8

Trần Vũ quay về rồi ở lại một tuần. Hắn ở nhà Cố Ngụy hai ngày, sau đó liên tục tham gia các cuộc họp thâu đêm để xác định nhiệm vụ truy bắt sắp tới.

Một tuần sau, hắn được điều chuyển đến thành phố Cam Nam, gần Lũng Nam. Chưa đầy hai ngày sau khi đến nơi, xe của hắn và đồng đội theo dõi tội phạm đã bị ba chiếc xe khác cố tình đâm vào, đồng đội của hắn bị thương nặng, nếu không có cứu viện kịp thời, hắn cũng suýt bị cán gãy một chân. 

Thực tế đã chứng minh rằng sự quan ngại của hắn là đúng. Trong quá trình thẩm vấn, tên gây rối trong bệnh viện trước đó không chịu khai bất cứ điều gì. Nhưng bị cảnh sát gây sức ép, cuối cùng gã đã thú nhận mình được thuê, thừa dịp vợ khó sinh, gã vào bệnh viện chém người.

Khi Trần Vũ và đồng đội bị buộc phải rút khỏi nhiệm vụ, trở thành đối tượng được bảo vệ, đội điều tra hình sự cũng tìm thấy bằng chứng cho thấy hắn từng bị theo dõi. Không chỉ muốn liều mạng với hắn mà còn không tha cho cả những người xung quanh. Mà ngoài các cảnh sát đội phòng chống ma túy, người có liên hệ với hắn chỉ còn lại Cố Ngụy.

Dù được bảo vệ, bản thân Trần Vũ cũng không thể nào ngồi yên, hắn không thể để Cố Ngụy biết chuyện này. Sau sự cố trước, bệnh viện đã tăng cường an ninh, đại đội trưởng nói với Trần Vũ rằng có lo lắng cũng vô ích, việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là ngoan ngoãn chờ đợi, không để bất kỳ ai biết hắn đang ở đâu. 

Suy cho cùng, Trần Vũ cũng hiểu cấp trên muốn lợi dụng Cố Ngụy để dụ đám không sợ chết kia ra mặt. Hắn liên tục gửi đơn xin tham gia nhiệm vụ, với lý do rằng dù sao hắn cũng đang được bảo vệ, để hắn đi có thể tiết kiệm nhân lực. Hắn đã làm trong ngành vài năm, hắn hiểu rằng đôi khi vẫn có cách xử lý linh hoạt trong những tình huống đặc biệt.

Để bảo vệ hắn và những người khác, tỉnh đã cử người xuống hỗ trợ. Dù sao hắn cũng bị giám sát suốt 24 giờ, vậy thà hắn ở chung với những người giám sát mình rồi cùng họ bảo vệ Cố Ngụy – một công đôi việc. 

Quyết định này không thể nào được thông qua theo trình tự chính thức, chẳng ai dám chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra, cũng không được ghi lại bằng văn bản. Nhưng cuối cùng, dưới sự kiên quyết của Trần Vũ, mọi người cũng đồng ý để hắn tham gia. 

Kể từ đó, Trần Vũ sống những ngày vừa gần vừa xa Cố Ngụy. Khi Cố Ngụy đi làm, hắn và các đặc vụ mặc thường phục giám sát từ căn cứ an toàn đối diện bệnh viện. Mỗi khi nhìn thấy Cố Ngụy trở về văn phòng trên màn hình giám sát, hắn sẽ vô thức lấy chiếc điện thoại gắn sim tạm thời ra. Vì thông thường, chỉ sau hai, ba phút Cố Ngụy nhìn vào điện thoại, hắn sẽ nhận được tin nhắn từ Cố Ngụy. 

Cố Ngụy không biết rằng người nhận tin nhắn chỉ cách anh một con phố. Một ngày trôi qua mà đội hình sự chưa tóm gọn được đám tội phạm, Trần Vũ lại có thêm một ngày được âm thầm ở bên cạnh anh theo cách này. Hắn nhìn từ xa, thấy Cố Ngụy đi làm rồi tan ca một mình, thấy anh ấy chạy đôn chạy đáo giữa các phòng bệnh và khoa khác nhau, dáng vẻ bận rộn ấy khiến hắn cảm thấy chua xót lại ngọt ngào. 

Họ đã kiên trì suốt một tháng. Đội hình sự lần lượt bắt được một số nghi phạm, nhưng mối đe dọa vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn. Không những thế, lại có thêm nhiều người bị tội phạm tiêm kim nhiễm HIV trong đội phòng chống ma túy, khiến danh sách người phải điều trị ngày càng dài thêm. 

So với họ, tình hình của Trần Vũ an toàn hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không ngừng lo lắng. 

Có rất nhiều tiền bối từng nói với hắn, nếu sợ chết thì không làm cảnh sát phòng chống ma túy được.

Trước đây Trần Vũ chưa bao giờ sợ, hắn từng nghĩ một mình hắn có thể chống lại cả thế giới. 

Trước đây hắn thật sự chẳng sợ gì, nhưng bây giờ, có một người khiến hắn trở nên yếu đuối và bất lực. Hắn nhận ra mình đang bị một nỗi sợ hãi bủa vây. Trần Vũ sợ rằng nếu một ngày nào đó hắn không còn trên đời này, sẽ chẳng còn ai hết lòng bảo vệ báu vật của hắn nữa. 

Tbc

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip