Chương 30
"Đánh?" Kỳ Yến nghiêng đầu, "Có em bên cạnh, kẻ ngu ngốc nào lại dám đánh anh sao?"
Lâm Vũ không trả lời hắn mà duỗi tay trực tiếp cởi quần áo: "Tôi sẽ mặc đồ cũ của mình, mùa xuân có nắng, quần áo không bao lâu sẽ khô."
"Ý anh là sao?" Giọng điệu Kỳ Yến bỗng trầm xuống, hắn liếc nhìn Lâm Vũ bằng đôi mắt hẹp dài: "Anh để ý ánh mắt của người khác, sao không nghĩ đến cảm nhận của em?"
"Không phải." Lâm Vũ giải thích, "Bọn họ sẽ gây phiền phức cho tôi."
"Bọn họ gây phiền phức cho anh, mẹ nó em sẽ một điều nhịn chín điều lành sao?" Kỳ Yến dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, "Như thế nào, anh cảm thấy em so với bọn hắn dễ chọc?"
Lâm Vũ nghe vậy, lập tức đem quần áo đã cởi được một nửa mặc lại.
Cậu cúi đầu: "Rửa mặt ở đâu?"
Kỳ Yến lập tức vui vẻ ra mặt.
Hắn bước tới trước mặt Lâm Vũ, đưa tay ra, cất giọng nói: "Đi thôi, em dẫn anh đi."
Lâm Vũ nắm lấy năm ngón tay thon dài của hắn rồi cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.
Bàn chải đánh răng mới, cốc mới, thậm chí ngay cả khăn tắm cũng đều mới hoàn toàn.
Sau khi Lâm Vũ lau khô má, Kỳ Yến liền đưa cho cậu một chai serum.
"Đây là cái gì?" Lâm Vũ mở nắp chai, cúi đầu ngửi.
"Anh không chăm sóc da sao." Kỳ Yến khó hiểu mà tiến đến trước mặt Lâm Vũ, chạm nhẹ vào làn da cậu, "Sao anh không chăm sóc bản thân mà da lại mềm như vậy."
"Tôi có dùng, nhưng không phải loại này." Cậu đã bắt đầu sử dụng các sản phẩm chăm sóc da từ khi cậu mười lăm tuổi.
Nhưng đây không phải là ý muốn của cậu, mà là của Lam Dao.
Lam Dao nói, Omega tồn tại như một công cụ sinh sản, leo lên người Alpha càng cao quý thì đứa trẻ sinh ra càng có giá trị. Có thể tiếp cận Alpha quý tộc bằng cách nào? Chắc chắn ngoại hình là yếu tố cần phải đặt lên hàng đầu.
Lâm Vũ không đồng tình với cách nói này, thậm chí còn tỏ ra khinh thường, nhưng để mẹ vui lòng, cậu vẫn nghiêm túc làm theo mọi yêu cầu của mẹ.
"Anh dùng cái gì dưỡng da?" Kỳ Yến tò mò hỏi.
"Ở quán bar có phát một số sản phẩm." Lâm Vũ nói, "Bản chất công việc, quản lý yêu cầu chúng tôi chăm sóc da rất kỹ."
"Tối nay đưa anh đi dạo cửa hàng mỹ phẩm." Kỳ Yến mở miệng, "Đừng dùng những thứ mà quán bar đưa nữa, chỉ nghe thôi là bực mình rồi."
"Buổi tối là giờ làm việc, tùy cậu." Đổ vài giọt serum ra tay, Lâm Vũ xoa nhẹ rồi mới áp lên mặt, như vậy sẽ dễ hấp thu dưỡng chất hơn.
Tề Yến đứng một bên quan sát động tác của cậu, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu.
*
Bữa sáng là canh hầm xương, cháo thịt nạc, sủi cảo, bánh gạo nếp than, bánh bao thịt và sữa bò.
Lâm Vũ ăn rất nhiều như chưa từng nhìn thấy những món này vậy, khi ra khỏi cửa thì bụng đã no căng.
Thấy Lâm Vũ thích, Kỳ Yến bảo người hầu làm chút sủi cảo chiên cho Lâm Vũ mang đến lớp làm đồ ăn vặt.
Lâm Vũ mở cặp, đem đồ ăn người hầu đưa cho cậu cất vào, không hề tỏ ra khách khí với Kỳ Yến.
Kỳ Yến lên xe trước, lấy mắt kính từ trong túi ra đưa cho Lâm Vũ: "Của anh."
Lâm Vũ nhanh chóng đeo cặp trở lại sau lưng rồi tiến lên: "Cảm ơn."
"Anh, bây giờ anh đeo kính không xấu như trước." Kỳ Yến mở cửa xe ghế phụ cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ ngồi xuống, nhìn Kỳ Yến: "Làm sao vậy?"
"Trước kia cảm thấy anh có chút chướng mắt là bởi vì cái đống quần áo lộn xộn của anh." Kỳ Yến ngồi vào ghế lái, khởi động xe, "Khí chất thật không tốt, đầu tóc thì không chải chuốt, còn mang cái mắt kính dày cộp, nhìn giống ăn xin."
"Ừm." Lâm Vũ trả lời cho có lệ.
"Chính là chỉ cần đổi một bộ quần áo, vẻ đẹp của anh liền không che giấu được." Kỳ Yến nhìn qua, có chút buồn bực, "Thanh nhã, sạch sẽ, còn có khí chất cao quý của một thiếu gia nhà giàu. Anh mâu thuẫn thật đấy, rõ ràng là nghèo kiết xác, lại khiến em thường xuyên hoài nghi liệu anh có phải hay không là quý tộc giả nghèo?
".............." Lâm Vũ không biết nên nói gì tiếp theo, hơn nữa cậu đã ăn no rồi, chỉ muốn lười biếng dựa vào ghế, không động đậy, đơn giản im lặng.
Kỳ Yến nhìn người bên cạnh cơ hồ muốn dán chặt trên ghế, tay không ngừng vuốt ve bụng Omega, trong mắt tràn đầy ý cười, thả chậm tốc độ xe.
Lâm Vũ có chút không thoải mái.
Không lâu sau, Lâm Vũ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn vào màn hình trước mặt.
7 giờ 55, còn năm phút nữa là đến trường.
Cậu đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, cả người ngồi thẳng dậy.
"Làm sao vậy?" Kỳ Yến thấy cậu có vẻ lo lắng liền hỏi.
"Gần đây có siêu thị không? Tôi muốn mua một ít đồ." Lâm Vũ mở miệng, giọng nói có chút vội vàng.
"Bây giờ đi siêu thị làm gì, sắp đến trường rồi." Đằng trước bên phải là cổng phía bắc của Đại học Công lập Công quốc, cách đó không đến 100 mét.
"Tôi hứa với Hồ Dương lão sư hôm nay đem thẻ bài đại mạo hiểm dạy ông ấy chơi." Lâm Vũ nói, "Nhưng tôi quên mất."
"Sao phải là bây giờ chứ!" Khóe miệng Kỳ Yến không cao hứng mà rũ xuống.
"Buổi chiều tôi có lớp, chỉ có buổi sáng học xong 2 tiết mới có thời gian đến tìm ông ấy." Lâm Vũ nài nỉ, "Cậu cho tôi xuống đây đi."
"Loại trò chơi này chỉ có thể mua được ở khu giải trí, không có ở các siêu thị thông thường."
Kỳ Yến không đáp ứng lời của Lâm Vũ mà tăng tốc xe, lái vào khuôn viên trường và đỗ xe ở khu vực giảng dạy.
Lâm Vũ oán trách mà nhìn Kỳ Yến, đẩy cửa xe, chạy nhanh về phía cổng trường.
"Anh." Kỳ Yến gọi cậu lại.
"Cái gì." Lâm Vũ không thể không dừng lại, cậu không có kiên nhẫn với Kỳ Yến, nhưng cũng không đến mức để Kỳ Yến phát hiện.
"Anh lên học đi." Kỳ Yến nói, "Mấy cái thẻ bài đại mạo hiểm thôi mà, nhà em có, em quay lại lấy cho anh, gần lắm."
Khuôn mặt Lâm Vũ cứng đờ: "Cái, cái gì?"
"Anh đến trễ sẽ bị để ý, nhưng em thì không." Kỳ Yến nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, "58, anh xác định không muốn đến lớp đúng giờ sao?"
Lâm Vũ cứng đờ quay người lại, tựa hồ không thể tin Kỳ Yến lại vì cậu mà làm sự tình này.
"Cảm ơn..." Lâm Vũ miệng lưỡi khô khốc, cậu lặp lại, "Cảm ơn."
Tề Yến ngồi trong xe, hướng cậu cười tươi: "Anh phải thưởng cho em đó."
Nói xong, hắn đánh tay lái quay xe trở lại phía cổng.
Lâm Vũ không chần chừ, cầm cặp nhanh chóng chạy vào lớp, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống ngay khi tiếng chuông reo.
"Các bạn học đầy đủ rồi chứ." Giáo viên đứng trên bục giảng, lấy một xấp bài thi từ trong cặp ra, "Tiết này chúng ta sẽ làm một bài kiểm tra nhỏ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thở dài bất mãn.
"Không phải vừa mới kiểm tra mấy ngày trước sao, sao giờ lại kiểm tra nữa vậy?"
"Lão sư, có thể không làm được không ạ, em chưa ôn tập gì cả."
Giáo viên nghe vậy, bất đắc dĩ mà thở dài.
Ông ấy vừa phát bài thi vừa nói: "Tôi cũng không muốn kiểm tra các em, nhưng lớp quý tộc có nhiều giải thưởng và danh hiệu cao quý nên nhà trường đã lấy làm tiêu chuẩn. Các giáo viên cũng sẽ có hiệu suất chấm công riêng, chúng tôi chính là cũng không có biện pháp. Vừa hay, nhân dịp kiểm tra này liền xem thử năng lực lớp các em. Nào, đem di động tắt máy hết chưa? Nếu điện thoại reo trong khi làm bài thi sẽ bị coi là gian lận. "
Nghe vậy, Lâm Vũ lập tức lấy điện thoại ra xem giờ.
3 phút trôi qua, không biết Kỳ Yến đi đến đâu rồi......
Giáo viên đi đến bên cửa, khóa cửa trước và cửa sau của lớp học lại, cảnh cáo: "Đừng lén lút truyền tin này cho các bạn khác, họ có đến cũng không vào được. Bài kiểm tra này sẽ được tính điểm, các em chú ý làm bài."
Nhìn thấy giáo viên không chừa cho sinh viên đi muộn một con đường sống, ánh mắt Lâm Vũ lập tức trầm xuống.
Thành tích của Kỳ Yến quả thực rất tốt, nếu bởi vì chuyện của cậu mà ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ của hắn, Lâm Vũ gánh không nổi.
Khi bài kiểm tra được chuyền xuống cho Lâm Vũ, cậu sắc mặt không đổi mà giữ lại hai tờ.
Chẳng mấy chốc, lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lật giở bài kiểm tra và viết đáp án.
Bài kiểm tra này chủ yếu về quản lý tài chính và các câu hỏi tính toán. Lâm Vũ điền xong các chỗ trống, đang định lật mặt sau thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tim Lâm Vũ hẫng một nhịp, cậu nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Yến qua cửa sổ.
Lúc này, Alpha đang đứng ngoài cửa sổ, mỉm cười nói với cậu, nhìn khẩu hình chắc là "Anh."
Lâm Vũ thực sự muốn cười đáp lại hắn, nhưng không hiểu sao khóe miệng cậu lại không thể nhếch lên được vì cảm giác suy sút.
Một bạn học tò mò nhìn về phía cửa, nhắc nhở giáo viên: "Lão sư, có người gõ cửa."
"Đừng làm ồn, tiếp tục làm bài." Thầy giáo lạnh nhạt ngồi ở trước bục giảng, trong phòng học không có nhiều chỗ ngồi, điều này làm cho ông ấy rất tức giận. "Tôi đã nói nhiều lần rồi, lớp quý tộc khác với các lớp khác, trường học mang đến cho các em môi trường giáo dục tốt nhất, chính là để đào tạo các em thành tài. Đi học thì không tới, bài tốt nghiệp thì viết rối tinh rối mù! Nhìn thái độ học tập của các em xem, đều lười nhác thành cái dạng gì! "
Vừa nói, giáo viên vừa cầm vài bài kiểm tra đập mạnh xuống bàn: "Mười lăm người vắng mặt hôm nay, cuối kỳ cũng đừng nghĩ qua được!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip