【Ngoại truyện 19】Lễ cưới

Sáng sớm – Tập Yêu Ty.

Tập Yêu Ty hôm nay nhộn nhịp chưa từng thấy. Dọc hành lang đá treo đầy lụa đỏ, hoa hòe kết thành từng chùm, hương thơm ngọt lịm lan trong gió. Bạch Cửu mặc y phục lễ trắng bạc, chạy loanh quanh kiểm tra, gương mặt nhỏ đỏ bừng phấn khích. Anh Lỗi cười dịu dàng, xoa đầu cậu:

“Chậm thôi, coi chừng té.”

Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đứng cạnh, tay cầm phù chú kiểm tra kết giới bảo hộ. Trác Dực Thần trong áo choàng trắng thêu vân vàng, đeo kiếm Vân Quang bên hông, khoanh tay đứng trước cửa điện, ánh mắt lạnh lẽo nhưng sâu thẳm, tựa như hồi tưởng một đoạn nhân duyên xa xưa.

“Cuối cùng… cũng tới ngày này.” Hắn khẽ lẩm bẩm.

Tiếng chuông đồng vang khắp núi. Hôm nay là ngày cưới của Hòe yêu Ly Luân và Vượn yêu Chu Yếm. Tuyết đã tan, trời trong vắt, ánh dương rọi xuống sân đá đầy hoa trắng được rải dọc lối đi.
_____
Bên trong tẩm điện.

Ly Luân ngồi trước gương đồng, mặc áo cưới trắng gấm bạc thêu hoa hòe, tà áo dài phủ xuống sàn đá. Tóc đen búi cao, cài trâm hòe bạc, vài lọn buông trước ngực. Gương mặt y tái nhợt vì đêm qua bị giày vò, môi sưng đỏ, vết hôn lấm tấm dọc cổ.

Cửa mở. Chu Yếm bước vào, áo cưới trắng thêu vân bạc, đôi mắt vàng sâu thẳm. Hắn nhìn y, môi khẽ nhếch cười. Bước tới, hắn cúi đầu, nhẹ chạm môi y.

“Hôm nay… ngươi đẹp đến mức khiến ta muốn giấu đi cả đời.”

Ly Luân khẽ run. Hắn cười khàn, bàn tay to lớn luồn vào áo cưới, vuốt ve ngực y, đầu ngón tay cọ nhẹ đỉnh nhũ hồng đã dựng lên qua lớp vải mỏng.

“Đừng… không phải lúc này…” Y thở dốc, nhưng giọng đã yếu ớt. Đêm qua bị hắn cột tay trói lại giày vò cả đêm, đến nay hạ thân vẫn đau nhức. Nhưng lòng ngực lại nóng lên khó hiểu khi nghe giọng khàn của hắn.

Chu Yếm cắn nhẹ vành tai y, đầu ngón tay xoa vòng tròn nơi đỉnh nhũ mẫn cảm, khiến y rùng mình, hai chân khép chặt theo bản năng. Hắn cười trầm:

“Không phải lúc này? Nhưng ngươi… ướt rồi.”

Ngón tay hắn trượt xuống, lướt qua vạt áo cưới mở sẵn, tìm đến cánh hoa mềm ướt át. Vừa chạm vào, đầu ngón tay đã dính đầy dịch mật trong suốt. Hắn rút tay lên cho y nhìn, cười thấp:

“Nhìn xem… ai đang nghẹn khát đến thế này.”

“Câm miệng… a…!” Y rên khẽ khi ngón tay hắn đâm vào, ngoáy nhẹ bên trong, móc đúng điểm mẫn cảm khiến hoa huyệt co rút nuốt chặt, âm thanh nhóp nhép vang lên vô cùng dâm mị. Gương mặt y đỏ bừng, giọt nước mắt ứa ra khóe mắt vì nhục nhã và khoái cảm hòa lẫn.

Hắn cúi người, kéo hai tay y đặt lên gương, thì thầm bên tai:

“Nhìn kĩ đi… nhìn dáng vẻ ngươi bị ta chà đạp, bị ta lấp đầy… đẹp đến mức ta muốn khóa ngươi lại cả đời.”

Ngón tay hắn rút ra, thay thế bằng cự vật nóng rực, vừa ấn vào đã bị hoa huyệt mút chặt tham lam. Ly Luân run rẩy, cắn môi cố nén tiếng rên, nhưng hắn lại nhấn sâu, thúc mạnh khiến y không kìm được mà bật ra tiếng khóc nấc nhỏ:

“Ah…! Chậm… a… chậm thôi…”

“Không…” Hắn gầm khẽ, bắt đầu nhịp ra vào nhanh, mạnh bạo. Tiếng da thịt va chạm vang khắp tẩm điện tĩnh lặng, lẫn vào tiếng rên rỉ vỡ vụn của y. Bàn tay y bấu chặt cạnh bàn, khớp ngón tay trắng bệch.

Hắn cúi xuống, liếm giọt nước mắt nơi khóe mắt y, giọng khàn run:

“Làm phu nhân của ta rồi… thì cả đời này… ngươi chỉ có thể khóc dưới thân ta…”

“Ta… ta… a…!” Y nấc nghẹn, từng cú thúc mạnh khiến đỉnh nhũ cũng cọ vào gương đồng lạnh, cảm giác tê rần lan khắp cơ thể.

Hắn rút cự vật ra, xoay người y lại, đỡ eo nhấc bổng lên, đặt mông y ngồi trên bàn trang điểm, cự vật khổng lồ lại đâm sâu vào trong, khiến y ngửa đầu rên khẽ. Hắn siết eo y, ra vào dồn dập, ngón tay thô ráp chạm đến điểm mẫn cảm, âm thanh nước nhục nhã vang lên không ngớt.

“Trả lời ta… Ly Luân… ngươi là của ai…?”

“Ưm… ta… a… là… của... ngươi…”

“Giỏi lắm…”

Hắn cúi xuống hôn môi y, đầu lưỡi xâm nhập càn quét, hòa lẫn tiếng khóc nấc và rên rỉ của y. Tấm áo cưới trắng đổ xuống nền, lửa lò than cháy rực, soi lên gương mặt đẫm lệ đỏ bừng của Hòe yêu, cùng đôi mắt vàng sâu thẳm như vực tối của Vượn yêu.

Bên ngoài, lễ cưới đã chuẩn bị xong. Nhưng trong tẩm điện, cánh cửa vẫn đóng chặt, chỉ vang lên tiếng rên rỉ ướt át nghẹn ngào cùng giọng trầm khàn cấm dục vang lên:

“Ngươi… cả đời này… chỉ có thể là… phu nhân của ta.”
_____
Nghi thức lễ cưới.

Tiếng chuông đồng vang lên khắp núi. Tất cả thành viên Tập Yêu Ty quỳ hai bên sân đá. Văn Tiêu bước lên, trải ra pháp trận lễ cưới thánh tuyền. Trác Dực Thần nâng kiếm Vân Quang, giọng trầm vang:

“Chu Yếm, ngươi có nguyện ý dùng thân Vượn yêu bất diệt của mình, bảo hộ Hòe yêu Ly Luân suốt đời suốt kiếp, bất ly bất bỏ?”

Chu Yếm quỳ một gối xuống, nắm tay Ly Luân siết chặt, giọng khàn vang lên giữa trời đất:

“Ta nguyện ý.”

Trác Dực Thần nhìn Ly Luân, ánh mắt phức tạp. “Ly Luân, ngươi có nguyện ý… làm bạn đời vĩnh hằng của hắn, cùng hắn trải qua hưng suy nhân gian?”

Y cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng Chu Yếm. Một thoáng im lặng. Rồi y khẽ gật đầu.

“Ta… nguyện ý.”
_____
Sau nghi thức.

Tiếng pháo giấy bay khắp sân, hoa hòe rơi lả tả trắng xóa. Bạch Cửu khóc vì cảm động. Anh Lỗi cười, ôm cậu. Văn Tiêu khẽ thở dài, tựa lưng vào cột, mắt ươn ướt. Bùi Tư Tịnh nhìn theo bóng lưng đôi tân lang, giấu đi tia bi thương trong đáy mắt.
_____
Đêm tân hôn.

Tẩm điện chính đóng chặt cửa. Trong ánh lửa đỏ, Ly Luân nằm dưới thân Chu Yếm, áo cưới trắng xộc xệch, ngực phập phồng, đỉnh nhũ ửng hồng vì bị ngậm cắn không ngừng. Bàn tay hắn giữ chặt eo y, cúi đầu cắn môi, giọng khàn khàn vang bên tai:

“Phu nhân… gọi ta… gọi tên ta…”

“Triệu… Triệu Viễn Châu…”

Hắn khựng lại. Đôi mắt vàng tối sầm. Hắn cười khẽ, cú thúc sâu mạnh mẽ khiến y rên bật ra tiếng khóc nấc:

“Không… gọi ta là Chu Yếm.”

Y lắc đầu, giọt nước mắt rơi xuống gối. Nhưng khi hắn nhấn sâu thêm, đầu lưỡi liếm mút đầu nhũ, đỉnh cự vật cọ xát mạnh bạo vào điểm mẫn cảm, y không chịu nổi, rên khẽ:

“Chu… Chu Yếm… a… chậm… ta… ta chịu không nổi…”

“Giỏi…” Hắn gầm khẽ, nhịp ra vào dồn dập, tiếng nước dâm mị vang khắp tẩm điện. Mỗi cú thúc mạnh khiến hoa huyệt co rút, dịch mật tràn ra hòa cùng tinh dịch, nhỏ xuống giường thấm ướt cả đệm gấm.

Y run rẩy, đôi chân thon bị hắn nâng lên, đặt lên vai, đỉnh cự vật đâm sâu đến tận cùng, chạm vào nơi mẫn cảm nhất khiến y khóc nấc không thành tiếng, cơ thể mềm oặt.

“Ta yêu ngươi… yêu đến phát điên…”

Hắn hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt y, cự vật vẫn không ngừng đâm ra vào, lửa dục nóng bỏng hòa lẫn khoái cảm tê dại lan khắp tứ chi y. Mắt y nhòe lệ, môi run rẩy thốt khẽ:

“Ta… cũng yêu ngươi… đừng bỏ ta…”

Hắn siết chặt eo y, nhấn sâu đến tận gốc, gầm khàn khàn:

“Cả đời này… ngươi chỉ có thể là… phu nhân của ta…”
_____
Cuối chương.

Đêm tân hôn, ánh lửa rọi lên hai bóng người quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ và va chạm da thịt vang vọng, hòa lẫn tuyết rơi ngoài sân, lạnh lẽo nhưng ngọt ngào đến tận xương tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip