08


Park Jongseong dùng mũi chân đá vào cạnh ghế người ngồi đối diện cậu. Park Sunghoon khó chịu, hừ một tiếng cảnh cáo rồi tiếp tục ghi ghi chép chép thêm một vài điều cần lưu ý trong bài tập tiếp theo.

Dạo gần đây nó thấy bản thân học giỏi môn Độc dược kỳ lạ, đi học không còn bị thầy cốc đầu nữa. Vì mục tiêu mới của thầy ấy là Potter và anh em chí cốt của cậu ta mất rồi. Y như rằng gặp mặt Potter là trong mất thầy chỉ còn mỗi cậu ta thôi, từ việc liếc mắt giờ lại chuyển sang vung tay đá chân. Không phải điêu nhưng mà Park Sunghoon cảm thấy nó học giỏi hơn chắc cũng một phần nhờ vào việc Potter thu hút sự chú ý của thầy nên dù việc cậu ta bỗng dưng trở thành học sinh ưu tú nhất trong đám năm hai (hiện tại là môn Độc dược) thì nó cũng chấp nhận được.

À mà, hôm nay lên thư viện với Jongseong nó với cậu vừa mới nghe được vài tin tốt lắm cơ, kèm theo đó là vài câu chuyện phiếm. Đúng cái thể loại gây nhức nhối cho người nghe luôn đó. Nào là việc bọn Malfoy đang hăm he mấy nhóc trong có vẻ yếu yếu nhà nó để gây chuyện, và tất nhiên hai cái tên Ron Weasley và Harry Potter làm sao có thể thiếu. Không thể kể đến chuyện hai người cậu ta còn hay hành tung bí ẩn, đúng kiểu sợ người khác không biết mình nổi tiếng hay sao vậy á. Đi đâu làm gì ai ai cũng tò mò, dệt lên biết bao tin đồn, mà có mấy tin đúng sự thật đâu. Nên cái câu chuyện "Người thừa kế của Slytherin" - người sẽ tấn công những phù thủy học sinh gốc Muggle vì cho rằng họ không xứng đáng học phép thuật là Potter nó làm gì tin cái rộp được.

Lên tới thư viện mà nghe được biết nhiêu "dramma" ha. Cái đầu vừa nhét được mấy chữ liên quan đến môn học của nó chưa kịp nghỉ đã bắt đầu cảm thấy "dramma" lại chuẩn bị ghé thăm, cụ thể là hai ba cô gái từ Hufflepuff đang vô thế tám chuyện linh tinh ở bàn bên cạnh. Chắc do chồng sách cao ngút trời của Park Jongseong xếp lên cho nó nên mấy bạn ấy mới không nhận ra sự hiện diện của Park Sunghoon - gương mặt vàng của Gryffindor đây.

Sunghoon vẫn giữ nguyên hiện trường, sách vở mở toang toác như bình thường vẫn hay ghi chép, chỉ là tư thế thì không được như cũ cho lắm. Nó ráng rướn cái người về trước, làm sao cho đôi tai vàng bạc này có thể nghe ngóng được vài điều thú vị.

Park Jongseong nhìn mà thấy ghét, cậu dùng gáy sách gõ vào đầu nó. "Cốp" một cái vang thằng tới tai ba bạn nữ bên cạnh, Sunghoon đớ người. Park Jongeong kia, làm hỏng chuyện vui của tao rồi. Đôi chân mài hết sức phẫn nộ, nó nói thay chủ nhân.

Jongseong vẫn như cũ, đẹp trai đặt sách vào vị trí cũ, tiếp tục ghi ghi chép chép vài loại thảo mộc cần lưu ý trong lần pha thuốc tiếp theo. Biết đâu hôm nào đó cần đầu độc thằng Sunghoon không chừng. Cậu trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của người kế bên thẳng cho đến khi tiếng bước chân có nhịp điệu của ai đó hướng đến chỗ hai người.

Giày da đen loáng sáng bóng, gót giày không một vết xước, dây giày thẳng tắp một chiếc nơ xinh trên cổ giày. Thoáng nhìn mà còn soi được cả mặt, Jongseong thầm thỏa mãn trong lòng. Ai mang đẹp là cậu hơi bị thích rồi, giày sạch thì xác định là kết nha. Mắt cậu lia từ mũi giày lên tới cổ chân rồi dừng lại với cà vạt màu đỏ sáng chói và biểu tượng huynh trưởng trên vai áo. Hay rồi, khỏi tả nữa cũng biết nhân vật này là ai.

"Tới lúc anh dẫn em đi mua đũa rồi Jay à. Nếu em không phiền thì giờ mình đi nhé, được không?" Lee Heeseung vừa hỏi vừa cười. Hàm răng thẳng tắp cùng nụ cười chói chang ập vào hai mắt cậu. Mù, cậu mù rồi. Nhan sắc này sao mà cậu chọi lại, phải ráng thêm ba năm nữa là cậu bằng tuổi với anh ta. Lúc đó chắc sẽ cạnh tranh công bằng được đấy.

Lee Heeseung vẫn đang đợi câu trả lời từ Jongseong. Mà Jongseong của chúng ta lạc vào thế giới thần tiên mất rồi. Có mỗi Sunghoon là đang tại thế thôi, vậy là nó kiêm thêm nghề phát ngôn độc quyền của Park Jongseong.

"Okey anh, tụi mình đi thôi. Nó đang bận suy nghĩ về hãng giày mà anh đang mang đó ạ, đợi thêm lát nữa là nó mua luôn cả hãng giày cho xem."

"Mày nói xàm gì trước mắt tao đấy." Jongseong nhỏ tiếng chửi, cậu lần lượt ôm vào người một trong hàng chục quyển sách đã lấy ra đọc, nhanh nhẹn đem chúng trở về đúng nơi. Sunghoon bị chửi xong cũng tự động lết thân đi dọn.

Park Jongseong cầm trên tay quyển sách thuộc kệ cao nhất rồi nhìn về phía chiếc thang duy nhất đang bị đàn chị nào đó chiếm dụng. Hầy, đành phải đợi vậy. Cậu cứ đứng nhìn đàn chị mãi, chợt tầm mắt bị che khuất. Vai áo huynh trưởng nhà lại đập vào mắt, đè lại tham vọng trong lòng. Jongseong thắc mắc sao anh ta cứ lởn vởn quanh mình thế nhỉ?

"Em cần anh giúp để sách lên đấy không?" Anh thấy rồi mà còn hỏi hả. Người gì mà kỳ cục kẹo.

Park Jongseong không trả lời, cậu tự ái. Ừ thì tự ái đấy. Nhát gái nên không dám lại xin chị mượn thang thì sao chứ.

Nhìn cái mặt non chẹt của đứa nhóc trước mặt giận dỗi mà trông ngơ ngơ hết mức. Lee Heeseung không biết tả sao cho đúng nữa, chỉ biết mặt của nhóc Jay này buồn cười quá đi.

"Nhìn thì cái thang tự bay tới chỗ em à."

"Anh muốn thử không?" Cậu nhướn mày trả lời.

"Không và đưa đây anh dẹp cho, chân ngắn." Lee Heeseung trêu chọc nhóc trước mặt, người anh cao hơn Jay hẳn một cái đầu, nhìn nó mỗi lần nói chuyện với anh đều phải ngước lên trông thú vị cực. Nhất là  cái bộ mặt nghênh nghênh ấy, làm anh rất muốn chỉnh nha.

Park Jongseong vừa mới nghe cái gì thế nhỉ? Chân ngắn? CHÂN NGẮN!!!!

??????

Cái gì cơ. Cậu đây tuy chưa cao bằng anh ta chứ chiều cao cũng thuộc hạng top trong lứa tuổi này đấy nhé, làm gì có ai vượt mặt cậu được. Tất nhiên là đã loại trừ Park Sunghoon và nhóc em họ ở nhà ra rồi đấy. Sao anh ta dám chọc cậu trong khi cậu còn chưa nổ súng, ai cho phép.

Park Jongseong nóng hết cả đầu, thiếu điều muốn thành cái ấm trà tức xì khói ùn ùn đẩy người đàn anh ra khỏi mình. Anh ta ra vẻ cực, cất mỗi cuốn sách thôi mà cũng phải nhiều lời chọt cậu nữa, đã vậy lại xê xê cái thây vào cậu. Có biết người to còn cố ý không xích ra chỗ khác, áp cậu vào kệ sách muốn in cái vạch lên lưng hết rồi này.

Cậu đẩy đàn anh ra xong rồi mới bắt đầu cong mỏ lên chuẩn bị tuôn hết những lời lẽ xinh yêu đã soạn sẵn trong đầu nhưng chán ở chỗ cái thằng bạn đi chung nó như đi guốc trong bụng cậu. Mỏ chưa kịp hé đã bị bịt lại rồi, cái thằng đáng ghét.

Heeseung nhìn hai đứa nhóc diễn trò trước mặt mà cảm thấy vui lây, ôi sức trẻ. Tự dưng anh cũng muốn làm quen với mấy nhóc này ghê, lâu quá không chơi chung với mấy em năm hai rồi. Nay đổi gió tí mới được ta ơi.

Ba người một lớn hai nhỏ dưới sự cho phép của giáo sư đã ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts. Thẳng tới quán Vạc Lủng - địa điểm tụ tập quen thuộc của người dân nơi đây, ai muốn tìm kiếm thông tin thì Vạc Lủng chắc chắn là một nơi không thể bỏ qua. Và hơn hết quán này còn giữ một kỷ niệm vô cùng quan trọng với Park Jongseong: Lần đầu uống bia (bơ) ngoài nhà mà say không ngán một ai. Thật muốn chôn luôn cái Vạc Lủng này và ông lái tàu mà! Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện khi cậu bắt gặp nhiều ánh nhìn quái lạ từ những bàn xung quanh cửa quán. Quả đầu đẹp trai đang tự hỏi tại sao thì lại bắt gặp ông chủ quán đang tâm sự quá ư là mỏng với người quản tàu năm ấy, thiếu điều muốn vác theo cái loa kề bên tai người ngoài vậy đấy. Mà nội dung câu chuyện cũng hay. Cậu nhớ lần cuối cùng cậu đụng mặt ông quản tàu này đã là chuyện của hai năm trước rồi mà, thậm chí năm nay nhập học kỳ mới cậu còn vô muộn hơn các bạn, vô tình báo hại người nhà phải tự tay đưa cậu đến trường. Thì ông quản tàu già khú này mắc cái giống gì mà cứ lôi chuyện cũ ra xào lại vậy, cậu còn chưa kiếm chuyện đâu đấy nhé.

"Ôi Baron à, ông không hiểu lũ trẻ thời nay rồi, tụi nó ngỗ nghịch lắm. Còn hơn cái thằng nhóc láo toét mà tôi kể nãy giờ ấy. Nếu mà có cơ hội gặp lại chắc chắn tôi sẽ kí lủng cái đầu nhỏ của nó rồi véo hai cái tai lỳ lợm kia cho nó vểnh lên tận trán. Thế mới vừa lòng tôi. Ông hiểu không?' Người quản tàu ôm ly bia vào người, mặt hơi hay hay hương lúa mạch bảo.

Baron vừa vặn lau xong đống ly mới rửa, ông chép miệng. Bao năm rồi mà vẫn giữ cái tật ghi thù lâu năm vậy, chắc cái bím tóc với mối thù trong lòng nó tỉ lệ thuận với nhau mất, cứ dài mãi thôi. Ông khuyên nhủ bạn mình: "Chuyện gì qua rồi thì cho nó qua luôn đi, ông để trong lòng làm chi cho nó khó chịu. Như tôi đây này, cho qua hết cho thanh thản tâm hồn, người cũng khỏe khoắn hạnh phúc hơn."

"Tôi khác ông khác giời ạ. Hình như tôi thuộc loại người khắc ghi chuyện cũ rồi ấy." Người quản tàu hớp một ngụm bia thật lớn, đập mạnh vào mặt bàn thật kiêu rồi hà một hơi thật sảng khoái.

"Hình như tôi cũng vậy đấy, lớn già cái đầu hai bím tóc muốn bạc đến nơi mà còn nói xấu con nít vì nó cản trở việc mình dê xồm người khác trông có trưởng thành không?"

Park Jongseong lên tiếng, thu hút mọi ánh nhìn và Park Sunghoon thở dài đầy chán nản với vẻ mặt dễ dàng đoán trước được chuyện quái quỷ gì sẽ diễn ra tiếp theo. Nó đá mắt sang người bên cạnh nó - tiền bối mong anh nhận thức được tình hình và cùng em mau chóng lôi con mèo đội da hổ này ra khỏi nơi dành cho thứ dữ không này. Anh có nhận được tín hiệu không vậy????

Lee Heeseung gật đầu: "Ừm. Đi thôi, đừng tốn thời gian với loại người này Jay à."

Là nhận thức được tình hình chưa vậy, thằng Jongseong nó sắp giựt tóc người ta tới nơi mà anh còn nói mấy câu ngầm ủng hộ nó nữa.

"Yeah, em cũng nghĩ vậy đấy." Jongseong hài lòng đáp lại. Coi bộ anh ta cũng được ấy chứ, theo phe cậu thì đều là bạn cậu tất.

"Mấy đứa nhóc tụi bây nói cái gì cơ?" Người quản tàu vịn mép bàn đứng dậy, hai chân gã nhíu hết vào nhau. Vẻ mặt dữ tợn vì say trông thật kinh khủng, đau hết cả mắt bọn cậu. Gã giơ cao tay, vứt thẳng chiếc ly vơi nửa bia xuống đất rồi lườm cả ba người bọn cậu. Phía sau Baron đã ngưng cười, khăn tay đã chuyển sang cái chùy bằng gỗ. Mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip