Được thôi. Tôi sẽ chờ sự lựa chọn đúng đắn của anh."
......
"Thế nào? Tôi muốn biết câu trả lời."
Khánh Vân khuấy nhẹ tách cà phê, thần thái nhàn nhã, nhìn mặt nước cà phê xoay tròn theo từng cách khuấy của cô, tính cách cô vốn không thích chờ đợi, gặp phải Minh Tuấn lại là con người thích suy nghĩ, đã hơn mười phút mà vẫn im lặng không có câu trả lời, cô dần sắp mất kiên nhẫn, tách cà phê cũng đã vơi dần.
"Tôi..quyết định sẽ tham gia vào dự án. Tôi...sẽ tham gia."
Cuối cùng cũng có câu trả lời đúng ý cô, câu trả lời không chắc chắn, thiếu sự liều lĩnh, Khánh Vân như chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi, liền đưa tập hồ sơ cho gã, không nhanh không chậm mỉm cười trả lời.
"Ký vào đây để đồng ý chuyển lại hết tài sản cho tôi. Anh quả là một người sáng suốt, tôi thật không thất vọng về anh."
Tay Minh Tuấn cầm bút run run, nhắm mắt nhắm mũi mà ký một chữ ký nguệch ngoạc rồi sau đó thở một hơi dài hối hận, hắn cầm tay Khánh Vân, ánh mắt van xin.
"Tôi tin tưởng lắm mới dám chuyển hết tiền bạc của tôi, xin đừng để dự án này thất bại, làm ơn."
Khánh Vân nhếch mép khinh bỉ, để tập hồ sơ vào túi, trả lời chắc nịch một cách ẩn ý.
"Giám đốc Minh Tuấn, anh cứ yên tâm, rồi mai đây dự án này sẽ cho anh những điều bất ngờ thôi."
"Thằng ngu...mày chuẩn bị tạm biệt đống tài sản rác rưởi đấy của mày đi nhé!"
Một lúc lâu cả hai mới ra khỏi nhà hàng, Minh Tuấn cứ mãi dặn dò Khánh Vân phải nhất định làm cho dự án này thành công biết bao nhiêu lần khiến cô rất nhức đầu. Sau đó hắn mới ra về với tâm trạng bất ổn, cô vừa ra khỏi quán liền cho xe chạy đến một công viên vắng người, một lúc sau mới thấy một dáng người cao ráo đứng ở đấy có lẽ đã rất lâu, Khánh Vân liền chạy tới nở nụ cười tỏa nắng.
"Hey, Mâu Thuỷ!"
"Sao rồi, thành công chứ?"
Mâu Thuỷ bước lại gần dò hỏi Khánh Vân, cô nở nụ cười đưa tập hồ sơ bên mình, vừa kiêu hãnh vừa ngạo mạn nói.
"Lừa được một kẻ ngốc thật quá dễ dàng."
"Thế còn số tài sản này chúng ta làm gì đây?"
"Nhờ chị đưa tất cả số tiền này vào quỹ của nhà OBV, số tiền này lợi nhuận của em cho công ty tên đó khá nhiều với lại số tiền này làm việc thiện có ích hơn khi giữ chúng bên người."
Khánh Vân nói trong khi Mâu Thuỷ đọc kỹ hồ sơ sau đó gật gật lắc đầu, Mâu Thuỷ để hồ sơ vào xe, chắc chắn trả lời sau đó nhanh chóng lên xe chạy mất hút.
"Việc này mất hai tiếng là hoàn thành, tất cả cứ để chị lo."
"Làm tốt lắm, Nguyễn Trần Khánh Vân."
Và thế là Minh Tuấn đã thành kẻ trắng tay, là kẻ đã dễ dàng để người khác lấy hết tài sản. Là một kẻ ngu ngốc đến đáng thương...
———————————-
Hề lố mn!!!!!! Mình đã quay trở lại rùi đây khum bít có ai còn nhớ mình khum nhờ 🥺🥺🥲🥲
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip