Chương 5

Kỳ Yến hoàn toàn phớt lờ lời nói của người bên cạnh, tiếp tục nói với Lâm Vũ: "Tối qua không đưa anh về nhà, trong lòng thấy hơi áy náy, muốn bù đắp cho anh."

"... Cảm ơn." Lâm Vũ cầm lấy bút máy, trong nụ cười ngày càng rạng rỡ của Kỳ Yến, chỉ rút một tờ A4 bên dưới, liền đặt bút lại chỗ cũ, "Cảm ơn giấy của cậu, tôi không cần bút."

Không phải không cần bút, mà là không cần thứ giấu sau cây bút, không biết Kỳ Yến đang có ý đồ gì.

Thấy Lâm Vũ không nhận ý tốt của mình, đôi mắt hẹp dài của Kỳ Yến chợt sa sầm, trong mắt hiện rõ sự không hài lòng.

"Không cần sao? Tại sao, anh ghét em à?"

"Không phải." Lâm Vũ đối diện với ánh mắt của Kỳ Yến, giọng nói lạnh lùng như tiếng va chạm của những viên đá, "Quá quý giá, tôi không xứng."

Kỳ Yến im lặng vài giây, chợt hiểu ra.

Hắn túm lấy cổ áo của học sinh vừa chen miệng vào, bực bội hỏi: "Là vì cậu ta đã phá hỏng hứng thú của anh sao? Tay của anh đẹp như vậy, cầm cây bút này rõ ràng rất đẹp mắt."

Lâm Vũ còn chưa kịp phản bác, Kỳ Yến đột nhiên kéo học sinh đó ra khỏi chỗ ngồi, động tác mạnh mẽ khiến cả lớp đều ngoái đầu nhìn bọn họ.

"Xin lỗi anh ấy." Khóe miệng Kỳ Yến vẫn mỉm cười, nhưng sắc mặt lại đầy âm u, trong mắt như có bão tuyết cuồn cuộn.

"Lớp, lớp trưởng..." Học sinh bị kéo đứng dậy không thể tin nổi, "Sao tôi có thể xin lỗi gã ta được, gã ta chỉ là bình dân, địa vị thấp kém..."

"Địa vị gì chứ." Kỳ Yến ngắt lời đối phương, hắn cúi đầu nhìn xuống học sinh kia, "Trước mặt anh ấy thì mày có địa vị gì?"

Học sinh đó sợ hãi đứng ngây người tại chỗ, không hiểu Kỳ Yến hôm qua còn đối đầu gay gắt với Lâm Vũ, tại sao hôm nay lại đột nhiên gọi Lâm Vũ như vậy...

Nhưng tính tình Kỳ Yến thất thường, tính khí cổ quái, ai cũng biết, gã ta không dám suy đoán quá nhiều về suy nghĩ của Kỳ Yến, vội vàng cúi đầu xin lỗi Lâm Vũ: "Xin lỗi."

Sắc mặt Kỳ Yến dịu đi đôi chút.

"Bây giờ anh có thể nhận bút rồi chứ?" Kỳ Yến nịnh nọt nở nụ cười vui vẻ với Lâm Vũ, "Cậu ta đã biết lỗi rồi."

Lâm Vũ nhìn chằm chằm Kỳ Yến, chỉ cảm thấy hắn thật khó hiểu.

"Em học sinh phía sau, có vấn đề gì vậy?" Trên bục giảng, giáo viên cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng ngăn cản, nhưng vì người liên quan là Kỳ Yến, nên giọng nói của ông ấy rất lịch sự.
Lúc này Kỳ Yến đang đợi Lâm Vũ trả lời, nên không có ai dám lên tiếng trả lời câu hỏi của giáo viên.

Lâm Vũ không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người nữa, cậu cúi mắt xuống, chậm rãi đưa tay cầm lấy cây bút máy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Anh thích là tốt rồi." Kỳ Yến lại mỉm cười, hắn quay đầu nhìn người đứng trên bục giảng, đáp, "Thưa thầy, bên này không có vấn đề gì ạ."

"Không có vấn đề gì là tốt rồi." Giáo viên gật đầu, "Vậy thì ngồi xuống trước đi, làm bài tập đi."

"Vâng ạ." Kỳ Yến ngoan ngoãn ngồi xuống, viết tên mình lên tờ giấy A4.

Học sinh bị ép xin lỗi lúc nãy không dám ngồi cạnh Kỳ Yến nữa, gã ta run rẩy lấy cặp sách từ trong ngăn bàn ra, đổi chỗ khác để ngồi.

Chỉ còn lại Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào cây bút máy trong tay, ánh mắt có chút mơ hồ.
Họ vừa viết xong đề bài, tiếng chuông tan học đã vang lên.

Các học sinh quý tộc sau khi nộp bài tập xong, vừa rời khỏi lớp học liền bắt đầu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lâm Vũ đang ở trong lớp qua cửa sổ.

Lâm Vũ thu dọn sách vở, đưa bài cho Kỳ Yến: "Bài tập đây."

Kỳ Yến nhận lấy, liếc nhìn đáp án của Lâm Vũ, cười nói: "Em cũng cho rằng bài này có nhiều hơn một đáp án, hai giá trị anh viết giống hệt của em."

"... Trùng hợp vậy."

"Quả nhiên không hổ là người có đầu vào đạt điểm tuyệt đối." Kỳ Yến cất bài tập của cậu đi, đứng dậy, "Chữ của anh đẹp thật đấy."

Hắn vừa nói vừa hơi cúi người xuống lại gần Lâm Vũ, nhỏ giọng bổ sung: "Giống như khuôn mặt của anh vậy."

Tim Lâm Vũ khẽ thắt lại vì câu nói này, cậu vội vàng lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Tôi đi trước đây."

"Khoan đã." Kỳ Yến gọi Lâm Vũ lại, hắn lắc lắc xấp giấy trong tay, "Chờ em nộp bài tập đã, rồi đi cùng nhau."

Lâm Vũ khẽ nhíu mày.

Kỳ Yến nhận ra sự lảng tránh của cậu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại: "Sao vậy, không muốn à?"

"Muốn chứ." Lâm Vũ che giấu cảm xúc.

Kỳ Yến hài lòng, sau khi điểm danh xong, quay người đi về phía văn phòng.

Sau khi gõ cửa bước vào, Kỳ Yến đặt bài tập lên bàn giáo viên môn kinh tế học.

"Kỳ Yến đấy à." Giáo viên môn kinh tế học đặt bài tập sang một bên, lên tiếng, "Hôm qua thầy gặp giáo viên chủ nhiệm của em, cô ấy có nói chuyện với thầy về chuyện học sinh xuất sắc của lớp."

Nghe vậy, Kỳ Yến đứng thẳng người: "Học sinh xuất sắc không phải đã được quyết định rồi sao ạ?"

"Có một vài giáo viên phản ánh Lâm Vũ không nộp bài tập." Giáo viên nói, "Học sinh xuất sắc có hai tuần thời gian thử thách, Lâm Vũ thể hiện không tốt lắm trong thời gian thử thách. Ý của giáo viên chủ nhiệm là, mấy lần thi gần đây em đều đứng thứ hai, lại là lớp trưởng, nếu em muốn thì có thể trao giải cho em."

"Bài tập của Lâm Vũ chắc là bị người khác vứt rồi ạ." Kỳ Yến nói.

Giáo viên: "Vứt?"

"Em đoán vậy." Kỳ Yến nói, "Anh ấy rất cần học bổng của học sinh xuất sắc, sao có thể không viết bài tập để cho mọi người cơ hội trừ điểm của anh ấy được."

Giáo viên nghe lời Kỳ Yến nói: "Chuyện này để thầy phản ánh lại với giáo viên chủ nhiệm, còn giải thưởng này..."

"Em không có hứng thú lấy đồ của người khác." Kỳ Yến cười cong mắt, "Cho Lâm Vũ đi ạ, anh ấy đáng thương lắm, anh ấy phải làm việc rất lâu mới kiếm lại được tiền học bổng hai trăm nghìn."

Giáo viên nhìn Kỳ Yến, mỉm cười: "Em đúng là biết quan tâm đến bạn học, giáo viên chủ nhiệm quả nhiên không chọn nhầm lớp trưởng."

Kỳ Yến cười đáp lại: "Đó là việc em nên làm ạ."

"Được rồi, em về trước đi, đừng để lỡ bữa trưa."

"Vâng ạ." Kỳ Yến đáp, rời khỏi văn phòng.

Trong lớp học rộng lớn chỉ còn lại Lâm Vũ, cậu dựa vào bàn, cúi đầu quan sát cây bút máy trong tay một cách cẩn thận.

"Anh."

Lâm Vũ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Yến.

Ngoại hình của Alpha thực sự rất nổi bật, đứng bên cạnh cửa sổ đón nắng, nụ cười trên môi vừa rạng rỡ vừa lạnh lùng.

Lạnh lùng...

Lâm Vũ đột nhiên hoàn hồn, cất bút vào túi, cầm sách đi về phía Kỳ Yến.

"Cậu muốn tôi đợi là có chuyện gì sao?"

"Ban đầu định mời anh đi ăn cơm." Kỳ Yến day day thái dương, "Nhưng em cảm thấy em đối xử với anh quá tốt rồi, anh chẳng cho em cái gì cả, trong lòng hơi khó chịu."

Lâm Vũ không hiểu hắn đang nói gì, bèn tiến lên, lấy cây bút máy ra, đưa cho Kỳ Yến: "Cậu đang nói đến cái này sao? Tôi có thể trả lại cho cậu."

"Không phải." Kỳ Yến không nhận bút, mà đưa tay ôm lấy eo Lâm Vũ, nghiêng đầu ghé sát cổ cậu khẽ ngửi, "Thơm quá."

"Cậu làm gì vậy?" Lâm Vũ hoảng hốt, vội vàng đẩy Kỳ Yến ra, quay đầu nhìn xung quanh, toàn là người qua đường.

Kỳ Yến cúi đầu nhìn lồng ngực bị Lâm Vũ đẩy ra, lông mày lập tức nhíu chặt.

Nụ cười biến mất, thay vào đó là ác ý.

"Anh đúng là không biết điều." Kỳ Yến cúi đầu nhìn xuống Lâm Vũ, "Không muốn bị tôi chạm vào, ý là vậy sao?"

Lâm Vũ là người biết nhìn sắc mặt người khác, thấy vậy, cậu hơi cúi đầu, tỏ ra khiêm tốn: "Thân phận của cậu cao quý, đi quá gần tôi sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu."

"Người sợ bị ảnh hưởng, rốt cuộc là anh hay là tôi?" Kỳ Yến cười khẩy, hắn đưa tay lên xoa đầu Lâm Vũ, dùng sức vò mạnh, khiến mái tóc của đối phương rối bù như tổ chim bị bỏ hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip