Chương 14
Đôi mắt to tròn mang chút bất lực, yếu đuối khiến người đối diện thương cảm...
Một người lạnh lùng, giải quyết công việc luôn nhanh gọn và tuyệt tình như Lưu Diệu Văn lại vì đôi mắt bất lực của cậu khiến anh trở nên không nỡ.
Bên môi khẽ thở dài, trầm giọng nhẫn nại:
"Đối với tôi, 34% cổ phần đấy... Anh nghĩ có là gì so với Lưu Thị? Nên anh không cần lo lắng mất trắng số cổ phần đó.
Tôi hứa với anh, sau nửa năm tôi sẽ trả lại cho anh. Không những thế, theo tôi được biết, hàng tháng số lãi anh nhận về chỉ là những con số lẻ. Nếu anh trao đổi lại quyền sở hữu số cổ phần đấy cho tôi thì mỗi tháng sẽ giúp anh hưởng đủ số lãi không thiếu một xu".
Lời nói của Lưu Diệu Văn làm đầu óc của cậu ngày càng choáng váng. So với Lưu Thị 34% cổ phần của mình chỉ như hạt cát trong sa mạc...
Đã vậy, anh ta muốn cậu chuyển nhượng cổ phần nhưng lợi nhuận lại thuộc về mình...
Quan trọng là chỉ trong nửa năm lại hoàn trả cho mình...
Vậy cuối cùng ý đồ của người này là gì?
Nếu nói e ngại mất số cổ phần thì cậu không lo sợ. Cậu chỉ hoang mang về ý tứ thâm sâu của người đàn ông này.
Đinh Trình Hâm thật sự bị Lưu Diệu Văn làm cho mụ mị đầu óc, chỉ biết đưa mắt nhìn anh.
Bàn tay nhàn nhạt nhịp trên đủi, anh thản nhiên nói tiếp:
"Tôi sẽ nói lại một lần cho anh hiểu. Nếu anh đồng ý với những điều kiện tôi đưa ra.
Tôi hứa chắc chắn sẽ bảo đảm việc chăm sóc và chữa trị cho em trai anh tốt nhất.
Còn về anh...
Nếu không lầm sự nghiệp anh đang gặp nhiều vấn đề rối ren. Anh không cần lo lắng, tôi sẽ cho người giải quyết.
Còn nữa, trong thời gian sắp tới, sự nghiệp của anh, muốn phát triển như thế nào chỉ cần nói với tôi.
Tôi giúp anh phát triển như ý anh muốn".
Tiếng nói của Lưu Diệu Văn điều điều, những chuyện với cậu khó như hái sao trên trời nhưng khi qua miệng của anh ta như đang kể chuyện phiếm.
Mọi thứ điều dễ dàng...
Nhưng cậu biết anh ta thừa sức làm được, chẳng những giúp cậu trong sự nghiệp mà cả bảo vệ cậu chống chọi với Phạm Đại Huân cũng không khó.
Trình Hâm buộc miệng nói ra theo suy nghĩ:
- Nếu nghe qua từ những gì cậu nói... làm tình nhân của Chủ tịch Lưu thật khiến người khác phải mơ ước.
Lưu Diệu Văn cười nhẹ, đặt ly rượu xuống bàn, thân hình to lớn đứng dậy từng bước tiến về phía giường.
Tim Trình Hâm đập thình thịch, nhưng vẫn bướng bỉnh không né tránh.
Đến khi cảm nhận hơi thở đàn ông phả trên mặt mình, Lưu Diệu Văn ngồi xuống, tay chống trên đầu giường giam cậu lại. Bàn tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cậu, môi mỏng nhếch nhẹ.
Muốn mờ ám bao nhiêu có bấy nhiêu...
Lúc này cậu mới thật sự nhìn rõ người đàn ông này...
Thật sự mà nói, anh ta quá đẹp. Da mặt láng mịn, từng đường nét như tạc tượng.
- Còn xem đối tượng là ai nữa. Dĩ nhiên tôi cũng có chút yêu cầu nho nhỏ giữa thoả thuận chúng ta. Anh có muốn nghe không?
Đinh Trình Hâm gật đầu như bị bỏ bùa. Cậu say sưa nhìn vào khuôn mặt tà mị đấy...
Lưu Diệu Văn rất vừa lòng với thái độ của cậu khiến anh thích thú. Bàn tay không ngừng mơn trớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Hâm, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Công việc của anh là người mẫu chuyên nghiệp. Khi catwalk tuyệt đối không mặt đồ bơi, không được chụp tạp chí đàn ông hau tình tứ với người mẫu nam. Nói chung đồ thiếu vải không nhận show.
Tôi cũng biết anh chuẩn bị đóng phim...
Tôi không thích người đàn ông của tôi ôm ấp, hay diễn cảnh hôn tình tứ với người khác. Nếu ôm nhẹ nhàng, hôn phớt má thì được, tuyệt đối không hôn môi.
Nếu không, anh chỉ cần chuyên tâm làm người mẫu và đại ngôn quảng cảo. Không cần đóng phim cho cho vất vả.
Làm người đàn ông của Lưu Diệu Văn tôi, anh không thiếu thốn nên không cần làm quá nhiều việc...
Còn nữa, anh không cần đi những buổi tiệc xã giao trừ khi có tôi.
Anh thấy thế nào? Trình Trình!".
Đinh Trình Hâm miệng hé mở chẳng nói nên lời, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú anh mang chút khó hiểu lẫn bất ngờ.
Yêu cầu như thế mà gọi là một chút nhỏ?
Những chuyện cần thiết nên hay không nên điều bị anh ta cấm túc mọi thứ. Nhưng hai tiếng "Trình Trình" từ miệng của anh như bùa chú, bất giác hai má cậu ửng hồng.
Lúc này, cậu mới phát hiện cả hai quá gần gũi. Trình Hâm nhẹ lui người phía sau, đầu cũng ngửa ra một chút giữ khoảng cách với anh. Mấy giây điềm tĩnh lại, cậu nhìn anh giọng nói mang chút gian nan, không biết phải làm sao:
- Tôi... sợ mình chưa phát triển sự nghiệp... đã bị các nhà sản xuất, đạo diễn tẩy chay mất. Vì những điều cậu nêu đều là những công việc cơ bản.
Đối với cậu, người mẫu không phải là ước mơ hay là nghề cậu muốn gắn bó. Chỉ vì hai năm trước khi gia thế rơi vào đường cùng, Ana hướng cậu theo nghề xem như một cái duyên và dễ kiếm tiền...
Còn với diễn viên chỉ là phụ để phát triển sự nghiệp. Nên với những yêu cầu vô lý của Lưu Diệu Văn với cậu không gì quá đáng. Nhưng với người trong nghề mà nghe những yêu cầu này của anh chỉ có là kêu "trời" mà thôi.
Nhưng với người đàn ông mang hơi thở nguy hiểm này, cậu nào dám nói ra. Chỉ biết đẩy vấn đề sang cho người khác là tốt nhất.
Lưu Diệu Văn cười nhẹ:
- Anh không cần lo, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi. Những chuyện khác, tôi sẽ sắp xếp.
Cả cơ thể Trình Hâm bất ngờ run lên, mắt thấy Lưu Diệu Văn vuốt nhẹ tóc của cậu và đặt môi lên hôn nhẹ. Thật sự hành động của anh ta quá gợi tình, làm dây thần kinh của cậu không ngừng kéo căng. Cậu không dám nhìn vào đôi mắt nâu thẳm đó nữa. Chỉ biết cúi gầm mặt nhìn vào hư không...
Sự mạnh mẽ che giấu cảm xúc hai năm qua, khi gặp người đàn ông này điều bị đánh cho tiêu tàn. Giống như quay lại chàng trai nhỏ tuổi đôi mươi luôn e thẹn và đỏ mặt chẳng biết làm sao cho phải. Cảm giác yếu đuối cần sự che chở như chàng trai nhỏ hai năm qua của cậu đã khai mở hoàn toàn.
Dù là sánh bước bên Phạm Thừa Thừa, cậu cũng chưa bao giờ biểu hiện ra. Nhưng đối với Lưu Diệu Văn, chưa đầy một tiếng, anh làm mọi thứ của cậu cố công gầy dựng sụp đổ hoàn toàn.
Lưu Diệu Văn mắt thấy cậu cúi đầu im lặng...
Anh nâng cằm cậu lên, không cho né tránh, khiến khuôn mặt cậu đối diện với anh:
- Tôi xem sự im lặng của em là sự đồng ý!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip