Chiếc Vòng Ngọc Trai [1]
Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào cô gái đang nằm ngủ trên ghế sô-pha trong căn phòng. Trong khi cô vẫn còn say giấc nồng thì tiếng điện thoại bàn reo lên. Cô giật mình tỉnh giấc, luống cuống nhấc điện thoại lên nghe máy.
'Văn phòng thám tử Watson xin nghe'
Một giây... hai giây... ba giây... cô vẫn chưa nghe thấy đầu dây bên kia trả lời.
'Thưa ngài?'
Vẫn chưa thấy hồi âm, sự kiên nhẫn của cô có giới hạn, cô gập điện thoại xuống, trả nó về vị trí cũ của nó. Tiếng chuông lại một lần nữa reo lên. Cô cố gắng kiềm chế bản thân và nhấc điện thoại lên một lần nữa.
'Văn phòng thám tử Watson xin nghe'
'À, chào cậu'
Cuối cùng cũng có lời đáp lại cô ấy
'Thưa ông, ông cần gì?'
'Con gái tôi vừa bị mất chiếc vòng cổ của nó. Cô có thể kiếm lại giúp tôi được không?'
'Vâng thưa ông, đưa tôi địa chỉ nhà, tôi sẽ đến ngay'
Cô cũng chẳng quan tâm lắm, bởi dĩ mấy cái việc tìm đồ như thế này thì cô "bị" nhờ hoài ấy mà. Mang danh học trò của thám tử tư mà chả ai tin tưởng cả.
'Chúng tôi ở Gourock, Ashton 71 đường Victoria'
'Tôi sẽ đến ngay'
Cô gập điện thoại xuống, đi vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân. Cô thay một chiếc sơ mi trắng kèm một chiếc váy nâu sọc ca rô. Khoác lên mình một chiếc áo khoác trông giống của Holmes nhưng khác màu, theo đó là một cây kính lúp, một cái mũ cùng một cái ống nghe ở cổ. Cô đã sẵn sàng lên đường.
Cô đến ga tàu chờ chuyến đến ga Gourock. Tàu đã đến, cô bước lên tàu yên vị tại vị trí ghế cạnh cửa ra vào. Không gian đang yên ắng thì hai người ngồi kế cô, trông họ có vẻ là bạn bè với nhau, đã nói chuyện về vụ ai đó hay bỏ lại bông hoa Iris ở hiện trường một vụ án nào đó. Với chức vụ là một vị thám tử, đương nhiên cô ấy đã phải tò mò về cuộc nói chuyện này. Nhưng cũng chẳng mở miệng ra hỏi.
Khoảng hai tiếng sau, cô ấy đã đến nơi. Cô tiến lại gần máy bán nước tự động mua một lon cà phê uống cho tỉnh táo. Cô mò theo định vị điện thoại và cuối cùng thì cũng đến nhà của khách hàng
'71 đường Victoria, đây rồi'
Cô đi đến cánh cửa. Bấm chuông.
Có tiếng chạy từ trong nhà, dần to về phía cửa trước. Cánh cửa mở ra rồi.
'Chào cô, cô là?'
'Amelia Watson, nhân viên của văn phòng thám tử'
Cô gái trông có vẻ luống cuống.
'Vậy cô Watson, cô đến đây làm gì?'
'Cha cô gọi đến cho tôi và nói rằng cô bị mất chiếc vòng cổ, yêu cầu tôi đến để tìm lại giúp cô'
Cô gái gật đầu mời cô vào nhà, coi bộ cũng đã hiểu vấn đề.
Cô nhìn xung quanh. Bên trong căn nhà không có gì trông như ở đây đã xảy ra một vụ trộm cướp cả. Bàn ghế gọn gàng, sàn nhà cũng chẳng có một thứ gì kì lạ.
'Thưa cô'
'Cô có thể gọi tôi là Mary'
Cô khẽ gật đầu
'Vâng, cô Mary, cô có thể cho tôi biết cô bị mất chiếc vòng lúc nào không?'
'Khoảng 7 giờ sáng hôm qua'
'Vâng, thế trước khi mất thì cô để cái vòng ở đâu?'
'Ở trong phòng của tôi'
Mary chỉ tay lên lầu trên.
'Tôi có thể lên đó không?'
'Cứ tự nhiên, căn phòng ở bên phải nhé!'
Cô tiến lên lầu trên, đi vào phòng của Mary. Thứ đầu tiên cô chú ý đến là cửa sổ. Cô lại gần nó, trên bệ cửa sổ có vết giày. Cô lấy thước dây ra đo, 24 cm, nghi phạm có thể cao khoảng 165-170 cm.
"Hửm, cái gì đây?"
Trên ống nước cạnh cửa sổ có một mảnh vải rách, rất có thể nó là áo của kẻ trộm đã bị rách khi trèo vào. Cô nhìn xuống bàn làm việc, có một tờ giấy, một vết nhăn trên cái hộp gần đó. Trông như bị một vật nặng đè xuống. Cô cầm tờ giấy lên đọc.
"Cái vòng đã mua từ lâu rồi, và chính sách bảo hiểm của nó cũng đã hết hạn khá lâu. Có vẻ như khả năng gian lận bảo hiểm khá thấp"
"Căn nhà này cũng không cao, phòng này còn có cửa sổ thuận tiện việc trộm cắp. Bị mất cắp vòng cổ. Thêm việc bảo hiểm của cái vòng cũng đã hết hạn từ lâu. Nếu suy đoán của mình là đúng thì đây là trộm cướp chứ không phải bị mất"
Cô nhìn quanh căn phòng, một cái hộp bị vỡ do một lực mạnh từ vật nặng, có thể là cờ lê hay cái gì đó tương tự. Một cái chai lăn lóc trên sàn.
'Khoan đã'
Cô cúi xuống, lấy kính lúp ra soi. Có vài sợi tóc ở đây. Cô đi xuống dưới lầu tìm Mary
'Cô Mary, đây là tóc của cô à?'
Mary nhìn mấy sợi tóc
'Không, đây không phải tóc của tôi, cũng chẳng phải tóc của em gái tôi'
"Vậy đây có thể là tóc của thủ phạm"
'Được rồi, tôi biết chuyện gì xảy ra với cái vòng cổ của cô rồi. Cô Mary'
'Thật ư? Nó hiện đang ở đâu?'
'Nó đã bị đánh cắp rồi'
Mặt Mary hiện rõ lên vẻ hốt hoảng
'Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Cô có biết ai là kẻ trộm không?!'
'Chắc chắn rồi, tôi có đủ bằng chứng. Có thể tên trộm đã leo vào phòng cô theo đường ống và để lại trên bệ cửa sổ một vết giày. Khi hắn đang tìm kiếm chiếc vòng thì vô tình một vài sợi tóc rụng xuống. Sau đó hắn đập vỡ cái hộp đựng vòng cổ bằng một vật gì đó và lấy chiếc vòng đi'
'Theo dự đoán của tôi thì hắn ta trông rất gầy, cao khoảng 165-170 cm. Tóc trắng, đồ xanh và có khả năng sửa chữa hoặc làm nghề có liên quan đến công việc sửa chữa. Cô có biết ai trông giống vây không?'
'Có thể là ông ta, theo tôi'
Mary chạy ra khỏi nhà, đưa cô đến một nhà trọ cũ kĩ với nhiều chỗ mục nát. Mary đi trước, cô bước theo sau. Cô ấy bắt đầu cảm thấy có linh cảm không ổn. Thấy Mary đứng trước một phòng, cô liền tiến đến.
'Cô Mary, bình tĩnh đã. Hắn ta có thể chạy trốn đấy'
Cô đẩy Mary sang một bên rồi gõ cửa phòng. Không ai trả lời
Cô lại gõ cửa phòng. Vẫn không ai trả lời
'Thưa ông'
Vẫn chẳng thấy hồi âm, cô mở cửa ra. Mùi hôi trong căn phòng xộc ra. Xông thẳng vào mũi cô. Theo phản xạ tự nhiên cô nhắm mắt lại, bịt mũi, kho khan
"Cái mùi gì thế này"
Cô quơ tay trước mặt nhằm giảm bớt mùi hôi, từ từ mở mắt ra nhìn vào trong phòng.
'CÁI QUÁI!!!'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip