Chương 2: Núi Cân Anh - Nơi An Yên Tạm Thời

Mưa đêm nặng hạt, bóng tối trùm phủ từng tán cây rậm rạp nơi đường núi vắng lặng.
Tử Dương chân nhân không dùng pháp thuật bay lượn hay vận chuyển thần tốc như bao tiên nhân khác, bởi nếu để lộ dù chỉ một tia tiên khí, Tiên gia sẽ phát hiện dấu vết, dẫn đến truy sát không khoan nhượng.
Ông lựa chọn con đường an toàn hơn: ngồi trong chiếc xe ngựa kéo rèm kín mít, âm thầm băng qua những con đường mòn hiểm trở, tránh mọi ánh mắt tò mò.
Bên trong xe, hai đứa trẻ – Tinh Nhi và Nguyệt Nhi – vẫn nằm yên dưới chú thuật bảo hộ chặt chẽ, đôi mắt bé thơ chưa hoàn toàn hiểu được nỗi nguy hiểm đang bủa vây xung quanh.
Tử Dương thầm nghĩ: Núi Cân Anh là nơi duy nhất có thể che chở cho bọn trẻ lúc này. Nơi đó không chỉ được bùa chú của ta phong ấn bảo hộ mà còn là nhà của biểu ca – Vương Tài – người bạn thân tín, một gia đình sẽ giúp ta bảo vệ hai đưa, tạo nên lá chắn vô hình bảo vệ các con suốt đời.
Chiếc xe ngựa lắc lư đều đặn trên con đường đá gập ghềnh, âm thanh tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng gió rít lạnh buốt.
Tinh Nhi nhẹ nhàng vuốt tóc em gái, hỏi nhỏ:
– Sư bá, tại sao chúng ta không dùng tiên thuật bay lên núi?
Tử Dương lắc đầu, giọng trầm ấm:
– Nếu dùng pháp thuật, dù chỉ một chút tiên khí thoát ra, Tiên gia sẽ lập tức phát hiện và đuổi theo. Đây là thời điểm tối nguy hiểm, ta không thể để các con gặp thêm nguy hiểm.
Ánh mắt ông dõi theo bóng tối phía trước, nơi Núi Cân Anh hiện dần dưới màn mưa.
Nguyệt Nhi vẫn ngủ say, còn Tinh Nhi ngồi yên, lòng thầm nhủ phải mạnh mẽ để bảo vệ em gái và chìm dần vào cơn ngủ.
Mưa giông trút xuống như trút hết giận dữ của trời đất, sấm sét vang rền, sét xé toạc cả màn đêm. Bóng tối và mưa gió cuốn lấy chiếc xe ngựa, mang theo một tia hy vọng mong manh giữa tương lai đầy giông bão.
Tử Dương ghì chặt dây cương, toàn thân ướt đẫm, áo choàng dính bết mưa gió nhưng ánh mắt vẫn trầm ổn, quyết liệt. Đường núi lầy lội, mỗi vòng bánh xe như cắm sâu vào bùn đất, gió rít lồng lộng xô lệch cả mui xe. Nhưng ông không dừng lại dù chỉ một bước.
Gương mặt ông, dưới màn mưa tạt xiên, hiện lên những đường nét thanh tú đến lạ lùng – sống mũi cao, cằm thon, đôi mày kiếm đậm kéo thẳng về phía thái dương. Làn da tái đi trong giá lạnh nhưng không giấu được thần sắc cương trực, kiên định đến lạnh lùng. Ánh mắt đen sâu hun hút, lặng như đá núi nhưng ẩn chứa một sức ép khiến người khác không dám xem thường. Đó là gương mặt của một người sẵn sàng xông vào hiểm địa, dù trước mặt là vực sâu hay kẻ thù cường đại, cũng tuyệt không lùi bước.
Cuối cùng, sau bao gian nan, cỗ xe cũng dừng trước một ngôi nhà nhỏ khuất trong rừng.
Ngôi nhà nằm nép mình bên con đường đất, dưới màn mưa lất phất của đêm khuya. Tuy tường vách đã nhuốm màu thời gian, mái ngói phủ rêu xanh, nhưng vẫn vững chãi và tươm tất. Ánh đèn vàng hắt ra từ gian bếp nhỏ nơi góc nhà, thấp thoáng bóng người lui cui bên bếp lò. Mùi canh nóng, mùi dầu cháy thoảng trong gió mưa — gợi lên dáng dấp một quán ăn nhỏ, bình dị mà thân thuộc, được Vương Tài chăm lo từng ngày. Ngôi nhà tuy chẳng sang trọng, song cũng đủ mang lại cảm giác ấm no trong cảnh đời kham khổ. So với gió mưa gào thét ngoài kia, nơi đây như một chốn dừng chân hiếm hoi giữa cõi nhân gian lạnh lẽo — một mái nhà bé nhỏ mà nhen nhóm chút hy vọng còn sót lại trong đêm dài.
Tử Dương lặng lẽ xuống xe, đôi ủng nặng nước lún sâu trong bùn đất. Ông vòng ra phía sau, vén nhẹ tấm rèm phủ xe, nhìn hai đứa trẻ vẫn nằm yên bên trong. Giọng ông trầm khàn nhưng dịu dàng, như gió đêm lướt qua khe lá:
– Tinh Nhi, dậy đi con. Chúng ta đến nơi rồi… Các con yên tâm, nơi này sẽ là khởi đầu mới.
Cậu bé dụi mắt, gật đầu rồi bước xuống. Tử Dương lúc này cúi người, cẩn thận ẵm lấy bé Nguyệt Nhi vẫn còn đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực ông, hơi thở đều đặn và an tĩnh.
Vương Tài nghe tiếng gõ cổng dồn dập giữa cơn mưa gió, liền đặt vội cái vá xuống bếp, chộp lấy chiếc dù treo sau cửa rồi chạy ra. Gió rít từng hồi, mưa tạt trắng sân. Ông khom người, tay run run mở then cổng, miệng gọi to qua màn mưa:
– Ai đó? Đêm hôm thế này...
Chưa kịp dứt lời, ánh chớp loé lên soi rõ một bóng người đứng sững giữa hiên mưa. Tử Dương toàn thân ướt sũng, áo choàng nặng trĩu nước bết chặt vào vai, một tay ôm chặt đứa bé gái đang thiêm thiếp, tay còn lại nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bé trai run rẩy sát bên.
Vương Tài sững người một thoáng, mắt trợn tròn:
– Biểu đệ… là đệ sao? Trời đất, mau vào đi, đêm mưa thế này mà…
Không kịp hỏi thêm, ông lập tức giương dù, sải bước tới, che vội lên đầu cả ba người, tay kia ghì chặt cánh cổng đang lắc lư vì gió mạnh. Chiếc dù nhỏ không thể nào che hết, nên ông nghiêng người che phần lớn cho Tử Dương và hai đứa nhỏ, gió lạnh hắt vào vai, quần áo lập tức ướt đẫm.
– Thê tử ơi! Mau ra đây xem ai tới nè! — ông gọi lớn khi dìu ba người bước qua ngưỡng cửa ướt mưa.
Trong gian nhà nhỏ lợp ngói đơn sơ, người vợ của Vương Tài đang ru cậu con trai Vương Minh ngủ trong lòng. Nghe tiếng gọi khẩn thiết và bước chân gấp gáp, bà ngước lên. Khi vừa thấy thân ảnh quen thuộc của Tử Dương cùng hai đứa trẻ lạ mặt trong vòng tay ông, tim bà chợt thắt lại.
– Trời đất… Tử Dương? Mấy đứa nhỏ là sao vậy?
Bà vội đặt Vương Minh xuống chiếc đệm mềm, còn mang theo hơi ấm trẻ thơ, rồi chạy ra, tay vẫn khẽ áp vào áo để hong khô sữa còn dính lại trên ngực áo.
Ánh mắt Vương Tài vừa chạm đến gương mặt bé gái trong vòng tay Tử Dương, câu hỏi định thốt ra lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Gương mặt ấy… trắng bệch, môi tím tái, gò má phơn phớt hồng như sắp đông cứng. Mong manh đến mức, như chỉ cần thêm một cơn gió nữa… sẽ hóa thành tuyết, tan biến vào đêm tối.
Không cần lời giải thích, người vợ đã nhanh chóng đón lấy bé gái, vòng tay khẽ run, ôm chặt vào lòng như sợ đánh rơi một sinh linh quý giá.
Vừa đặt chân vào gian nhà ấm áp, Tử Dương nhìn Tinh Nhi, cất giọng:
– Quỳ xuống.
Cậu bé gầy gò, sắc mặt trắng bệch vì lạnh, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ kiên nghị lạ lùng. Dù toàn thân run rẩy, cậu không ngần ngại quỳ xuống nền gạch thô ẩm ướt.
Tử Dương cũng quỳ theo, hai tay chắp lại, giọng khẩn thiết:
– Biểu ca, biểu tẩu… lần này mạo muội đến làm phiền hai người, nhưng ta thật sự không còn đường lui. Hai đứa trẻ này vừa mất cha mẹ, thân thế… đặc biệt. Xin hai người, thay ta nuôi dưỡng, bảo hộ chúng. Cả đời ta… mang ơn không quên.
Nói rồi, ông cúi rạp người xuống, dập đầu ba cái mạnh đến mức trán vang lên tiếng cụp cụp trên nền đất ẩm. Vương Tài vội lao tới, giật mình giữ vai ông:
– Đệ làm gì vậy chứ! Mau đứng lên, đứng lên đi!
Tử Dương hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy. Hắn bước về phía giường nơi bé gái đang nằm thiêm thiếp, từng bước chậm nhưng vững. Đến bên mép nệm, hắn nhẹ nhàng quỳ một gối xuống, cúi thấp người nhìn cô bé một lúc lâu. Rồi, bằng giọng khẽ khàng như sợ gió làm xao động, hắn thì thầm:
– Nguyệt Nhi... không sao rồi, đã an toàn rồi.
Nói đoạn, hắn khẽ đặt hai ngón tay lên trán cô bé, niệm một câu chú bằng ngữ điệu trầm ổn, ấm áp. Một làn ánh sáng mỏng như tơ bạc tỏa ra từ tay Tử Dương, chậm rãi tan vào không khí. Phong ấn mê hồn vừa bị hóa giải, những mạch khí bị chặn mới nãy giờ như được khai thông.
Chỉ chốc lát sau, hàng mi dài của cô bé khẽ động đậy, rồi mấp máy. Đôi mắt trong veo như nước dần hé mở—lấp lánh ánh lệ chưa kịp rơi. Thấy gương mặt xa lạ vây quanh, Nguyệt Nhi liền bật khóc.
Tiếng nức nở vang lên đầy sợ hãi:
– Ca... ca đâu? Mẫu thân... phụ thân đâu rồi?
Ngay lúc ấy, bé trai—Tinh Nhi—đang quỳ bên cạnh lập tức đứng bật dậy, chạy lại ôm chầm lấy em gái, vỗ nhẹ lưng em:
– Ngoan, đừng khóc, đừng sợ... Đây là đệ đệ Vương Minh, còn kia là cha mẹ chúng ta... Họ đang cải trang để làm nhiệm vụ nên mới trông lạ lẫm thôi. Mọi thứ sẽ ổn mà.
Nguyệt Nhi vẫn nức nở, nhưng khi nghe lời anh, đôi mắt khẽ dừng lại nơi bà chủ nhà đang đứng và bé Vương Minh đang ngồi nơi kia. Gương mặt bà hiền hậu, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, liền lập tức chạy đi lấy mền ấm, rồi ôm cả hai đứa trẻ vào lòng, thì thầm dỗ dành. Tử Dương thì ngồi phịch xuống, ánh mắt vẫn dõi theo từng hơi thở yếu ớt của Nguyệt Nhi, như một lần cuối cùng trước khi buông tay...
Nguyệt Nhi vẫn thút thít trong lòng anh trai, nhưng đã dần im tiếng.
Người vợ của Vương Tài cũng lập tức chạy lại, tay ôm lấy cả hai đứa trẻ vào lòng. Gương mặt bà dịu dàng, ánh mắt ngập tràn xót thương. Bà vừa thì thầm trấn an, vừa dùng chăn mềm ấm cẩn thận quấn quanh thân thể lạnh cóng của cả hai.
– Không sao rồi… từ giờ sẽ không ai làm các con tổn thương nữa.
Bà nhanh tay đi lấy thêm một bình sữa ấm, rót ra hai bát nhỏ, dịu dàng đút từng ngụm cho cả Tinh Nhi và Nguyệt Nhi uống. Lúc này, Vương Tài cũng quay về từ gian bếp, tay cầm theo bát nước ấm. Ông đặt một bát xuống trước mặt Tinh Nhi, khẽ gật đầu:
– Uống chút nước cho ấm người.
Rồi ông đưa bát còn lại cho em trai mình:
– Đệ cũng uống đi. Người đã lạnh toát rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, đứa con trai nhỏ Vương Minh – vẫn ngồi cách đó không xa – chợt bò lại, bàn tay non nớt vươn ra nắm lấy tay Nguyệt Nhi đang run run trong lòng mẹ. Hành động ngây thơ nhưng ấm lòng ấy khiến cả phòng khách lặng đi trong một nhịp thở.
Nguyệt Nhi tròn mắt nhìn Vương Minh, rồi lí nhí gọi:
– Đệ đệ?
Vương Minh chưa hiểu gì nhiều, chỉ khúc khích cười, tay vẫn nắm chặt tay bé.
Tử Dương được Vương Tài đỡ dậy, cả hai ngồi xuống bên bàn, hơi thở vẫn còn phì phò vì gió mưa lạnh lẽo. Nhưng ánh mắt Vương Tài thì vẫn dừng lại nơi Tinh Nhi – cậu bé trai vẫn quỳ yên lặng bên cạnh, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi em gái mình.
Mái tóc cậu bé ướt đẫm nước mưa, từng giọt rơi chậm xuống nền gạch loang lổ. Vai nhỏ gầy guộc, áo dính sát thân vì lạnh, nhưng ánh mắt thì không hề sợ hãi. Trong đôi mắt ấy—lấp lánh thứ ánh sáng kiên cường đến kỳ lạ. Như một ngọn lửa nhỏ, bền bỉ cháy giữa đêm gió, không chịu lụi tàn.
Vương Tài siết chặt tay, rồi chậm rãi đưa mắt sang phía vợ mình. Bà đã quay lại, ánh mắt bà cũng ngập ngừng — và trong ánh nhìn ấy, họ đã thầm hiểu: hai đứa nhỏ này… từ nay sẽ là con của họ.
Ông trầm giọng:
– Tử Dương, chuyện cụ thể là thế nào? Đệ có bị ai đuổi giết không? Hai đứa nhỏ… là ai?
Tử Dương lắc đầu, nhưng trong mắt đã phủ một tầng mờ mịt:
– Đệ không thể nói nhiều… chỉ có thể cam đoan, hai đứa trẻ này không làm hại đến bất kỳ ai trong nhà.  Nhưng một ngày nào đó, nếu trời cho họ sống, hai người sẽ biết. Hiện tại… chỉ xin hai người, hãy giấu kỹ thân phận họ. Dù lấy tên giả, đổi họ cũng được… chỉ cần sống. Chỉ cần sống. Nguyệt Nhi là muội muội của Tinh Nhi. Từ hôm nay, xin nhận Tinh Nhi làm nghĩa tử, xem như con trai trong nhà mà dạy dỗ. Còn Nguyệt Nhi, xin hãy thương yêu như con ruột… dù con bé là người mang số mệnh không dễ dàng.
Vương Tài nhìn biểu đệ mình—người từng phong lưu tiêu sái, từng là niềm kiêu hãnh của một thế hệ thiếu niên anh tài, giờ lại như kẻ bị giông tố bào mòn, dốc hết niềm tin vào cánh cửa cuối cùng.
Ông thở dài, rồi khẽ gật đầu.
– Được. Chỉ cần ta còn sống… sẽ không để ai đụng vào mảy may tóc chúng.
Thê tử Vương Tài ôm chặt lấy bé gái vào lòng, lòng bàn tay áp lên lưng bé mà cảm nhận được hơi thở yếu ớt run rẩy. Bà khẽ siết chặt, ánh mắt dịu dàng mà xót xa:
– Chàng xem, con bé nhẹ như bông vậy chắc trạc tuổi Minh Nhi … như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng mang bé đi mất.
Bà ngẩng đầu nhìn Tử Dương, nở một nụ cười dịu nhẹ nhưng đầy quả quyết:
– Được rồi, đệ cứ yên tâm. Ta với biểu ca không có con gái, chỉ có mỗi Vương Minh. Thêm hai đứa nữa cũng là duyên trời định, ông trời ban cho chúng ta cơ hội để yêu thương thêm ba sinh mạng nhỏ bé.
Nói rồi, bà liếc sang Tinh Nhi – cậu bé vẫn đang ngồi bên cạnh mình, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng rực lên sự kiên nghị khác thường.
– Chàng xem, đứa trẻ này vững vàng đến lạ. Ánh mắt ấy… giống như một tấm khiên nhỏ, mai sau nhất định là người cứng cỏi, có thể che chở cho cả nhà. Thiếp nhìn mà trong lòng dâng lên hy vọng – sau này nhất định là một người huynh trưởng oai hùng, có thể bảo vệ muội muội, bảo vệ cả Minh Nhi nữa.
Vương Tài lặng người nhìn vợ mình, rồi quay sang nhìn hai đứa trẻ – một đứa đang ngồi trong lòng vợ, một đứa gắng gượng không rơi lệ. Sau một lúc im lặng, ông mới từ tốn gật đầu, giọng trầm mà chắc nịch:
– Được. Từ nay, hai đứa là con của nhà này. Thiên hạ bão tố mặc kệ, ta và nàng sẽ giữ chúng bình an.
Tử Dương thoáng cúi đầu tạ lễ, sau đó quay sang Tinh Nhi, dặn lần cuối:
– Nhớ lời ta dặn. Không được để lộ thân thế, không được làm gì tổn thương người nhà. Muội muội con… còn nhỏ, sau này sẽ dựa vào con.
Tinh Nhi cắn môi, mắt đã hơi ươn ướt nhưng vẫn gật mạnh đầu.
Tử Dương mím môi, ánh mắt thoáng trầm. Ông không nán lại thêm, xoay người bước lên xe ngựa. Một luồng linh khí mỏng như khói trôi nhẹ trong gió núi. Rồi xe ngựa quay đầu, chầm chậm rời khỏi con dốc nhỏ, dần khuất bóng nơi rừng cây lặng lẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip