Chương 14: Hải đăng
Đầu năm nay thời tiết đột nhiên khắc nghiệt, hơi lạnh lùa vào phòng khiến Lưu Diệu Văn cũng cảm thấy đau nhức mà dậy sớm. Hắn khoác thêm áo, ghé qua phòng ông nội xem người có đủ ấm không. Ông nội vài năm gần đây đã già đi nhiều, không biết có phải vì hắn cao lên hay không nhưng mỗi lần Lưu Diệu Văn nhìn ông nội, cảm thấy người rất gầy, như càng lúc càng nhỏ lại.
Ông biết năm nay Tống Á Hiên sẽ về, từ ba mươi tết vẫn luôn hỏi hắn bao giờ thì anh về nhà. Lưu Diệu Văn cũng không biết, chỉ nói ra vài ngày được ghi trên lịch hành trình trước cổng nhà ga, an ủi ông rằng hắn sẽ chú ý đi đón Tống Á Hiên.
Vài năm trước hắn mỗi ngày đều tưởng tượng ngày mà bọn họ gặp lại nhau ấy. Nhưng thời gian càng rút ngắn, Lưu Diệu Văn càng mông lung tự hỏi, hắn còn chẳng thể hình dung được viễn cảnh gặp gỡ, dẫu anh có thể sẽ đến vào ngày mai, hay ngày kia.
Suốt mấy ngày cuối năm Lưu Diệu Văn gần như sống ở trạm xe lửa. Hắn nhìn những người thân xa quê nghẹn ngào trong không khí đoàn viên. Vậy mà Tết nguyên đán đã dần phai đi hết, Lưu Diệu Văn vẫn chưa thấy được bóng dáng Tống Á Hiên đâu cả. Một bữa cơm gia đình cứ lần lượt thay bằng những hộp cơm phần lạnh ngắt bán ngoài cổng ra vào.
Sương vừa ngưng, ly trà sáng trên tay hắn cũng vừa nguội ngắt. Lưu Diệu Văn cảm thấy cái lạnh năm nay quá dài, bằng bốn năm cộng lại, lạnh tới nỗi hắn cảm thấy sắp chịu không nổi. Từ lấy tay sờ vào hai bên tai, nếu tay Tống Á Hiên vẫn còn lạnh như cũ, Lưu Diệu Văn không biết phải lấy gì để sưởi tay cho anh đây.
Còn một ngày nữa phải quay lại trường, Lưu Diệu Văn đổ đi nước trà trong chén. Ngây người ra đó cũng không có tác dụng gì, hắn để lại lời nhắn cho ông, nói rằng mình đến nhà ga một chuyến. Lưu Diệu Văn đi ra đến cửa, lòng mê tín bất chợt nổi lên, quay ngược trở vào lấy khăn quàng cổ cùng một đôi với Tống Á Hiên, kéo cao cổ áo che đi nửa khuôn mặt.
Nhà ga hôm nay vẫn đông đúc, đa số là người trở về phương Bắc sau Tết. Lưu Diệu Văn vẫn như cũ, chọn một cột quảng cáo gần với đường ray, im lặng đợi chờ.
Cách đây bốn năm vì không muốn để Tống Á Hiên đi, Lưu Diệu Văn còn ấu trĩ nói rằng chân hắn rất đau, không có ai xoa thuốc cho hắn mỗi tối. Tống Á Hiên mắt đỏ hoe vì cả đêm không ngủ, âm mũi cũng nghẹn lại nhưng vẫn câu lấy ngón út của Lưu Diệu Văn. Nằm trên vai hắn dịu dàng thương lượng.
"Vậy em đừng cao lên nữa, chỉ nhiêu đây là đủ rồi. Khi trở về, từ trên tàu anh vẫn có thể thấy được em giữa ngần ấy người. Giống như ngọn hải đăng vậy."
Tống Á Hiên rất giỏi dỗ người, mắt còn đang ướt khiến Lưu Diệu Văn cắn răng giả vờ giả vịt.
"Anh sao lại khóc chứ Tống Á Hiên, lần trước em cũng đi một tuần đâu thấy anh khóc như vậy."
Tống Á Hiên lúc ấy im lặng không nói, chỉ tủi thân dụi đầu vào lòng hắn như mèo nhỏ. Chắc là lúc ấy Tống Á Hiên đã bất an rất nhiều, anh không hề muốn rời đi.
Bây giờ nghĩ đến chuyện này, Lưu Diệu Văn cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc. Đáng lẽ ngày ấy không được để anh đi, đáng lẽ phải vừa khóc vừa nháo kéo Tống Á Hiên về nhà. Nhưng Lưu Diệu Văn cũng thở dài nhận ra, hóa ra ngày ấy việc duy nhất hắn có thể làm cũng chỉ là vừa khóc vừa nháo. Còn nỗi đau tăng trưởng Lưu Diệu Văn chịu đựng ngần ấy năm cũng chỉ để báo cho Tống Á Hiên biết có người đợi anh về nhà.
Lưu Diệu Văn năm 6 tuổi lần đầu viết tên bản thân còn từng hỏi ông nội tại sao không đặt hắn là Lưu Diệu Võ. Biết đâu một chữ võ trong tên có thể giúp hắn trừ gian diệt ác. Bây giờ nghĩ lại, một chữ Võ biết đâu có thể bảo vệ anh.
Khăn quàng quấn cao, Lưu Diệu Văn hướng mắt nhìn về phía đoàn tàu đang vào ga. Mỗi lần nghe thấy tiếng rít từ ống khói vang lên, Lưu Diệu Văn luôn tự động nổi da gà, cả người cũng bất giác căng thẳng.
Nhưng hôm nay nhịp tim hắn lại bất giác rõ ràng quá, từng nhịp từng nhịp gõ vào bên ốc tai. Cảm thấy từng thớ len theo gió cọ vào cần cổ. Cảm thấy ánh nắng đầu xuân đang men theo từng thanh ray rung lên cùng động mạch dưới lớp da. Mặt trời ven theo làn khói của hồi tàu cuối cùng, rẽ ra một bầu trời xanh ngát. Hình như là Tống Á Hiên đang đến, hắn cảm thấy như vậy.
Đoàn người lần lượt rời đi, người này nối tiếp người kia. Lưu Diệu Văn vẫn khoan thai đứng yên tại nơi ấy, giống như hắn đã đứng đó từ rất lâu, từ bốn năm trước. Tống Á Hiên cách Lưu Diệu Văn một tấm cửa kính.
Tống Á Hiên muốn cười một cái, nhưng khóe miệng vừa giương lên đã ngay lập tức hét lớn.
Lưu Diệu Văn đột nhiên dời tầm mắt khỏi anh, hắn nhíu mày, gật đầu với người trước mặt một cái. Ngay lập tức dòng người chen chúc hoảng hốt tản ra một vòng, Lưu Diệu Văn hệt như một ngọn hải đăng, cả người đổ sập xuống.
Trong tích tắc, không khí xung quanh đột nhiên biến mất, cả người Tống Á Hiên như có ai bóp nghẹt. Anh run rẩy chạy xuống sân ga, không cẩn thận ngã vào gờ sắt. Đoàn người đang hối hả rời đi dần dần truyền nhau tiếng hoảng loạn, trong phút chốc đã nhấn chìm Tống Á Hiên. Có người dẫm lên tay, có người đạp lên lưng, chiếc vali của ai xô đẩy chảy cả máu mũi, Tống Á Hiên lồm cồm bò dậy, bám lấy áo của bất kỳ người nào xung quanh mà cầu xin.
"Gọi cấp cứu."
"Gì cơ? Cái người này, bỏ ra coi!", vài người gạt tay Tống Á Hiên như gạt đi một chuyện tai nạn phiền phức.
"Gọi cấp cứu!!!"
Tống Á Hiên gào lên giữa dòng người, anh len vào những khe hở. Càng đến gần Lưu Diệu Văn, bên tai càng ù lên không rõ những câu than vãn kinh hãi. Không phải như thế, các người im đi, các người im hết đi.
"GỌI CẤP CỨU ĐI!!!"
"TRÁNH RA!"
"GỌI CẤP CỨU!!!"
"LƯU DIỆU VĂN!!! ANH VỀ RỒI LƯU DIỆU VĂN!!!"
Tống Á Hiên không biết mình đang gào lên cái gì, anh không nghe được. Dòng người hỗn loạn chửi mắng, đột nhiên sợ hãi dạt sang một lối nhỏ, thiếu niên tuyệt vọng gào tên người đang nằm dưới đất thở dốc đau đớn. Máu một bên mạn sườn chảy ra ướt đẫm khuôn gạch phía dưới. Nhìn thấy Tống Á Hiên, hung thủ đang cầm dao trên tay mới giật mình nhận ra mình vừa làm gì.
"Tống Á Hiên, không, không..."
"Sao không phải là mày!"
"Sao lại không phải!!!"
Anh nhận ra ông ta là ai, kẻ này hiện tại trông gầy gò mạt hạng, nhưng có chết Tống Á Hiên cũng nhận ra lão. Anh ngay lập tức vọt tới cầm con dao nằm trên đất, hai tai đau tới mức không còn nghe được bất kì âm thanh nào ngoài bản thân thì thào.
"Chết đi."
Cha Lưu trừng mắt nhìn Tống Á Hiên đã phát điên. Nước mắt anh lả chả rơi xuống nước không ngừng, nhưng đôi mắt chẳng còn chút xót thương nhân loại, hệt như nhìn một loài ruồi bọ ghê tởm cần diệt trừ.
Ánh dao vừa lóe, lão ta chỉ biết giơ tay lên phía trước. Đoàn người sợ hãi kêu lên, ánh mắt vẫn tò mò chờ xem một nhát dao này sẽ đâm chết ai. Nhưng dao không vung xuống. Tống Á Hiên bất động ôm lấy một bên tai đau rát, có người gọi anh.
"Tống Á Hiên", chẳng có ai nghe thấy.
Tống Á Hiên buông thõng tay cầm dao, nhìn về phía Lưu Diệu Văn đang hé mắt nhìn anh. Môi mấy máy không có một chút âm thanh nào, nhưng hắn rõ ràng đang gọi anh.
"Tống Á Hiên."
Âm thanh đập vào trong ốc tai Tống Á Hiên rõ ràng như sóng vỗ. Thế giới im phăng phắc như chưa từng có tiếng động, chỉ có Lưu Diệu Văn đang gọi tên anh. Tống Á Hiên run rẩy cầm theo con dao trở về, nắm lấy khăn quàng của Lưu Diệu Văn, giống y như đúc chiếc khăn anh còn đang mang trên cổ. Âm thanh lại trở về bên tai Tống Á Hiên, từ đằng xa, tiếng còi cấp cứu đang réo rắt đến gần.
Nước mắt rơi mờ đi gương mặt Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên không nhìn rõ em trai trông đau đớn thế nào, dư ảnh trong mắt anh chỉ toàn màu đỏ thẫm. Khăn quàng ấn lên chặn vết thương đã bắt đầu ướt đẫm. Tống Á Hiên đưa mu bàn tay quệt nước mắt, toàn là máu.
Cho đến khi người bên bệnh viện kéo Tống Á Hiên ra, nút tay áo Lưu Diệu Văn vẫn quấn lấy chiếc khăn quàng của anh trai. Tống Á Hiên vươn người trở lại nắm lấy tay Lưu Diệu Văn, trước khi có người ngăn cản, anh đã rành mạch nêu lên mối quan hệ của bọn họ:
"Tôi là anh trai em ấy."
Tống Á Hiên lần nữa trở lại làm anh trai, Lưu Diệu Văn trở về làm em trai, cái danh xưng này có lẽ chỉ để dành cho ngày hôm nay. Anh ngồi trên xe cấp cứu, tay trái đè xuống tay phải đang run bần bật, cố gắng viết xuống ba chữ Lưu Diệu Văn đã viết đi viết lại hàng ngàn lần. Còn tên của bản thân được viết ở mục người thân.
Một giọt nước mắt rơi trên chữ Văn, chảy xuống thấm ướt chữ Hiên.
Lưu Diệu Văn mất máu nhiều, huyết áp cũng ngày càng giảm. Tống Á Hiên chạy đằng sau băng ca, chỉ biết gọi tên Lưu Diệu Văn. Anh không biết hắn có nghe được hay không, Tống Á Hiên chỉ ngây thơ nghĩ rằng nếu Lưu Diệu Văn nghe được sẽ biết anh đã về rồi, Tống Á Hiên đang đợi hắn.
"Lưu Diệu Văn"
"Lưu Diệu Văn"
"Lưu Diệu Văn"
Lần đầu đến Sơn Thành, câu đầu tiên Tống Á Hiên nói chính là tên hắn. Gọi một tiếng Lưu Diệu Văn giống như hồi bé, em trai sẽ xuất hiện không thương tích gì. Tống Á Hiên co chân ngồi trước cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm lấy hai bên vai vỗ vai. Một chút nữa thôi Lưu Diệu Văn sẽ không hề hấn gì mà bước ra, có khi còn trách móc Tống Á Hiên tại sao lại có thể bỏ hắn đi bốn năm trời.
Tống Á Hiên sẽ nói với hắn rằng anh sai rồi.
Tống Á Hiên chỉ nên là anh trai Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên không nên tham luyến tình cảm của hắn đến như vậy.
Nếu không bọn họ vẫn sẽ mãi mãi làm anh em, Tống Á Hiên chưa bao giờ rời đi. Lưu Diệu Văn sẽ không phải đối mặt với sống chết như thế.
Tất cả là lỗi của anh, vì Tống Á Hiên sai rồi.
Ông trời ơi, có phải vì anh đã làm sai nên Lưu Diệu Văn phải chịu phạt chăng? Tống Á Hiên chỉ là anh trai Lưu Diệu Văn, xin người đừng trừng phạt hắn.
Lưu Diệu Văn phải học đại học. Sinh mệnh của Tống Á Hiên là ông nội và Lưu Diệu Văn cứu về, hiện tại anh muốn mang trả lại, trả về Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên không có gì cả.
Tống Á Hiên chỉ còn lại Lưu Diệu Văn
Cầu xin người đừng lấy cả Lưu Diệu Văn của anh đi.
Tống Á Hiên đã cúi gập người nguyện cầu như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip