Chương 4: Vẫn chưa kết thúc

Sau cái chết của thằng Mạnh, sợi dây liên kết trong nhóm chúng tôi đứt gãy hoàn toàn. Sự suy sụp cứ thế lớn dần, như một khối u ác tính. Điều cay đắng nhất là dù chúng tôi có gào thét đến rát cả họng, cũng chẳng một ai tin rằng cái chết của hai đứa bạn là do một thế lực ma quái nào đó. Trong mắt người khác, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ hoang tưởng, điên rồ, và sự cô lập nhanh chóng nuốt chửng cả bọn. Tôi vẫn giữ thói quen đau khổ ấy: đếm từng ngày trôi qua từ cái chết của thằng Hoàng và giờ là từ cái chết của Mạnh . Đến nay, đồng hồ đã điểm sang con số 42.

Sáng nay, ra chơi, tôi và Kiên ngồi dưới gốc phượng già ở góc trường, nơi chẳng ai lui tới. Lá rụng đầy mặt đất, gió thổi qua kẽ lá phát ra tiếng xào xạc như thì thầm những điều bí ẩn. Chúng tôi chỉ ngồi đó , nói về những bí ẩn xoay quanh cái chết của hai thằng bạn xấu số. Minh cũng lẽo đẽo bước tới, im lặng ngồi cạnh, đôi tai dỏng lên nghe từng lời. Nó không chen vào, chỉ thỉnh thoảng đá viên sỏi dưới chân, dù nó không nói nhưng tôi cũng biết nỗi sợ đang bóp nghẹt nó chẳng kém gì chúng tôi. Sự xa lánh của bạn bè càng khiến Minh như một cái bóng trôi lạc giữa đám đông.

Bất thình lình, Lực lao đến. Khuôn mặt nó tái nhợt như tờ giấy, tóc tai rối bù, đôi mắt hằn lên những tia đỏ. Nó thở hổn hển, rồi ngồi sụp xuống ngay trước mặt ba đứa chúng tôi, cả người run rẩy không kiểm soát.

"Tao... tao không chịu nổi nữa," Lực thều thào, giọng khàn đặc đến đáng sợ. "Đêm nào... nó cũng tới tìm tao."

Cả bọn chết lặng. Cả ba bọn tôi lập tức hướng ánh mắt lo lắng về phía nó.

"Con đàn bà áo đỏ... tóc che kín mặt... Nó đứng ngay đầu giường tao, nhìn chằm chằm... rồi nó thì thầm..."

Lực nghẹn lại, toàn thân nó co rúm như đang chịu một cơn đau thể xác. Nó bật ra tiếng khóc thút thít, một sự hoảng loạn tột cùng.

"Nó nói... 'Chúng mày đều phải chết.' Tao nghe rõ từng chữ! Nó muốn giết tao, và nó sẽ không dừng lại đâu!"

Tôi và Kiên chết lặng. Nỗi sợ hãi lạnh lẽo bò dọc sống lưng. Minh vô thức rụt cổ, mặt xanh như tàu lá, nhưng sợ đến mức không dám hé nửa lời. Tôi vội nắm chặt tay Lực, cố gắng dồn hết bình tĩnh:

"Nghe tao này, Lực! Bình tĩnh lại! Tao biết mày sợ, nhưng mày không được gục ngã."

Lực vẫn vũng vẫy trong cơn hoảng loạn, như một con thú bị mắc kẹt. Tôi phải dùng hết sức để giữ chặt nó, rồi đưa ra quyết định liều lĩnh nhất:

"Nghe đây! Tan học tao với Kiên... cả Minh nữa... sẽ đưa mày đến miếu. Ông Lương sẽ nghĩ ra cách cứu chúng ta."

Lực ngẩng phắt lên, trong đôi mắt đỏ ngầu lóe lên một chút hy vọng mong manh như tia nắng cuối ngày. Nó gật đầu liên tục, tuyệt vọng bấu víu:

"Ừ... ừ... Chúng mày nhớ nhé, chúng mày... Đừng bỏ tao..."

Và cứ thế, khi tiếng trống tan học vừa vang lên, mang theo sự giải thoát lẫn dự cảm kinh hoàng, bốn đứa chúng tôi rời khỏi sân trường. Bốn cái bóng im lặng bước đi trên con đường kéo dài hun hút, bóng nắng chiều đổ dài như muốn nuốt chửng cả bọn vào một khoảng tối chờ sẵn. Chúng tôi đang đi tìm sự sống, hay đang tự bước vào bẫy? Không một ai biết !

Con đường hun hút cuối cùng cũng dẫn chúng tôi đến miếu Thành Hoàng.Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt và sự hoảng loạn của Lực, ông lặng lẽ cất quyển sách đang đọc mà rót cho chúng tôi mấy chén trà. Chúng tôi nhanh chóng kể lại tất cả: từ cái chết của Hoàng và Mạnh, đến sự cô lập và lời đe dọa lạnh người mà Lực đang phải chịu đựng.

Nghe xong, ông Lương trầm ngâm một lát rồi đứng dậy, chậm rãi bước đến ban thờ chính. Sau lớp màn nhung cũ kỹ, ông kính cẩn lấy xuống một vật: đó là một túi vải đỏ nhỏ, được bọc kỹ với những họa tiết ngoằn ngoèo .

"Đây là tro hương của miếu," ông nói, giọng trầm đục nhưng dứt khoát. "Nó có chút linh khí của Thành Hoàng sẽ giúp các con tạm thời che chắn . Ông cũng chưa thể biết thứ đang ám thằng Lực là thế nào nên tạm thế này đã."

Ông cẩn thận mở túi vải, rồi dùng một sợi dây đỏ chia số tro hương bên trong ra làm bốn phần bằng nhau, rồi gói lại thành bốn túi gấm nhỏ.

"Mỗi đứa một túi. Hãy luôn mang theo bên mình, đừng để rời xa một khắc." Ông Lương trao tận tay từng đứa chúng tôi. Túi vải thô ráp nhưng lại ấm nóng trong lòng bàn tay, mang theo một mùi hương trầm thoang thoảng, cổ kính.

Ánh mắt ông Lương trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết khi nhìn thẳng vào chúng tôi:

"Ta nói trước, đây chỉ là giải pháp cầm chừng. Nếu thứ ma quỷ kia có sức mạnh quá lớn, khí tức của Thành Hoàng sẽ suy yếu. Nếu sau vài ngày mà ác mộng vẫn không dứt, hoặc nếu túi gấm này đột nhiên lạnh toát hoặc biến màu, điều đó có nghĩa là nó đã vô hiệu."

Ông dừng lại, nhấn mạnh từng lời: "Khi đó, cả bốn đứa phải lập tức quay lại tìm ta, dù là giữa đêm khuya đi nữa! Không được chần chừ một giây phút nào!"

Chúng tôi đồng loạt gật đầu, lòng vừa được an ủi bởi sự che chở thiêng liêng, vừa bị đè nặng bởi lời cảnh báo đáng sợ của ông.

Sau đó, ông Lương bày lễ. Trong ánh nến leo lét và khói hương nghi ngút, ông thành kính dâng lễ vật, khấn vái cầu xin Thành Hoàng bảo hộ. Tiếng khấn của ông Lương vang lên đều đặn, bốn đứa chúng tôi quỳ rạp, cúi đầu, lòng thầm khẩn cầu một phép màu.

Khi rời miếu, bóng chiều đã hoàn toàn chìm xuống. Mỗi đứa nắm chặt túi gấm trong tay. Cảm giác được che chở là có thật, nhưng sự lo lắng vẫn lởn vởn: Liệu sức mạnh của Thành Hoàng có đủ để chống lại con ma áo đỏ đang muốn lấy mạng chúng tôi? Chúng tôi không nói với nhau lời nào. Có lẽ vì không khí quá nặng nề, hoặc vì tất cả đều đang cố gắng cảm nhận luồng khí thiêng liêng từ Thành Hoàng.

Bốn đứa chúng tôi bước đi trên con đường tối dần, mỗi đứa đều nắm chặt chiếc túi gấm đỏ ấm áp trong tay. Mùi hương trầm từ miếu như một chiếc áo giáp mỏng, nhưng không đủ xua đi cái lạnh lẽo đang thấm vào xương cốt. Chúng tôi không nói với nhau lời nào. Có lẽ vì không khí quá nặng nề, hoặc vì tất cả đều đang cố gắng cảm nhận luồng khí thiêng liêng từ Thành Hoàng.

Bỗng nhiên, tiếng nấc nhỏ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Lực đi phía trước, thân hình co lại, rồi từ từ gục xuống vệ đường.

"Tao... Tao xin lỗi... Chúng mày ơi...," Lực òa khóc nức nở, tiếng khóc của nó không còn là sự hoảng loạn sợ hãi nữa, mà sự vỡ òa của những cảm xúc bị đè nén.

Tôi và Kiên vội vàng chạy đến. Minh đứng lại, gương mặt vẫn xanh xao nhưng ánh mắt lộ vẻ tò mò .

"Mày sao thế, Lực? Có chuyện gì?" Kiên lay nhẹ vai nó.

Lực ngước lên, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước. Cậu ta vừa khóc vừa run rẩy đưa tay chỉ vào phía sau, nơi có cái gốc đa già đứng trơ trọi gần miếu.

"Tao... tao đã lấy nó," Lực hổn hển thú nhận. "Sau hôm thằng Hoàng chết, tao là đứa đến đó cuối cùng. Tao thấy con dao... con dao mà nó giấu dưới gốc đa... Tao tò mò... nên đã lấy nó đi."

Lời thú nhận như một tiếng sét đánh ngang tai. Con dao? Tất cả chúng tôi đều đã quên con dao?

Lực quỳ sụp xuống, ôm mặt khóc không thành tiếng: "Lúc đó tao chỉ nghĩ là giữ nó thôi. Nhưng từ đêm tao cầm con dao đó về nhà... con đàn bà áo đỏ mới bắt đầu bám lấy tao! Nó đứng ngay đầu giường, nó thì thầm về cái chết... Tao đã nghĩ đó là một sự trùng hợp! Tao đã không dám nói ra vì tao sợ!"

Cả tôi, Kiên và Minh đều chôn chân tại chỗ. Thế nhưng nhìn thằng bạn co ro trong hối hận chúng tôi cũng bỏ qua những gì nó nói , vỗ về mà dìu nó về nhà .

Vài ngày sau, dường như linh khí đã có tác dụng. Lực sống sót—nó không còn những cơn ác mộng triền miên, ít nhất là nó có thể ngủ được mà không bị đánh thức bởi tiếng thì thầm chết chóc. Ba đứa tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã qua. Túi gấm nhỏ bé ấy quả nhiên là chiếc phao cứu sinh.

Nhưng bình yên không kéo dài.

Đúng ngày thứ bảy kể từ khi nhận được túi gấm, Lực lại bắt đầu hoảng loạn. Nó tìm chúng tôi với vẻ mặt thất thần, không còn nước mắt nhưng đôi mắt thì trống rỗng.

"Nó quay lại rồi," Lực nói, giọng khô khốc. "Lần này, nó không đứng ở đầu giường nữa."

Tim tôi thắt lại. "Thế nó ở đâu?"

Lực run rẩy, cả người đổ mồ hôi lạnh: "Nó đứng ngay trong buồng, sát bên giường tao. Cả đêm. Nó không nói gì, chỉ nhìn tao chằm chằm không rời. Tao không dám chợp mắt."

Chúng tôi nhìn nhau, cảm giác bất lực và sợ hãi dâng lên nghẹn họng. Lời cảnh báo của ông Lương vang vọng trong đầu: "Nếu túi gấm này đột nhiên lạnh toát hoặc biến màu..." Túi gấm của Lực vẫn bình thường, nhưng rõ ràng, thế lực kia đã tìm được cách xuyên thủng sự bảo hộ của Thành Hoàng.

Chúng tôi chưa kịp bàn bạc, chưa kịp quay lại miếu cầu cứu ông Lương theo lời dặn, thì tai họa đã ập đến.

Và đúng đêm hôm ấy , tin dữ truyền đi khắp làng như một cơn gió độc: Lực đã chết !

Người nhà phát hiện xác nó trong buồng. Mắt nó mở trừng trừng, miệng há ra như đang gào thét mà không phát ra được tiếng. Khuôn mặt nó bị bóp méo bởi sự kinh hoàng tột độ, như thể nó đã chứng kiến một thứ gì đó vượt quá sức chịu đựng của con người trước khi lìa đời.

Điều ám ảnh nhất là hai tay nó vẫn ôm chặt túi tro của ông Lương. Nhưng chiếc túi vải đỏ đã cháy sém một góc, và tro hương màu xám vương vãi khắp ga giường. Linh khí đã cạn kiệt, túi gấm đã vô hiệu, và Lực đã thất bại trong nỗ lực cuối cùng để tự cứu mình.

Cảnh tượng kinh hoàng ấy—cặp mắt mở to đầy tuyệt vọng của thằng Lực, chiếc túi tro cháy sém nằm trong tay nó—đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Chúng tôi biết rõ: đây không phải cái chết tự nhiên. Đây là sự trừng phạt.

Chúng tôi đã mất thêm một người bạn. Và giờ đây, chỉ còn lại tôi, Kiên, và Minh với chiếc túi gấm đang ngày càng trở nên lạnh lẽo.Trong tang lễ của Lực, khói nhang nghi ngút, tiếng tụng kinh cầu siêu vang trầm đục trong gian nhà chật hẹp. Xác Lực nằm im lìm trong quan tài, đôi mắt nó đã được người lớn khép lại nhưng trong đầu tôi vẫn còn in nguyên hình ảnh cái xác cứng lạnh với hai tay ôm chặt túi tro cháy sém.

Người lớn đứng kín sân, ai cũng lắc đầu thở dài, bàn tán về số phận đen đủi của bọn trẻ. Tôi, Kiên và Minh ngồi bó gối ở góc nhà, những chiếc túi gấm trong tay giờ đây chỉ như một sự chế giễu. Không đứa nào dám nói với nhau một lời, vì lời thú nhận của Lực—về con dao và sự truy đuổi của nữ quỷ—cứ quặn lại từng cơn, nặng như đá đè trong ngực tôi. Nếu chúng tôi nói ra, liệu người ta có tin? Hay sẽ chỉ đẩy chúng tôi vào chỗ chết nhanh hơn?

Đến khi tiếng mõ cuối cùng của buổi cầu siêu dừng lại, đám đông dần tản ra, tôi mới thì thầm, giọng khản đặc và quyết liệt:

"Đi thôi... tao không giấu được nữa."

Kiên và Minh nhìn tôi sững sờ. Đôi mắt họ đầy sợ hãi nhưng cũng thấm đẫm sự tuyệt vọng. Họ hiểu rằng, nếu tiếp tục im lặng, chúng tôi sẽ là nạn nhân tiếp theo. Ba đứa lặng lẽ rời khỏi đám tang, bỏ lại phía sau tiếng khóc than và nỗi đau. Chúng tôi đi thẳng về phía miếu Thành Hoàng, nơi duy nhất còn lại chút hy vọng mong manh.

Trong miếu, hương khói lảng bảng như mây mù. Ông Lương ngồi bên án thờ, dáng mệt mỏi, ánh mắt trĩu nặng. Sự ra đi của Lực dường như đã làm suy sụp cả ông. Thấy chúng tôi, ông khẽ gật đầu, như thể đã đợi chờ từ lâu: "Các cháu tới rồi... ta biết, các cháu có điều muốn nói."

Tôi hít một hơi thật sâu, bàn tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, rồi bật ra tất cả, không chút giấu giếm:

"Ông ơi... Chúng cháu....Chúng cháu đã vào khu rừng cạnh làng... Rồi vo tình tìm thấy một chiếc giếng cổ bị xích sắt quấn quanh."

Kiên và Minh gật đầu xác nhận, ánh mắt đầy căng thẳng. Tôi tiếp lời: "Các bạn đã nhảy xuống... và Hoàng đã lấy đi con dao cắm trên bia mộ ở đó. Sau khi Hoàng chết, Lực... nó quay lại. Nó lén lấy con dao ấy mang về. Trước khi chết, nó đã thú nhận với chúng cháu."

Không gian trong miếu bỗng chốc nặng như chì. Ông Lương sững người, mặt ông biến sắc hoàn toàn. Chiếc chén trà trong tay ông khẽ run lên, sóng sánh nước tràn ra bàn gỗ, cùng lúc ông không còn giữ được bình tĩnh mà quát :

"Các con... các con dám động vào cái thứ đó sao?Vậy thì Con dao đâu? Cái con dao mà thằng Hoàng lấy ở bia mộ, thằng Lực giấu đi, giờ nó đang ở đâu?!"

Câu hỏi của ông Lương đột ngột và sắc lạnh khiến chúng tôi giật mình. Cả ba đứa nhìn nhau. Tôi, Kiên, rồi đến Minh—mọi ánh mắt đều tràn ngập sự tuyệt vọng và hoảng hốt.

"Nó... nó chưa nói, ông ơi," tôi lắp bắp, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Lúc nó thú nhận, nó quá sợ hãi, chỉ nói là đã lấy đi, nhưng chưa kịp nói đã giấu ở đâu."

Mặt ông Lương tối sầm lại. Chén trà vừa rồi đã rơi khỏi tay ông mà vỡ thành từng mảnh. Ông đứng phắt dậy:

"Con dao đó là vật phong ấn. Thằng Hoàng đã rút nó ra, và giờ, thứ được phong ấn dưới ấy đã được tự do!"

Ông nắm lấy vai tôi, lực mạnh đến mức tôi cảm thấy đau. "Chúng ta không còn thời gian nữa. Nếu không tìm được con dao và phong ấn nó lại, tất cả các cháu sẽ phải chết!"

Không chần chừ một phút giây nào, ông Lương cùng ba đứa chúng tôi lục tung cả làng. Từ nhà Lực đến những ngóc ngách, bụi rậm, gốc cây ven đường—tất cả những nơi mà một đứa trẻ có thể giấu một vật quan trọng—đều bị chúng tôi tìm kiếm.

Chúng tôi mồ hôi nhễ nhại, bụi bẩn lem luốc, chạy điên cuồng như những kẻ mất trí. Trong đầu tôi, hình ảnh đôi mắt mở trừng trừng của Lực và con dao phong ấn cứ xoáy vào nhau. Kiên và Minh im lặng, nhưng sự sợ hãi của họ lan tỏa qua từng hơi thở gấp gáp.

Nhưng vô ích. Không một dấu vết nào của con dao được tìm thấy. Lực đã giấu nó quá kỹ, hoặc có thể, nữ quỷ đã lấy nó đi. Trong tình thế bất đắc dĩ, ông Lương đưa ra quyết định cuối cùng. Ông phải đi tới từng nhà của tôi, Kiên, và Minh, cố gắng giải thích bằng những lời lẽ mơ hồ và thuyết phục nhất có thể. Ông nói rằng chúng tôi đang bị "tà khí" đeo bám, và cần phải được ở gần "linh khí Thành Hoàng" để cầu an. Mặc dù bố mẹ chúng tôi có vẻ nghi ngờ và lo lắng, nhưng cái chết kinh hoàng liên tiếp của ba đứa trẻ đã khiến họ hoảng sợ. Cuối cùng, họ đồng ý.

Đêm ấy, chúng tôi trải chiếu ngay trong gian miếu, dưới bóng tượng Thành Hoàng uy nghi trầm mặc. Bùa vàng treo dọc tường, hương khói vẫn còn vương vất sau buổi lễ của ông Lương.

Tôi nằm xuống mà tim vẫn đập thình thịch, mắt mở căng, sợ chỉ cần khép lại là sẽ thấy cái bóng áo đỏ nào đó tới mang tôi đi. Nhưng lạ thay... trong miếu, gió lùa cũng ấm, ánh đèn vàng, hương nhang dìu dịu như ru ngủ.Không còn tiếng thì thầm, không còn hình bóng ghê rợn. Cái lạnh buốt theo tôi suốt cả tuần bỗng tan biến. Tôi nhắm mắt lúc nào chẳng hay.

Sáng hôm sau, tôi choàng dậy, thấy Kiên và Minh vẫn ngủ say, gương mặt bình yên hiếm hoi sau bao ngày mất bạn. Tôi thở phào, trong lòng trào lên một niềm tin: Thành Hoàng thực sự đang che chở cho chúng tôi.

Ít nhất... là lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip