Gặp gỡ
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc xập xình. Tiếng huýt sáo kéo dài không dứt. Bóng đèn laze trên đầu sáng chói lập lòe ngay trước mắt.
Lưu Diệu Văn vừa nghịch ly rượu trong tay, vừa lơ đãng lắng nghe đám bạn mình nói chuyện phiếm.
"Nghe nói bên thành Tây cũng để tâm đến miếng đất ở ngoại ô đó lắm đấy."
"Vậy thì đã sao, không phải lần nào cũng bại trước chúng ta à?"
Một vài người nở lên nụ cười khinh miệt, chẳng thèm đoái hoài tới. Lưu Diệu Văn thì ngồi trên chiếc sofa dài êm, đến khóe miệng cũng không buồn nhếch lên.
Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh hắn không tham gia vào nhóm bàn tán đó. Trên tay cầm chiếc điện thoại cứ bấm liên tục. Hình như là đang nói chuyện với ai đó.
Hai người thật sự chẳng hợp với bầu không khí náo nhiệt này. Người xung quanh không ai dám bước tới mời rượu bọn họ. Ngược lại, Lưu Diệu Văn cảm thấy Nghiêm Hạo Tường có chút không giống thường ngày, quay qua hỏi "Làm sao vậy?"
Nghiêm Hạo Tường tắt màn hình ngước lên nhìn Lưu Diệu Văn nói: "Không có gì, tôi đi đón người qua đây."
Lưu Diệu Văn gật gật đầu rồi để cậu ấy rời đi.
Hai người quen biết đã nhiều năm, sự tin tưởng dành cho đối phương cũng đã ngấm vào xương tủy. Hắn chẳng sợ Nghiêm Hạo Tường sẽ phản bội mình, chỉ sợ cậu ta bị người khác lừa gạt.
Lưu Diệu Văn từ lâu đã nghe được đám thuộc hạ của Nghiêm Hạo Tường bàn tán về việc gần đây cậu ta theo đuổi một chàng sinh viên.
Nói rằng nơi mà chiếc Bentley của Nghiêm tổng xuất hiện nhiều nhất chính là bãi đỗ xe ở công ty và cổng trường đại học S.
Lưu Diệu Văn cảm thấy không đụng đến học sinh là luật bất thành văn của bọn họ. Người trong giới này thay bạn đồng hành như thay áo. Mỗi ngày một người. Học sinh quá đơn thuần để có thể thích nghi với những quy tắc ở đây. Có khi còn làm mình làm mẩy bảo rằng không cần gì ngoài tình yêu, làm mọi thứ rối tung lên thành một đống hỗn độn.
Nốc hết ly rượu vang thẳng vào bụng. Đối với loại người như họ đây, có thể cho đi bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất không thể cho thứ gọi là tình yêu.
Nghiêm Hạo Tường biết rất rõ điều này. Xem ra lần này là nghiêm túc rồi mới dây dưa với một cậu học sinh lâu như vậy.
Đang tự hỏi khi nào nên nói chuyện thẳng thắn với Nghiêm Hạo Tường về việc này thì cậu ta đã về. Còn dẫn thêm hai người nữa đi cùng.
Nghiêm Hạo Tường đút hai tay vào túi quần nghênh ngang đi ở phía trước. Hai người kia đi cạnh nhau ở phía sau. Người có vóc dáng cao hơn một chút mặc bộ đồ thể thao màu xám. Đi qua đám đông thì cau mày lại. Rõ ràng là không thoải mái khi tiếp xúc với người lạ. Trên mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Còn cậu trai thấp hơn, đang đưa mắt rảo một lượt nơi này, mặc bộ đồ denim. Nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn nhất định với Nghiêm Hạo Tường.
Nghiêm Hạo Tường đá vào bắp chân của hai người đối diện để họ đổi chỗ ngồi. Hai người đó cũng biết điều mà rời đi. Vừa đi được một nửa lại bị Lưu Diệu Văn gọi lại. Đôi mắt liếc qua ly rượu hai người mới uống cạn một nửa, đành quay về cầm ly rượu rời đi.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi đâu ra đó, Nghiêm Hạo Tường ngồi lại bên cạnh Lưu Diệu Văn. Cậu gọi phục vụ tới hỏi hai người đối diện muốn uống chút gì không. Không đợi cậu mặc áo denim trả lời, người mặc đồ thể thao mở miệng trước: “Hai ly nước cam. Cảm ơn.”
Phục vụ nhất thời không biết nên nói gì. Quả thật đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người đến quán bar mà lại gọi đồ uống “thanh đạm” như vậy. Rồi đánh tầm mắt về phía Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu lên. Nghiêm Hạo Tường gật đầu và nói: “Cứ làm theo lời cậu ấy đi.”
Đẩy đĩa trái cây trên bàn qua phía cậu áo denim. Đưa luôn chiếc nĩa mới cho cậu ấy.
Chàng trai ngồi kế bên dựa vào chiếc sofa từ đầu tới giờ đôi chân mày vẫn chưa giãn ra, cũng chẳng nói gì.
Lưu Diệu Văn không phải dạng người dễ gần, trước giờ toàn có người đến xu nịnh hắn. Người khác không chủ động, hắn không mở lời. Hắn không còn biết có cái việc phải đi chào hỏi trên đời này đâu.
Nghiêm Hạo Tường thấy bầu không khí khó xử bao vây mới chợt nhớ ra vẫn còn chưa có màn giới thiệu.
“Đây là Hạ Tuấn Lâm. Đây là Tống Á Hiên. Đều là sinh viên Đại học S. Học luật đấy, sau này có thể hỗ trợ chúng ta.” Câu nói cuối kia được hạ thấp giọng để nói với Lưu Diệu Văn. Hắn gật đầu.
“Đây là Lưu Diệu Văn.” Không cần giới thiệu dài dòng.
Tên của Lưu Diệu Văn là thương hiệu chính hiệu rồi. Người đàn ông xuất hiện trên tiêu đề của các tạp chí tài chính lớn. Không ai ở thành phố S mà không biết hắn ta.
Còn một nguyên nhân quan trọng khác, lai lịch của gia tộc họ Lưu tương đối phức tạp, dây mơ rễ má với rất nhiều thế lực. Không ít người muốn đặt chân vào gia tộc họ Lưu. Lưu Diệu Văn vừa hay tuổi còn trẻ lại là người đứng đầu của dòng tộc này. Thủ đoạn và năng lực của hắn thật khiến người khác khiếp sợ.
Nhà họ Lưu những năm đầu phất lên nhờ xuất khẩu tơ lụa. Cơ nghiệp được tổ tông truyền lại rất lớn. Ngoài sáng hay trong tối đều có đủ cả. Loại người này là khó đối phó nhất. Sau khi ông nội Lưu Diệu Văn tiếp quản thì đã “tẩy trắng” triệt để và mở rộng phạm vi kinh doanh. Ông tiến quân vào kinh doanh bất động sản thì tiền kiếm được cũng không ít. Dần dần giấu đi không ít thứ không thể phơi bày ra ánh sáng.
Từ khi Lưu Diệu Văn nhận công ty về tay, hắn phát triển thêm mảng dịch vụ và đánh ra thị trường nước ngoài. Khi đó, gia nghiệp nhà họ Lưu đã hoàn toàn sạch sẽ không tì vết. Lưu Diệu Văn ra tay rất quyết đoán. Không muốn đối đầu với hắn thì cứ từ từ để hắn thâu tóm toàn bộ. Còn những người sẵn sàng đối mặt với hắn cuối cùng cũng chẳng còn gì để lại.
Những năm đổ lại đây, cũng chỉ có vị ở thành Tây kia mới đủ tầm cạnh tranh với hắn. Nhưng Lưu Diệu Văn chỉ mới qua tuổi 20, đầu óc linh hoạt, sáng tạo, không chút kiêng kị gì mà tung hoành ngang dọc. Cũng nhờ thế, những năm gần đây thành Đông mới có thể vững vàng áp chế được thế lực của thành Tây.
Chỉ là sự cân bằng mong manh này vẫn chưa bị phá vỡ. Hai bên vẫn một mực duy trì sự hòa hợp giả tạo này.
Nước cam được mang lên vừa kịp lúc. Lưu Diệu Văn nâng ly rượu chuẩn bị cụng ly với hai người đối diện. Hắn không phải hạ thấp người để lấy lòng hai sinh viên đại học, chẳng qua là vì đó là người mà Nghiêm Hạo Tường dẫn đến. Hắn phải giữ chút mặt mũi cho Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường vừa dứt lời giới thiệu, kính rượu cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Chỉ có điều người bên kia cũng là một cao thủ không dễ đụng đến.
Hạ Tuấn Lâm nâng cốc với Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường. Còn Tống Á Hiên cầm ly lên chỉ tự mình uống. Rồi còn hơi nâng ly lên nhìn về phía Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường ý bảo anh đây uống rồi
Nghiêm Hạo Tường muốn khuyên Lưu Diệu Văn đừng chấp nhặt với một cậu học sinh. Quay đầu lại thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào người đối diện kia rồi từ từ uống rượu.
Hay lắm, lo thừa rồi. Đáng ra cậu nên nhắc nhở Tống Á Hiên làm cách nào để đề phòng với con sói bên kia mới phải.
Tống Á Hiên chán ghét nơi ồn ào này. Ghé tai nói với Hạ Tuấn Lâm một tiếng rồi hướng về nhà vệ sinh. Dặn dò Hạ Tuấn Lâm tuyệt đối không được đụng vào rượu. Tận mắt thấy cậu gật đầu rồi anh mới yên tâm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip