Chap 9
Chap 9:
Mưa ! Tiếng mưa cứ xối xả ngoài trời. Phương tỉnh dậy. Đầu cô quay như chong chóng. Phương cảm thấy cơ thể như sống dậy sau một đêm dài. Ấm ! Người cô như được sưởi ấm bởi một vật thể vô định nào đó mà cô chưa xác định được. Phương từ từ mở mắt ra... Anh đang nằm cạnh cô! Ngay lúc này. Phương chợt thấy tim mình ấm lên. Phương hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Trời đang mưa!
Phương nhấc tay anh ra khỏi eo mình. Cô toan đứng dậy thì anh kéo tay cô lại. Long đã dậy từ bao giờ. Phương nhìn anh. Và Long cũng nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau. Chẳng hiểu sao đối với cô bây giờ đôi mắt anh không còn lạnh lùng như thường ngày nữa. Nếu bắt cô nhìn sâu vào mắt anh và tìm một chút cảm xúc bé nhỏ nào đó anh đang dành riêng cho cô thì đó sẽ là sự ấm áp.
- Từ giờ đừng đi với tên đó nữa - Anh lên tiếng.
- Gì cơ ? - Cô mở to hai mắt.
- Đừng đi với Thiên Minh nữa ! - Anh nhắc lại. Rành rọt từng chữ một.
- không phải mà....- Phương chưa kịp nói xong thì anh đã đi vào Phòng vệ sinh. Cô thở dài thườn thượt. Chẳng bao giờ anh chịu nghe cô nói hết cả.
Hôm nay là ngày chủ nhật. Long nghỉ làm. Anh ngồi vắt chân xem tivi trong phòng khách. Phương ở trong bếp làm đồ ăn sáng.
Mùi thơm của thức ăn kéo anh đến phòng bếp. Phương đang nấu ăn. Dáng cô bé nhỏ khiến anh cảm thấy chỉ muốn ôm trọn cái con người ấy vào lòng. Ở bên cô, anh luôn có một cảm giác êm đềm lạ lùng. Cô không phải người quyến rũ và Kiêu hãnh như Hoàng Anh nhưng cô dịu dàng và thi thoảng lại hơi cứng đầu. Mẹ anh nói đúng. Cô sẽ là một người vợ tốt. Còn Hoàng Anh, dù là người ở bên anh lâu hơn nhưng vẫn mãi sẽ chỉ là một người tình, mãi vẫn sẽ chỉ là nơi người đàn ông đặt chân tới tìm chút thú vui chứ không bao giờ tìm sự yên bình.
Anh tiến đến gần Phương, vòng tay qua eo cô làm cô giật bắn mình.
- Anh làm gì thế ? - Phương tá hoả. Tim phương đập loạn lên. Cô sợ anh sẽ nhìn thấy sự bối rối trong mắt mình.
- Yên nào ! Sao lúc nào cô cũng thích nhúc nhích thế ! - Anh vẫn đang tận hưởng cái sự bình yên nhỏ bé nơi cô.
- Có ăn không ? Ăn thì buông ra đi - Đồ ăn cũng vừa xong. Cô nhanh chóng tháo tay anh ra để mang đồ ăn ra bàn.
Anh không nói gì. Kéo ghế ngồi xuống bàn chờ cô mang đồ ăn ra. Long cứ ngồi nhìn cô. Anh thấy thích cảm giác lúc này.
- Ăn đi nhìn gì ? - cô nhìn anh. Lườm một cái.
- Thích nhìn được không ? - Anh cũng lườm lại cô - hay lại chỉ cho mỗi Thiên Minh nhìn ?
- Này ! Anh đừng vô lí thế nhớ ! - Cô vừa nói đến đây thì anh có điện thoại. Là Hoàng Anh. Phương đang thầm cầu mong anh không nghe điện thoại.
Long nghe máy. Có lẽ là Hoàng Anh gọi anh đi ăn nhưng anh từ chối. Phương cười thầm. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. 15 cuộc gọi nhỡ của Phương từ tối qua. Long lại tiếp tục nhìn cô.
- Vô lí gì ?
- Hôm qua xe tôi hết xăng. Gọi cho anh không được nên tôi mới nhờ anh ấy lai về. Chúng tôi chẳng có gì cả ! - Phương giải thích.
- Ờ ! Xin lỗi - Anh vừa xin lỗi Phương. Liệu cô có nghe nhầm không.
- Hả ? - phương cố hỏi lại một lần nữa.
- Tôi nói một lần thôi không nói lần thứ hai đâu. Mà từ giờ cô đừng đi làm nữa! Ở nhà thôi! Từ giờ tôi sẽ ăn ở nhà. Liệu mà ở nhà nấu nướng !- Anh nói.
- Nhưng ....- Phương nhìn anh.
- Nhưng nhị gì ! Nói không nghe à ? - Long trợn mắt. Anh không thích người khác cãi lại mình.
Phương gật đầu. Còn nhớ khi về nhà chồng, cha cô đã dặn khi bề nhà chồng rồi thì phải nghe lời chồng. Tuyệt đối không được cãi lại. Cô vốn không sợ anh mà chỉ là đang làm theo lời cha.
Hai người đang ăn thì Hoàng anh tới.
- Em đến đây làm gì - Long nhìn hoàng anh nhíu mày.
- Đến tìm anh đi chơi ! Nhớ anh không chịu đc - Phương khoác tay anh. Chu môi lên.
- Em về đi anh không đi đâu .- Long nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Phương. Phương vẫn đang cúi mặt dọn dẹp.
- Sao vậy ? Anh ngại cô ta sao ? - Hoàng anh nhìn Phương nhếch mép lên.
Lần nào cũng vậy, cô và anh chỉ bình yên được một lúc thì hoàng anh lại xuất hiện. Phương cảm thấy khó chịu vô cùng.
- Em về đi ! - long rút tay ra khỏi tay hoàng anh rồi nhìn cô khó chịu.
Hoàng anh vùng vằng bỏ về luôn, chưa bao giờ anh làm vậy với hoàng anh. Anh tiến lại chỗ phương :
- Chuẩn bị đồ đi ! - Anh nói
- chuẩn bị đi đâu ? - Cô tròn mắt nhìn anh.
- về nhà tôi ! Ba mẹ nói tôi đưa cô về đó chơi !
Phương gật đầu. Anh cũng chẳng nói gì thêm ra ghế ngồi đợi cô.Phương thay đồ xong xuôi thì cả hai cùng đi tới khu mua sắm trước. Anh nói muốn mua ít đồ cho ba mẹ anh. Phương cũng muốn về qua nhà cô nữa. Nhưng cô chẳng dám nói với anh. Thôi thì để khi nào cô sẽ về đó một mình.
Anh để cô ngồi trong quán cafe đối diện khu mua sắm một mình rồi đi mua đồ. Phương ngồi lướt qua trang báo chờ anh. Thật không may cho cô. Ở đó cô gặp Hoàng anh cũng mấy cô gái ở công ty anh. Họ cố tình ngồi gần cô rồi bệ xấu cô bằng những từ ngữ chẳng mấy lọt tai. Anh mua đồ xong trở lại quán cafe thì chứng kiến được cảnh Hoàng Anh đang Ngồi nói xấu cô một cách trơ trẽn. Còn phương, phương chỉ im lặng. Anh nhìn người ta nói cô chỉ là loại vợ hờ, loại ăn bám lấy anh. Anh không biết giờ cô đang nghĩ gì nhưng anh không hề thích như vậy. Sao cô lại có thể ngồi yên như vậy cơ chứ.
Anh tiến lại phía cô. Đặt tờ 500k lên bàn rồi kéo cô đi.
Hoàng anh ngồi đó thì vô cùng tức giận. Thì ra anh từ chối đi với hoàng anh là để đi với cô. Ả nghiến răng ken két nhìn về phía cô căm tức. Có lẽ vì từ trước đến nay cho dù anh có lăng nhăng với ai thì ả vẫn là người đc coi trọng nhất. Nay chỉ vì một con bé tầm thường mà từ chối ả.
Trên đường đi về nhà anh phương cứ thẫn thờ. Cô nhớ lại cái lúc ngồi ở quán cafe. Hoàng anh đã hùng hồn tuyên bố rằng anh là của riêng cô ấy. Long lấy cô chỉ vì do bố mẹ bắt buộc, nói rằng chỉ cần cô thất lễ với hoàng anh thì amh sẽ lập tức bỏ cô. Vậy thì Phương là gì trong cuộc sống của anh? Một cô vợ hờ sao ? Vậy thì tại sao anh lại phải chăm sóc rồi quan tâm cô như vậy. Rồi còn cả khó chịu khi cô đi với thiên Minh.
- Này ! Xuống đi ! - anh nói
- ơ...vâng ! - giờ phương mới nhận ra đã tới nhà anh rồi. Phương thẫn thờ bước xuống xe.
Anh biết tại sao cô cứ thẫn thờ như vậy. Nhưng anh không nói. Anh không thích người con gái của mình yếu đuối. Anh muốn cô phải tự mình vượt qua.
Về đến nhà, anh cùng cô vui vẻ trò chuyện cùng bố mẹ anh. Bố mẹ anh có vẻ rất cưng cô con dâu này.
- Này ! Hai đưa không mau chóng có em bé đi ! Hai ông bà này sắp chết rồi! Không định cho chúng tôi bế cháu à ? - mẹ anh cười nhìn cô.
- Dạ...- phương Ngại ngùng.
- Mẹ các con nói đúng đó ! - bố anh cúng hùa theo.
- Ba mẹ không phải giục. Chẳng mấy mà ba mẹ có cháu bế. Chỉ sợ ba mẹ không bế nổi. - Anh cười .
Phương trợn tròn mắt nhìn anh rồi bị anh nguýt cho một cái thật dài. Cô chỉ biết ngậm ngùi mím môi.
Anh và cô ở lại nhà anh đến tối muộn mới về. Phương vừa lên xe đã lăn ra ngủ ngon lành. Về đến nhà anh gọi thế nào cô cùng không dậy. Mất công anh phải bế cô lên. Long nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Anh chưa kịp bỏ tay ra thì phương xoay người làm anh mất đà ngã xuống. Anh chỉ còn cách cô một khoảng nhỏ bé. Long lặng nhìn cô. Đôi hàng mi dài và công vút tự nhiên chứ không giống như Hoàng Anh. Mũi thon, cao. Đôi môi hồng nhẹ nhàng. Và cô sở hữu một hương thơm dìu dịu. Cô và hoàng anh khác nhau quá nhiều. Anh còn nhớ khi ở bên Hoàng Anh, anh rất ghét mùi nước hoa của cô. Nó quá hắc. Còn với Cô, anh hình như đã yêu mất cái hương thơm này rồi.
Long nhẹ nhàng đặt môi mình xuống môi cô. Nụ hôn không mãnh liệt, không chiếm hữu mà chỉ nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng thôi. Và có lẽ nụ hôn ấy đủ để minh chứng rằng trong tim anh, có lẽ cô đã dành được một chỗ đứng quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip