chương 4 : truyện tranh.
Kết thúc nụ hôn mang đầy mùi thuốc kháng sinh. Nghiêm Hạo Tường với khóe mắt đo đỏ ngước lên nhìn hắn như muốn trách móc. Đập ngay vào mắt Nghiêm Hạo Tường là yết hầu đang di chuyển của Lưu Diệu Văn, cậu biết đó là cái gì nhưng chưa bao giờ tiếp xúc, cũng chưa thấy nhiều. Vậy nên Nghiêm Hạo Tường rất tò mò.
" cái...ừm cái kia, cho tôi sờ thử nhé? "
" cái gì? "
Lưu Diệu Văn nhăn mày, đừng nói là hắn để lộ đến mức thế nhé?
Nghiêm Hạo Tường nghĩ hắn đồng ý liền đưa tay đến bên yết hầu mà sờ nhẹ, nhìn rất chăm chú. Lưu Diệu Văn cứng người, hắn mới chỉ hạ nhiệt một chút liền bị kích thích thì sao mà chịu nổi. Hắn kéo cậu vào lòng. Tư thế này chính là kiểu để Nghiêm Hạo Tường ngồi trên đùi hắn, mặt đối mặt.
Lưu Diệu Văn cất giọng nói nhỏ.
" sau này nghe lời tôi thì muốn sờ bao nhiêu cũng được. "
Lưu Diệu Văn nắm lấy bàn tay đang đặt trên bộ phận gây kích thích kia của cậu, Nghiêm Hạo Tường vẫn còn đang ngơ ngác, cậu chưa quen với sự mạnh bạo của hắn. Ngại tới mức tim đập nhanh luôn rồi, từ từ nhích người ra xa một chút.
" thật...thật sao? "
Lưu Diệu Văn kéo mạnh Nghiêm Hạo Tường, gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau. Hắn cười nhẹ.
" thật. "
Lưu Diệu Văn không đếm nổi số lần hắn nói từ " thật " trong hôm nay nữa, mèo con này còn không tin hắn?
Mặt Lưu Diệu Văn dính sát vào mặt cậu, hắn tính hôn thêm lần nữa. Nghiêm Hạo Tường đành nhắm tịt mắt lại vì cậu biết có chống cự cũng không lại, cứ thế thuận theo có phải tốt không?
" cậu chủ, Mã tổng đến rồi."
Bị phá mất trò vui, Lưu Diệu Văn nhăn mặt tỏ thái độ. Ôm eo Nghiêm Hạo Tường hôn ngấu nghiến. Hắn mặc kệ, Mã tổng hay ai cũng không được làm phiền hắn. Sau khi buông Nghiêm Hạo Tường xuống, hắn khẽ nói.
" đợi tôi một lát, ngoan ngoãn ở trong phòng. Không được ra ngoài. "
Lưu Diệu Văn biết thừa tên Mã Gia Kỳ - Mã tổng kia đến là để xem người của hắn, nếu tiện có thể cướp luôn. Việc hắn mua người về lại bị truyền ra ngoài, Lưu Diệu Văn lắc đầu ngao ngán. Hắn không thể để Mã Gia Kỳ nhìn thấy mèo con của hắn.
" Mã tổng rảnh quá thì về trông nhà đi "
" ý gì đây? Mới xuống đã muốn đuổi khách à? "
" ừ đấy, đến đây có chuyện gì? "
Hai người là bạn từ lúc cấp ba, do trùng nhiều sở thích nên dù có khó gần đi chăng nữa cũng dễ dàng làm bạn. Tất nhiên khi bạn mình dính những tin đồn xấu thì cũng phải tới xem thử chứ nhỉ?
" môi đỏ thế? Mới hôn em nào à? "
" cần cậu quản? "
Lưu Diệu Văn nhướn mày, tâm tình có chút gấp gáp. Hắn muốn nhanh chóng tán gẫu với người họ Mã này cho xong rồi lên phòng với mèo nhỏ của hắn.
Mã Gia Kỳ biết việc Lưu Diệu Văn mua búp bê người thật ở chỗ đấu giá. Anh chỉ muốn xem mặt cậu nhóc đó thôi, nhưng có vẻ Lưu Diệu Văn dấu người kĩ quá.
" nể tình bạn bè, cho tôi xem mặt chút đi. "
" ai bạn bè với cậu? "
...
Mã Gia Kỳ im lặng một chút rồi đưa ra 'đề nghị'
" tôi thề, lần này không bê người cậu về. "
Mã Gia Kỳ là loại người gì, Lưu Diệu Văn nắm rõ. Chính là kiểu tra nam trong truyện ngôn tình! Nay đi với em này, mai đi với em khác, không bao giờ chơi với một người duy nhất. Sở thích bệnh hoạn khi ở trên giường kia lại càng không được. Nói chung là không thể để Mã Gia Kỳ tiếp xúc với người của hắn.
" chắc tôi tin. "
" được được, không chắp nhặt với cậu nữa. Cậu biết chuyện người trong công ti đối thủ buôn ma túy không? "
Lưu Diệu Văn đanh mặt lại, đứng dậy đi đến căn phòng ngay sau phòng khách, bình tĩnh nhập mật mã rồi bước vào. Mã Gia Kỳ thấy thế cũng đi theo hắn.
Phòng này là phòng làm việc của hắn. Trong nhà, phòng nào cũng có cách âm nhưng căn phòng này đặc biệt được dựng tận hai lớp. Phù hợp cho những công việc cần độ bảo mật cao của hắn.
Đã ba tiếng trôi qua, Nghiêm Hạo Tường vẫn ở trong phòng. Nói là phòng ngủ nhưng cũng có một giá sách nhỏ, một chiếc tivi và một chiếc ghế sofa gần cửa sổ. Rất tiện lợi.
Nghiêm Hạo Tường hôm qua không dám nhìn lung tung vì có Lưu Diệu Văn ở đó, hiện tại cậu chỉ có một mình, liền chạy đi xem thử.
Lướt qua kệ sách, Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy một quyển sách nhỏ ở góc cuối tủ, nó lọt thỏm vào bên trong. Nếu không để ý kĩ có thể sẽ không nhận ra. Bản tính tò mò trỗi dậy, nhấc quyển truyện đã cũ mở từng trang một.
Là truyện cho trẻ em, chính xác hơn là một quyển truyện tranh ngắn. Có thể biết đây là tự làm, cốt truyện rất đơn giản. Nó nói về việc những bông hoa nhỏ muốn bay như chim, nói về mặt trời không thể làm bạn với mặt trăng. Nói về những thứ rất đáng yêu, đến Nghiêm Hạo Tường cũng phải bật cười.
" đáng yêu quá "
" muốn xem nữa không? "
Nghiêm Hạo Tường giật mình, làm rơi quyển truyện xuống dưới đất, quay mặt nhìn người kia. Lưu Diệu Văn đang khoanh tay dựa vào cửa nhìn cậu.
Ban nãy Lưu Diệu Văn vào phòng đã thấy một cục bông nhỏ đang chăm chú nhìn vào quyển truyện hắn tự vẽ vào năm mười tuổi. Sở dĩ Lưu Diệu Văn không vứt nó tại quyển truyện đó là thứ duy nhất còn sót lại sau khi bố mẹ hắn mất.
Phải kể từ đâu nhỉ? Lúc đấy Lưu Diệu Văn mười hai tuổi, trở về nhà liền thấy một mớ hỗn độn, với tính cách của mình, Lưu Diệu Văn đi tìm bố mẹ rồi nhận ra bố mẹ hắn đã tự sát.
Bố hắn là một người kì quoặc, ông bắt cóc mẹ hắn về làm vợ, giam cầm bà, chỉ để bà nghĩ đến ông, trong cuộc sống bà chỉ có duy nhất ông mà thôi. Ông khiến bà ấy có thai. Bà đã đau khổ, suy sụp một thời gian dài. Cuối cùng đành chấp nhận đẻ hắn ra.
Nhưng bà cũng không được gặp con mình, bị nhốt trong phòng suốt ngày kèm theo căn bệnh trầm cảm sau sinh nên không chịu nổi đã tự sát, bố hắn vì quá yêu mẹ hắn, không chấp nhận nổi sự thật nên cũng đã treo cổ tự tử. Để hắn một mình trơ chọi ở lại.
Lưu Diệu Văn vốn đã bị bố hắn tha hóa, khi biết bố mẹ hắn chết, hắn chẳng mảy may đau lòng. Dù gì cũng chỉ là chết thôi, chẳng sao cả. Hắn ở nhờ nhà quản gia Quyền đến tận khi mười tám tuổi rồi chuyển ra ngoài lập nghiệp, cứ thế đến tận bây giờ. Có thể nói quản gia Quyền chính là người nuôi hắn từ bé đến lớn.
" không, không xem nữa "
Trở lại hiện tại, Nghiêm Hạo Tường giờ đã đỏ hết mặt mày, chạy lên giường trốn vào trong chăn. Cậu sợ bị đánh. Khi ở khu đấu giá, chỉ cần cậu tự ý làm điều gì đó đều sẽ bị đánh tròn một ngày một đêm, không được ăn uống, rất đáng sợ. Nên sau này, Nghiêm Hạo Tường chỉ dám đi lại khi không có người nào xung quanh cậu.
Lần này cậu bị Lưu Diệu Văn phát hiện rồi. Nghiêm Hạo Tường nghĩ mình tiêu rồi. Thế mà hắn chẳng làm gì cả, đánh hay chửi cũng đều không có. Ngược lại còn bế cậu lên, đi xuống dưới tầng.
Lưu Diệu Văn khi ấy bị Nghiêm Hạo Tường chọc cười, đáng lẽ hắn sẽ phải lên tiếng khi bước vào rồi, nhưng khì nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường cười, trong lòng hắn dịu lại. Nhìn cậu thêm một lúc.
Đáng yêu thật.
Vì vậy suốt quá trình Nghiêm Hạo Tường đi trốn. Hắn đều thấy đáng yêu, rất giống động vật nhỏ. Hành động bế cậu lên cũng nhẹ nhàng hơn.
" tôi dẫn em xuống ăn. "
Nãy giờ, Nghiêm Hạo Tường mới ló đầu khỏi chăn, nhìn thấy người bên trên cười, Nghiêm Hạo Tường không cảm thấy sợ nữa, ngược lại còn bất giác cười theo hắn. Mà trong lúc tùy ý cả hai đều không nhận ra xưng hô của Lưu Diệu Văn đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip