Chương 25: Bữa cơm trung thu ở nhà Hải Dương
Đến bữa cơm ông Tấn Đạt mời, buổi chiều tan học, Minh Phong chở Hải Dương về nhà của cậu.
Đại Thành cũng được mời tới dùng cơm. Khi cả hai bước vào nhà, đã thấy cậu ta ngồi ở phòng khách, nói chuyện với ông Tấn Đạt và chú Thịnh Hoà.
Đại Thành là bạn của Hải Dương, nhưng có một vấn đề, dù không nói ra nhưng ai cũng hiểu. Gia đình của Đại Thành là dòng dõi giàu có tới mấy đời. Ở thành phố này, so sánh về tiền tài và cơ nghiệp, ông Tấn Đạt còn phải thấp hơn một bậc.
Hiện tại, người đứng đầu gia đình Đại Thành là ông nội, bởi vì ba của cậu ta không mặn mà với việc nối nghiệp, nên ông nội dốc hết lòng đào tạo cháu trai đích tôn, để sau này thay mình gánh vác gia nghiệp.
Bây giờ Đại Thành gặp ông Tấn Đạt, thân phận chỉ là bạn của con trai ông, nhưng chỉ vài năm nữa, khi cậu ta chính thức bước lên thương trường, lúc đó hai người là đối thủ hay đối tác, một phần sẽ dựa vào mối quan hệ ngày hôm nay mà định đoạt.
Đại Thành có xe riêng đưa đón đi học nên tới trước, thấy hai người đi vào, cả ba đồng thời dừng cuộc nói chuyện, quay sang chào hỏi nhau.
Hải Dương tùy tiện vứt balo lên ghế sofa rồi ngồi xuống, thấy Minh Phong vẫn đứng đó, cậu đập tay lên ghế chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Minh Phong đến đây ngồi, hắn thấy vậy lập tức bước đến.
Ở đây, chỉ có mình Hải Dương là không giỏi nói chuyện. Dù vậy, sự yên lặng của cậu không hề ảnh hưởng đến bốn người còn lại. Hai thế hệ cười nói với nhau, ăn ý đến mức không có dấu hiệu trầm lại giây nào.
Vì ông chủ mời khách đến ăn bữa cơm trung thu, dì Hoa mất một buổi chiều để chuẩn bị đồ ăn, bày kín cả bàn. Lúc này, thấy vừa đến giờ cơm, dì Hoa bước ra báo cho ông chủ.
Ông Tấn Đạt gật đầu ra hiệu đã biết, rồi quay sang nói: "Đến giờ cơm rồi, mọi người đi ăn cơm thôi!"
Dì Hoa quả thật rất chu đáo, ông Tấn Đạt không phải lần đầu mời khách đến nhà ăn cơm, nhưng trước giờ đều là mời cấp dưới. Những lần như vậy, dì sẽ sắp xếp cho ông chủ ngồi ở vị trí đầu bàn ăn, là một cách thể hiện người có uy nhất trong nhóm người đó.
Hôm nay, dì Hoa thấy ông chủ mời bạn của Hải Dương, dì không sắp vị trí đầu bàn cho ông ngồi, mà để nhóm bạn của Hải Dương ngồi một bên, ông Tấn Đạt và chú Thịnh Hoà ngồi đối diện.
Khi Đại Thành và Minh Phong nhìn vào ba bộ chén đũa đặt gần nhau, để tránh cho bữa cơm đột nhiên trở nên ngượng ngùng, cả hai chọn ngồi ở hai bên, để lại vị trí ở giữa cho Hải Dương.
Hải Dương hiểu ý, đi đến ngồi xuống. Từ lâu cậu đã biết Đại Thành và Minh Phong không thích nhau. Dù vậy, cậu vẫn không có ý định tạo cơ hội, để cả hai thành bạn.
Cảm xúc phải do bản thân người đó làm chủ, yêu hay ghét là lựa chọn của mỗi người. Cậu không muốn vì một bên là bạn thân, một bên là người mình thích, mà ép hai người vốn không ưa nhau phải thân thiết vì mình.
Ở đây có ba người vẫn đang là học sinh, nên không uống đồ có cồn. Ông Tấn Đạt và chú Thịnh Hoà thấy vậy, cũng uống nước ép hoa quả cùng mọi người.
Bữa cơm dì Hoa chuẩn bị rất cầu kỳ, nhưng hôm qua Hải Dương vừa ăn một bữa hải sản, nên bây giờ không hứng thú lắm. Sau một hồi, cậu chỉ chăm chú gắp salad hoa quả để ăn.
Đại Thành thấy vẻ biếng nhác của Hải Dương, cho rằng cậu bị ép học hành mệt mỏi. Cậu ta quên mất mình đang ngồi trước mặt ba của Hải Dương, bực bội liếc mắt nhìn Minh Phong, rồi gắp miếng thịt bò đặt vào chén của người bên cạnh.
Đôi mắt Hải Dương chớp vài lần, chuyển hướng từ miếng thịt sang Đại Thành: "Tôi no rồi, cậu đừng gắp đồ ăn cho tôi nữa."
Tay của Đại Thành khựng lại giữa không trung, cậu ta cảm thấy mình nghe lầm, nghi ngờ hỏi lại: "Cậu mới ăn mà đã no rồi? Có phải mèo đâu mà ăn ít vậy?"
Hải Dương cầm ly nước lên uống một ngụm. Không rõ là cố ý hay thành thật, vài giây sau tỉnh bơ đáp lời: "Hôm qua tôi ăn cơm ở nhà Minh Phong, cậu ấy nấu ăn ngon lắm, đến giờ vẫn có cảm giác no. Mà hình như tôi ăn cơm cậu ấy nấu quen rồi, bây giờ ăn ở đâu cũng thấy lạ miệng."
Mặt Đại Thành biến sắc, hai đầu chân mày nhíu chặt, hơi gắt lên: "Cậu đang ăn cơm ở nhà mình đó, sao có thể nói lạ miệng?"
"Sao cậu nổi nóng với tôi?" Hải Dương tức tối quát lại.
"Đến nhà cậu ta học thôi, sao phải ăn cơm ở đó?"
Hải Dương không chịu thua: "Liên quan gì đến cậu?"
Dưới gầm bàn, chú Thịnh Hoà lén lút đá vào chân của ông Tấn Đạt, âm thầm đưa mắt như muốn nói: "Con trai anh, đúng là luôn biết cách khiến người khác đau đầu."
Trái ngược với vẻ lo lắng của chú Thịnh Hoà, ông Tấn Đạt đan hai tay đặt trước bụng, khoái chí tận hưởng trò vui.
"Tôi nói cậu đến trung tâm học sao không nghe?" Đại Thành đưa tay lấy điện thoại trong túi quần, mở khóa điện thoại ra, nói tiếp: "Để tôi sắp xếp gia sư của tôi dạy học cho cậu."
Lần trước cả hai đã cãi nhau về chuyện học, thấy Đại Thành nhắc lại, Hải Dương nghiêng người về phía cậu ta, gân cổ muốn cãi lại.
Minh Phong thấy Hải Dương sắp nhảy dựng lên, liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu. Hành động xoa dịu nhưng giọng nói nghiêm túc nhắc nhở: "Dương, bình tĩnh lại nào!"
Hải Dương quay đầu, chỉ ngón tay về phía sau, ấm ức nói: "Là Đại Thành kiếm chuyện trước."
"Cậu học với ai mà chẳng giống nhau." Đại Thành nói xen vào.
Dù không muốn cãi nhau, nhưng chuyện này khiến Đại Thành không kìm chế nổi, nhất quyết không muốn chiều theo Hải Dương.
Lúc này, ánh mắt Đại Thành liếc về phía Minh Phong, không ngờ bắt gặp khóe môi hắn hơi cong lên, dù chỉ vài giây thoáng qua, nhưng cậu ta vẫn kịp nhìn thấy.
Minh Phong đè bả vai của Hải Dương lại, ngăn cho cậu bật dậy, nhỏ giọng xoa dịu: "Đang ăn cơm mà, cậu đừng làm ầm lên như vậy."
Đến đây thì Đại Thành đã biết mình bị Minh Phong tính kế, đâm lao đành theo lao, Đại Thành vẫn muốn sắp xếp việc học cho Hải Dương.
Ông Tấn Đạt lẳng lặng quan sát ba đứa nhóc, không hề có ý định xen vào. Thật ra, nếu ông nhúng tay vào, chính là không ngại đổ thêm dầu vào lửa, nhưng có chú Thịnh Hoà bên cạnh, ông đành phải nhịn xuống ý nghĩ đó.
Đến khi thấy chú Thịnh Hoà vỗ nhẹ lên đùi mình, ra hiệu ý muốn ông can thiệp, ông Tấn Đạt mới chịu ra tay hoà giải.
Ông nở nụ cười nhẹ, xen vào đúng lúc, cắt ngang lời cả ba: "Đại Thành vẫn luôn tốt với con trai của chú như vậy, khiến chú đây là ba mà thấy không bằng."
Đại Thành đang tìm số điện thoại của gia sư, nghe vậy chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Đắn đo một lúc, cậu ta cất điện thoại vào túi quần, thái độ hoà hoãn rất nhiều: "Tụi cháu là bạn thân mà, nên giúp đỡ lẫn nhau."
Đại Thành đã nhận ra ông Tấn Đạt cố tình lên tiếng, đỡ lời cho đứa con trai sắp phát hỏa của mình.
Thấy Đại Thành hiểu ý, ông Tấn Đạt gật đầu hài lòng, rồi nhìn về phía Hải Dương, như vô tình nhắc: "Dương, con lấy tôm cho Minh Phong ăn thử, đĩa tôm đó xa quá, bạn con không với tới được."
Hải Dương vẫn đang không vui, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu. Nghe vậy, lập tức ngớ người ra, rồi nhanh chóng cầm đũa lên gắp tôm cho Minh Phong.
Thấy bầu không khí đã dịu lại, ông Tấn Đạt thản nhiên nói: "Đồ ăn còn nhiều lắm, mấy đứa ăn cho no."
Nói xong, ông Tấn Đạt cầm ly lên uống một ngụm nước, để che đi đôi mắt đang nhìn về phía Minh Phong.
Thấy hắn cẩn thận gỡ xương cá, nghiêng đầu sang nói nhỏ gì đó với Hải Dương, rồi đặt miếng cá đó vào chén của người bên cạnh. Còn con trai mình vẫn mang vẻ hờn dỗi, chứ không hề ngạc nhiên, gật đầu rồi gắp miếng cá lên ăn, cứ như đã quen với điều đó.
Đúng lúc này, Minh Phong ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối diện với ánh nhìn của ông Tấn Đạt.
Hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không né tránh cũng chẳng đắc ý, tuyệt nhiên không để ông có cảm giác thiếu tôn trọng.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, ông Tấn Đạt đã nhìn thấu được hết tất cả.
Thằng nhóc này... cố ý làm vậy cho mình xem.
Hành động đó chú Thịnh Hoà cũng thấy, tình cảm rất dễ nhìn ra, một vài hành động nhỏ tưởng chừng như không có gì, nhưng qua ánh mắt của người từng trải, rõ ràng như ban ngày.
Chú Thịnh Hòa không có ý định nói ra, cúi xuống ăn đồ ăn trong chén của mình, để che đi khoé miệng đang cong lên.
Ông Tấn Đạt vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, đặt ly nước lên bàn. Chợt nghĩ tới điều gì, ông nói: "Lúc trước con trai của chú chỉ có Đại Thành là bạn, bây giờ có Minh Phong, cả ba đứa học chung một lớp, vậy chắc là bạn thân của nhau hả?"
Ông nhấn mạnh từng từ, cố ý nhắc đến từ bạn thân.
Thanh niên mới lớn, tâm lý còn chưa cáo già như bọn họ. Ông Tấn Đạt không muốn bỏ qua cơ hội để trêu chọc.
Mối quan hệ của cả ba, chắc chắn không muốn thừa nhận là bạn thân, nhưng trước mặt phụ huynh, không thể không thừa nhận điều đó. Nhưng đối với Hải Dương còn đỡ, chính là Minh Phong và Đại Thành, thừa nhận là bạn thì rất ngượng ngùng, nhận không phải là bạn, nói ra càng thấy kỳ cục hơn.
Mắt Đại Thành và Minh Phong chạm nhau, cả hai đồng thời hít sâu một hơi, gượng gạo trả lời:
"Dạ! Tụi cháu cũng... có chơi với nhau."
"Tụi cháu.... khá hợp với nhau ạ!"
Chú Thịnh Hoà và ông Tấn Đạt đồng thời bật cười, chợt nhận ra hành động này hơi xấu hổ, ông Tấn Đạt ho một tiếng để dằn xuống tiếng cười muốn bật ra, gật đầu nói: "Con trai của chú có hai đứa giúp đỡ, may mắn cho nó quá."
Hải Dương nghe vậy liền quay sang nhìn Minh Phong, hí hửng nói: "Ba tôi nói cậu phải giúp đỡ tôi nhiều hơn đó."
"Ba cậu nói gì tôi nghe thấy được." Minh Phong nghiêng đầu qua, thấy vẻ mặt vui vẻ không thèm che giấu của cậu, trong lòng có hơi bất lực.
Sau bữa cơm, bởi vì ba đứa nhỏ còn phải học bài nên ông Tấn Đạt không giữ người lại, năm người đứng ở sân biệt thự chào tạm biệt.
Chú Thịnh Hòa chuẩn bị hai hộp bánh trung thu cho Minh Phong và Đại Thành, ông Tấn Đạt đưa cho hai người họ rồi để chú Lâm chở Minh Phong về, còn Đại Thành đã có xe nhà chờ rước.
Chờ cho hai chiếc xe ôtô khuất sau cánh cổng, Hải Dương đút tay vào túi quần, quay người đi thẳng một mạch vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip