16


Chà, Park Jongseong nhà ta lên năm tư rồi. Hai năm nữa thôi là còng lưng kiếm ăn được rồi đó. Cha mong con sẽ học hành tử tế, vẫn như mọi khi. Giáng sinh này cha sẽ về thăm mẹ nên con cứ thảnh thơi mà tuốt táng sao cho đẹp mã nhất trường đi nhá, không khéo lúc đó khối cô trông đấy. Để ông già này còn vui bụng.

Nhân tiện mẹ nói nhớ con lắm, ôi bả nói bả nhớ cái bụng mợ ú ụm và cái mỏ chong chỏng của con lắm nên nhớ ăn cho căng, ủ cho ấm cái thân đấy.

ps: Thương mà hay mắng thì vẫn là thương.

Park Jongseong ngồi giữa bàn ăn sáng ngay Đại sảnh đường đọc thư từ cha gửi tới mà cứ tưởng trò bịp của quỷ nào ghét cậu không á. Vãi cả cha của cậu. Ừ thì cha thương Jongseong kinh khủng khiếp nhưng cách ông viết thư hài còn khiếp hơn.

Thực tế chứng minh phụ huynh mà khó thì con sẽ ngoan, phụ huynh mà chiều thì con sẽ hư. Nhưng có vẻ điều ấy không được áp dụng với gia đình cu cậu Park. Ông cha thì cũng khó đấy, chửi cũng hăng đấy và múa đũa cũng nghệ đấy nhưng cậu Park nhỏ vẫn không sợ. Thế là cậu nhìn vào bảng ghi số tiết và môn học cậu phải đăng ký, đồng thời nhìn vào lịch tập Quidditch của mình.

"Thôi bỏ mựa thành tích năm nay đi, tao muốn cà mặt lũ Slytherin kênh kệu đó hơn là cầm bảng vàng."

Sim Jaeyoon nghe bạn nó nói mà rơi cả nĩa: "Có cằm nổi đâu mà, bớt nổ đi ông."

Jongseong buồn trong lòng mà Jongseong không nói. Chợt nó lại nhớ tới một việc, sao hôm nay im ắng thế, cái mỏ dong dỏng Sunghoon trốn đâu mất tăm rồi. Và thế lại nó gác nỗi buồn vì bị bạn phũ, quay qua hỏi tiếp: "Thằng Hoon đâu rồi, nãy tao còn thấy nó mà. Quay quay một hồi còn hai đứa mình là sao?"

"Ba đứa, đừng quan tâm đến tui chi. Jjong toàn thiếu hơi Hoonie thui à." Yongi xen vào. Cô ngồi thù lù một đống trước mặt mà nó còn quên, cái đứa không thấy bóng thì nhớ hay lắm. Bảo thương nhau mà không có chịu nhận đâu.

"Yeah yeah, nhưng mà thằng quỷ đó đâu rồi."

Yongi đỡ trán, hết nói nổi nó rồi mà. "Sao tui biết được."

"Chắc lại bị lũ con gái dồn vào góc tỏ tình tặng bông rồi đấy." Jaeyoon thả một câu vu vơ.

Jongseong nghe xong cũng không thèm thắc mắc nữa. Tụi nó lên năm tư như thể bước vào thời kỳ hoàng kim của bản thân vậy đấy, đứa nào cũng lớn phổng phao, chân qua một đêm đã dài thêm mấy tấc. Thằng Hoon năm nay chuẩn bị vượt qua tai anh trường nhà rồi đấy. Nhưng mà được cái, thằng này không những lớn nhanh mà mặt mài cũng sáng sủa không kém, nhớ hồi năm nào nó còn đi bám váy con gái người ta thì giờ được gái bám quần lại. Công nhận thời thế thay đổi nhanh thật. Chỉ tội mỗi mình nó cho dù có cao, có rám hay quai hàm bén thêm nhiêu thì cũng chẳng có đứa con gái nào thèm đến gần. Tất nhiên đã loại trừ trường hợp những cô bạn thân thiết tới độ đấm vào mông nó mỗi lần chào hỏi rồi. Xin thưa với Merlin, được gái xinh đấm vào mông có đau chứ không có sướng nhá, muốn lệch xương chậu thôi. Ăn lần nào là thốn lần đó.

Và vấn đề quan trọng không phải ở đấy, mà là chuyện Park Jongseong nó chẳng có ai để vào mắt, giữ trong tim cả. Nó không theo đuổi người ta vì nó chỉ được cái mỏ hay chu chu thôi chứ nó bị cấm vận hành chức năng truyền đạt ngôn ngữ khi cố gắng khiến người khác có cảm tình thịch thịch với nó cơ. Khó lắm chứ chẳng đùa. Vậy mà sao cái tên Park Sunghoon kia chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có gái theo? Chổi thì lâu lâu rớt lên rớt xuống, may mà nó hay đi tập chung nên vớt được người đẹp trong lòng các chị em gái. Chứ không banh bà cái mặt đẹp trai của thằng đó rồi. Nhưng mà nó vẫn không hiểu ấy, kiểu nó cũng thử đi làm bài khảo sát với nội dung 'Bây thấy gì ở bản mặt rõ vô tích sự và ê chề kia mà mê dữ vậy?' Thì đa số câu trả lời nhận lại được là do mặt thằng Hoon đẹp và nó rất dịu dàng. Thôi thì nó cũng chịu thua. Người khác mê Park Sunghoon tới mức làm mờ hết toàn bộ những thứ xấu xí của nó rồi. Chỉ chừa vẻ đẹp trai không góc chết của thằng đó lại thôi.

Nhưng nó thì sao. Tại sao chỉ mới chạm mắt thôi mà đã cong người chạy mất rồi? Tại sao cơ chứ? Gái, trai, lớn, nhỏ, chung hay khác nhà gì cũng túm quần bỏ chạy hết. Thậm chí còn không thèm trả lại nó câu 'Chào cậu.' cơ. Trông Park Jongseong hung dữ lắm hả? Nó đã thay đổi rồi mà, khác hẳn hồi nhỏ rồi mọi người ơi.

Bởi vậy, mỗi lần nhìn cảnh bạn Hoon vứt đống thư tình và kẹo bánh mỗi dịp lễ hay ngày thường là bạn Jjong nhà ta quấn chăn tròn vo không thèm nhìn. Nhìn chi để lòng thêm đau. Và bạn Yoon giường kế sẽ nhàn nhã gập lại cuốn sách bất kỳ nào đó bạn đang đọc dở chỉ vì âm thanh xé thư và đập hộp quà của bạn Hoon quá mức là ồn. Thêm cả, bạn Yoon không hề cố ý nhìn qua phần góc phải mỗi bức thư hồng phấn chuẩn hiệu là hàng chữ "Gửi Jay." đâu. Không hề nhìn thấy dưới đáy hộp quà là ảnh của bạn Jjong đang cười dưới nắng vàng đâu nha. Không biết ai là người chụp (vì thằng Park kia đã dùng bút vẽ tan nát tên người ta rồi) nhưng thật sự nhìn Jongseong đẹp quá trời. Tới nỗi Sunghoon còn phải bặm môi tiếc rẻ rồi cắt hình ra khỏi đáy hộp, giấu vào ngăn tủ cơ đấy.

Sim Jaeyoon không hề nhìn thấy gì cả. Chỉ cùng Park Jongseong thấy Park Sunghoon dọn dẹp những món quà có tên nó chứ tên đứa Park nào khác là nó chờ Park nào khác kia ngủ ngay mới xử lý. Tài ghê ha. Nhưng mà bạn Jjong ghen tị với bạn Hoon về việc này nhiều lắm.

Trong mắt bạn Yoon thì vẻ mặt bạn ý chả khác gì đang dỗi bạn Hoon vì nhiều người thích hơn bạn ý. Lũ trẻ con bự tổ bố thích vờn nhau ấy mà, xem riếc cũng quen. Coi như phim tài liệu trước khi hai đứa này nhận ra sự gay trong mình đi ha.

--

Cả ba bạn nhỏ ăn no thì cũng đã tới giờ vào lớp. Park Jongseong dẫn đầu đi tới lớp đầu tiên trong năm học - Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Còn gì chóng mặt hơn nữa đây. Hey, nó không ghét gì bộ môn này, còn thích là đằng khác nhưng với độ tự luyến của giáo sư Gilderoy Lockhart thì nó xin ngã mũ, chùn chân chịu thua. Mười Park Sunghoon cũng không đọ lại mình ổng.

Ái chà, nhắc tào tháo tào tháo tới liền kìa.

Park Sunghoon vuốt tóc điển trai chuẩn gu mấy gái yếu tim trước độ dày của mặt nó đang bắt đầu dồn nó vào cuối hành lang rồi kìa. Ấy ấy, còn có mấy em bạo gan mở bịch quà, ối là bánh quy chocolate, Jongseong cũng muốn ăn mấy ní ơi.

Thế là cả ba tụi nó quyết định đứnh lại xem trò hay. Để coi bạn Hoon mặt đẹp dịu dàng ứng xử thế nào với loại tình huống này. Chứ ví nó mà là mấy nhỏ đó chắc Sunghoon túm cổ áo vứt mựa ra cửa sổ cho rồi đó.

"Mày, tao thấy nhỏ đó cầm gì trong tay kìa." Sim Jaeyoon nói khẽ vào tai nó.

Ráng căng mắt ra nhìn kỹ nó mới thấy cái bóng mờ mờ màu hồng kia. Là lọ gì ấy nhỉ?

Nhìn Jongseong muốn lòi mắt ra nhìn thứ mà ai cũng thấy, Jaeyoon chán không muốn nói thành lời. Cậu tháo phăng kính của mình, vội đẹo vào mặt thằng lười này, "Thấy chưa."

Jongseong gật đầu, "Hồng hồng thì chỉ có một loại thôi mày. Hỏng lẽ.."

Nó đó mày ơi. Chân dược đấy.

Cả ba đứa nhìn nhau khỏi nói cũng nhận ra vấn đề. Thế là ba đứa chạy như bay về phía chiếc bánh quy đang dâng tận họng đứa bạn ngu ngục của tụi nó. Ôi đôi bàn tay trắng trẻo dại khờ ấy sẽ tự hại thân chủ nó mất. Với danh dự là bạn chí cốt, anh em cùng nhà thì tụi nó không thể nào để Sunghoon chết dưới loại độc dược tình yêu như thế được, cho nó uống mấy loại dược chơi khăm của Jongseong thì được.

Yongi - người con gái duy nhất trong hội đảm nhận nhiệm vụ đẩy mấy nhỏ con gái khác ra khỏi Sunghoon trong khi Jaeyoon cướp hết mấy lọ dược ra khỏi tay bọn nhỏ. Cuối cùng là bạn Jjong - đứa có cổ họng tốt nhất đám sẽ la làng lên với Sunghoon là "Thằng ngu! Mày ăn vào là mất đời trai đấy."

Cứ tưởng thế là thành công. Nhưng không. Merlin như ợ vào mặt tụi nó. Giây phút đó Park Jongseong chỉ muốn tháo giày phan vào mặt thằng bạn trong khi Sim Jaeyoon muốn dùng hết mớ áo chùng nồng nặc mùi nước hoa xung quanh mà trốn vào.

Bởi Park Sunghoon, thằng khờ ham ăn đã cười vào mặt Jongseong và đớp trọn bánh quy tưới đầy chân dược lên đấy. Nó còn nhai kỹ mà nuốt hết nữa chứ. Giờ thì hay rồi đây, thằng đó ăn xong thì đứa đầu tiên nó thấy có nước chết.

"Hoon Hoon. Mày ổn không đấy?" Nó hỏi, tay chọt chọt vào má thằng bạn kiểm tra, vì Sunghoon cứ cuối gằm mặt mãi.

Không lẽ ăn xong nó nhìn trúng con bọ nào đó dưới đất rồi trúng tiếng sét ái tình sao. Ew kinh tởm.

Nó thử lại thêm lần nữa, chọt vào trán thằng đó thay vì má và may thay Sunghoon đã chịu ngẩng mặt lên. Nó an ủi: "Tao thương mày Hoon à nhưng tao cũng van mày, có yêu cô bọ nào thì đi mà ở riêng với cổ ấy. Tao ghét bọ và dị ứng với những đứa yêu bọ và mày thì khỏi phải nói. Tao ấy mà-"

Jongseong cứ luyên thuyên luyên thuyên mãi cho tới khi Sunghoon đưa tay ngay cổ nó, hai mắt lờ đờ nhìn vào trái cổ.

Bắt đầu ngửi thấy mùi không ổn rồi bây ơi, Jaeyoon muốn nhắc nhở bạn mình mau tỉnh táo lại êy thì má ôi thằng Hoon tóm thằng Jjong hôn đắm đuối bà nó rồi. Và cậu trốn bà dưới đống áo chùng của bản thân và lũ con gái.

Chỉ còn Park Jongseong hết hồn trước thằng bạn cùng phòng, cái đứa dính nó như bạch tuột và không cho phép nó chống cự đây này. Nó không biết làm gì vì Sunghoon có thả cho nó làm đâu, hai tay ôm nó cứng ngắc, còn vồ vập mà làm té cả hai đứa nữa chứ. Hay rồi đây, biết nhiêu người thấy rồi.

"Arg!" Cái thằng này là chó hả, dám cắn mỏ nó.

Nghe Jongseong la làng lên mà bạn Yoon muốn té theo hai đứa. Như siêu nhân tìm được lý do bản thân phải cứu thế giới thì cậu cũng tương tự, cứu lấy hình tượng của hai thằng bạn trẻ trâu này.

Vớ ngay áo chùng của mình và nhỏ nào kệ nó, phủ hết lên hai cái mỏ đang ngấu nghiến kia. Một tay nó xách cặp chân dài của thằng Hoon ra trong khi thằng Jjong đang đấu tranh vì lòng tự tôn nam nhi dưới lớp áo chùng.

"Thả ra cái thằng này," Jaeyoon đánh vào chân Sunghoon nhưng nó vẫn không chịu buông đứa kia ra, kéo mãi chắc tuột quần nó mất. "tao bảo mày thôi có nghe không!" Lại bép bép bốp bốp tiếp mà nó không chịu thôi. Chời ơi, có khi nào nó hôn mãi thằng Jjong chết vì ngạt không?

Không. Tao chết vì ngại mày ơi.

--

Góc nhỏ tâm sự của cô bạn Yongi khi bị dồn thành một cục rối bù chung với lũ con gái.

"Cuối cùng tôi cũng có đất diễn trong cái câu chuyện gà bay chó sủa này." Cô bé gãi đầu, vân vê lọn tóc một chút lấy hơi nói ra suy luận của mình: "Nhắm chừng là Hoonie có chủ đích hết á. Chứ giọng Jjong la muốn văng nóc Hogwarts mà lị."

"Gì đấy?"

"A! Không có gì hết á Jjong."

"Phù, cuối cùng thì đương sự cũng bỏ đi rồi. Đâu có gì đâu, sưng với rách môi thôi mà." Yongi nhún vai.

Jaeyoon: "Miễn bình luận, tôi đã cố lắm ời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip