Chương 16: Anh trai và em trai

Đêm đã về khuya, Tống Á Hiên nằm bên giường phụ, cả người rút trong chăn chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Trong bóng tối anh vẫn mơ hồ có thể phác họa gương mặt của Lưu Diệu Văn. Lúc hắn không ngủ, dáng vẻ thiếu niên đã bay biến không còn sót lại một chút nào. Nhưng lúc này Tống Á Hiên vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được đứa trẻ trong trí nhớ của anh bốn năm nay. Lưu Diệu Văn vẫn giấu đi sự đáng yêu ở đâu đó chỉ để một mình Tống Á Hiên nhìn thấy. 

Anh vẫn luôn nhớ rõ khi Lưu Diệu Văn trong giai đoạn dậy thì. Chỉ cần vài tháng thôi gương mặt từ mềm mại đã biến thành góc cạnh, bàn tay ban đầu nhỏ nhắn trong tay anh đã dần to lớn đến mức nắm gọn bàn tay của Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn khẽ cựa người, cánh tay rơi ra khỏi chăn, đường nét cơ bắp ẩn hiện tới bóng tối cũng không che được. Tống Á Hiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn muốn nhét lại vào chăn. Nhưng Lưu Diệu Văn đột nhiên xoay cổ tay một cái, cánh tay đã vắt vẻo bên thành giường nắm lấy tay anh. Tống Á Hiên không dám cựa quậy, lắng tai nghe tiếng thở đều đặn của Lưu Diệu Văn mới chậm rãi gỡ tay hắn ra. Nhưng anh vừa chạm đến, bàn tay của Lưu Diệu Văn đã dùng lực, càng thêm nắm chặt.

Tống Á Hiên trừng mắt trong bóng tối, cố gắng nhìn xem Lưu Diệu Văn có đang thực sự ngủ hay giả vờ. Nhưng không đợi cho Tống Á Hiên đoán già đoán non, Lưu Diệu Văn đã lên tiếng trước:

"Tay anh thật lạnh, khiến người ta muốn lơ đi cũng không được."

Tống Á Hiên nghe được chữ lạnh, lờ mờ đoán ra hắn lại đang chê tay anh nhiệt độ thấp. Muốn giãy ra, nhưng ngón tay Lưu Diệu Văn lại thêm dùng lực, đầu ngón tay Tống Á Hiên bị nắm sưng cả lên. Anh cảm thấy đứa nhóc này muốn gây sự với anh, chính Lưu Diệu Văn còn không biết lúc nằm trên xe cấp cứu, bàn tay hắn có bao nhiêu lạnh. Tống Á Hiên xoa mãi, xoa mãi nhưng chẳng ấm thêm được một chút nào. Đột nhiên anh cảm thấy tức giận.

"Bỏ ra, anh muốn ngủ."

Dáng vẻ của Tống Á Hiên lúc này trong mắt Lưu Diệu Văn giống như muốn gây chuyện. Hắn không biết anh nghe được bao nhiêu phần trăm lời hắn nói, tay vẫn không buông, chỉ là lực tay hạ đi một chút, chuyển qua niết nhẹ lên đầu ngón tay người kia.

"Anh không nhớ em sao?"

"Em vừa bị thương cơ mà, không phải anh nên nhẹ nhàng với em một chút sao?"

Lưu Diệu Văn vẫn nắm tay anh, nhưng ngón trỏ tìm tới môi dưới của Tống Á Hiên. Anh trai hắn mỗi lần uất ức tủi thân điều gì đều sẽ cắn môi dưới. Ngón tay niết cằm Tống Á Hiên, thành công ép buộc người kia nhả ra. Trong bóng tối, ngón tay hắn lướt qua cánh môi bị cắn sưng còn vương một chút nước bọt. Lưu Diệu Văn ngừng lại bên khóe môi anh, đột nhiên trầm giọng ra lệnh:

"Anh lên đây."

"Anh mau lên đây." Hắn lớn tiếng hơn, dù biết bản thân muốn để Tống Á Hiên nghe thấy. Nhưng hắn cảm thấy giống như mình quát nạt anh, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

Tống Á Hiên vẫn cứng đầu quay mặt né tránh bàn tay hắn. Từ trong âm thanh hun hút của màn đêm, Tống Á Hiên nhỏ giọng nói với Lưu Diệu Văn:

"Anh muốn trở về làm anh trai em."

Lí nhí như muỗi kêu như vậy là muốn hắn nghe hay là không nghe thấy. Lưu Diệu Văn thấy không lay động nổi con người cứng đầu, trực tiếp tự bản thân bước xuống.

Giường phụ rất bé, hoàn toàn không thể đủ hai người nằm. Lưu Diệu Văn úp sấp lên người Tống Á Hiên khiến anh hoảng lên, tay lần mò tìm vết thương của hắn.

"Không muốn để em đau thì anh lên trên."

Tống Á Hiên không chịu nổi sự dày vò này, cuối cùng cũng theo Lưu Diệu Văn lên giường bệnh. Người này vẫn mềm lòng với hắn như vậy, Tống Á Hiên muốn trở về làm anh trai Lưu Diệu Văn nhưng một chút khí phách cũng đấu không lại. Chưa gì đã thất bại rồi.

Lưu Diệu Văn cưỡng chế để Tống Á Hiên nằm trong lòng hắn, hơi thở ghé sát bên tai nói rằng anh càng cựa quậy hắn sẽ càng thêm đau. Lưu Diệu Văn đã mười chín tuổi đầu nhưng vẫn còn dùng chiêu khổ nhục kế này, nhưng bực mình hắn tới đâu thì khổ nhục kế dùng trên người Tống Á Hiên vẫn có tác dụng. Anh chỉ có thể tự trách bản thân chẳng có tính công kích nào.

Tay Tống Á Hiên rất lạnh, nhưng lỗ tai thì rất nóng. Lưu Diệu Văn dán môi bên tai anh, gằn giọng tra hỏi:

"Khi nãy anh vừa nói gì? Muốn trở về làm anh trai em?"

Tống Á Hiên nhắm tịt mắt, vậy mà còn có gan dám gật đầu. Lưu Diệu Văn nheo mắt nhìn hàng mi người trong lòng hắn đang run lên, anh trai thực sự muốn chọc hắn tức giận.

"Anh có người nào khác ở ngoài rồi sao?"

Tống Á Hiên rụt vai cố gắng né tránh cánh môi của Lưu Diệu Văn phả hơi nóng vào tai mình. Đến cả giọng nói cũng hơi run rẩy.

"Không có, cũng-g, cũng không liên quan đến em."

Lưu Diệu Văn nghe xong bật cười thành tiếng. Hắn bóp lấy cằm Tống Á Hiên nâng lên để anh đối diện với ánh mắt của mình.

"Thế nào là không liên quan? Bốn năm trước anh nói rằng chúng ta không phải là anh em. Anh nói anh yêu một người, vậy là em hiểu sai sao, anh?"

Tống Á Hiên nghe tiếng gọi anh, cả người rùng mình nổi gai ốc, thế nhưng vẫn quyết định làm đà điểu, chết cũng không nói chuyện. Lưu Diệu Văn cảm thấy hắn đã dùng hết kiên nhẫn một đời cho bốn năm qua, hiện tại dáng vẻ trốn tránh của Tống Á Hiên khiến hắn thực sự phát điên.

Lưu Diệu Văn nheo mắt nhìn chằm chằm lên đôi môi bướng bỉnh không nói chuyện kia. Tống Á Hiên lần đầu tiên thấy sợ hãi Lưu Diệu Văn, lần đầu tiên biết được ánh mắt của sói con trưởng thành khi nhìn anh cũng sẽ giống như nhìn con mồi.

"Anh muốn làm anh em với em sao? Giống như lúc trước?"

Tống Á Hiên nhắm mắt gật đầu. Bàn tay đặt dưới cằm anh càng thêm niết chặt khiến Tống Á Hiên cảm thấy ẩn ẩn đau. Nhưng Lưu Diệu Văn không còn là đứa trẻ xót xa cho anh từng chút một nữa, Lưu Diệu Văn hiện tại đã biết tức giận với Tống Á Hiên. Hắn nhìn anh, gằn từng chữ.

"Từ bé đến lớn em đều chiều theo ý anh. Nếu anh muốn làm anh em, chúng ta sẽ quay lại làm anh em, giống như trước kia."

Vừa dứt câu, Lưu Diệu Văn ngay tức thì cho tay vào trong áo phông của Tống Á Hiên. Bàn tay nóng rẫy mơn trớn trên eo rồi đột nhiên ngắt một cái khiến Tống Á Hiên giật bắt người, trừng mắt nhìn hắn.

"Hồi trước mỗi tối chúng ta hay làm gì thế nhỉ? Có phải anh hôn môi em, còn em sẽ dùng tay chạm lên khắp người anh không Tống Á Hiên?"

Tống Á Hiên lắc đầu nguầy nguậy, yếu ớt gạt tay hắn ra. Nhưng Lưu Diệu Văn đã bắt đầu vén áo anh cao hơn. Mặc cho Tống Á Hiên sắp khóc đến nơi, hắn vẫn cúi xuống hôn lên làn da nơi bụng dưới. Lưu Diệu Văn vừa hôn xuống vừa ngước lên nhìn anh, hắn mặc kệ anh có nghe hay không vẫn tiếp tục nói.

"Mỗi lần em muốn anh giúp em, em đều xin phép anh có được không? Anh đã nói gì Tống Á Hiên, vì chúng ta là anh em, thế nên không phải đồng tính."

Quần áo trên người Tống Á Hiên đã bị kéo xuống một nửa. Anh túm tóc Lưu Diệu Văn muốn kéo hắn lên, âm thanh vỡ vụn nỉ non.

"Đừng mà, Lưu Diệu Văn."

Nếu như là trước kia, Lưu Diệu Văn sẽ không bao giờ để Tống Á Hiên phải nghẹn ngào cầu xin hắn. Chỉ cần anh có một chút không thoải mái, Lưu Diệu Văn sẽ ngừng ngay lập tức. Thế mà anh trai bây giờ trở nên cứng đầu, Lưu Diệu Văn thực sự bị Tống Á Hiên ép đến mất kiên nhẫn.

"Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn."

Tống Á Hiên gọi tên hắn, âm thanh tổn thương tới tan nát đánh vào lồng ngực phập phồng tức giận của Lưu Diệu Văn.

Người này là Tống Á Hiên, Tống Á Hiên vì sự vô tâm của hắn mà bị ốm trong ngày đầu tiên đến Sơn Thành. Là Tống Á Hiên vì hắn rời đi một tuần mà tự mình trải qua chia ly cùng Đinh Nhi và Tiểu Mã Ca. Là Tống Á Hiên dù bị bỏ rơi nhưng vẫn phải trở về vì tin rằng có thể cùng nhau thi đậu đại học. Là Tống Á Hiên chỉ mang đúng năm bộ quần áo lại bị cha hắn quăng đến một nơi xa lạ không nhà không cửa. Là Tống Á Hiên mà hắn gọi là anh trai.

Chỉ cần anh là Tống Á Hiên thì Lưu Diệu Văn đã thua rồi. Hắn tự cho mình một bạt tai làm Tống Á Hiên giật mình lật đật ôm lấy bên má hắn, qua hai giây anh cũng mếu máo òa khóc ra thành tiếng. Lưu Diệu Văn im lặng mặc lại quần áo cho Tống Á Hiên, đau lòng ôm lấy anh trai nước mắt rơi lã chã.

"Em xin lỗi, Tống Á Hiên."

Tống Á Hiên đẩy hắn ra, nghẹn ngào nhìn hắn.

"Sao em lại như thế, sao em có thể bắt nạt anh."

Trong màn đêm, nước mắt của Tống Á Hiên vẫn lấp lánh đến chói mắt, Lưu Diệu Văn không dám nhìn bộ dạng này của anh. Ôm rịt lấy người kia, nhỏ giọng nhận sai.

"Sao em lại đi bắt nạt Tống Á Hiên như vậy chứ. Em sai rồi, anh."

"Là em không nên tức giận với anh, anh đừng khóc. Em sai rồi, anh đừng khóc nữa."

Lưu Diệu Văn ôm lấy anh trai cuộn tròn trong lòng hắn, Lưu Diệu Văn càng dỗ Tống Á Hiên càng khóc lớn hơn. Không biết là khóc vì hắn khiến anh tủi thân, hay khóc vì chuyện gì khác. Dẫu sao khóc ra rồi, thì người đau lòng chỉ nên là Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên khóc hết nước mắt mà khỏe mạnh trở lại thì hắn cũng sẽ để anh khóc. Hắn nâng mặt Tống Á Hiên lên. Trán chạm trán cùng anh, chẳng biết nước mắt đâu ra mà nhiều thế, cứ rơi tí ta tí tách. Lưu Diệu Văn thở dài hôn lên trán anh trai.

"Anh như vậy sao có thể nỡ ép em trở về làm em trai anh hả Tống Á Hiên?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip