Chương 1: Giếng cổ trong rừng

Làng Vạn Linh, nơi tôi và đám bạn lớn lên, là một chốn quê nghèo nhưng yên bình, nép mình bên một khu rừng nhỏ đầy bí ẩn. Cuộc sống nơi đây cứ thế trôi đi êm đềm, chậm rãi, tưởng chừng như không bao giờ có thể bị khuấy động. Chúng tôi lớn lên cùng với tiếng cười đùa trên những cánh đồng lúa chín, cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách của làng. Nhưng có một nơi mà người lớn luôn cấm chúng tôi lại gần, đó là khu rừng nhỏ nằm phía sau miếu thành hoàng . Mọi người trong làng vẫn thường truyền tai nhau những câu chuyện bí ẩn về khu rừng này, và chính những câu chuyện ấy lại càng thôi thúc sự tò mò của lũ trẻ chúng tôi.

   Chiều hè oi ả, ánh nắng vàng rực rỡ tràn xuống mặt đất, xuyên qua những tán cây dày đặc. Tôi cùng năm người bạn thân – Kiên, Mạnh, Lực, Hoàng và Minh – rủ nhau khám phá cánh rừng bí ẩn . Lúc đầu, cả bọn chỉ định dạo quanh một chút rồi về, nhưng sự hiếu kỳ cứ thôi thúc chúng tôi đi sâu hơn nữa.

Bước chân lạo xạo trên thảm lá khô, tiếng côn trùng râm ran dần thưa thớt. Càng đi, không khí trong rừng càng đặc quánh, tối tăm và lạnh lẽo đến lạ. Tôi thoáng nghĩ chỉ có mình cảm thấy bất an, nhưng rồi Kiên bất ngờ vỗ nhẹ vai tôi, thì thầm bằng giọng run run:

– Này Vinh... mày có thấy khu rừng này... có gì đó không bình thường không?

Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi tiếp tục bước theo sau đám bạn. Đi được một lúc, chúng tôi bất chợt bắt gặp một cái giếng cổ lạ lùng, nằm trơ trọi giữa rừng sâu. Chẳng rõ vì sao, cái giếng ấy trông vừa bình thường, lại vừa có gì đó không đúng. Quanh miệng giếng, những sợi xích sắt to, thô ráp và hoen gỉ bởi thời gian quấn chằng chịt, như một con mãng xà khổng lồ đang canh giữ điều gì đó bí ẩn.

Cái giếng chỉ cao chừng hai mét, nhưng lại tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, rờn rợn đến khó hiểu. Điều đáng sợ là dường như chỉ mình tôi và Kiên cảm nhận được. Cả hai bất giác sững lại, rùng mình lùi về phía sau. Trong lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác bất an khó tả, như thể nơi này đang ẩn giấu một điều gì đó tuyệt đối... không nên chạm tới.

   "Tụi mày có muốn xuống xem không?" - Mạnh, đứa bạo dạn nhất trong nhóm, hỏi.

   "Xuống đi! Biết đâu có kho báu," - Lực và Minh hào hứng nói.

"Đừng mà, tao thấy nó ghê rợn thế nào ấy," tôi lên tiếng, cố gắng ngăn cản.

   Hoàng lại cười khẩy, "Mày sợ à Vinh? Con trai trưởng làng mà nhát như thỏ thế . Yên tâm chúng tao không ép mày xuống cùng đâu."

   Nói rồi, bốn đứa bạn tôi – Mạnh, Lực, Hoàng và Minh – không hề chần chừ mà lần lượt nhảy xuống giếng, ánh mắt háo hức xen lẫn tò mò. Còn tôi và thằng Kiên thì chỉ dám bám chặt thành giếng, căng thẳng nhìn xuống.

Dưới đáy, lù lù hiện ra một ngôi mộ . Bia đá xám xịt đã nứt vỡ loang lổ, những đường rạn chằng chịt như mạng nhện, phủ kín rêu xanh và cỏ dại. Trên bề mặt, từng mảng đất bám dày, lấm tấm mùi ẩm mốc ngai ngái, như thể ngôi mộ này đã bị bỏ quên hàng trăm năm dưới lòng đất lạnh lẽo. Từ trên cao nhìn xuống, tôi vẫn cảm nhận được một thứ áp lực mơ hồ đè nặng khiến từng sợi tóc gáy tôi dựng đứng.

Đúng lúc ấy, Mạnh bỗng reo lên, giọng pha lẫn kinh ngạc. Nó phát hiện ra một con dao cắm thẳng vào bia mộ. Cán dao bằng đồng, phủ một lớp gỉ xanh rì, những hoa văn khắc chìm quanh cán đã mờ gần hết nhưng vẫn thấp thoáng hình dạng kỳ quái, giống như biểu tượng cổ xưa nào đó. Con dao bị ghim sâu vào bia mộ, đến mức tưởng chừng như đã trở thành một phần của phiến đá lạnh buốt kia.

Hoàng, đôi mắt sáng lên vì tò mò, chậm rãi đưa tay chạm vào cán dao. Khoảnh khắc những ngón tay nó nắm lấy, không gian bỗng trở nên im bặt, gió trong rừng như ngưng thổi, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Và rồi, Hoàng đã dùng hết sức giật mạnh, rút con dao ra khỏi bia mộ...

"Ê Hoàng, đừng lấy con dao đó ra!" – Kiên hoảng hốt hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Hoàng nắm chặt lưỡi dao vừa rút khỏi bia mộ. Trên tay nó, con dao loang lổ rỉ sét, dưới ánh sáng yếu ớt từ miệng giếng rọi xuống, ánh lên thứ màu đỏ nâu mờ ám, lạnh lẽo đến rợn người. Khóe miệng Hoàng khẽ nhếch thành một nụ cười, vừa thách thức vừa đắc thắng.

"Tao chỉ muốn thử xem nó có gì đặc biệt thôi mà..." – nó buông lời, giọng điệu đầy bất cần. Nói rồi, Hoàng xé vội vạt áo đang mặc, quấn quanh lưỡi dao, coi nó như một chiến lợi phẩm quý giá vừa giành được.

Bất chấp ánh mắt đầy bất an của cả nhóm, Hoàng hất cằm, giắt con dao bên hông, rồi bắt đầu trèo ngược lên miệng giếng

Đúng vào khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ thổi ngang qua khiến toàn thân tôi run rẩy, cảm giác như từng đợt khí lạnh đang len lỏi vào tận xương tủy. Không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề, đặc quánh như có điều gì đó vô hình đang rình rập. Tiếng gió rít lên từng hồi, vang vọng như những lời thì thầm xa xăm đầy ma mị, như thể có ai đó hoặc thứ gì đó đang cố gắng nhắn gửi từ cõi u minh. Sự im lặng đáng sợ bao trùm, và lần đầu tiên cả nhóm chúng tôi cùng cảm nhận được sự rùng rợn đến sởn gai ốc — một cảm giác không thể lý giải nhưng lại vô cùng chân thật. Không ai bảo ai, tất cả chúng tôi lập tức rủ nhau quay về, trong lòng ngổn ngang bao nỗi bất an. Chúng tôi không hề biết rằng, chính hành động vô tình này đã đánh thức một thứ gì đó khủng khiếp, một thứ mà sau này sẽ ám ảnh cuộc đời chúng tôi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip