Chương 12: Khoảng cách của tự do

Xung quanh làng đại học kể cả kỳ nghỉ đông cũng nhộn nhịp tưng bừng. Sinh viên đa số là dân ở đây, vui chơi học hành đều không xa nhà. Dân kinh doanh nắm bắt thời cơ, mở ra nguyên một con đường KTV xập xình từ sáng tới đêm.

Đội bóng rổ bá vai bá cổ Lưu Diệu Văn, nửa lôi nửa ép mới đến được đây. Thằng nhóc cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi hướng nội. Nhưng tính cách nhạt nhẽo không lạnh không nóng ấy lại được lòng các nữ sinh, bên clb truyền thông còn nói Lưu Diệu Văn đến thì bọn họ mới đi. Mấy ông anh của hắn trong lòng thì cay cú, nhưng Lưu Diệu Văn nổi tiếng si tình, một bông hoa có chủ thì tranh giành được với ai.

Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn ngồi trong phòng KTV vui vẻ nghe hát, bia cũng chẳng uống được mấy chai, một thân y đức hiếm hoi của giới nam sinh. Hắn chẳng ham thu hút đào hoa, nhưng mấy ông anh của hắn đi KTV nhường con gái người ta hát vài bài, hoặc kiếm cớ tách riêng trò chuyện thì cũng không đến mức phải lườm nguýt Lưu Diệu Văn đến thế. Trong những dịp như vậy hắn đều ngồi đủ quân số, chạy đủ kpi rồi đánh bài chuồn.

Cạn ly trăm phần trăm, cáo từ xong xuôi đâu ra đấy, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng được giải thoát. Nhưng hắn vừa ra tới cửa đã có người gọi trở lại, là đàn chị. Lưu Diệu Văn nở nụ cười không thể xã giao hơn.

"Sao chị không ở chơi thêm?"

Đàn chị nhún vai, thẳng thắn nói lí do hắn đã thừa biết.

"Không có em, chị ngồi thêm cũng chẳng để làm gì."

Những câu thế này Lưu Diệu Văn cũng đã quen, xoa xoa mũi xem như là không nghe thấy. Cô gái này chính là người đầu tiên dẫn Lưu Diệu Văn đi tham quan trường năm đó. Lưu Diệu Văn quả thật giữ vững lời hứa, thành công thi đậu vào khoa khoáng địa chất. Thiếu nữ cũng là vô tình thấy trên diễn đàn trường bài đăng xôn xao về học đệ năm nhất chơi bóng rổ rất đẹp trai, cũng muốn đi xem thử là ai, thế mà lại là thằng nhóc cách đây ba năm trước. Lưu Diệu Văn vẫn nhớ cô, nhưng không còn là dáng vẻ thiếu niên luyên thuyên như trước, yên lặng hơn, trầm tư hơn.

"Anh trai em đâu, bây giờ chắc là sinh viên năm hai khoa sinh vật rồi ha?"

Đàn chị muốn tìm về điểm chung trò chuyện lúc trước, lấy người anh trai kia làm mở đầu. Lưu Diệu Văn nghe có người nhắc về Tống Á Hiên, đúng là có sức sống hơn một chút, nhưng chút vui vẻ ấy lại lập tức tắt đi.

"Anh ấy tới trễ, có lẽ phải hết năm nay."

Cô gái nghe chuyện cũng không nghĩ gì, chỉ đoán có thể là thi rớt. Lưu Diệu Văn cảm thấy cái cớ thi rớt rất buồn cười, rõ ràng hắn đã từng nói anh trai hắn thuộc top 10 cả khối.

Câu chuyện về Tống Á Hiên mỗi ngày diễn ra trong đầu Lưu Diệu Văn nhiều đến nỗi trong tiềm thức anh trai hiện tại chỉ vừa mới mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn.

Đã không còn ai nhắc về Tống Á Hiên ba năm nay, có những đêm Lưu Diệu Văn mơ thấy anh liền hoảng hốt bật dậy sắp xếp lại kí ức, sợ rằng Tống Á Hiên chỉ là một người tồn tại trong giấc mơ. Nếu Tống Á Hiên đang ở đây sẽ cười hắn rằng có phải ngủ tới ngốc rồi không. Nhưng bây giờ hắn không biết Tống Á Hiên đang ở đâu, chỉ có thể lấy ra bức thư của anh nhẩm lại một lần, đọc dòng thứ nhất đã thuộc dòng thứ hai. Lặp đi lặp lại như vậy đợi cho trời sáng.

Lưu Diệu Văn từng nói, chỉ có đàn chị là người duy nhất vãn còn nhắc đến anh trai với hắn. Câu nói này vừa mơ hồ vừa tuyệt vọng. Cô không hiểu ý hắn, chỉ theo phán đoán của mình hỏi người trong nhà vì người anh trai kia thi rớt mà thất vọng sao. Nhưng Lưu Diệu Văn lại không trả lời, khi bữa cơm của bọn họ sắp sửa kết thúc hắn lại hỏi cô một câu chẳng liên quan.

"Chị có biết độ tuổi nào vô vọng nhất không?"

Thiếu nữ đang bận rộn chia tinh bột sang bên cạnh, bâng quơ hỏi "lúc nào?"
Cô còn nhớ rõ khi ấy Lưu Diệu Văn thích nhất là uống sữa bò, còn uống thay cả cơm. Hắn uống chậm rãi như sợ hết, trả lời cũng từ tốn.

"Là khi chị mười bảy tuổi, trong lòng có một người muốn bảo vệ cả đời."

Năm Lưu Diệu Văn vừa qua mười bảy được hai tháng, Quảng Đông là nơi xuất hiện bệnh SARS đầu tiên. Thủ phủ tỉnh Quảng Đông là thành phố Quảng Châu kêu gọi hỗ trợ y tế khẩn cấp. Trường học đóng cửa, lịch thi đại học dời trong vô định, đất nước phong tỏa đi lại. Lưu Diệu Văn không còn ai quản, vét sạch tiền để dành, chỉ để lại cho ông nội một tờ giấy.

"Con đi tìm Tống Á Hiên."

Hắn hối lộ trưởng đoàn tiếp tế được một chân hậu cần. Suốt bốn tháng đầu tiên số người nhiễm lên đến một ngàn người, số người chết lên tới một trăm. Lưu Diệu Văn không có nghiệp vụ y tế, chỉ đảm nhiệm hướng dẫn cách ly và nhập số liệu bệnh nhân bị nhiễm. Số liệu từ khắp nơi đổ về, Lưu Diệu Văn mỗi ngày đều cầu nguyện bản thân không phải gõ tên Tống Á Hiên vào danh sách. Số người nghi nhiễm đa phần đều là sinh viên trạc tuổi anh trai, Lưu Diệu Văn xung phong nhận hậu cần bếp ăn, ai đi ngang cũng sẽ nhìn chằm chằm một lúc. Ánh mắt hắn trời sinh hung dữ, thường xuyên bị người dân mắng vốn cán bộ y tế không thân thiện.

Suốt bốn tháng thấp thỏm lo sợ ấy, Lưu Diệu Văn nhiều đêm mơ thấy mình bắt gặp tên của Tống Á Hiên, thường xuyên tỉnh giấc trong sợ hãi. Hắn không biết có phải vì bản thân ở Quảng Châu nên ảo tưởng hay không, nhưng Lưu Diệu Văn thực sự cảm thấy Tống Á Hiên ở rất gần rồi. Mỗi ngày đều mong ước được gặp anh, nhưng khi tỉnh táo nhận ra bản thân đang ở đâu, Lưu Diệu Văn lại mê tín cầu nguyện ông trời xóa bỏ đi suy nghĩ vừa rồi của hắn. Tuy nhiên Lưu Diệu Văn quả thật đã tiên tri đúng, Tống Á Hiên đã thực sự ở rất gần hắn.

Trong thời gian bùng dịch luôn có một vài sinh viên bị bắt cách ly vì bỏ trốn khỏi kí túc xá. Gia đình bọn họ vì lo lắng cho con nên Lưu Diệu Văn thường xuyên phải tiếp điện thoại giải thích. Ngày hôm đó cũng có một người đàn ông gọi đến hỏi về chàng trai tên Hạ Tuấn Lâm, còn hỏi cách đưa đồ ăn và máy nghe nhạc cho người này, còn chưa kịp để Lưu Diệu Văn lên tiếng đã tích cực hối lộ cán bộ y tế. Lưu Diệu Văn thấy phương pháp này khá quen mắt, chỉ hỏi lại thông tin người kia, thân phận là gì với họ Hạ. Người bên đầu giây không biết có gì khó nói, chần chừ mất hai giây, cuối cùng thốt ra hai chữ "người yêu". Lưu Diệu Văn cũng đồng thời đứng hình, tự hỏi do bản thân còn cổ hủ hay Quảng Châu đã đi trước thời đại cỡ này, trong lòng hắn có hơi ghen tị một chút.

Lưu Diệu Văn hẹn giờ giao đồ với người đàn ông. Đôi bên phải giữ khoảnh cách, nhưng Lưu Diệu Văn có thể thấy được là một anh chàng sinh viên đẹp trai. Lưu Diệu Văn dù sao vẫn còn nhỏ, nhận thấy thu tiền hối lộ có phần quan liêu, lại sợ bị đuổi về nhà. Hắn xem như là giúp đỡ đồng bọn, Lưu Diệu Văn chỉ vào trong đống đồ ăn của Hạ Tuấn Lâm, lấy mất hai bịch bánh ngoại nhập.

Nghiêm Hạo Tường thấy đồng chí cán bộ y tế này không chịu nhận tiền, khó lòng nhở vả chuyện tiếp theo. Nhưng hắn nghĩ đến Tống Á Hiên đang lo lắng ở nhà hệt như hắn khi nghĩ về Hạ Tuấn Lâm, vẫn bấm bụng mặt dày lên tiếng.

"Cậu cán bộ, làm sao để tìm tên người nhiễm ở tỉnh khác."

Lưu Diệu Văn chỉ nhập danh sách của Quảng Châu, tuy không dám nhận lời ngay, nhưng hắn tính toán có thể hỏi giúp một chút.

"Tôi không chắc nha, nhưng anh muốn tìm ai? Ở đâu?"

Nghiêm Hạo Tường đọc ra hai cái tên, cùng một địa chỉ quen thuộc. Lưu Diệu Văn còn đang loay hoay với hai gói bánh ngoại nhập trên tay, muốn lấy giấy bút ra ghi lại. Vừa nghe đến ba chữ "người Sơn Thành", bánh trên tay cũng lộp bộp rơi xuống.

"Lưu Diệu Văn, người Sơn Thành", hắn đọc lại tên mình.

"Phải, anh trai cậu ấy muốn biết em trai và ông nội có khỏe mạnh không."

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy đồng chí cán bộ đột nhiên đứng bất động kì quái, sợ người kia đang tìm lý do khoái thác liền vội thay Tống Á Hiên cầu tình.

"Nhà cậu ấy không còn ai, chỉ còn duy nhất em trai và ông nội là người thân. Cậu ấy xa nhà đã ba năm nay chưa gặp bọn họ. Tôi không muốn nhờ vả cậu không công, cậu muốn..."

"Bọn họ rất tốt", đồng chí cán bộ đột nhiên ngắt lời hắn, nói ra một câu không đầu không đuôi.

"Em trai và ông nội sống rất tốt, anh nói Tống Á Hiên đừng lo lắng". Lưu Diệu Văn ý thức được mình vừa lạc giọng.

Nghiêm Hạo Tường nghe tên Tống Á Hiên từ người này, một đáp án bất chợt phát sinh trong đầu hắn. Đôi bên như hiểu rõ ý nhau, người trước mặt cũng gật đầu thay lời thừa nhận.

"Đừng để Tống Á Hiên biết tôi ở đây, anh ấy sẽ lo lắng." - Lưu Diệu Văn vội vàng dặn dò một câu, muốn mau chóng mang đồ rời đi. Hắn sợ chỉ cần đứng thêm ở đây hai giây sẽ không tự chủ được mà lao đi tìm anh.

Nghiêm Hạo Tường đáp ứng thiếu niên, hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ Tống Á Hiên giao phó. Nhưng hắn ghét cảm giác thiếu nợ người khác, Nghiêm Hạo Tường không để Lưu Diệu Văn bỏ đi dễ dàng. Đứa nhóc này lại không chịu nhận tiền, nhưng có lẽ sẽ muốn nghe điều này, hắn bám lấy cổng nói với theo bóng người đang dần đi xa.

"Tống Á Hiên nói cậu hát bài Ánh Sao rất hay."

Lời nói của Nghiêm Hạo Tường như thuốc phiện tiêm sâu vào máu động mạch Lưu Diệu Văn. Hắn vội vàng chạy nhanh vào trong, sợ bản thân dừng lại sẽ chạy ngược trở ra, hắn sẽ túm áo Nghiêm Hạo Tường hỏi Tống Á Hiên hiện tại đang ở đâu. Lúc này đây Lưu Diệu Văn chỉ có thể chạy trốn thật mau. Anh trai đã dặn bọn họ không thể gặp nhau, chỉ còn một năm nữa, chỉ còn một năm nữa. 

Giây phút nhận lấy thư của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn đã phải đánh cược rất nhiều để tin rằng Tống Á Hiên gửi cho hắn một bí mật nằm dưới những gì anh ghi trên giấy.

Anh nói xin lỗi đã không thể trở về đúng hẹn. Nói rằng phải tìm cách ổn định cuộc sống tại đây, sẽ mất rất nhiều thời gian. Cha hắn đã lừa cả hai, Tống Á Hiên không thể trở về, phải một mình tìm cách sinh tồn tại Quảng Châu.

Anh nói xin lỗi vì không gặp hắn, lại nói quà sinh nhật năm nay đã nhận được. Ngày Lưu Diệu Văn đến Quảng Châu đợi đứa cho anh chiếc bánh ngải cứu, Tống Á Hiên đã tới, còn lấy đi cái bánh mà hắn để lại.

Anh bảo sau này đừng đến nữa, cha hắn sẽ không để hai người gặp mặt. Tống Á Hiên sẽ trở về theo đúng kế hoạch và Lưu Diệu Văn cũng phải vậy. Không được bốc đồng để cảm xúc ảnh hưởng đến tương lai. Bức thư lần trước anh trai chỉ nói dối hắn để qua mắt cha, đừng tin là thật.

Tống Á Hiên đã nói hắn phải học hành cho thật tốt, đến ngôi trường bọn họ yêu thích. Hắn phải dành được tự do cho bản thân. Cho đến khi anh trở về, hắn đã là sinh viên năm nhất.

Tống Á Hiên không còn là anh trai của Lưu Diệu Văn, mà là người trong lòng hắn. Nhưng ông nội vẫn là ông nội của bọn họ, Lưu Diệu Văn nói xin lỗi, Tống Á Hiên chịu tội.

Đó tất cả là kế hoạch của anh đưa ra trong thời gian ngắn ngủi.

Tống Á Hiên sẽ trở về, mà tự do thì cách bọn họ rất gần rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip