Chap 2 : Sắc nữ nhiều chuyện

Trương Ngữ Cách đọc xong căn bản cũng hiểu được vài phần, nó không nghĩ đến chị gái nó lại rơi vào đúng trường hợp này.

Đầu óc nó đang cẩn thận tính toán, chị dâu nhỏ nhìn đáng yêu như thế, nó thực sự thích. Ông nội cũng thích chị dâu nhỏ như thế, nếu như nó đã mất công về đây rồi, thì làm chút gì đó, thúc đẩy mối quan hệ này đi.
Trương Ngữ Cách đường đường làm sắc nữ bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại không làm được gì?

Trương Ngữ Cách đọc thư xong không dám làm bừa, chỉ đứng ở cửa phòng Viên Vũ Trinh ngó trộm vào, chị dâu nhỏ hình như rất sợ.

"Thím!"

Thím Mạc đang dọn tủ đồ quay ra, Ngữ Cách cười trừ, ra dấu. Đợi thím Mạc gật đầu, nó mới dám đi vào.

Viên Vũ Trinh đang ngồi bỗng đứng bật dậy, hai mắt cảnh giác nhìn nó.

"Chị dâu, chị đừng sợ. Em...em là em gái chị Vân mà, em không hại chị!"

" Vũ Trinh không phải rất muốn có bạn sao? Em của cô Tưởng Vân , cũng là em gái con, sau này... Ngữ Cách sẽ ở đây chơi cùng con!"

"Thật?"

"Đương nhiên!"

Thím Mạc cười với cô, nhưng mà lời vừa rồi là của Trương Ngữ Cách đúng không?

Một chữ "thật" này, Tưởng Vân đứng ở bên ngoài cũng cả kinh.

Thím Mạc già rồi, ta nói người già thì không có nước mắt, vậy mà cũng thấy cay cay sống mũi, nghẹn ngào ở cổ họng.

Trương Ngữ Cách nhìn cô, há hốc miệng, chị dâu, vừa mới nói, chị chẳng phải nói cô không nói chuyện sao? Nó vừa mới về, đã có thể nghe thấy giọng của cô.

"Viên Vũ Trinh , con chịu nói chuyện rồi! Tốt quá, tốt quá, nói lại được không? Thím nghe không rõ!"

Viên Vũ Trinh ôm gấu hóa tượng, lại giống như cũ không nói chuyện. Tưởng Vân nghe xong câu nói kia, đột nhiên mỉm cười, giọng rất nhỏ, rất nhẹ, cảm giác rất muốn được bảo bọc.

"Thím! Chị ấy...là vì con đúng chứ? Chị ấy vì biết con ở đây nên mới như vậy!"

"Sắc nữ" điên cuồng ôm lấy nữ chính "ngốc". Viên Vũ Trinh sợ sệt cố thoát khỏi cái ôm kia. Né tránh lui về góc giường. Thím khi nãy nói đến cậu Tưởng Vân , chính là nói người đứng ngoài cửa kia sao?

Mới vừa rồi, người đó đứng ở ngoài, nhìn cô chằm chằm. Viên Vũ Trinh theo bản năng quay đi, bâng quơ nghe thấy lời thím Mạc nên đáp lại, thím Mạc khóc rồi! Là Viên Vũ Trinh hư!
Vũ Trinh đưa tay lau nước mắt cho thím, mặc dù vụng về nhưng là cô thực sự rất quan tâm thím Mạc .

------------

" Chị, chị nghe thấy không giọng chị dâu vô cùng đáng yêu nha!"

Trương Ngữ Cách hãnh diện mà nói. Nó còn muốn kể công nhưng là người nào đã nhếch miệng bỏ đi. Không ai thấy bộ dạng né tránh của Vũ Trinh khi nãy, chỉ có người trong cuộc mới viết. Cũng chỉ có Tưởng Vân nhìn ra vẻ mặt kia của cô.

Lời vừa nãy, là vì tránh chị nên nói ra, có đúng không?

------------

"Chị dâu, ăn cái này, tốt cho da lắm!"
Viên Vũ Trinh ngồi trên bàn ăn nhìn quanh một lượt, thím Mạc chưa ngồi xuống bàn, cho nên Tiểu Viên vẫn chưa động đũa.

Tưởng Vân dẫu sao cũng ở cùng với cô một tháng, không quá quan tâm nhưng đủ biết thói quen của cô. Rất nhanh nhận ra trên bàn thiếu sữa, liền đứng dậy tự tay đi rót một cốc.
Viên Vũ Trinh đặt gấu sang một bên, uống một hớp sữa, lại chờ thím Mạc ngồi xuống. Cho đến khi đầy đủ người, mới chậm chạp đặt li sữa xuống.

"Ăn cơm!"

"Hai người tại sao không ngủ chung?"
Bữa ăn vốn rất yên bình, cho đến khi có kẻ nói chen ngang. Trương Ngữ Cách cô cũng chỉ là thắc mắc, vợ chồng phải ở chung, nếu không sao gọi là vợ chồng?

"Em im miệng!"

"Em là sắc nữ, sắc nữ đấy! Nam nữ chính không ngủ với nhau, chị nói em sao có thể chấp nhận được chuyện này? Thật là tức chết em mà!"

Trương Ngữ Cách đập bàn phản bác lại, trên bàn ăn không một ai hiểu lời của nó nói hết. Phía đối diện, Viên Vũ Trinh đang ăn cũng giật mình, suýt chút nữa thì rơi thìa xuống đất. Hai mắt ngơ ngác nhìn nó.

Tưởng Vân không nói gì, nhìn thấy thìa sắp rơi xuống thì nhét lại vào tay cô, chỉ gõ nhẹ lên bàn thôi, Viên Vũ Trinh cũng biết điều tiếp tục ăn, không có ai để ý đến người đang nổi giận kia.

"Cô Ngữ Cách , ăn cái này đi, Vũ Trinh rất thích món này!"

"Cháu...cháu còn đang..."

"Vậy thử món này xem, có phải rất ngon không?"

Miếng thịt to đùng bị nhét vào miệng, Trương Ngữ Cách cảm giác đang bị chính ngược đãi, chị gái cô lại không coi lời cô nói ra gì.

--------------

"Chị dâu, một lát em qua phòng chị được không?"

"Em làm gì?"

"Em muốn ngủ chung với chị dâu!"

"Không cho!"

" Chị có quyền gì? Chị cũng không ngủ chung với chị ấy!"

"Không ngủ chung, cũng không cho em ngủ!"

" Chị quá đáng, chị dâu!"

Hội thoại của chị em nhà họ Tưởng , Vũ Trinh không chen vào, chỉ ngồi ở giữa chăm chú xem hoạt hình. Thỉnh thoảng chán chán lại đổi kênh, rồi lại đổi một kênh.

" Vũ Trinh , phải cắt móng tay rồi!"
Thím Mạc xen vào, đưa cho Vũ Trinh cái kẹp bấm lại đi dọn dẹp. Tưởng Vân ngồi bên cạnh, nhìn động tác chậm chạp của cô, gianh lấy cái kẹp bấm.

"Tự cô ấy cắt thì bao giờ mới xong?"

"Khoảng 15 phút!"

Thím Mạc ở trong nói vọng ra. Nhìn Vũ Trinh khép nép ở ghế sô pha, bị Tưởng Vân giành lấy cắt cho cô thì cười cười. Bề ngoài nói không thích, chán ghét Vũ Trinh nhưng rõ ràng là rất để ý từng chi tiết nhỏ.

"Nhìn kìa! Không cho người ta ngủ chung với chị dâu! Để ý từng chút thế kia! Sớm muộn ròi cũng sẽ....!" Trong đầu Trương Ngữ Cách chính là nghĩ đến thứ đen tối, càng nghĩ lại càng hay, dạo gần đây nổi như cồn cốt truyện nữ chính đẹp gái thích nữ chính ngốc, nó cũng rất muốn viết một bộ truyện như thế. Chị nó - chị dâu nhỏ rất hợp!

Viên Vũ Trinh thường ngày 9h tối đều sẽ lên giường chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay, có thêm Trương Ngữ Cách , toàn bộ lịch trình đều bị xáo trộn, cũng may có Tưởng Vân kéo cô về phòng, nếu không Vũ Trinh tuyệt đối không thoát khỏi tay "sắc nữ" kia.

Tưởng Vân không thể ra ngoài, ông Tưởng khi nãy gọi điện,còn cảnh cáo không để cháu dâu lại gần Trương Ngữ Cách hiện tại, "sắc nữ" kia còn đang ở ngoài cào cửa đòi vào.

"Ngủ đi!"

Tiểu Viên còn chưa tắm, không thể ngủ. Nghĩ ngợi xong thì đứng dậy đi đến tủ đồ. Tưởng Vân còn tưởng cô vì sợ chị nên muốn chui vào tủ đồ. Sắp có người nổi giận rồi, cũng may Vũ Trinh ôm quần áo trốn vào phòng tắm kịp.

" Chị, cho em vào đi!"

" Chị ở trong đấy làm gì? Chị trả chị dâu cho em!"

" Chị à....!"

"Em nháo cái gì? Đi về phòng!"
Trương Ngữ Cách ngồi ngoài cửa nhìn nhìn, lắc đầu nguậy nguậy.

"Không về."

Tưởng Vân không nói, đóng sầm cánh cửa rồi đi về phòng, cầm lấy một bộ đồ ngủ lại đi sang phòng Viên Vũ Trinh . Cửa đóng , Trương Ngữ Cách cũng phủi mông đứng dậy tự hào nói với người đứng núp ở hành lang

"Thím! Con diễn đạt chứ?"

"Quá tốt rồi, tôi có thêm đồng minh rồi!"

"Đương nhiên, con về đây chính là để giúp hai người họ! Tin con đi , có con ở đây!"

.........

Vũ Trinh tắm xong rũ rũ tóc ướt đi ra ngoài, lại vẫn thấy người kia ngồi trên giường của cô.

"Sấy tóc, rồi ngủ đi!"

Chị nhìn cô, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Vũ Trinh đơ ra vài giây, lau qua tóc ướt rồi lại ra ngoài ban công ngồi. Bà nói phải đợi cho khô tóc mới được đi ngủ,nếu không sẽ đau đầu. Vũ Trinh ngồi ngoài hiên rất lâu, mãi cho đến khi Tưởng Vân tắm xong, vẫn thấy cô ngồi ở ngoài.

" Vũ Trinh , đi ngủ!"
Viên Vũ Trinh không dám cãi lại, ngoan ngoãn đi vào nhưng không chịu ngủ. Tưởng Vân tắt đèn lớn, để lại ánh đèn ở đầu giường cho cô, bỏ ra ngoài ban công hút thuốc.

10h hơn, chị đi vào phòng, vẫn thấy Viên Vũ Trinh ngồi nghịch gấu ở trên giường. Nghe thấy tiếng động thì trùm chăn vờ đang ngủ. Tưởng Vân bất lực với "vợ chưa cưới". Tại sao vẫn không chịu ngủ?

"Buổi tối, trước khi ngủ cho con bé uống một chút sữa! Như vậy, con bé sẽ dễ ngủ hơn!"

Trong bức thư để lại, bà Viên đã viết như thế. Tưởng Vân lại quên mất.

Viên Vũ Trinh uống sữa xong mới chịu nằm xuống nhắm mắt đi ngủ. Tưởng Vân nán lại một lúc.

Hóa ra, chăm trẻ không dễ chút nào!

----------

Lịch trình bị trễ lại, Vũ Trinh sáng nay đến tận lúc ngồi vào bàn ăn vẫn không thấy mặt.

"Chị dâu hôm qua chắc ngủ muộn lắm! Thím nhỉ!"

Thím Mạc mặt mày hớn hở cười ở bên cạnh. Ngữ Cách nhàn rỗi quá lại hỏi thêm

"Sao chị đã dậy rồi? Chị dâu hôm qua không phá chị chứ?"

Tưởng Vân không buồn trả lời, đến khi chuẩn bị rời khỏi nhà mới dặn không cần lên gọi cô dậy, càng làm hai người kia nổi hứng muốn biết chuyện đêm hôm qua.

"Chị dâu!"

"Viên Vũ Trinh !"

Bên trong không có tiếng động, bên ngoài lại càng muốn biết.

" Vũ Trinh, mở cửa cho thím đi! Là thím!"

"Chị dâu, chị dâu nhỏ!"

"Muốn làm gì?"

"Chị... chị sao lại trở về? Cái đó....em...em...tính...gọi chị dâu dậy ăn...ăn....sáng!"

Trương Ngữ Cách nói xong vội kéo thím Mạc đi. Tưởng Vân nhìn cánh cửa đóng kín mít kia bỗng không yên tâm, bèn ghé xem một chút.

Vũ Trinh dậy rồi! Đang ngồi ở một góc. Khóc.

Sao lại khóc rồi? Vợ chưa cưới ngày nào cũng khóc như thế à?

"Bà đâu? Bà bỏ Vũ Trinh rồi! Nhớ, nhớ bà!"

Mới chỉ có một ngày, Viên Vũ Trinh mở miệng chịu nói hai lần. Như vậy có được tính là tiến triển mới không?
Viên Vũ Trinh nhìn thấy chị thì đột nhiên mở miệng, bản thân cũng không rõ tại sao mỗi lần nhìn thấy người này thì sợ hãi. Hai mắt ngấn nước nhìn chị, vợ chưa cưới khóc khổ sở như ghế,người ngoài nhìn vào nhất định sẽ cho là chị bắt nạt cô.

Viên Vũ Trinh có lẽ là vì tủi thân, thời gian qua một mình khóc không ai hay biết, thím Mạv mỗi lần đi vào đều đã thấy cô dậy rồi. Sáng sớm nay cô vì mơ thấy bà nên giật mình tỉnh giấc. Cứ vậy khóc đến khi nhìn thấy Tưởng Vân.Vũ Trinh co chân chui vào lòng chị, chị vỗ về, cô lại càng khóc. Hai tay ôm lấy vạt áo chị nức nở, thật sự là nũng nịu muốn chết!

"Ngoan, đừng khóc!"

Viên Vũ Trinh thật sự rất nhớ bà.

"Đừng khóc, em không mệt à?"

" Vũ Trinh , nói chuyện!"

Tưởng Vân không giỏi kiên nhẫn, nói đến ba câu, chị đã xuống nước dỗ dành cô. Viên Vũ Trinh một câu không nói, Tưởng Vân thật sự nổi giận. Chị lặp lại một lần,

Chaeyoung thế nhưng vẫn bày ra dáng vẻ không chịu khuất phục.

"Không cho ăn cơm, khi nào chịu mở miệng thì cho ra ngoài!"

Tưởng Vân gạt Viên Vũ Trinh ở trong lòng mình ra, đi thẳng ra cửa khóa lại. Thím Mạc , Ngữ Cách đều đứng ở bên ngoài, còn muốn mở miệng đã nghe thấy lời cảnh cáo của chị. Tưởng Vân cầm áo khoác đi về phòng. Ngữ Cách gãi đầu khó hiểu. Sao lại thế, rõ ràng hôm qua còn bên chị dâu chằm chặp!
"Viên Vũ Trinhn , đừng khóc, thím đi xin giúp con. Bảo Tưởng Vân mở cửa cho con đừng khóc!"

"Chị dâu,chị đừng khóc! Em đi đòi công bằng cho chị!". Ngữ Cách hùng hổ chay vào phòng,nói luyên thuyên một hồi vẫn chỉ thấy Tưởng Vân giữ nguyện trạng thái không nhúc nhích, bèn lủi thủi ra ngoài. Thím Mạc nhìn dáng vẻ chán nản của nó, cũng biết kết quả như thế nào.

Vũ Trinh ngoài khóc thì không biết làm gì! Người đó, khi nãy rất hiền, sau đó lại nổi giận với cô Vũ Trinh thật sự rất sợ người đó.

Thím Mạc ở bên ngoài sốt ruột, nếu như Vũ Trinh không chịu nói, Tưởng Vân lại không mở cửa, vậy thì Vũ Trinh phải tính như thế nào đây?

---- End Chap ----

Tức mà không làm gì được tôi đúng không 😝😝😝😝😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip