Đệ nhất chương
Tên truyện: Vạn kiếp luân hồi
Tác giả: Thiên Lăng công tử
Beta: Thiên Vĩ
Thể loại: Huyền huyễn, 1 với 1, tiên giới - nhân giới, kiếp trước kiếp này, hường phấn rồi ngược bất chợt. Kết thúc... tùy tâm tùy tâm a [miệng niệm chú]
Trên đỉnh Thiên Hạc cao ba ngàn trượng vang vọng khúc sáo thê lương. Nắng chiều tà phủ trên lưng người, đổ thành cái bóng thật dài. Tay người nhịp nhàng bấm sáo mãi không dứt tưởng chừng như vô tận ẩn chứa cả cuộc đời này, mọi cảm xúc hỉ - nộ - ai - cụ - ái - ố - dục:
Mừng vui vì được sinh ra trên cõi đời này, gặp gỡ rồi có kẻ nọ bên cạnh cùng khoái hoạt ngao du thiên hạ đi đến chân trời góc biển.
Giận chính bản thân sớm bỏ qua cảnh giác để bạn lữ tín nhiệm phản bội đâm sau lưng ta một nhát đau đớn vô cùng.
Buồn, cũng bởi chấp niệm quá sâu. Ta níu kéo mọi thứ nhưng rồi phải ở lại phía sau nhìn từng người thân yêu ngang qua . Mình ta cô đơn lạc lõng giữ dòng đời.
Sợ - nỗi sợ sống với cô độc. Sợ ngày nào đó bóng tối sau lưng sẽ nuốt chửng mình.
Yêu, điên cuồng như uống phải thứ mĩ tửu khiến bản thân say đắm hoảng loạn. Nghỉ bản thân không hề hối tiếc để rồi phải dùng thời gian cả phần đời còn lại hối tiếc.
Ghét mọi thứ, kể cả kẻ ta cùng đi khắp bốn phương, kẻ ta thầm yêu mù quáng. Ghét thay số mệnh này trêu chọc ta, đùa bỡn ra.
Ham muốn trong cơn cuồng dại cực hạn, hãm mình sâu vào trò chơi vĩnh viễn là mê cung không lối thoát, ta chỉ biết kêu gào bản thân quá ngốc. Đến phút cuối, ta mới biết mình sai...
Từ phía sau khẽ vang tiếng bước chân. Nam tử nhìn bóng hình gầy yếu trước mặt, tựa như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể bị thổi bay. Nam tử lên tiếng "Nguyện vọng cuối của ngươi là gì?"
Người dừng lại giai điệu, buông thanh sáo khỏi đôi môi khô khốc - "Ta chỉ hận kiếp này không đủ sức giết ngươi"
"Ngươi vẫn chưa phục?" - giọng nam tử pha chút bi thương
Người không hề xoay đầu lại, chỉ ngước lên nhìn phía xa xa sau rặng núi mặt trời vừa khuất bóng. Tia nắng cuối ngày như vô ý đổ vào mắt người sáng loáng đến diệu kì. Nam tử chăm chú vào đôi mắt ấy, chỉ nghe khẽ bên tai bốn chữ "Vạn kiếp bất phục"
Sau một thoáng im lặng, người giơ bàn tay gầy yếu giống như chỉ còn mỗi khung xương ra trước mặt - "Không tiếc nuối thua dưới tay ngươi. Hơn hết, ta thua vì đã đánh mất 'nó' "
Nam tử "haha" cười gượng ép, giọng hơi run run vẫn nói - "Lữ Nham à Lữ Nham, dù lấy được nhưng không dùng được cũng vô dụng. Thiếu mất ta ngươi chỉ có đường chết"
"Thật kiêu ngạo" - Lữ Nham lẩm bẩm - "Sinh lão bệnh tử. Dù ngươi là thần y, đã sao chứ..."
"Ngươi... Lữ Nham, vậy là không còn thích ta nữa đúng không?" - Nam tử nở mạt nụ cười nhạt trào phúng. Thích? Nếu có, sự yêu thích ấy cũng là quá khứ thôi, từ lâu nó đã trôi theo thời gian rồi. Ai lại ngốc đem lòng đi yêu kẻ thù. A! Có chứ, Lữ Nham là tên ngốc ấy đó. Biết trước cái bẫy đặt sẵn vẫn sa vào chỉ để nhìn người bản thân yêu thương phản bội mình như thế nào.
"Đã từng"
"Ta yêu thích là người luôn khẩu thị tâm phi, khẩu xà tâm phật. Một mực kéo ta đi du sơn ngoạn thủy năm đó"
"Người đã cùng ta làm đèn trời thả trong hội hoa đăng mùa thu. Bên trên còn viết tên chúng ta"
"Người không ngại mùa Đông giá lạnh, xuống nước bắt cá bên bờ Khốc Nhai để nướng cho ta"
"Thanh xuân của người, hi sinh vì ta, cùng tìm 'nó' "
"Và ta biết. Người mất rồi! Còn ngươi chỉ là kẻ giả dạng thôi" - Từng chút từng chút khoảnh khắc hạnh phúc kia được Lữ Nham khắc sâu vào tâm trí. Khi kể lại nó man mác hương vị ngọt ngào, hoài niệm và đau khổ trong từng câu nói. Gương mặt xanh xao vì bệnh tật nhiều năm của Lữ Nham liền vương chút nét ôn hòa.
"Lữ Nham, nếu thật có kiếp sau. Ta nguyện yêu ngươi một lần nữa" - Nam tử xoay lưng lại với y, hai mắt có chút cay cay. Thật không muốn nhìn người ra đi.
"Phong nhi, nếu còn kiếp sau. Ta vẫn như vậy, giết ngươi một lần nữa..." - Giọng nói nhu hòa mà trầm ấm của Lữ Nham vang lên, cả sơn cốc ngập tiếng vọng
Nam tử sửng sốt, đã bao lâu rồi mới nghe tiếng gọi "Phong nhi" thân mật này? Có lẽ từ rất rất nhiều năm trước thì phải. Sư huynh, thật ra vẫn còn thương Phong nhi mà! Nam tử đưa tay dụi hốc mắt vừa đọng giọt nước lấp lánh. Xoay người lại thật nhanh nhìn về hướng Lữ Nham đứng khi nãy_______
Đi rồi! Người biến mất xuống vực sâu ba ngàn trượng. Mãi mãi không quay về. Chỉ còn dư âm tiếng sáo, như một hồi tạm kết cho câu chuyện buồn...
Còn kiếp sau, mong chúng ta gặp lại nhau không bị ràng buộc bởi số mệnh. Có một cuộc sống an nhàn, ngày đùa giỡn, đêm ân ái, không ưu không sầu, không lo nghĩ. Cùng bạn đời an nhàn đến già, khi chết nằm cạnh nhau. Còn gì tự tại và hạnh phúc hơn?
Nhưng làm sao có thể? Kiếp trước đâu khổ, kiếp này đau khổ gấp bội. Yêu nhau rồi bù đắp, chỉ là chuyện trong giấc mộng xuân, huống hồ bù đắp như thế nào mới đủ?
Tựa một viên ngọc bảo giá trị vô cùng lớn ngày nọ bị ông chủ lỡ tay làm nứt. Ông chủ đau đầu nghĩ cách, tìm thợ kim hoàn khắp nơi về đắp lại vết nứt nhưng ai cũng bó tay lắc đầu.
Cho đến rất lâu sau đó, ông chủ tình cờ gặp người làm nghề điêu khắc bảo sẽ giúp được ông. Ông vui mừng giao viên ngọc bảo cho người thợ.
Người thợ điêu khắc chỉ mỉm cười, anh dùng dụng cụ của mình chạm gõ lên viên ngọc thật nhiều.
Khi tất cả xong xuôi, Anh giao nó lại cho ông chủ. Phản ứng của ông không khỏi bàng hoàng, viên ngọc ngày nào giờ đã được khắc thêm hình bông hoa nở rộ tuyệt mĩ. Những vết khắc cánh hoa xuất phát từ vết nứt cũ, thật hoàn hảo. Thế là viên ngọc hư giờ liền trở nên vô giá!
Đúng vậy, một viên ngọc đã hỏng dù bỏ ra bao nhiêu cái giá cũng vô dụng, chỉ có làm nó "hỏng" thêm mới là đích đến. (Câu này nhiều ẩn ý a~)
Có vẻ không liên quan nhưng tình yêu cũng giống như câu chuyện này, một khi tổn thương thì không bao giờ chữa khỏi. Chỉ có thể ở bên cạnh làm thứ khác dịu xuống vết thương kia, khiến vết thương đó thành phần in dấu trong chặng đường cần đi. Giúp cuộc sống thêm phần gọi là "giá trị".
Thoáng một hồi xuân sắc, trải qua vạn năm, lời thề vẫn còn đó.
Ngoài đường lớn xôn xao tiếng cười nói mắc đèn lồng giăng vải đỏ. Lữ Nham đi lướt qua họ như u hồn bất tán, lòng thầm nghĩ "Lại tên biến thái nào tổ chức tiệc nữa vầy nè~~". Y bĩu môi, phồng phồng lên đôi má. Đại mỹ nam đẹp trai siêu cấp soái ở đây mà không ai thèm ngó luôn. Đau khổ ghê vậy á!
Lữ Nham đến trước tửu lầu thấy một cái bảng hiệu màu đỏ chói khắc ba chữ vàng cực kì phô trương "Xuân Tước lâu". Aizz, sao y nghe như tên kĩ viện thế này =''=. Bước vào trong, y chậc chậc vài tiếng. Không hổ danh tửu lâu lớn nhất thành (Do thành chủ chi tiền ra mờ). Tòa lầu có 3 tầng, theo thứ tự là nhã gian, gian thưởng nghệ và gian nghỉ ngơi. Vật liệu bàn ghế ở đây đều làm từ gỗ hương tuổi thọ lên đến trăm năm. Cách bài trí đa phần giản dị ấm cúng, còn thoang thoảng mùi thảo mộc làm khách nhân thoải mái sau một ngày dài làm việc.
Buổi chiều nằm trong khoảng thời gian khá đông khách, nên chỉ còn một, hai bàn trống chỗ. Lữ Nham đến cái bàn gần cửa sổ, góc độ này có thể nhìn thấy toàn khung cảnh bờ hồ ngoài kia khiến y khá hài lòng.
Hồ tên là Thanh Tử, nước bên dưới quanh năm ánh lên màu xanh ngọc lại trong suốt đến kì dị. Nghe dân gian đồn phàm là nam nữ thật lòng yêu nhau mỗi kì trăng tròn đứng bên hồ cầu nguyện nhân duyên sẽ vĩnh hằng, đầu long răng bạc... nhầm, đầu bạc răng long.
"Khách quan, ngài cần dùng gì ạ?" - Một tiểu nhị đến bên bàn Lữ Nham hỏi món. Tiểu nhị là một đứa nhỏ khoảng 14 tuổi, có chút thấp gầy nhưng không đến nỗi.
Lữ Nham gật đầu với nó rồi như lơ đãng chỉ ra ngoài cửa sổ "Nhóc con, nói xem hồ Thanh Thủy kia vì sao lại linh nghiệm khi cầu duyên vậy?"
"A? Ngài là người từ nơi khác đến nên chưa nghe truyền thuyết nhỉ?" - Đứa nhỏ tinh ranh cười, lộ ra chiếc răng khểnh bên trái - "Ngài có thấy hai cái cây mọc giữa hồ kia không?"
Y nhìn lại, quả thật giữa lòng hồ nhô lên gò đất nhỏ, từ gò đất mọc hai thân cây lạ mắt quấn lấy nhau. Một cây trong đó đang nở hoa, màu tím nhạt như hòa cùng cảnh nước và trời, tạo thành bức tranh đẹp lạ lùng.
"Đó gọi là cây Biệt Ly, ta nghe các cụ kể lại lúc nhỏ... Rất lâu rất lâu trước đây, nơi này chính là con thôn hoang sơ vắng bóng người. Hồ nước này cũng rất trong, không phải màu xanh ngọc như bây giờ. Có một cô nương nọ- con gái của trưởng thôn mỗi tháng trăng tròn đều ra đó đứng nhìn lên trời, hình như nàng đã yêu phải một vị tiên nhân. Mãi vậy cho đến mười năm sau, thiên tai bỗng chống gáing xuống thôn vô số, dịch bệnh chết rất nhiều trẻ em. Cô nương ngày nào mới đến rồi quỳ khóc hết 4 ngày đêm, nhận lỗi mình và tinh quân trộm yêu nhau bị thái thượng phát hiện. Nước mắt nàng rơi xuống hồ lại trở thành thứ giúp 1 loại thực vật rất nhỏ sinh sống (tảo xanh), tinh quân chỉ điểm nàng mang loại thực vật này cho người mắc bệnh uống sẽ tai qua nạn khỏi, nàng liền làm theo.
Sau đó trời giáng mưa giông tầm tã, bầu trời một mực tối đen không phân biệt ngày đêm, chỉ biết mưa rất lâu. Khi mưa ngừng rơi, hồ nước trong veo khi nào đã chuyển thành màu xanh ngọc, giữa hồ mọc lên hai thân cây quấn lấy nhau, một cây nở hoa tím nhạt. Và kể từ lúc đó, không một ai thấy nàng xuất hiện nữa, còn bầu trời thì có một ngôi sao Bắc bỗng dưng trở nên sáng hơn. Có lẽ cây hoa tím kia là nàng đang chờ đợi nơi nhân giới vị tinh quân trả xong hình phạt của mình, rồi ngày nào đó rất xa trong tương lai tinh quân sẽ hạ xuống cạnh nàng, cùng nàng nở một màu hoa." - Tiểu nhị thao thao bất tuyệt, nói đến mây mưa vần vũ quên cả trời đất.
Lữ Nham gật gật, đã biết vì sao hai cây quấn nhau mà tên gọi lại Biệt Ly (khụ... phần trên giống nhằm giới thiệu tên cây thôi ấy nhỉ?). Mà thôi quan tâm làm gì cái truyền thuyết hạng 3 xu này. Y cho tác giả câu chuyện một ánh mắt khinh bỉ.
"Cảm ơn ngươi, làm cho ta một phần bánh bao trứng và một bình trà Thiên sơn" - Lữ Nham vừa nói xong tiểu nhị lập tức chạy mất.
Một khắc sau, thức ăn cùng trà được bưng lên. Lữ Nham thả hai khối bạc vào tay tiểu nhị. "Tiền thức ăn, còn dư ta thưởng nhóc".
Tiểu nhị ngây ra một chút, cười muốn ngoắc miệng hô "Đa tạ ca ca" rồi nhảy chân sáo đến quầy tính tiền.
Lữ Nham cầm chiếc bánh bao hình dạng như quả trứng lên, tỉ mỉ xem xem lớp giấy gói, y bỗng nở nụ cười và cắn bánh bao một ngụm. Thật ngọt! Lòng đỏ trứng béo mềm trong bánh chảy ra kèm theo hương men của rượu trắng, vừa ngọt vừa nồng khiến y híp mắt lại thưởng thức.
Đúng lúc, một nam tử đến bàn của y. Hắn mặc bạch y thêu đằng vân kim sắc, tóc đen xoã nhẹ qua hai bên vai. Gương mặt mang nét cười, nói "Công tử, cho phép ta ngồi chung bàn được không? Hiện tại tiểu lâu hết chỗ rồi".
Lữ Nham liếc nhìn gian phòng rộng lớn chật kín người, "Ừ".
"Đa tạ" - Nam tử bước đến ghế đối diện, trên tay cầm một dĩa thịt hầm.
Khụ khụ... không may, trời muốn diệt lòng người thánh thiện cho tâm. Khi hắn chuẩn bị kê mông ngồi xuống thì chân này lại vấp chân kia rồi loạng choạng ngã rầm xuống đất (dìm hàng). Hắn lấy lại thần trí bay chín tầng mây lúc nào về và đứng lên. Chỉ thấy trong mắt hắn, nam nhân tiêu sát phong độ khi nãy giờ chẳng khác nào cục thịt ướp một thân nước sốt. Hóa ra cái dĩa hắn cầm vừa rồi úp hết lên áo người ta rồi (dìm hàng max).
Hắn như muốn rớt hàm xuống đất rồi giả bộ xỉu, nhưng nhìn tầng hắc tuyến dày đóng một cục chín chín tám mốt tầng kia thì... hay thôi đi.
Lại nói đến Lữ Nham, một thân sắc đẹp yêu nghiệt (?) lại võ công bậc nhất kinh thành. Thế mà hôm nay lại chịu phải "tuyệt chiêu" của tên ốm yếu trói gà không chặt còn bị gà mổ kia nữa, có gì đáng hận hơn không? Mà hình như hắn chưa làm gì khiến nhân thần cộng phẫn đâu đúng không? Lữ Nham nước mắt lưng tròng chính thức nhìn trời u oán cho số phận bi kịch của mình.
"Ngươi tên gì?" - Lữ Nham kìm nén mà nói.
"Ách... Mộ Dung Phàm"
"Vậy Mộ tiểu huynh..." - Y nở nụ cười "có gì muốn giải thích với bổn cung không?"
Mộ Dung Phàm "..." Bổn cung? A, cái này y biết nè, kiểu xưng hô của lão bà nhà Ngọc Hoàng đại đế cũng là bổn cung chứ đâu. Chẳng lẽ... =='' Mộ Dung Phàm quyết định những suy nghĩ nhiều tốt hơn.
"Làm bẩn áo ta rồi, ngươi chịu trách nhiệm đi".
"Vậy ta mua đền áo mới cho ngươi".
"Mộ huynh đài, áo này là mẫu thân ta may. Ngươi đền thế nào?" - Lữ Nham nhếch khóe môi, thật muốn đập ngươi nha.
"Ách...".
Hay là như vầy đi..." - Đang lúc Mộ Dung Phàm bối rối sắp nghẹn chết thì Lữ Nham lại lên tiếng - "Ta cho ngươi hai lựa chọn".
Chắc chắn hai lựa chọn chẳng tốt lành gì rồi. Kịch bản cẩu huyết trong thần thoại thế nào không xuất hiện cho được. Hẳn là cướp tiền xong rồi cướp sắc, ép buộc tự nguyện dâng thân này nọ. Mộ Dung Phàm bắt đầu suy tưởng đến trời đất quay cuồng, vừa suy tưởng vừa thầm rủa tác giả =''=.
"Thứ nhất ngươi lấy thân chuộc tội".
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Phàm biết ngay mình gặp sắc lang rồi. Hắn trực tiếp khinh bỉ tâm hồn bé nhỏ của Lữ Nham.
Lúc này tâm hồn bé nhỏ bị khinh bỉ cực kì kia đang tủi thân vô cùng! - "Thứ hai . . . ta theo ngươi về, trao thân cho ngươi nuôi" - Y mở to mắt, chớp a chớp
Mộ Dung Phàm ". . ." cái động tác này là kiểu quỷ gì.
Cuối cùng dưới ánh mắt giết người không đao của Lữ Nham cũng khiến Mộ Dung Phàm "chấn động" . . . lại nhầm, "rung động" mới phải.
Chuyến ngao du tứ phương chính thức bắt đầu.
___________________________________________
Tiểu ngoại truyện chương thứ nhất: Bánh bao nhà thành chủ đại nhân (cái này rảnh quá nên thêm giết thời gian thôi!)
[Trong tửu lâu khi nãy]
Sau khi Lữ Nham cầm lên chiếc bánh bao trứng, hương vị thơm ngọt xộc thẳng vào mũi y bao nhiêu quyến rũ. Y nhìn lớp giấy gói trong suốt màu mật bọc lấy bánh bao hình như có dòng chữ nhỏ dưới đáy. Đọc đọc đọc, Lữ Nham bật cười thành tiếng, thật khâm phục vị thành chủ quái dị này.
Nội dung những dòng chữ đó như sau:
《Vật phẩm: Bánh bao trứng siêu cấp cường công =_=
Cấu tạo:
_ Hình dáng: quả trứng
_ Nhân: lòng đỏ trứng gà + rượu trắng
_ Vỏ: bột ủ lên mem
_ Giấy gói: thảo dược
Tính chất
_ Hình dạng: mang bầu
_ Nhân: vàng óng, mịn ngọt, vừa béo vừa thơm nồng
_ Vỏ: co dãn hợp lí, tính đàn hồi cao
_ Giấy gói: đóng gói giữ thức ăn được lâu, vị. . . không xác định
Kết luận:
_ Hình dáng: đẹp
_ Nhân: ngon
_ Vỏ: bóp thoải mái
_ Giấy gói: ăn được
Tác giả thành văn: Thành chủ đại nhân đỉnh đỉnh đại danh anh hùng cường công đẹp troai siêu cấp soái》
• Yêu anh thành chủ nhất truyện 😂
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip