" Dì!"
Dư Chấn nhân lúc quảng cáo quay sang nhìn Tưởng Vân đang gõ máy tính, tò mò.
"Sao?"
"Vợ chồng là cái gì?"
Đề tài này Tưởng Vân đột nhiên có hứng thú, nhất là với bối cảnh hiện tại rất hợp để bàn luận.
"Sao lại hỏi vậy? Ai dạy em?"
"Em chồng nói, em chồng nói dì với Dư Chấn là vợ chồng mà!"
Dư Chấn hình như cũng có hứng thú với vấn đề này thì phải. Hai mắt háo hức nhìn chằm chằm chị. Vợ chồng là cái gì? Em chồng lúc nào cũng nói đến nó hết.
"Đúng, em là vợ!"
"Ồ, vậy dì là chồng rồi!"
Dư Chấn ồ lên một tiếng, gật gật đầu công nhận lời của chị nói, suy nghĩ một hồi lại quay sang tiếp tục hỏi.
"Nếu như là vợ chồng, thì dì sẽ mua hoa cho Dư Chấn mỗi ngày đúng không?"
"Em rất thích hoa?"
Tưởng Vân nhìn bó hoa trước mặt, quay sang cưng chiều nâng khuôn mặt háo hức của cô lên, dịu dàng hỏi.
Dư Chấn gật đầu, chỉ vào bó hoa trên bàn, lại lắc lắc chiếc vòng đang đeo trên tay, nhoẻn miệng cười
"Hoa kia đẹp, hoa này cũng đẹp!"
Cô ngốc nào đó bị vẻ đẹp của hoa tulips làm cho mê muội rồi, mê muội đến quên mình luôn rồi, cả người chui vào trong lòng chị từ lúc nào cũng không biết, nãy giờ chỉ có để ý đến mỗi ngày có hoa để ngắm hay không thôi.
"Chỉ cần em ngoan, thứ gì cũng đều mua cho em!"
"Dư Chấn ngoan mà! Dư Chấn rất nghe lời!"
Dư Chấn cảm thấy oan uổng, vừa chu chu cái miệng, vừa lẩm bẩm thanh minh. Ai ngờ lại bị Tưởng Vân được đà lấn tới thêm vào một câu
"Thật không?"
"Thật mà, dì nói gì Dư Chấn đều nghe hết mà!"
"Dư Chấn !"
"Hả?"
Tưởng Vân nghe câu nói ngắn cụt kia không vừa ý, cau mày, cầm lấy bông hoa cô đang ngắm nghía để sang bên cạnh, cũng nhân tiện xoay mặt cô lại đối diện với chị, Dư Chấn đang mặc váy, lại bị chị nhấc bổng ngồi lên người như thế...lại còn vòng tay qua cổ chị...
"Tôi đói rồi!"
"Dư Chấn cũng đói rồi, hôm nay không có táo, ăn cam không no gì hết!"
Dư Chấn rụt tay đang vòng qua cổ chị lại, xoa xoa cái bụng xẹp lép.
Có người nghe xong câu nói kia muốn đâm đầu đi chết. "Đói" của chị không phải đói mà cô hiểu, thế nhưng cô lại hiểu theo nghĩa như thế giải thích căn bản cũng không giải thích được, chi bằng làm cho cô hiểu đi.
Dư Chấn đang xoa xoa cái bụng còn tưởng là người nào đó sẽ nấu cho cô ăn, kết quả lại bị nhấc bổng dậy, hét hoảng la lên một tiếng, lúc nhìn xuống, người cô đã ngồi đối diện với chị rồi, còn nữa, hai chân còn để ở hai bên hông của chị, váy trắng mặc trên người cũng bị xộc xệch không ít.
Dư Chấn muốn đứng dậy, loay hoay một hồi vẫn không đứng dậy được, nguyên nhân là Tưởng Vân đang giữ eo của cô lại. Cái đó...cảm giác đang ngồi không đúng chỗ thì phải...
" Dì... dì... dì buông Vũ Trinh ra đi!"
"Hửm ?"
Bàn tay Tưởng Vân di chuyển một chút, một tay vẫn giữ lấy hông người nào đó, một tay an vị ở cổ cô. Vũ Trinh đột nhiên bị dọa sợ, lắp bắp ở cổ họng, liếm liếm môi nhìn trái lại nhìn phải.
" Dì, dì muốn làm gì?"
"Muốn ăn thịt!"
Tưởng Vân nhìn cô, ánh mắt có phần khác thường, nhìn cổ cô, lại nhìn xuống dưới, lại xuống thêm chút nữa, đến cặp đùi người nào đó...vuốt ve hai cái, Dư Chấn đã giật nảy người nhất quyết đứng dậy.
"Dư Chấn ah ~~, chúng ta là vợ chồng, mấy chuyện này là nên làm!"
"Làm...làm làm cái gì? Không thích làm, Dư Chấn muốn đi ... đi ngủ!"
Đã là giờ nào rồi còn muốn chạy ? Tưởng Vân kiên nhẫn giải thích nãy giờ chẳng lẽ lại không được báo đáp chút nào? Hơn nữa...khi nãy đã hụt mất một lần rồi, chị tuyệt đối sẽ không để miếng ăn đến miệng lại hụt lần thứ hai.
Tưởng Vân đang ngồi đột nhiên đứng dậy, mà tư thế của hai người, Dư Chấn vẫn chưa leo xuống được, lúc Tưởng Vân đứng dậy ắt sẽ có người sợ đến mức bấu không kịp, miệng thì hét lên một tiếng, hai tay vội vàng vòng qua cổ chị để bấu còn hai chân không biết đã kẹp vào hông chị từ bao giờ rồi. Hai tay Tưởng Vân còn đang ở bên dưới ôm lấy mông cô, thật xấu hổ, Dư Chấn dù có ngốc một chút nhưng mà...cũng biết được cái này kị lắm a~
Tưởng Vân ôm cô đi đến bên giường, tay ôm lấy eo đặt Dư Chấn nằm xuống giường, rất nhẹ nhàng, hôn lên môi cô ở bên tai nỉ non
"Lần này tuyệt đối sẽ không đau!"
Dư Chấn lắc lắc, không tin nữa đâu, tuyệt đối sẽ không tin một lần nào nữa.
"Không làm!"
"Vậy chơi trò chơi, được không?"
Dư Chấn còn tưởng người nào đó đã buông tha cho mình rồi, lại nghe thấy nhắc đến trò chơi hình như rất muốn chơi thì phải, khóe mắt khi nghe dì nói ban nãy còn hơi rưng rưng vậy mà giờ đã nhoẻn miệng cười rồi.
"Chơi trò chơi?"
"Đúng! Trò tạo ra em bé!"
Tưởng Vân đột nhiên nở nụ cười với cô, làm cho cô ngốc nào đó bị đó bị đơ ra mấy giây, ngây ngốc nhìn chị, mãi một lúc sau mới lẩm bẩm lại lời chị nói, sau đó dùng mọi sức cố gắng trườn lên trên chỗ đầu giường, với tay xuống dưới gối lấy ra một bức ảnh, cười cười
"Em bé, tạo em bé như này nhé!"
Tưởng Vân đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng thì phải, tấm ảnh kia...như thế nào lại rơi vào tay cô, còn là tấm ảnh TRẦN TRỤI như thế.
"Được, em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Dư Chấn còn tưởng trò tạo em bé dì nói là như thế nào hóa ra...
"Nhưng mà đau lắm!"
"Không đau, nhất định sẽ không đau!"
Chị sắp không đủ kiên nhẫn mà đợi nữa rồi, kéo lấy Dư Chấn xuống dưới gạt tấm ảnh sang một bên, bắt đầu công cuộc tạo em bé. Dư Chấn bị chị chạm vào người đã khó chịu, lại bị Tưởng Vân hôn đến mê muội đầu óc rồi, bây giờ đầu óc cô chỉ có "Tạo em bé", chỉ cần chịu đau một chút là sẽ có em bé dễ thương như trong ảnh.
Trong khi đó, Tưởng Vân đã bắt đầu hôn lên cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực người nào đó, dừng lại chỗ xương quai xanh của cô, khẽ vuốt ve. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, khóe miệng khẽ cong lên, hình như rất hài lòng thì phải. Dư Chấn bị chị ôm vào lòng về lại cái tư thế mặt đối mặt khi nãy, lần này váy cũng bị kéo lên tận nửa đùi rồi, khóa váy bị chị kéo xuống, nửa người trên của Dư Chấn nửa che nửa hở, Dư Chấn ngốc còn tưởng chị không để ý đến, nhân lúc chị đang hôn lén lén liếc xuống muốn che lại, kết quả hai tay bị chị tóm lấy để ra đằng sau, khi nãy còn nửa che nửa hở, bây giờ đến một mảnh vai che cũng không có rồi, Tưởng Vân rời khỏi môi cô, di chuyển xuống bên dưới, cơ thể cô vốn đã nhạy cảm lại bị chị trêu đùa, cảm giác thật khó chịu.
Tưởng Vân di chuyển đến đâu Dư Chấn mẫn cảm khó chịu đến đấy, cánh tay không biết từ bao giờ đã vòng qua cổ chị, Tưởng Vân trong khi trêu đùa cơ thể cô vẫn không quên để ý thái độ người nào đó.
"Hôn tôi"
Dư Chấn chu miệng hôn chụt một cái lên má, sau đó vội về lại chỗ cũ, chỗ cũ của cô là ngồi lại trong lòng chị.
Dư Chấn chẳng lẽ ngốc đến mức không phân biệt được lúc nào nên hôn môi lúc nào nên hôn má sao?
"Hôn lại!"
Dư Chấn lại ngơ ngác hôn chụt một cái lên má.
"Không phải hôn như thế! Tôi dạy em!"
Tưởng Vân nhìn cô cau mày, kéo khuôn mặt Dư Chấn lại gần, hôn lên môi cô, muốn đưa lưỡi vào bên trong nếm vị ngọt, lại bị Dư Chấn mím môi không chịu, bàn tay bóp mạnh vào ngực Tưởng Vân đầu óc hoảng loạn vội hét lên một tiếng, kết quả Dư Chấn bị lừa, Tưởng Vân toàn thắng chiếm lấy.
Váy đã không là váy nữa rồi, Tưởng Vân vừa cởi nốt chiếc váy trên người cô, trong đầu vừa nghĩ, ngày mai sẽ dẫn cô đi mua váy, váy ngủ mà cô mặc rất bất tiện, mua loại hai dây mỏng mỏng là được, vừa dễ mặc dễ hành động hơn nhiều.
Nữ nhân trước mặt toàn thân không có mảnh vai che thân, lại đang ngồi trên người chị, thật là chịu không nổi với cái dáng vẻ của cô, Dư Chấn không dám ngồi trên người chị nữa, phía bên dưới hình như có thứ gì đó...
Đúng lúc ấy Tưởng Vân lại ôm cô ngã lên trên giường, trở mình đặt Dư Chấn nằm ở phía dưới, ngón tay mân mê ở phía dưới, Dư Chấn càng cố gắng khép chân lại, thì tiếp xúc với chị lại càng nhiều, tay run run muốn gạt ra lại bị Tưởng Vân không nói năng, đem một ngón tay nhét vào. Thực ra là không có đau, nhưng lại bị ám ảnh từ mấy lần trước, hễ Tưởng Vân đi vào là nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
"Đau sao?"
Dư Chấn cắn cắn môi, nhíu mày, hai tay vội túm lấy chị, áo sơ mi nhăn nhúm một góc, Tưởng Vân một tay ở bên dưới vẫn thăm dò cơ thể cô, một tay vuốt tóc cô cưng chiều
"Cởi áo cho tôi!"
Cô đưa tay đến chỗ cổ áo chị, loay hoay mãi vẫn không cởi được, hai tay sao lại run như thế? Tưởng Vân bật cười
"Không gấp, từ từ cởi!"
Thực ra là đã gấp lắm rồi, nhưng mà cảm giác được bảo bối tâm can cởi áo cho khác với tự mình cởi, cho nên...chịu đựng một chút nữa chị-cũng-nhịn-được.
Đợi Dư Chấn cởi áo xong cũng mất đến năm phút sau, còn muốn trêu đùa cô thêm một chút nhưng mà nhìn vẻ mặt kia, chị cũng chịu đủ rồi, Tưởng Vân cẩn thận tiến vào, Dư Chấn mê man tay túm lấy gối, cảm giác khó chịu không nói rõ được là gì. Chị nắm lấy tay cô, hôn lên môi cô sợ là nếu như đau quá, Vũ Trinh sẽ khóc, thế nhưng lần này không thấy khóc, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi Tưởng Vân tăng thêm tốc độ, Dư Chấn mím chặt môi, bấu mạnh vào bả vai chị, cơ thể không phải là của cô, cơ thể của cô lại chỉ cần một cái chạm của chị thì liền thay đổi, còn liên tục phát ra mấy âm thanh...
"Bé con, nhớ lấy, tôi là chồng em, không phải dì!"
"Nhưng mà dì dễ nhớ hơn nhiều!"
Dư Chấn khàn khàn đáp lại, kết quả bên dưới ra vào càng nhanh hơn, Lisa không thích gọi như thế chút nào, dì, những lúc như thế này chị có cảm giác như đang loạn luân!
"Tôi tên gì?"
" Dì!"
" Vân vân , Tưởng Vân , ông xã, chồng! Gì cũng được, không cho gọi dì!"
Tưởng Vân lật người để Dư Chấn ngồi lên trên, vừa nói vừa vỗ vào mông cô.
Dư Chấn còn ngơ ngác, chưa kịp thích nghi với chỗ ngồi mới, lại bị chị kéo nằm úp lên người chị, khoảng cách gần như thế, nhích thêm một chút nữa là sẽ chủ động hôn chị. Tưởng Vân nhìn cô, khẽ vén mái tóc cô sang một bên, thế giới như thể dừng lại, chỉ còn lại chị và cô, chỉ là hôn lướt qua môi, không có triền miên mãnh liệt, hoàn toàn chỉ là chạm môi sau đó lại rời ngay. Dư Chấn mắt chớp chớp ngốc ngốc nhìn.
"Chỗ này, chỗ này nữa, cả người của em đều là của tôi! Nếu như em dám đề cho kẻ khác chạm vào, đừng trách tôi ác với em!"
Tưởng Vân chạm lên môi, lại siết mạnh eo cô, nghiêm túc cảnh báo. Là thật, bảo bối của chị, cơ thể, dáng vẻ này chỉ có mình chị được nhìn thấy, nếu như kẻ khác có ý đồ nhất định sẽ không tha cho hắn, nếu như Dư Chấn dám để cho kẻ khác chạm vào cô sẽ biết tức giận của chị nếu bùng nổ sẽ như thế nào, chị sẽ không giết cô, nhưng không đảm báo người nào đó toàn vẹn. Tóm lại, không ai được phép tranh giành đồ với chị. Dư Chấn chỉ có thuộc về Tưởng Vân chị.
Dư Chấn muốn đi ngủ, khuôn mặt nhăn nhó nhìn người nào đó vẫn đang tiếp tục công cuộc "tạo em bé", uất ức
"Dì!"
"Hử?"
"Dư Chấn muốn ngủ...buồn ngủ rồi!"
Tưởng Vân nhìn đồng hồ, ở bên cạnh thủ thỉ với cô
"Mệt rồi? Mới vậy mà đã mệt!"
Khuôn mặt Dư Chấn đỏ ửng, gật gật đầu, không nói gì. Tưởng Vân ở bên dưới vận động thêm một hồi, ôm lấy người nào đó đang lim dim vào ngực, cưng chiều hôn lên trán cô, thế nhưng bên dưới vẫn chưa có í muốn rút ra, Dư Chấn bị chị nhấc chân gác lên hông chị, cau cau mày
"Dì, đi ngủ, không chơi nữa!"
"Được, đi ngủ, ngủ như thế này!"
Tưởng Vân cảm thấy ngủ như thế này rất tốt, vừa có thể ôm mỹ nhân, bên dưới cũng rất hài lòng. Dư Chấn kết quả là do mệt quá, miệng thì quả quyết không đồng tình với cách ngủ này, thế nhưng vừa nói xong thì cũng ngủ thiếp đi, một đêm này xảy ra biết bao nhiêu chuyện, ngoài việc Dư Chấn chịu tiếp nhận chị, Tưởng Vân biến thành sói đi ăn thịt sóc con, thì "Sắc nữ" Trương Ngữ Cách cũng đang trên đường đi tìm tình yêu đời mình, chỉ là có chút không thuận lợi.
-----------------
Trương Ngữ Cách chỉ muốn đi tìm tình yêu, muốn được thử cảm giác được cưng chiều dỗ dành giống như chị dâu nhỏ thôi, kết quả thì tình yêu không thấy lại gặp ngay mấy đối tượng không nên chạm vào.
Hôm nay đúng là có tiệc sinh nhật thật, thế nhưng đến mười một rưỡi là đã tàn tiệc rồi, Trương Ngữ Cách vì thất tình, muốn tìm cảm giác mới lạ nên mới nán lại một lúc, lúc có người gọi cô dậy đã gần một rưỡi sáng rồi, cuối cùng cũng có người biết phải về nhà. Trương Ngữ Cách say xỉn nhìn cái gì cũng không rõ, ra đến của liền va vào một kẻ lạ mặt, nó chỉ biết người đó rất cao, còn mặc đồ đen cả người xung quanh cũng có thêm mấy kẻ lạ mặt, kẻ kia đẩy nó ra, sau đó lại ôm nó. Nói cái gì mà
"Em gái, thật xinh đẹp!"
Trương Ngữ Cách mơ màng cười cười, cuối cùng cũng có kẻ nhận ra vẻ đẹp của nó, kẻ này nhất định có mắt thẩm mỹ hơn Từ Tử Hiên , Trương Ngữ Cách còn tưởng là một người cao to, đẹp trai, ai ngờ lúc nhìn lên lại là một lão béo. Mẹ nó, hóa ra nãy giờ nó nhìn nhầm à?
"Tránh ra!"
Bàn tay đen bẩn túm lấy cổ chân nó, cũng may nó tránh kịp, loạng choạng đứng dậy, lại bị mấy tên côn đồ phía sau kéo lại, ngã nhào xuống dưới đất. Đau, Trương Ngữ Cách cũng tỉnh táo lại một chút, đứng dậy nhìn kẻ đầu xỏ:
"Lão béo, ông có biết ông vừa đẩy ai không hả? Khôn hồn thì tránh ra cho chị đây về nhà!"
Trương Ngữ Cách đẩy mấy tên đàn em đi theo lão béo kia ra, muốn bỏ đi, ai ngờ có kẻ to gan dám kéo cô lại, còn đem ngón tay mập mạp chạm vào má cô, mấy tên đàn em cũng dần dần xúm lại gần, Trương Ngữ Cách lúc này mới thấy sợ, đến cả men rượu cũng tan hết, trong đầu chỉ có ý nghĩ chạy, nếu như nó không chạy hoặc chạy không được thì nó nhất định sẽ phải chết ở đây. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến Từ Tử Hiên , sau đó lại tự lắc đầu quả quyết, Từ Tử Hiên không quan tâm nó, sẽ không xuất hiện ở đây.
"Em gái, sao lại khóc rồi, vừa nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà! Sao lại ngồi khóc như thế?"
"Ông chủ, có cần kiếm thêm mấy em nữa không?"
"Không cần, hôm nay chỉ cần em này là đủ rồi, đúng không?"
Lão béo ở phía sau hít hà lấy mùi trên tóc cô, Trương Ngữ Cách nước mắt thi nhau rơi, hai tay cũng bị giữ lại rồi, căn bản chạy không thoát khỏi đám này, chẳng lẽ nó phải chết ở đây?
"Buông ra, mấy người muốn bao nhiêu tiền? Tôi đều có, thả tôi đi, tôi nhất định sẽ đưa đủ tiền cho mấy người!"
"Tiền anh không lấy, anh chỉ lấy em thôi! Đi, dẫn nó lên xe!"
Lên xe?
"Cứu tôi! Cứu....!"
Trương Ngữ Cách ở bên này rốt cuộc cũng thấy có người ngang qua ở bên đường, hình như cũng nhìn sang bên này thì phải, liền đánh liều hô lên, kết quả là bị mấy kẻ đầy tớ phía sau đánh một cái vào đầu, sau đó...
Trương Ngữ Cách tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau rồi, xung quang không có đám người bẩn thỉu, quần áo vẫn còn mặc trên người, may quá!
"Chị vừa gọi cho Tưởng Vân rồi, dậy rồi thì rửa mặt thay đồ đi, xuống dưới ăn sáng, rồi chị đưa em về!"
Trương Ngữ Cách nhìn mẩu giấy trên bàn, mặt mũi méo xệch, nhìn bộ váy trắng gấp ngay ngắn ở bên cạnh bĩu bĩu môi. Vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ, tại sao lại bị rơi vào tay Từ Tử Hiên chứ, rõ ràng là hôm qua...không đúng, người hôm qua cứu nó nhất định sẽ không phải Từ Tử Hiên đâu, tuyệt đối không phải.
"Dậy rồi à? Quần áo ở trên bàn, sao không thay?"
Trương Ngữ Cách đi xuống dưới đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ở trong bếp, có một chút bị mê muội, hóa ra đây là nhà mới của Từ Tử Hiên .
"Thay quần áo đi, rồi xuống ăn cơm!"
Ai biết được bộ quần áo kia là hắn mây mưa ở đâu đem về! Lại bảo nó mặc đồ của mấy thứ lẳng lơ như thế!
"Không cần đâu, chị em chắc cũng đang ở nhà đợi rồi, em về nhà rồi thay!"
Từ Tử Hiên đương nhiên biết nó đang giận, chuyện xảy ra mấy hôm trước nếu là hắn, hắn cũng sẽ giận.
------------------
Quay trở lại buổi chiều hai ngày trước, buổi chiều mà chị nói Trương Ngữ Cách đi theo Từ Tử Hiên đến công ty học việc. Từ Tử Hiên cả buổi căn bản không để cái gì vào mắt, đầu óc lúc nào cũng chỉ có nghĩ đến Dư Chấn lúc ấy đang bị ốm, không biết tình hình như thế nào.
Trương Ngữ Cách không có làm phiền, ngoan ngoãn làm đúng phận sự của mình mãi cho đến khi ông Tưởng gọi điện đến.
"Cháu gái ngoan, chị dâu cháu như nào rồi?"
"Ông nội, chị dâu vẫn bình thường, hai người họ tình cảm rất tốt, cho nên ông yên tâm đi!"
Trương Ngữ Cách nhìn Từ Tử Hiên , nhất định là Từ Tử Hiên cũng đang nghe nó nói chuyện, nếu như thế...có cần nói vài câu cho Từ Tử Hiên thấy khó mà rút lui không?
"Chị dâu nhỏ dạo này bám lấy chị suốt! Còn có, ông nội...nếu như nhanh thì ngày này năm sau là ông có chắt để bế rồi! Con cũng lên chức dì!"
"..."
"Vâng, con sẽ để ý chị dâu nhỏ, không cho kẻ nào có ý đồ lại gần chị dâu nhỏ, ông yên tâm đi,!"
"..." Ông Tưởng nghe đến có chắt là vui rồi, dặn dò vài câu sau đó tắt máy. Ông cần mua vài món đồ, ví dụ như quần áo, tã cả khăn tắm, đồ chơi nữa, sau này nhất định sẽ dùng đến cho mà xem.
Trương Ngữ Cách tắt máy, nhìn Từ Tử Hiên ngồi thừ người ra, lại gần lay lay người gọi
"Từ Tử Hiên , chị sao thế? Không vui à?"
Từ Tử Hiên hiện tại vẫn còn suy nghĩ đến câu nói ngày này năm sau có em bé, hắn....hắn thật sự thích Dư Chấn rồi?
"Từ Tử Hiên !"
"Tránh ra! Em ra ngoài đi!"
Từ Tử Hiên chỉ là muốn gạt tay nó ra, muốn có một chút không gian thôi, kết quả không kiểm soát được cảm xúc, làm Trương Ngữ Cách ngã xuống sàn, tài liệu cũng rơi lộn xộn trên đất.
Hiểu rồi, cuối cùng nó cũng hiểu, trước giờ nó luôn tự nhủ rằng, chỉ là trùng hợp thôi, Từ Tử Hiên sẽ không để ý đến chị dâu nhỏ, cuối cùng thì là dối lòng, sự thật vẫn là sự thât.
"Chị thật sự thích chị dâu nhỏ rồi? Chị vì thứ tình không nên có mà đẩy em?"
Từ Tử Hiên hiện tại thực sự rối, nhìn Trương Ngữ Cách loạng choạng đứng dậy bỏ đi, lúc hắn sực tỉnh thì đã không còn thấy nó nữa, Trương Ngữ Cách đã bỏ đi rồi, căn phòng chỉ còn lại mình hắn cùng đống tài liệu ngổn ngang ở trên đất. Sau đó hai ngày liền, không có gọi điện, cũng không thấy nó đến công ty, Từ Tử Hiên còn tưởng phải rất lâu mới gặp nó, ai ngờ, hôm qua trên đường đi tụ tập lại gặp nó, còn trong hoàn cảnh trớ trêu như thế.
-----------
"Chị gọi điện rồi! Tưởng Vân dẫn em Vũ Trinh đến công ty rồi, ăn sáng xong chị đưa em về!"
Bị người mình thích chối bỏ thì thôi đi, không được gặp nam nhân để cưng chiều cũng thôi đi, đến cả chị nó, làm lành với chị dâu nhỏ rồi bỏ mặc đứa em gái này, lúc trước nhất định là sẽ đến đích thân xách cổ nó về bây giờ thì có vợ quên em, cũng không thấy gọi điện giục nó nữa.
"Không cần, em bắt xe về!"
"Túi của em bị đám người kia lấy rồi, em trả kiểu gì?
"Cũng không liên quan đến chị! "
Trương Ngữ Cách lạnh nhạt nói, vẫn kiên quyết đi ra cửa, ai ngờ cửa bị khóa, Từ Tử Hiên đắc ý đứng nhìn nó loay hoay với cái cửa, không nói gì. Mãi một lúc sau, nó đứng thở phì phò bực bội mới chịu mở lời
"Ăn xong sẽ trả em về, chị cũng không có thời gian đôi co với em."
Nó cần hắn đưa về chắc, bọn khốn kia, còn mạnh miệng nói không cần tiền kết quả là đến cái túi tàn của nó cũng không tha. Đàn ông, cặn bã, khốn kiếp như thế!
Trương Ngữ Cách ăn sáng xong ngồi trên xe để Từ Tử Hiên đưa về nhà, về nhà chỉ thấy thím Mạc ra đợi cửa, đúng là không thấy hai người kia thật, chẳng lẽ là đến công ty rồi?
"Thím, chị con đến công ty rồi à, có hỏi gì con không?"
"Chưa, hai người vẫn còn ngủ! Hôm qua cô đi đâu vậy, mà ai đưa cô về?"
"Suỵt! Con đi thay đồ đã, con nói chuyện sau!"
Trương Ngữ Cách l thở phào nhẹ nhõm, nếu như thế, Từ Tử Hiên lừa nó? Chị nó còn đang ngủ thì làm sao đến công ty được, Trương Ngữ Cách lại cũng có ngày bị lừa, mẹ nó!
----------------
"Bà xã, dậy thôi, sáng rồi!"
Tưởng Vân hôm nay cảm thấy thoải mái vô cùng, lời thốt ra cũng cưng chiều vô cùng.
Dư Chấn dụi dụi mắt tỉnh dậy, cảm thấy hơi lành lạnh, kéo kéo chăn đắp lên người sau đó la lên một tiếng hoảng hốt dậy. Áo...Áo...váy...nữa...
"Sao vậy?"
"Dì... dì mặc quần áo vào đi!"
"Đằng nào mà chẳng phải cởi!"
Tưởng Vân lại cười, Dư Chấn từ hôm qua liền rút ra được kết luận, mỗi lần dì cười, đẹp thì đẹp thật nhưng mà không có ý gì tốt hết. Chăn quấn trên người bị chị kéo xuống, sau đó, lại tiếp diễn một màn như tối hôm qua.
Dư Chấn khổ sở, hôm qua khó khăn lắm mới được đi ngủ, buổi sáng lại bị gọi dậy sớm rồi lại chơi trò "Tạo em bé" mà dì nói, thật sự là mệt.
Dư Chấn xuống dưới lầu cũng là tám giờ sáng, là Tưởng Vân bế cô xuống, ban nãy lúc buông co ra, chân tay Dư Chấn bủn rủn đứng cũng không đứng vững cho nên để tránh việc mất thời gian thì chị bế cô xuống luôn. Vừa xuống dưới đã gặp Trương Ngữ Cách đứng ở đầu cầu thang niềm nở đón hai người, có cái gì đó không đúng!
--------------------
Hôm nay ngọt thì ngọt nhưng đắng thì vẫn đắng như Couple phụ của truyện vậy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip