Phần 4
Bước ra khỏi phòng sau khi đã hoàn tất xong đống bài tập cho ngày mai, Thiên Trúc xuống nhà chuẩn bị cho bữa tối. Hôm nay là ngày giỗ mẹ Thiên Trúc lẽ ra với vị trí của ba cô bây giờ một bữa rượu để thiết đã mọi người là chuyện thường nhưng căn nhà này chưa bao giờ có bữa tiệc như vậy, trong nhà ngoài cô ra chỉ có ông quản gia và bà Hai là nhớ đến ngày này thôi. Năm nay cũng vậy khi Thiên Trúc đi học về đã thấy bà làm một cỗ bày lên bàn thờ, ngồi xuống ghế Thiên Trúc bắt đầu ăn cơm. Lại thêm một ngày giỗ mẹ ko có ba bên cạnh, hình như nhà cửa càng cao thì lòng con người càng thấp thì phải, Thiên Trúc cười khuẩy cho điều nghịch lí đó. Trong nhà lúc này ko phải là ít người nhưng sao Thiên Trúc cảm thấy trống trải thế nào ấy và Thiên Trúc cảm giác ko có mặt Gia Lâm ở đây hình như làm cho căn nhà đã vắng vẻ lại càng thêm cô quạnh, cô cố nuốt thức ăn với sự ngán ngẩm, chán chường, sao lúc này cô bỗng thấy nhớ Gia Lâm quá, nhớ quá đi mất giá như Gia Lâm có mặt ở đây lúc này thì hay quá chỉ cần nhìn Gia Lâm thôi cô cũng thấy sự cô đơn giảm đi một nửa rồ. Cô thở dài nhìn khắp ngôi nhà một lượt nếu biết như thế này thì lúc sáng cô để cho Phương Danh đến đây rồi.
-Thưa cô chủ tôi có việc muốn nói.- Tiếng nói của Nhật xóa tan sự im lặng.
-Anh nói đi.
-Gia Lâm mới về hồi chiều cậu ấy nhờ tôi nói với cô chủ thế mà tôi quên mất.
-Vậy anh ấy đâu sao ko xuống đây?.- Thiên Trúc vội hỏi lại sau khi nghe Nhật trình bày.
-Dạ ở trên phòng ạ.
-Sao anh ko nói sớm- Thiên Trúc đứng dậy rồi đi lên cầu thang cới vẻ khẩn trương, gương mặt cô tươi tỉnh lân rõ rệt, sự thay đổi đó làm cho mọi người ngạc nhiên họ nhìn nhau rồi lại nhìn theo Thiên Trúc. Thiên Trúc bước nhanh lên câu thang, cô sắp đc gặp Gia Lâm rồi, sắp nhìn tấy gương mặt lạnh lùng với cặp kính đen, dáng người wen thuộc và biết đâu cô sẽ có những giây phút vui vẻ như tối wa thì sao, Thiên Trúc lúc này đang tràn ngập niềm vui. Đứng trước của phòng Gia Lâm Thiên Trúc giơ tay định gõ cửa nhưng cô bỗng ngập ngừng từ từ hạ tay xuống. Thiên Trúc tự nhủ: 'Mình làm thế này có vô duyên ko nhỉ? Nếu anh ấy hỏi mình biết trả lời sao đây...Thôi kệ thà mang tiếng vô duyên còn hơn ở trong tình trạng này, tùy cơ ứng biến vậy". "Cốc...Cốc...Cốc" tiếng gõ cửa làm Gia Lâm giật mình, ngoái cổ cề phía cánh của Gia Lâm lên tiếng:
-Cửa ko khóa vào đi.
Cánh của mở ra, Thiên Trúc bước vào.
-Làm gì mà ngồi thẩn thơ ở ngoài đó vậy hả đồ...thất hứa.
-Là cô chủ sao?- Gia Lâm nhìn Thiên Trúc- Mà cô chủ gọi tôi là gì?-Gia Lâm nhíu mày hỏi lại.
-Tôi nói anh là đồ thất hứa.
-Tại sao lại gôi tôi như thế, tôi đâu có thất hứa với ai.
-Vậy sao? Thế đêm qua ai hứa sẽ ko dời tôi nửa bước mà sáng dậy thì biến đi đâu mất tieu.
-À...-Gia Lâm nhớ lại- Xin lỗi cô chủ tôi có việc.
Thiên Trúc bước ra ban công gần chỗ Gia Lâm rồi ngồi xuống.
-Trời! Anh xấu nha ngồi nhậu một mình mà ko chịu kêu bạn bè coi chừng chết vì ăn độc đó- Thiên Trúc la lên khi nhìn thấy mấy lon bia vất lăn lóc trước mặt Gia Lâm.
-Có ai đâu mà kêu- Gia Lâm phản kháng
-Có tôi nè- Thiên Trúc hất mặt lấy tay chỉ vào mình.
Vẻ mặt Thiên Trúc khiến Gia Lâm bật cười, ko biết tự lúc nào Gia Lâm ko còn muốn cố giữ vẻ lạnh lùng khi ở bên cạnh Thiên Trúc nữa, Gia Lâm muốn mình trở về trước đây là Gia Lâm vui vẻ. Nhìn thấy Gia Lâm cười Thiên Trúc cũng cười theo.
-Cô chủ gặp tôi có chuyện gì ko?
-Tôi biết anh đang nhậu nên lên bắt quả tang ...Nói đùa vậy thôi tôi đang buồn nên muốn tìm người nói chuyện.
-Sao cô chủ lại chọn tôi vậy? Cô Phương Danh đâu?- Gia Lâm thắc mắc
-Sao anh hỏi nhiều vậy? nếu ko muốn nói chuyên với tôi thì thôi- Thiên Trúc ra giọng giận dỗi rồi đứng lên. Nhưng Gia Lâm đã nhanh tay nắm lấy tay Thiên Trúc rồi nói:
-Tôi có nói ko muốn đâu. Cô chủ uống đi- Gia Lâm khui một lon bia rồi đưa cho Thiên Trúc. Đón lấy lon bia hiên Trúc đưa lên miệng uống.
-Có chuyện gì mà anh ngồi uống một mình vậy?- Thiên Trúc hỏi
-Chẳng phải cô chủ nói có chuyện buồn sao lại hỏi ngược tôi vậy?
-Nhưng nhìn anh cũng có vẻ có chuyện buồn mà.
Gia Lâm ko nói nữa nhìn về phía trước rồi đưa lon bia lên uống. Thấy vậy Thiên Trúc liền đề nghị:
-Hay là bây giờ tôi sẽ kể chuyện của tôi trước sau đó anh sẽ kể chuyện của anh như vậy là công bằng. OK
Quay wa nhìn Thiên Trúc, Gia Lâm gật đầu "Vậy cô chủ nói đi". Uống một ngụm bia, Thiên Trúc thở dài rồi bắt đầu câu chuyên của mình.
Trên bầu trời lúc này u ám quá, những đám may đang dần nuốt chửng những vì sao .Không gian tĩnh lặng, gió thổi nhẹ,chỉ có hai người giữa quang cảnh thế này thật lí tưởng để có thể trút bầu tâm sự.
-Anh biết ko hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi...Mẹ tôi đã qua đời khi tôi tròn 5 tuổi. Từ nhỏ tôi đã rất sợ sấm sét rồi mỗi lần mưa to là tôi lại chui vào phòng ba mẹ cho bớt sợ.Ngày tôi còn nhỏ gia đình tôi hạnh phúc lắm khi đó ba chưa có sự nghiệp nên ba thường ở nhà với tôi và mẹ- Thiên Trúc thở dài rồi lại tiếp tục- Nhưng từ khi công việc kinh doanh bắt đầu phát triển, tiền lời từ kinh doanh càng nhiều, ba tôi bắt đầu xây ngôi nhà này – Thiên Trúc nhìn quanh ngôi nhà- Khi nó vừa đc xây xong tôi thích lắm vì nó rất đẹp và tôi cũng có căn phòng cho riêng mình nhưng...-Thiên Trúc dừng lại nhìn vào khoảng tối trước mặt, ánh mắt cô đang tìm về những ngày xa xăm. mắt cô đã ngấn lệ, cố hít thật sâu để kìm nén ko cho nước mắt rơi cô tiếp tục kể.
-Căn nhà cang to bao nhiêu, càng rộng bao nhiêu đồng nghĩa với việc ba tôi càng vắng nhà nhiều hơn, bữa cơm tuy có nhiều thức ăn ngon, có người hầu kẻ hạ nhưng chỉ có mẹ và tôi mà thôi. Tôi ghét những bữa ăn như vậy kinh khủng...Cho đến một ngày mẹ tôi đổ bệnh những tưởng ba sẽ ở nhà chăm sóc nhưng ông lại càng vắng nhà hơn cho đến khi mẹ tôi qua đời ông cũng ko có bên cạnh bà. Ngày bà mất chỉ có tôi, ông quản gia, bà Hai và một số người khác, hôm đó bệnh của mẹ trở nặng nên phải gọi bác sĩ đến nhà ngoài trời mưa rất to, lúc đó tôi còn quá nhỏ để biết chuyện gì đang xảy ra, nằm trong phòng tôi cứ co rúm người lại khi trời có sấm sét nên tôi chạy qua phòng mẹ ngủ nhưng chưa kịp vào phòng thì ông quản gia ngăn ko cho tôi vào, tôi cố hỏi nhưng ông ko nói cho tôi biết lí do, Bà Hai biết tôi sợ nên cứ ôm lấy tôi khi có sét ...- Thiên Trúc cố kìm nén - Một lúc sau bắá sĩ bước ra, ông nhìn mọi người lắc đầu rồi cúi xuống, tôi vùng chạy khỏi vòng tay ông quản gia. Đi vào phòng tôi thấy mẹ đang nằm trên giường đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, từ khóe miệng mẹ một dòng máu vẫn đang chảy- Nước mắt Thiên Trúc bắt đầu rơi, cô tiếp tục nói - Lúc này tôi linh cảm đc điều gì ko tốt... đã xảy ra với mẹ nên tôi cố lay mẹ..hức...hức... nhưng mẹ ko động đậy gì cả, ko mở mắt hay mỉm cười với tôi...hức hức... Bà Hai ôm lấy tôi bế tôi ra ngoài rồi đóng của phòng ko cho tôi vào trong,đứng ờ ngoài tôi chỉ biết khóc và gọi mẹ mà thôi-Thiên Trúc òa khóc lớn, Gia Lâm liền xoay người ôm lấy Thiên Trúc để cô khóc trên vai mình, Thiên Trúc ôm chặt lấy Gia Lâm khóc to hơn, vai cô runh lên theo những tiếng nấc
-TÔI GHÉT BA TẠI SAO NGÀY ĐÓ BA KO Ở NHÀ MÀ LẠI ĐI NHƯ VẬY, TÔI GHẾT CÁI CÔNG VIỆC QUÁI QUỶ ĐÓ.-Thiên Trúc hét lên trong nước mắt.
Buông Gia Lâm ra, trở lại vị trí cũ cô lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt mình.
-Vật ông chủ có về dự tang bà chủ ko?- Gia Lâm hỏi
-Có ba tôi có về, ngày chôn mẹ ông đã ôm tôi và khóc rất nhiều, kể từ hôm đó ba thường xuyên về nhà với tôi hơn, có lẽ ông muốn bù đắp lại cho tôi nhưng chỉ đc một thời gian thôi... Khi tôi lên cấp 2 công ty gặp vấn đề nên ông lao vào làm việc và lại thường xuyên vắng nhà, ông ngủ lại tại công ty luôn để tiện làm việc, tôi lại bị bỏ mặc trong ngôi nhà to lớn nhưng luôn thiếu vắng tình cảm này.
-Và cô chủ bắt đầu ăn chơi rừ năm cấp 2 sao?
-Anh nghĩ tôi tệ vậy à, nói cho anh biết tôi luôn đứng trong top học sinh giỏi toàn trường ở cả cấp 1 và 2 đấy... Lên cấp 3 tôi mới lao vào ăn chơi, bỏ bê việc học tôi muốn gây sự chú ý từ ba và tôi đã thành công ba đã chú ý đến tôi hơn nhưng thay vì ở bên cạnh tôi thì ông lại lớn tiếng quát nạt, thuê vệ sĩ cho tôi rồi lại bỏ đi; tệ hơn là bây giờ sau khi đi công tác xa về ông ko thèm về nhà mà ngủ lại tại khách sạn, lâu lâu ông chỉ về nhà cho có lệ. Tôi ko biết với ông căn nhà này là gì nữa?- Thiên Trúc nói với giọng chua chát
-Nòi như vậy việc cô chủ ăn chơi chỉ để ông chủ chú ý chứ cô chủ ko hề muốn sao? Mọi việc đều nằm trong vòng kiểm soát của cô chủ?- Gia Lâm thắc mắc.
-Tất nhiên rồi chứ anh tưởng tôi thích ăn chơi sa đọa lắm sao. Tôi đã đầu tư khá nhiều cho việc này, từ việc wen Thúy và bon bạn cho để tụi nó dẫn tôi vào thế giới ăn chơi cho đến việc làm wen tiếng nhạc, những loại rượu , học nhảy để có tiếng tăm trong giới ăn chơi như bây giờ.- Thiên Trúc đưa lon bia lên miệng uống.
Gia Lâm nhìn Thiên Trúc, suy nghĩ về những gì Thên Trúc rồi lên tiếng:
-Tôi ko ngờ cô lại bản lĩnh như thế chỉ vì muốn ông chủ chú ý mà dám đánh cược lớn như vậy.
-Chắc anh nghĩ tôi là một tiểu thư ăn chơi, chỉ chú tâm đến những cuộc vui thâu đem, là một đứa " phá gia chi tử" chứ gì?- Thiên Trúc vừa cười vừa nói
-Đúng à tôi có nghĩ như vậy...Nhưng tôi có điều này muốn nói với cô chủ...
-Anh nói đi.
-Tôi sợ rằng trong vụ cà cược này cô chủ sẽ ko bao giờ thắng nếu cứ tiếp tục cách cô chủ đả làm trong 3 năm wa...Cô chủ nói chỉ lo công việc mà bỏ bê cô chủ tôi ko nghĩ thế trên đời này chẳng có cha mẹ nào ko thương con, nếu có thì số đó cũng rất ít...Nếu ko wan tâm đến cô chủ thì ông đã tái giá lâu rồi chư ko ở vậy nuôi con đâu, một người có điều kiện như ông chủ thì thiếu gì phụ nữ muốn đc se duyên...Tôi tin rằng ông ấy luôn yêu thương, để mắt đến cô chủ chỉ có điều ông ko nói ra hoặc có thể là ông ko biết cách thể hiện thôi vì ông là đàn ông... Mà lẽ thường đàn ông lai hay giấu tình cảm trong lòng chứ ko bộc lộ như đàn bà đâu- Gia Lâm liếc sang nhìn Thiên Trúc ra vẻ triết lí rồi nói tiếp- Còn việc ông chủ ko về nhà...cô chủ thử nghĩ xem sau một ngày làm việc mệt mỏi thì chắc hẳn ông muốn có những giây phút thư giãn bên gia đình, đc vợ chăm sóc, đc bên cạnh con cái nhưng khi về nhà ko có bàn tay vợ mà ông lại phải đau đầu với những gì cô chủ gây ra điều đó làm ông sợ về nhà, còn cô chủ lo đi thâu đêm đến sáng mới về khiến ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và có lẽ chính ông cũng sợ nỗi cô đơn như cô chủ đã từng sợ vậy. Hơn nữa mỗi khi nói chuyên cô chủ lại nổi giận mở miệng là muốn ông chủ đi cho nên ông nghĩ cô thật sự ko muốn thấy mặt ông.
Thiên Trúc im lặng lắng nghe rồi phân tích những lời Gia Lâm nói, sự thật có giống như lời Gia Lâm nói ko. Thấy Thiên Trúc im lặng, Gia Lâm lại tiếp tục:
-Do đó tôi nghĩ rằng nếu cô chủ muốn ông chủ về nhà thường xuyên thì cô hãy cho ông thấy rằng ngôi nhà này là một nơi ông có thể nghỉ ngơi, thư giãn khi mệt mỏi; là nơi tiếp thêm cho ông sức mạnh để làm việc.
Gia Lâm ko nói nữa để Thiên Trúc ngồi đó suy nghĩ, , way đầu nhìn sang Gia Lâm với một nụ cười nhẹ trên môi, Gia Lâm có những suy nghĩ thật chín chắn điều đó làm cô yêu Gia Lâm hơn, nhìn gương mặt Gia Lâm lúc này thật đẹp:
-Anh hay thật, những gì tôi vất vả sau bao năm để rồi hôm nay phải nghe từ anh nói nó là phương pháp sai lầm.
-Sự thật luôn mất lòng cô chủ ạ- Nói rồi Gia Lâm giơ lon bia ra ý muốn cụng li, hiểu điều đó Thiên Trúc cũng hưởng ứng, cả hai đưa lon bia lên miệng uống, uống xong họ nhìn nhau mỉm cười. Trên bầu trời tối đen lúc này một nữa trong những ngôi sao đc thoát khọi sự bao vây của những đám mây, còn nửa còn lại cũng đang chờ được giải thoát, gió vẫn thổi, ko gian vẩn yên ắng. Dặt lon bia xuống, THIÊN Trúc nhìn wa Gia Lâm với con mắt lém lỉnh:
-Này tôi đã kể chuyên của tôi rồi dó bây giờ đến lượt anh. – Thiên Trúc hất hàm.
-Tọi ak?. Kể chuyện gì?- Gia Lâm chối quanh.
-Đừng có làm ngơ nghe chưa. Anh mau kể đí, là người phải có chữ tín chứ.- Thiên Trúc hăm dọa với con mắt hình viên dan
Gia Lâm đưa tay lên gãi đầu, gãi tay Thiên Trúc thấy bộ dạng đó liến bật cười. Biết là ko thể tránh đc nữa nên Gia Lâm đặt lon bia xuống bắt đầu:
-Ko biết có phải thượng đế sắp đặt hay ko nhưng thật trùng hợp hôm nay cũng là ngày giỗ của ba tôi. Ba tôi mất được 3 năm rồi, khi tôi 15t.
-Cái gì? Ba anh mất rồi sao? Đó là lí do khiến anh buồn sao...Dù gì cũng chỉ mới 3 năm thôi mà...Mẹ tôi mất hơn chục năm mà tôi vẫn còn bị như vầy nè, cùng cảnh ngộ mà tôi hiểu.- Thiên Trúc ngạc nhiên rồi ra giọng an ủi, Gia Lâm cười buồn rồi nói tiếp:
- Nếu ba tôi chết vì bệnh tật như bà chủ thì chẳng có gì để mà buồn nhưng đằng nay...tôi chính là người gây ra cái chết cho ba.
-Sao cơ? Ông ấy đã làm gì để mà anh phải ra tay giết hại vậy?- Thiên Trúc nhíu mày ngạc nhiên
-Gía như ông ta là một người cha hung dữ, vũ phu, bỏ mặc mẹ con tôi thì tôi đã ko thế này...Ba tôi là một người cha tốt,ông chưa bao giờ lớn tiếng hay quát nạt mẹ con tôi, ông là người khiến tôi tự hào, là người nâng tôi dậy khi tôi vấp ngã hay kiệt sức, ông cho tôi thấy cuộc sống này thật đẹp- Cầm lấy lon bia đưa lên miệng uống, Gia Lâm thở dài, Thiên Trúc vội thúc giục khi đang nhai miếng snack.
-Anh kể tiếp đi sao ba anh lại chết.
Đôi mắt Gia Lâm trầm tư hơn, ngước mắt lên trời Gia Lâm nói tiếp:
-Đêm trước khi ba mất, tôi đi dự tiệc sinh nhật của Trang Anh, chúng tôi ăn uống rất vui vẻ, thất đã trễ nên mọi người bảo về nhưng tôi ko chịu vẫn muốn tiếp tục cho nên khi đứng lên thì đã 3h sáng rồi., tôi đã ngủ lại nhà Trang Anh cho. Tôi hay đi chơi tối nhưng đó là lần đầu tôi đi wa đem và ko ngủ ở nhà. Đến lúc tôi lái xe về thì trời cũng về chiều rôi, lúc đó chú Phát và con gái lại chơi, vừa thấy tôi về ba đã mắng tôi té tát, tôi như bị tát 1 gáo nước lạnh vậy. Tôi ko hề biết ba đang gặp trục trặc trong công việc công them việc lo lắng cho tôi nên mới lớn tiếng như vậy còn tôi với đầu óc của một đứa mới dậy thì nên nghĩ rằng ba muốn làm tôi xấu hổ trước mặt mọi người nên tôi lại lái xe bỏ đi. Tôi đâu có ngờ đó là lần cuối cùng ông mắng tôi, tối hôm đó ba tôi đi tìm tôi trời hôm ấy cũng mưa to lắm, ba tôi đang lái xe thì bị tông xe, giá như tên khốn đó đưa ba tôi đi bệnh viện thì ông đâu có làm sao đằng này hắn bỏ chạy để mặc ba tôi nằm đó và ba đã chết trong bệnh viện- Gia Lâm ngừng lại lấy tay bóp thái dương, Thiên Trúc đặt tay lên vai Gia Lâm thông cảm.
-Ba tôi mất tuy ko ai nói gì đến tôi nhưng tôi ko thể tha thứ cho chính mình đc và điều tôi có thể làm là cố gắng thực hiện lời ba nói trước khi ra đi là hãy chăm sóc mẹ, hai em và hãy cứng cỏi, trưởng thành hơn. Sau khi chôn ba tôi theo chú Pháp học và trở thành vệ sĩ.
-Tại sao anh ko chon một nghề nào khác?
-Vì nghề vệ sĩ giúp tôi có thể thực hiện những gì ba dặn một cách tốt hơn.
- Ý anh là anh trưởng thành hơn bằng khuôn mặt hình sự kia sao. Vậy tại sao anh lại luôn đeo mắt kính vậy?Chắc nó làm anh cứng rắn hơn à?
-Đúng vậy, mọi người nói tôi có đôi mắt giống ba đó là thứ ngăn tôi ko thể cứng cỏi , trưởng thành đc.
Thiên Trúc way wa nhìn Gia Lâm rồi cười, cô suýt bị ăn dưa bở cứ nghĩ Gia Lâm đã già trước tuổi rôi may sao cái suy nghĩ non nớt kia vẫn còn chứng tỏ đc Gia Lâm vẫn còn con nít lắm:
-Suy nghĩ của anh nghe thật buồn cười, anh nghĩ rằng những việc đó sẽ giúp anh sao?...Anh ngốc quá ba anh muốn anh trưởng thành là trưởng thành trong suy nghĩ, trong việc làm kìa chứ ko phải ở cái vẻ bên ngoài đâu. Vậy là bao năm wa anh cũng sai lầm giống tôi rồi. Vậy là huề chẳng ai hơn ai cả.
-Cô chủ nói tôi sai sao?- Gia Lâm hỏi lại.
-Chứ sao! Tôi mà là ba anh thì tôi ko những mắng anh một trận mà còn đánh anh vì cái suy nghĩ ngu muội của anh. Tôi cứ nghĩ anh sâu sắc lắm chứ ko ngờ...- Thiên Trúc lắc đầu- Tại sao anh cứ sống trong mặc cảm tội lỗi, anh làm như vậy ko chỉ có mình anh cảm thấy khó chịu mà người khác cũng vậy.
-Tôi nghe nói anh ngày xưa rất vui vẻ, luôn cười nói- Thiên Trúc đứng dậy bước ra lan can, xoay người về phía Gia Lâm hai tay nắm lấy lan can cô nói tiếp- Ba anh chắc chắn sẽ ko muốn anh vì ông mà trở nên như thế này, do đó hãy vui vẻ lên, đừng giữ bộ lạnh ko biết cười kia.- Thiên Trúc nhìn thẳng vào Gia Lâm, ánh mắt chân thành của cô làm cho Gia Lâm cũng muốn xiêu lòng. Một cơn gió thổi nhẹ qua khiến cho mái tóc thẳng mượt của Thiên Trúc tung bay, hình ảnh đó làm lòng Gia Lâm xao xuyến, dang lên một cảm xúa khó tả. Trong đem tối, Thiên Trúc như tỏa sáng, từng bộ phận của cô đều tỏa lên 1 ánh sáng dịu, Gia Lâm ngồi đó ngắm Thiên Trúc, Thiên Trực lúc này thật dịu dàng, cô thật sự rất đẹp, đẹp lắm.
Bước tới rồi ngồi xuống trước mặt Gia Lâm, vẫn đôi mắt đó cô nói:
-Cả tôi với anh đều mắc phải những sai lầm chất người vậy tại sao chúng ta ko cùng nhau khắc phục nó. Hãy way lại là con người thật trong chính chúng ta như thế biết đâu lại tốt hơn. Anh có đồng ý ko?- Thiên Trúc nghiêng đầu đề nghị
-Gia Lâm gật đầu đôi mắt vẫn ko rời gươn mặt Thiên Trúc. Đôi mắt Thiên Trúc sáng lên:
-Như vậy là anh đồng ý rồi phải ko? Nếu vậy thì ngoắc tay làm tin đi- Thiên Trức đưa ngón tay út lên.
-Phải ngoắc tay tôi đã gật đầu đồng ý rồi mà.
-Ai mà tin đc anh biết đâu anh lại đổi ý thì sao, làm thế này cho chắc ăn, anh là đồ thất hứa mà. Ngoắc đi.
Gia Lâm nở nụ cười rồi cũng lấy tay út ngoắc với Thiên Trúc. Thiên Trúc khoái chí nói:
-Như vậy là anh đã hứa rồi đấy ko đc nuốt lời- Thiên Trúc lấy ngón trỏ chỉ vào mặt Gia Lâm.
-Tôi biết rồi- Gia Lâm gạt ngón tay Thiên Trúc đi.
-Gia Lâm này...Tôi có thể...- Ánh mắt lúc trước lại trở về, hai bàn tay cô đưa tước mặt Gia Lâm chạm vào gọng kiếng, theo phản xạ Gia Lâm lùi lại nhưng Thiên Trúc ko bỏ cuộc, cô vẫn tiến tới đôi mắt nhìn xoáy vào Gia Lâm cô nói:
-Tôi có thể là người giúp anh gỡ bỏ cái mắt kiếng này ko?
Đôi tay Thiên Trúc đã chạm vào gọng nhưng lần này Gia Lâm ko phản kháng, ngồi yên đó. Mắt kính đc bỏ ra, đôi mắt bao năm đc che dấu nay đã hiện ra, Thiên Trúc nhìn vào đôi mắt đó. Nó thât đẹp, đôi mắt sáng và hiến lành với hàng lông mi dài, đôi mắt ưa cười đùa chẳng có tí nghiêm nghị lại có vẻ rất nghịch ngợm nó khiến cho người đối diện cũng có cảm giác vui vẻ.
-Mọi người nói đúng anh có đôi mắt rất đẹp.- Thiên Trúc buột miệng nói
Gia Lâm cười, đôi mắt trở nên hiếu động : " Cám ơn" Gia Lâm nói. Thiên Trúc ngồi bệt xuống rồi giành lấy lon bia trên tay đưa lên miệng uống. Trên bâu trời những đám mây đã tan biến đi đâu hết để ở đó một bầu trời trong , quang đãng với trăng và sao, dưới ban công họ vẫn tiếp tục uống và trò chuyện.
Thiên Trúc thức dậy đi vào nhà tắm, hôm wa cô đã nói chuyên với Gia Lâm tới khuya mới về phòng đi ngủ, đem wa cô rất vui vì nhiều lí do. Vậy là từ hôm nay cô sẽ phãi thay đổi như lời hứa.Và cơ hội đã đến, bước xuống phòng ăn, cô thấy ba mình đang ở phòng khách, vừa thấy dáng cô ông liền đứng đây định đi. Nhưng Thiên Trúc lên tiếng :
-Ba đi đâu vậy?
-Ba về nhà có chút việc bây giờ ba đi đây.- Ông way lại trả lời
-Ba lại đinh về ngủ ở khách sạn chứ gì.
Ông Thiên Nhân chợt tái mặt khi nghe Thiên Trúc nói như vậy, ông ko ngờ việc ông ở khách sạn đã bị Thiên Trúc biết. Bước đến gần ba mình Thiên Trúc nói:
-Bà à! Ngôi nhà này là của ba mà sao bà ko về đây mà nghỉ ngơi. Ba đừng vào khách sạn nữa hãy về đây ở với con đi. Con cần có ba ở bên cạnh, ba đừng đi nữa ba nhé.- Cô nói với giọng dịu dàng.
Thiên Trúc bước tới ồm chằm lấy ba, ông Thiên Nhân ngạc nhiên trước những hành động của Thiên Trúc cùng thái độ của cô, đã lâu rồi Thiên Trúc ko ôm như thế này.
-Con sẽ ko đi chơi nữa và sẽ chăm học hơn, con sẽ ko làm ba buồn nữa. Bà về với con đi ba.- Thiên Trúc nài nỉ, giọng cô run lên có lẽ cô đang khóc.
Một dòng lệ rơi ra từ khóe mắt của người đan ông trung niên, một người có tiếng trên thương trường. Ông có mơ ko? Vậy là đứa con gái của ông ko hề ghét bỏ ông như ông nghĩ, ôm lấy thân hình bé nhỏ của Thiên Trúc ông nói:
-Đươc rồi ba sẽ về nhà... Ba xin lỗi vì lo làm ăn mà bỏ mặc con từ nay ba sẽ ko đi nữa ba sẽ ở bên cạnh con. Đc ko?- Giọng ông cũng run lên.
-Ba nói thât chứ- Thiên Trúc ko ôm nữa nói lớn. Ông Thiên Nhân gật đầu rồi lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mắt đứa con gái nhỏ bé của mình.
-Nếu vậy thì tối nay ba về ăn cơm với con đi.- Thiên Trúc khẩn khoản
-Được rồi tối nay ba sẽ về ăn com với con – Ông mỉm cười hiền từ.
-Ba hứa rồi nha, ngoắc tay làm tin đi- Thiên Trúc đưa ngón út ra. Ông Thiên Nhân xoa đầu Thiên Trúc rồi cũng làm theo lời con gái yêu quý.
Gia Lam đứng bên cạnh đó nhin hai cha con họ móc ngéo mà nhớ lại đem wa, cúi đầu xuống một nụ cười xuất hiên " Cô nàng này bắt đầu hành động rồi đây". Ông quản đứng nhìn hai cha con họ mỉm cười, từ trong bếp ba Hai khẽ lấy khăn lau nước mắt, mọi người ở đó đều cảm động trước những sự việc vừa xảy ra, có lẽ từ đây ngôi nhà này sẽ ko còn thiếu hơi ấm như trước nữa.
-Ba ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn với con luôn đi- Thiên Trúc nói rồi ko đợi ba mình trả lời cô kéo ông vaò bếp.
Buổi sáng hom nay thật đẹp với ánh nắng cha hòa khắp nơi, moi thứ dường như đều vui cho Thiên Trúc vậy. Thiên Trúc đi lên cầu thang khuôn mặt tươi như hoa, một cánh tay ai đó đập mạnh vào vai cô làm cô way lại:
-Cậu muốn tớ chết lắm hay sao mà làm như vậy?- Thiên Trúc đặt tay lên ngực thở gấp.
-Ai bảo tớ keu mãi mà câu ko nghe...Mà sao hôm nay cậu vui vẻ quá vậy? – Ánh mắt Phương Danh dò xét.
-Cậu có nhớ kế hoạch tớ nói với cậu trước kia ko?
-Kế hoạch giành lại ba của cậu phải ko?- Phương Danh nhìn Thiên Trúc.
-Ừ...Tớ sẽ bỏ nó ko làm nữa.
-Sao vậy chẳng phại trước kia cậu khăng khăng đòi làm mà sao lại...- Phương Danh ngạc nhiên.
-Vì có một người nói với tớ rằng kế hoạch đó có quá nhiều lỗ hổng và cơ hôi thành công rất thấp. Sau khi đã thảo lậu tớ quyết định sẽ bỏ kế hoạch đó đi.
-Ai mà cao tay dữ vậy?
-Bí mật...Mà này ruần tới tụi mình đc nghỉ đi chơi ko hả?
-Đi đâu?
-Đà Lạt . Hôm nay thứ 7 rồi ngày mai đi luôn?
-Sao vôi vậy? Mà đi với ai?
-Đi với nhóm bạn của Gia Lâm.
- Đi với bon họ sao? Vậy thì phải đi chứ.
-Sao cậu háo hức vậy. Tớ nghĩ cậu sẽ phải đắn đó chứ vì sắp thi rồi mà?
-Đi với họ ắt hẳn sẽ rất vui, đi xong học bài cũng đau có muộn. Thôi đi vào lớp - Phương
Danh kéo Thiên Trúc đi. Nở một nụ cười khó hiểu.
Tại một quán phở, Minh cầm dút một miếng vô mồm nhai rồi nói:
-Tụi bây mai đi Đà Lạt ko?
-Đi chứ. Mấy ngày nay len lớp tao buồn ngủ quá, đi đổi gió một chút.- Tú Linh hăm hở
-Mà sao lại đi vậy? Có chuyện gì sao?- Trang Anh hỏi
-Đi du lịch chơi thôi làm gì mà mày hỏi khó khăn thé...Chuyến đi này có cả Thiên Trúc đi nữa. Tao đã họi Thảo Quyên rồi, nàng đồng ý chỉ còn 3 người tụi bây thôi.
-Thiên Trúc đi thì Gia Lâm cũng đi phải ko?
-Tất nhiên rồi nó là vệ sĩ của cô ta mà.- Tú Linh trả lời chắc nịch
-Mày lại có kế hoạch gì phải ko Minh Câm?- Trang Anh hỏi với vẻ nghi ngờ
-Mày đúng là bạn tao, thông minh thật. Chuyên đi lần này chơi là phụ, Gia Lâm là mục tiêu chính. Thôi ăn nhanh lên rồi đến trường.
Tại nhà Thiên Trúc, bữa tối đã kết thúc, đã lau rồi mọi người trong nhà mới thấy một bữa ăn ấm cúng như vậy. Trong bữa ăn, Thiên Trúc kể mọi thứ cho ba mình nghe, trong họ cứ như xưa hề xảy ra chuyện gì vậy. Vặn tay nắm, Thiên Trúc bước vào phòng làm việc của ông Thiên Nhân, ông đang ngồi trên bàn làm việc chúi mắt vào màn hình vi tính, vừa thấy cô ông gỡ mắt kính xuống nhìn cô mỉm cười. Đặt li nước lên bàn, Thiên Trúc tiến lại sau lưng ôm cổ ông:
-Ba làm việc ít thôi phải có sức khỏe tốt để chăm sóc con chứ.
-Hôm nay ba vui lắm, cám ơn con nhiều lắm- Ông vỗ nhẹ tay Thiên Trúc.
-Công việc công ty lúc mày thế nào rồi ba?- Thiên Trúc chạy lại bên đống hồ sơ.
-Vẫn ổn con ạ, ba đang sắp sửa kí một hợp đồng wan trọng...nên chắc có lẽ ba phải...- Ông nhìn Thiên Trúc lấm lét.
-Ba lại đi nước ngoài chứ gì? Ba cứ đi đi nhớ là về với con khi nào xong việc nhé.- Thiên Trúc cười hiền
-Ba xim lỗi mới hứa với con mà bây giờ...
-Đâu phải lỗ của ba. Con ko trách ba đau tại con cũng có việc này muốn xin ba.
-Chuyện gì ? Con nói đi.
-Tuần tới trường cho nghỉ con muốn lên nghỉ ở Đà lạt mấy ngày. Ba cho phép con đi nhé.- Cô ôm ông làm nũng.
-Ừ con muốn đi thì cứ đi, lên đó xem tình hình trên đó sao rồi.
-Cám ơn ba. Chúc ba ngủ ngon- Cô hôn má ông rồi chạy đi.
Ông Thiên Nhân ngồi đó, nhìn theo Thiên Trúc rồi mỉm cười. Đưa tay nắm lấy tấm ảnh của vợ mình ông nhìn nó trìu mến rồi nói:
-Cám ơn em nhiều vợ yêu.
Thiên Trúc định vào phòng mình luôn nhưng cô chơt nhớ đến Gia Lâm, hôm nay cô vui quá suýt tí nữa thì quên người có công lớn với việc làm hôm nay của cô. Gõ cửa vài tiếng, cánh của mở ra, vừa thấy cô Gia Lâm mỉm cười chào đón, Gia Lâm ko còn đao mắt kính nữa:
-Cô chủ chưa ngủ sao? Gặp tôi có chuyên gì ko?
-Ko định mời tôi vô phòng sao.- Thiên Trúc liếc xéo.
-Chết tôi quên mất.
Bước vào phòng bây giờ cũng khá wen với cô, way lại nhìn Gia Lâm cô hỏi:
-Hôm nay ko có bia mời tôi sao?- Thiên Trúc cười tinh nghịch
-Tôi đau phải là bợm nhậu đâu mà lúc nào cũng bia với rượu.- Gia Lâm gãi đầu trả lời.
-Anh mà là bợm nhạu thì trước kia tôi đâu phải nhức óc nghĩ cách đối phó với anh- Cô chắp tay sau lưng cúi đầu xuống nhìn xéo lên Gia Lâm.
Ngội xuống cái ghế, Thiên Trúc nói tiếp:
-Hôm nay anh thấy tôi làm tốt ko?
-Tốt lắm tôi ko ngờ cô chủ lại thực hiện ngay như vậy.
-Tôi biết mà tôi đã làm rồi tới lượt anh đó, tôi thấy anh chẳng có gì thay đổi cả.
-Sao lại ko? Tôi ko đeo mắt kính khi tiếp chuyện cô chủ nè.
-Nhưng anh vẫn giử cái bản mặt đó.
-Trời cô chủ ko biết đó là quy định khi một vệ sĩ đang làm việc sao?
-Nói vậy là anh ko có cơ hội để thực hiện lời hứa chứ gì?- Thiên Trúc nghịch ngơm mấy thứ để trên bàn
-Gia Lâm gật đầu rồi cũng ngồi xuống giường đối diện với Thiên Trúc, Thiên Trúc bỗng way lại rồi nói:
-Vậy có cơ hội cho anh đây, ngày mai sau giờ học tôi sẽ cùng nhóm bạn của anh đi Đà Lạt anh hãy lấy đó làm cơ hội thực hiện lời hứa nhé.- Thiên Trúc vừa nói vừa đứng dậy bước ra ngoài.Thiên Trúc bước ra ngoài để mặc cho Gia Lâm ngồi đó suy nghĩ về những gì vừa nghe. Bỗng nhiên cánh cửa lại mở ra, Thiên Trúc xuất hiện:
-Tôi quên chưa chúc anh ngủ ngon. Anh ngủ ngon nhé. Bye.- Cô cười tươi, hai cái lúm lại hiện ra khiến Gia Lm nhìn theo mãi cho đến khi cửa đóng lại.
Bước xuống khỏi xe, Thiên Trúc way lại nhắc Gia Lâm:
-Nhớ đó, trưa nay tôi mong thấy con người thật của anh.
Nói rồi cô bước vào trường bắt đầu cho những tiết học trước kì nghỉ. Năm tiết học trôi wa nhẹ nhàng, Thiên Trúc bước ra cổng trường đứng trong khi Nhật cho xe đi tới.
-Cậu nhớ chuẩn bị đồ rồi wa nhà tớ nhé, chúng ta sẽ wa nhà Trang Anh. Nhanh lên đấy.- Thiên Trúc giục Phương Danh.
-Tới nhà Trang Anh sao, tớ cứ tưởng ở nhà cậu.
Xe chạy đến Thiên Trúc bước vô ngồi xuống ghế, đưa mắt sang nhìn vệ dĩ đang ngồi cùng mình, ko phải là Gia Lâm, cô liền hỏi:
-Gia Lâm đâu rồi?
-Từ sáng tới giờ cậu ta lục đục trong phòng rồi nhắn tôi đi đón cô chủ với Nhật.
Thiên Trúc gật đầu rồi mỉm cười "Chắc lo chuẩn bị đồ". Cô leo lên phòng rồi cũng nhanh tay lấy ba lô để đồ vào, chạy tới chạy lui lấy đồ mà cũng mất đến nửa tiếng, khệ nệ bưng túi đồ cô bước xuống đã thấy Phương Danh ngồi chờ ở phòng khách.
-Cậu tới lâu chưa?
-Mới tới thôi. Chúng ta đi chưa?
-Đợi Gia Lâm rồi đi luôn...Mà anh ta đâu sao tớ ko thấy nhỉ? Chuẩn bị đồ thì cũng phải xong rồi chứ làm gì mà lề mề vậy.
-Dạ chắc cô chủ ko cần phải đợi nữa đâu lúc nãy tôi thấy anh ấy đi rồi, trước lúc cô chủ
về đó.- Hồng lên tiếng khi nghe Thiên Trúc hỏi
-Anh ta có mang gì đi ko?
-Em thấy anh ta mang một cái cặp nhỏ, đi vội lắm.- Hồng nhớ lại
-Chắc anh ta đi trước rồi. Vậy tụi mình đi thôi.
-Câu có biết nhà Trang Anh ko?
-Hôm trước Minh Cầm có chỉ tớ rồi cậu yên tâm ko lạc đâu.- Thiên Trúc mỏm cười
Tại nhà Minh Cầm, một ngôi nhà khá sang trong với cái sân rộng, nhóm bạn Gia Lâm đã tụ họp đông đủ, gương mặt mọi người trở nên háo hức, đặc biệt là những người có đôi.
-Ngọc Huyền lì ta dám dối ba mẹ là nghỉ học để đi chơi...Hai ông bà mà biết đc chắc cho nhóc mềm xương.- Thảo Quyên đe dọa.
-Em mềm xương có Tú Linh nắn mà lo gì- Ngọc Huyền ồm cổ rồi bẹo má Tú Linh.
-Trời em trao trứng cho ác rồi, Tú Linh mà ra tay, xương em từ mềm thành mục rồi gãy luôn đó.- Minh Cầm lắc đầu chê bai.
-Ê...Tao đâu có tệ vậy...Mày nói quá rồi đó...Mình đi xe gì vậy sao tao ko thấy?- Tú Linh hỏi
-Minh đi xe của Thiên Trúc rồi len đó ở nhà Thiên Trúc luôn.- Minh Cầm đáp.
-Sao em tưởng mình sẽ ở nhà Trang Anh chứ?- Ngọc Huyền thắc mắc
-Ở hoài ko ngại hả pé chứ Trang Anh nó ko muốn tụi mình ở hoài đâu. Đúng ko Trang Anh?
Đáp lại câu hỏi của Tú Linh Trang Anh chỉ cười hiền, 1 chiếc xe du lịch dừng lại trước cửa, hai cô gái xuống xe, nụ cười Trang Anh chợt tắt thay vào đó là ánh mắt nhìn theo từng cử chỉ của Phương Danh.
-Họ tới rồi kìa. Chúng ta đi ra thôi- Minh Cầm giục
-Uả! Gia Lâm đâu nó ko đi cùng hai người sao?
-Cái gì Thiên Trúc tưởng anh ta đến đây rồi chứ. – Thiên Trúc ngạc nhiên
-Đâu có nãy giờ có thấy bóng dáng nó đâu. Mà Thiên Trúc có chắc là nó đi ko?
-Chắc chứ anh ta chắc chắn sẽ đi.
-Có làm theo đúng kế hoạch ko vậy hả?- Minh Cầm hỏi
-Ờ...Ờ...-Thiên Trúc ấp úng rồi cô lắc đầu.
-Trời sao vậy?- Minh Cầm tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Tại vì có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên Thiên Trúc...
-Thôi đc rồi bây giờ mày gọi cho nó xem sao?- Trang Anh giục.
Ngọc Huyền lấy đt gọi, cả nhóm cú ý đến từng cử chỉ của Ngọc Huyền. Nhạc chờ đã hết mà chưa thấy bên kia bắt máy, cô liền goi tiếp.Trong lúc mọi người đang sốt ruột thì một giọng nói vang len với hơi thở hổn hển:
-Xi...n lỗi...hộc hộc...để ..mọi ngư..ời chờ...hộc hộc....
Mọi người way lại thì thấy Gia Lâm đang chống tay trên đầu gối thở gấp gáp. Đợi khi lấy lại đc nhịp thở Gia Lâm nói tiếp:
-Tại kẹt xe nên mới đến trễ.
-Hoan hô anh Gia Lâm đến rồi.- Ngọc huyền thét lên vui mừng
-Mày đi đâu mà giờ này mới đến vậy.- Trang Anh hỏi.
-Tao về cong ty báo cóa cho chú Phát về chuyến đi này và một số việc. Sao đi chưa?- Gia Lâm đáp
-Khoan đã! Mày định đi với bộ dạng thế này sao? Đồ của mày đâu?- Tú Linh bước đến nhìn Gia Lâm.
Thì ra đến lúc này Gia Lâm vẫn bận bộ đồ vệ sĩ trên người, tay lại ko cầm theo thứ gì cả. Gia Lâm nhìn Tú Linh rồi lắc đầu.
-Đừng nói là mày ko còn bộ đồ nào ngoài bộ này nhé.
-Thì mấy năm nay tao có mua sắm gì đâu mà có đồ khác- Gia Lâm trả lời tỉnh bơ
-Tụi tao cần một "thằng" Gia Lâm chứ ko cần một vệ sĩ Gia Lâm đâu nhé.- Minh Cầm lên tiếng sau một hồi câm nín.- Trang Anh tao nghĩ tụi mình phải ra tay rồi đó- Mình Cầm khoác cổ Gia Lâm rồi kéo theo Tú Linh và Trang Anh vào nhà.
-Máy nàng đợi một chút nha để tụi tớ hồ biến thàng nhóc này- Tú Lính nói
-Trời anh Gia Lâm hôm nay lạ quá ko như mọi ngày. Chuyện động trời. –Ngọc Huyền hoảng hốt.
Ko chỉ có Ngọc Huyền mà mọi người đầu lạ trước sự thay đổi của Gia Lâm ngoại trừ Thiên Trúc, cô đứng đó nhìn theo Gia Lâm rồi cười. Nụ cuời kì lạ đó của Thiên Trúc ko wa đc mắt Phương Danh. Cô ghé tai hỏi nhỏ:
-Này cậu và anh ta hơi bị lạ đấy. Nói đi hai người đã làm gì rồi hả?
-Bí mật- Thiên Trúc đưa tay lên miệng way wa trả lời kèm theo nụ cười bí ẩn.
Cả bốn tên lao thẳng vào phòng Trang Anh, đặt Gia Lâm ngồi xuống rồi Trang Anh đi đến nơi đựng đồ của mình. Cánh của đc mở ra, một căn phòng nhỏ xuất hiện với bao nhiều áo quần cùng những phụ tùng đi kèm. Mang ra một đống đồ đặt xuống giường Trang Anh nó:
-Đo tụi mày xem nó hợp cái nào thì lấy đi.
-Để tao xem. Cái này ko đc...cái này nhỏ quá..
-Cái này bó quá lộ hết ko đc...
-Cái này màu mè quá...cái áo này ko làm nổi lên vẻ nam tính của nó đâu
Gia Lâm cứ ngồi đó để ,mặc cho 3 đứa bạn chon lựa. Sau một hồi vật lôn, cuối cùng họ cũng đã tìm đc vài bộ ưng ý, ném về phía Gia Lâm, Tú Linh ra lệnh:
-Mày thay đồ ra mau lên rồi còn đi nữa. Muộn rồi
Đứng dậy Gia Lâm đi vào phòng tắm thay đồ, bỏ bộ vét ra Gia Lâm khoác bộ đồ mới vào. Vừa mới bước ra khỏi phòng Gia Lâm đã bị bao vây bởi ba người, nhìn Gia Lâm một hồi cả ba đều gật đầu hài lòng. Minh Cầm xem xét lại, way Gia Lâm mấy vòng rồi phán:
-Ko ngờ sau 3 năm body của mày perpect dữ ta...Chuẩn ko cần chỉnh. Nếu mày ko phải sb chắc tao cũng đổ mất- Minh Cầm vin vào eo Gia Lâm
-Bỏ tay mày ra, sờ mó lung tung- Gia Lâm đánh vào tay Minh Cầm rồi cả bọn phá lên cười và thu gom mớ đồ con ại vào ba lô đi xuống sân.
Bước xuống sận Gia Lâm khiến bốn cô gái phải ngạc nhiên, với chiếc quần lửng kaki màu kem cùng chiếc áo thun bên ngoài là chiếc sáo khoác ko tay, trên đầu đội chiếc nón kết trông Gia Lâm thật khỏe khoắn, năng động. Với bộ đồ như thế cùng gương mặt tươi cười của Gia Lâm khiến Thiên Trúc nhìn mãi, Gia Lâm lúc này thật lạ trông teen hơn, nụ cười luôn thường trực trên miệng, nhìn yêu chết đc.
-Wow thế này mới là anh họ của em chứ. –Ngọc Huyền chạy đến bên Gia Lâm.
-Thôi chúng ta lên xe đi thôi.- Minh Cầm thúc.
-Mấy nàng lên xe trước đi để tụi này mang đồ cho.- Gia Lâm lên tiếng rồi bước đền gần Thiên Trúc.
-Cô chủ thấy tôi thế nào?
-Đây là con người thật của anh sao?
Gia Lâm gật đầu.
-Vậy thì chào mừng anh đà way về.- Thiên Trúc mỉm cười rồi chìa tay, Gia Lâm cũng mỉm cười rồi đưa tay ra bắt. Hai bàn tay chạm nhẹ vào nhau, Gia Lâm cảm nhận đc bàn tay Thiên Trúc thật mềm mại và nhỏ bé, khiến Lâm muốn nắm mãi; rút tay ra Thiên Trúc lướt nhẹ wa Gia Lam đi tới chiếc xe, một con gió cũng khẽ lướt wa qua mùi hương đó lại xuất hiện, nó luôn làm cho Gia Lâm cảm thấy nhẹ nhàng, một mùi hương thân thuộc toát lên vẻ thanh khiết.
Chiếc xe lăn bánh đưa nhóm bạn dần xa rời thành phố năng động, ồn ào nhưng đầy bụi bặm. Trong xe Minh Cầm đanh nghêu ngao bắt nhịp cho cả nhóm bằng những bài hát sinh hoạt. Tiếng hát làm cho mọi người náo động lên và hát theo những bài đc Minh Cầm cất giọng, tuy ồn ào nhưng rất hào hứng, niềm vui từ họ đã chuyển sang cả bác tay, khiến ông cũng đánh nhịp,lắc lư theo điệu hát.
-Phù...Mệt quá ko hat nữa đâu- Minh Cẩm mệt mỏi nói.
-Nếu ko hát thì tụi mình đố nhau đi...Để Tú Linh đó trước nha...
Cả nhóm đồng tình rồi im lặng, chăm chú nghe Tú Linh ra câu đố. Tú Linh hẫng giọng rồi nói:
-Có một con thằn lằn hay còn gọi là thạch sùng ko bị dị tật đang bám vào cánh cửa sổ nhìn ngắm ảnh vật với vẻ thư thái. Bỗng nhiên từ đâu một cơn gió thổi làm cho cánh cữa sổ đóng lại một cái " Ầm" khiến con thằn lằn rơi xuống đất. Hỏiiiiiiii...con thằn lằn rơi xuống đất bằng mấy chân. Đó mọi người đoán đi.
Tú Linh cười với vẻ ham hố trong khi những người còn lại thì gãi đầu, động não tìm câu trả lời.
-Thì bốn chân chứ mấy.- Ngọc Huyền nhanh nhảu trả lời
-Nếu dễ như th61 thì Tú Linh đố làm gì. Chịu khó động não đi pé- Tú Linh vỗ đầu Ngọc Huyền.
-Ko có chân nào cả vì cú ngã quá mạnh khiến con thằn lằn nằm ngửa chết luôn.- Gia Lâm nheo mắt trả lời
-Trời sao mày ác độc vậy...Nhưng con thằn lằn ko chết vẫn sống nhăn.
Mọi người lại tiếp tuc suy nghĩ. Cuối cùng Minh Cầm đành lên tiếng xin thua.
-Chịu thua đó mày nói đi mấy chân.
-Chịu thua hết rồi phải ko? Đượcrồi để Tú Linh nói nha...Sau khi hất khỏi nơi nagm81 cảnh con thẳn lằn chỉ đặt...ba chân xuống đất thôi chân còn lại nó bận để ở trên ngực và nói trong sự sợ hãi: "Tía má ơi! Hú hồn"....Hahahaha...- Tú Linh cười ngất ngửa sau khi giải đáp.
Mọi người way nhìn nhau rồi cùng phá lên cười kể cả bác tài, ông thấy rằng bọn nhóc này thú vị thật, những tiếng cười chúng lại khiến ông tỉnh táo hơn nhiều.
-Trang Anh cũng có câu đó nè. Moị người nghe nha...
Họ lại im lặng chú tâm nghe rồi bí đầu suy nghĩ, những câu đố cứ lần lượt bởi từng người trong nhóm và bác tài cũng tham gia giải đố khiến cho ko khí sôi nồi hơn.
Xe dừng bánh sau hơn 7 tiếng chạy suốt tại một ngôi biệt thự to lớn với kiến trúc cổ điển, cả bọn bước xuống rùng mình vì hơi lạnh, chỉ mới đến địa phận Bảo Lộc thôi mà đã lạnh rồi nói chi bay giờ đã tới Đà Lạt.
-Nhà chị đó hả Thiên Trúc?- Ngọc Huyền rồi trong khi đanh nép sát vào Tú Linh.
-Ừ...Mọi người vào đi...Ngoài này lạnh quá.- Thiên Trúc trả lời.
Cả nhóm bước vào trong, một người phụ nữ trung niên liền ra đón họ, vừa thấy Thiên Trúc bà đã chạy đến ngay:
-Cô chủ lên rồi đó hả? Nghe tin cô lên tôi vui lắm...Mời các cô các cậu vào trong, tôi đã chuẩn bị bữa ăn rồi.
Thiên Trúc cười nhẹ rồi tiến vào nhà, ko khí ấm hẳn lên khi vào đây, 8 người ngồi uể oải xuống ghế nghỉ sau chuyến đi dài.
-Mọi người vào ăn cơm rồi lên lầu nghỉ ngơi. Để đồ đó tôi kêu người mang lên phòng cho.- Bà giúp việc lại nói
-Toa-lét ở đau vậy Thiên Trúc- Minh Cầm lên tiếng hỏi với bộ mặt nhăn nhó.
Thiên Trúc ngơ ngác rồi chỉ tay về phía nhà bếp.
-Cám ơn nha để Tú Linh đi- Tú Linh vọt chạy.-
-Này định phỗng tay trên à...Đừng hòng- Minh Cầm đưa tay Tú Linh kéo lại- Tao vô trước
Rồi cả hai rằng cô nhau trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người.
-Tùi mày cứ ở đó mà đánh nhau đi tao đi trước...-Gia Lâm nói với nụ cười đểu rồi phóng đi
Cả hai dừng tay lại , đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh:
-Bắt lấy nó
Cả nhà nhìn thấy vậy liền bật lên cười. Thảo Quyên lớn tiếng:
-Coi mấy người kìa...XẤU HỔ QUÁ ĐI.
Tú Linh bước ra khỏi bathroom với vẻ thư thái tiến vào bàn ăn, từ trong bàn ăn Minh Cầm và Gia Lâm đã bụm miệng cười, trừng mắt nhìn hai người Tú Linh nói:
-Cười cái gì mà cười....Thấy hai đứa mày mắc quá tao nhường thôi.
-Chứ ko phải xi đó nhéo tai rồi bận xuýt xoa nên mới bỏ tao ra sao- Minh Cầm trêu khiến cả bọn cùng phá lên cười để Tú Linh đứng đó mặt ngước lên để che bộ mặt đang chín vì ngượng của mình.
-Tính đứng ăn hay sao mà ko ngồi xuống hả?- Ngọc Huyền đưa tay kéo Tú Linh ngồi xuống ghế.
-Wow thức ăn ngon quá, nóng hổi ngoài trời lạnh ăn như vậy mới đỉnh chứ- Gia Lâm hít hà.
Rồi moi người cùng cầm đũa thưởng thức bữa tối với ko khí vui vẻ. Thiên Trúc vừa ăn vừa nhìn Gia Lâm nhìn, Gia Lâm thật vui tính, nói chuyện cười đùa pha trò cho mọi người làm cho ko khí rộn hẳn lên. Cô thôi ko nhìn nữa nhập vào cuộc nói chuyện với mọi người, từ phía bàn đối diện Gia Lâm ngừng đũa ngắm nhìn Thiên Trúc rồi khẽ cười
Sau khi ăn mọi người ăn xong, họ lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi sau khi đã quá mệt mỏi từ sáng tới giờ, kế hoạch cho những ngày ở đây đã đc bàn ỏ bàn ăn. Đúng trước những căn phòng, Tú Linh bay đến ồm chầm Ngọc Huyền rồi nói:
-Hai người một phòng nha . Tao với Ngọc Huyền một phòng.
-Đừng có mà tưởng bở, bốn anh một phòng, bốn tụi em một phòng.- Ngọc Huyền đẩy Tú Linh ra.
-Ừ có 2 cái giường mà- Thiên Trúc lên tiếng giải thích.
-Sao lại có hai giường vậy?- Tú Linh thát vọng
-Đầu óc mày trong sáng chút đc ko?- Trang Anh nhắc nhở sau khi gõ đầu Tú Linh.
-Thôi mọi người vào phòng nghỉ ngơi đi rồi ngày mai còn đi nữa- Gia Lâm đẩy cửa bước vào.
Bước ra khỏi phòng tắm nằm xuống giườn, Thảo Quyên nhắm mắt tận hưởng:
-Wow thật thoải mái.
-Em ko ngờ là anh Gia Lâm lại tham gia chuyến đi này với tâm trang vui vẻ như vậy, cứ tưởng anh ấy lại làm mặt lạnh chứ.- Ngọc Huyền nói.
-Cái này phải kể đến công của Thiên Trúc đó. Ko biết cô nàng làm gì mà anh chàng lại như vậy.- Phương Danh cười.
-Đúng rồi Thiên Trúc nói đi làm sao mà hay vậy.- Thảo quyên bật dậy hỏi
-Đó là bí mật ko thể bật mí đâu- Thiên Trúc nháy mắt- Hi vong anh ấy sẽ như thế này mãi.
-Em cũng muốn thế...Mà em nghe kể hồi đầu chị ghét anh ấy lắm phải ko, luôn tìm bày trò với anh ấy. Chị kể cho tụi em nghe đi.- Thảo Quyên nói.
-Đún vây hồi đó nhìn anh ta đáng ghét lắm nên Thiên Trúc mới làm vậy...- Rồi cô bắt đầu kể những chiến tích của mình. Trong khi đó ở phòng bên cạnh. Vừa thấy Gia Lâm bước ra, cả 3 người nhìn chằm chằm .
-Sao tụi mày nhìn tao ghê thế?
-Mày quyết định way về như trước rồi sao?- Trang Anh lên tiếng
-Ừ tao sẽ như thế này luôn chứ như trước tao mệt mỏi lắm...Làm con người thật của mình thì vui vẻ hơn nhiều.
-Vậy thì chào mừng mày quay trở lại- Tú Linh mỉm cười rồi nói.
Gia Lâm way lại nhìn những người bạn thân của mình rồi cũng mỉm cười
-Xin lỗi tụi mày mấy năm wa đã làm cho tụi mày buồn nhiều.
-Bỏ wa đi mày thay dổi là vui rồi...Còn bây giờ chuyển đối tượng thăm hỏi đi- Minh Cầm lên tiếng rồi way sang Trang Anh.
-Trang Anh – Khẽ khoác vai Trang Anh, Minh Cầm nói- Khai cho tụi tao biết đi...Mày thích Phương Danh rồi phải ko?
Trang Anh đỏ mặt sau khi nghe Minh Cầm hỏi rồi trả lời "Đâu có"
-Thôi đi tao thấy trên xe mày cứ nhìn cô nàng bằng con mắt khờ dại- Minh Cầm nói tiếp.
Trang Anh đơ người sau khi nghe, ko thể ngờ rằng mình đã bị lén theo dõi.
-Trời ơi! Thật vậy sao vậy Trang Anh...Ghê nha cứ tưởng ko ai làm mày "say" chứ –Tú Linh hùa theo- Phương Danh cũng khá đc mày ra tay đi.
-Nhưng chắc gì người ta chấp nhận tao- Trang Anh trả lời buồn.
-Mày ko thử sao biết đc. Cứ nói đi biết đâu...- Minh Cầm lên tiếng
-Minh Cầm nói đúng đấy mày phải nhanh tay lên cô nàng có nhiều đuôi theo lắm tay ko nhanh là mất như chơi- Gia Lâm nhắc nhở- Ở trường cô ta với Thiên Trúc nổi tiếng lắm.
-Nhắc tới Thiên Trúc mới nhớ- Tú Linh liếc wa Gia Lâm- Mày đừng nói với tụi tao là mày ko để ý đến cô ấy nha.
-Đúng thật là Thiên Trúc luôn làm tao phải dõi mắt theo, luôn cho tao những cảm giác thật lạ nhưng với vị trí của tao bây giờ ko còn như xưa nữa.- Gia Lâm lắc đầu
-Mày chỉ giỏi mạnh miệng với người khác thôi còn với bản thân thì...- Trang Anh chặn miệng
-Đúng rồi mày phải tựtin lên chứ đừng để những thứ đó làm cản bước, hạnh phúc ko đợi mình mãi đâu phải biết nắm bắt lấy nó.- Minh Cầm khuyên nhủ.
-Hai đứa mày cố lên để cho có cặp như tụi tao, xem ra hai cô ấy rất hợp với nhóm mình...Thôi bỏ wa chuyễn đó đi còn nhớ trò chơi của tụi mình ko- Tú Linh nháy mắt.
Bốn người nhìn nhau rồi cùng cười, nhanh như chớp Gia Lâm nhảy lên giường lấy nhanh cái gối cùng với Trang Anh:
-Như luật cũ bên nào thua thì dọn bãi chiến trường nha.
-Xông lên Tú Linh- Minh Cầm thét
Nói rồi hai phe xông vào lấy gối đập nhau, chạy quanh khắp phòng,trò chơi bao năm đc chơi lại , tiếng cười lại vang lên
-KO ngờ Thiên Trúc lại ghê gớm như vậy bày nhiều trò quá- Thảo Quyên ngưỡng mộ.
-Nhưng đầu bị Gia Lâm lật tẩy đó thôi.
-Trời!Sao phòng bên họ ồn ào quá vậy?- Phương Danh thắc mắc
-Chắc họ lại chơi trò đập nhau bằng gối nữa rồi. Căn phòng sẽ thành bãi chiến trường mất thôi- Thảo Quyên ngán ngẩm.
-Họ vẫn chơi như vậy sao?- Đến lượt Thiên Trúc.
-Ừ ngày xưa lúc nào cũng vậy...Thôi tụi mình đi ngủ đi. Em mệt quá.
Đêm xuống trời càng lạnh, mọi người lúc này đã chìm sâu vào giấc ngủ, ngôi nhà trờ nên yên ắng. Bước xuống giường, Phương Danh nhẹ nhành ko làm Thiên Trúc thức giấc, cô bước xuống nhà bếp bỗng thấy có ánh đèn, bước chân nhanh hơn cô nhìn thấy Trang Ang đang lụi cụi tìm gì đó.
-Trang Anh vẫn chưa ngủ sao?
Giật bắn mình Trang Anh way lại rồi chợt đỏ mặt cúi đầu xuống lí nhí nói:
-Tôi wen uống trà trước khi đi ngủ nên mới tính phà trà nhưng...
-Nhưng ko thấy phải ko...Để tôi tìm cho- Phương Danh trả lời.
Phương Danh bước xuống mở tủ ra lấy bịch trà Lipton rồi bắt đầu pha
-Phương Danh có vẻ dành nơi này quá nhỉ?- Trang Anh hỏi
-Tôi với Thiên Trúc chơi với nhau từ nỏ nên nó hay rủ tôi lên đây chơi lắm.
-Ha người thân đến thế sao?
-Ừ cũng như các anh đó...Mà sao thấy Trang Anh ít nói quá vậy?
-Tôi cũng ko biết lí do nữa tại thấy ko có gì để nói thôi.- Trang Anh trả lời.
-Vậy chắc giữa hai chúng ta ko có gì để nói đâu phải ko?
-Ko...Ko phải vậy.. Ý Trang Anh là...
-Đùa chút thôi mà...Nghe Thảo Quyên nói anh hay thiết kế đồ cho Gia Lâm phải ko?- Phương Danh đưa tách trà cho Trang Anh
-Ừ Gia Lâm hay nhờ tôi thiết kế đồ để dễ dàng khi làm việc.- Đón lấy tách trà Trang Anh nói.
-Anh giỏi quá thiết kế đồ hay đến độ tôi và Thiên Trúc ko nhận ra những gì thuộc về con gái của Gia Lâm luôn đó.- Phương Danh cười.
Trang Anh nhìn nụ cười hiền lành của Phương Danh mà trái tim rộn lên:
-Anh đang học trường đại học nào vậy?
-Trường đại học Kiến Trúc sau này tôi muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang.
-Vậy Trang Anh có thể thiết kế cho Phương Danh một bộ quần áo ko?Một bộ quần áo mang kiểu dáng dành cho riêng Phương Danh mà thôi- Phương Danh nhìn Tranh Anh trìu mến, đôi mà ửng hồng lên. Đôi mắt Trang Anh chợt mở to ra khi nghe Phương Danh nói, tách trà đc đặt xuống.
Ngoài trời sương vẫn rơi, hơi lạnh vẫn còn, mọi vật chìm trong im ắng, mọi người vẫn say ngủ vùi trong tấm chăn ấm áp nhưng trong gian bếp nhỏ bé kia bên bình trà còn bốc khói có hai trái tim đang ấm lên dưới ngọn đèn, trong đôi mắt của họ chỉ có đối phương mà thôi
Dù trời lạnh nhưng những chú chim vẫn ko quên nhiệm vụ của mình là hót để chào đón một ngày. Một ngày mới lại đến và trong kế hoạch địa điểm tham quan sẽ là Vườn Hoa và đạp xe quanh hồ Xuân Hương. Bốn cô gái bước ra khỏi phòng , thấy cảnh vật sao im ắng quá làm cho họ nghi ngờ bốn tên kia vẫn còn nướng, đã hẹn trước thế mà giờ này. Mở của bước vào phòng, các cô ko còn tin vào mắt mình, căn phòng lôn xộn, đồ đạc vất lung tung, phía hai chiếc giường bốn con người còn trùm kín mền mà khò, Thảo Quyên và Ngọc Huyền biết trước sẽ như thế nhưng ko ngờ lại quá đến như vậy, máu của cả hai sôi lên theo từng bước chân.
-Này dậy đi chứ, sáng bảnh mắt rồi kìa.- Hai người tiến tới hai chiếc giường rồi đánh tới tấp vào bốn con heo đang nướng.
-Hôm wa ai thua mà để căn phòng rối tung lên như thế này HẢAAA...- Thảo Quyên tức tối.
-Cái gì mà ồn ào vậy hả?- Gia Lâm lên tiếng với giọng ngái ngủ, miệng ngáp lên ngáp xuống, tóc tai bù xù. Thiên Trúc và Phương Danh nhìn bộ dạng đó liền bật cười
-Gia Lâm nói đi ai thua đêm wa?.- Thảo Quyên lay mạnh.
-Tụi nó- Gia Lâm gãi đầu, đưa tay chỉ wa bên giường Tú Linh và Minh Cầm
-DẬY MAU- Ngọc Huyền và Thảo Quyên mỗi người kéo tai một đứa gằn giọng
-Á...Á...Dậy ngay đừng kéo nữa đau quá.- Cả hai thét lên
-Hai người dậy mau rồi don dẹp đống này ngay cho tụi tôi, chơi xong rồi bày ch ai don đây, don xong rồi mới đc ăn sáng còn ko thì đừng trách, chút xíu tôi lên kiểm tra. Chúng mình đi- Thảo Quyên way lưng bước ra cửa
Minh Cầm và Tú Linh lồm ngồm bò dậy, chui vào bathroom, còn phía bên kia giường thì hai người con lại nhìn nhau với nỗi sợ hãi còn vương trên khuôn mặt sau khi thấy sự việc xảy ra với hai người bạn, chỉ thiếu điều chưa ôm nhau để bớt sợ thôi.
-Đáng sợ quá...Có khi nào hai đứa mình cũng bị như vậy ko hả trời?- Gia Lâm nói với giọng run run
Trang Anh nhìn đáp lại rồi lắc đầu " Tao cũng ko biết nữa...Tội nghệp tụi nó mở đầu một ngày mới đau đớn quá"
Sau khi đã làm vệ sinh cá nhân xong, cả bốn người cùng nhau don dẹp phòng, Gia Lâm và Trang Anh thấy tội quá nên mới phụ một tay hơn nữa hai người cũng ko dám xuống giáp mặt với hai bà chằn ở dưới kia, còn hai cô gái còn lại ko biết họ có trở nên như vậy ko.
-Bộ hai đứa mày hay bị như vậy lắm hả?- Trang Anh hỏi khi đang sắp xếp giường
-Tao chưa bao giờ thấy họ hung dữ như thế.- Gia Lâm nối tiếp
-Tụi mày cũng sẽ như tế khi tụi mày có người yêu...Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.- Minh Cầm lau mồ hôi rồi trả lời.
-Tuy có hơi đáng sợ nhưng mà có những lúc vui lắm- Tú Linh thêm vào.
Đoàn kết thật sự làm cho con người mạnh thêm, sau 20' căn phòng đã trở lại nguyên trang như xưa. Bốn người bước xuống cầu thang tiến đến bàn ăn và ngồi xuống.
-Sao rồi don dẹp sạch sẽ chưa?- Thảo Quyên len tiếng hỏi
Tú Linh và Minh Cầm nhìn nhau hỏi nhìn hai nàng cùng trả lời: "Gọn gàng như chưa xảy ra chuyện gì"
-Thôi mọi người ăn sáng đi. Gia Lâm đó quá.- Gia Lâm lên tiếng.
-Em chưa hỏi tội hai anh đấy ở đó mà ăn với uống- Ngọc Huyền liếc xéo.
-Hai đưa tôi có tội gì chứ.- Gia Lâm cự lại
-Tôi ko chịu khuyên nhủ họ.
-Thôi mọi người bỏ wa đi. Ăn sáng rồi còn đi chơi nữa ko thì hết ngày bây giờ.- Phương Danh lên tiếng giải nguy.
Nhờ câu nói đó mọi người bữa sáng mới đc bắt đầu. Sau khi đã ăn sáng xong mọi người chuẩn bị cho một ngày đi chơi. Hôm nay trời ko âm u như hôm wa tuy nhiên thời tiết còn lạnh lắm, có lẽ Đà Lạt- xứ sở của mộng mơ vui vì đc nhóm ban này thăm chăng.
Hồ Xuân Hương xuất hiện trước mắt 8 người, tiến tới chỗ thuê xe đạp đôi, họ chạy vòng quanh hồ,mặt hồ phẳng lặng, vận động làm cho cơ thể nóng lên làm họ bớt lạnh hơn. Dừng xe lại họ lại ghé vào một quán sữa đậu nành, với ko khí như thế này thưởng thức một li sữa nóng thật là tuyệt vờ. Tiếp tục chuyến tham quan, nơi tiếp theo sẽ là Vườn Hoa- một nơi chứa nhiều loài hoa. Cổng Vườn Hoa chào đón họ, tiến bước vào trong, ko gian thật rộng lớn với vô số loài hoa đang khoe sắc thắm, dưới ánh sáng mặt trời nhẹ dịu sắc đẹp của chúng tăng lên gấp bội. Với những cô nàng của chúng ta đây là một địa điểm tốt để bấm máy. Chiếc máy ảnh làm việc liên, những tiếng cười làm vang rộn một góc Vường Hoa, nắng ko chỉ làm cho hoa them đẹp mà các cô gái cũng lung linh hơn dưới anh nắng này.
Buổi sáng của một ngày đã hết, bây giờ cả nhóm đã tọa lạc tại một quán ăn và đang đợi những thức ăn sắp đc chén. Trang khi chờ đợi, Gia Lâm khiến mọi người nhức đầu vào một câu đố:
-Gia Lâm dố mọi người nha...Có một tên cướp bị công an rượt liền chạy vào một nhà thờ mà lúc này các vị ******** đang cầu nguyện với độ đồ đen, tên cướp cũng bận đồ đen và quỳ cầu nguyên cùng với các linh muc... Cảnh sát ập vào bắt ngay đc hắn. Hỏi làm cách nào mà cảnh sát bắt ngay hắn đc?...Cho 5 giây suy nghĩ đó.
5 giay trôi wa vẫn chưa ai lên tiếng, Gia Lâm bèn nhìn wa Thiên Trúc mỉm cười rồi hỏi:
-Cô chủ có câu trả lời ko?
-Ừm...Để tôi nói xem có đúng ko nhé...Cảnh sát bắt đc tên cướp ngay vì hắn là 1 phụ nữ trong khi các ******** đều là nam chỉ có riêng hắn lạc loài mà thôi. Đúng ko?- Thiên Trúc hỏi lại.
-Sao? Có đúng ko Gia Lâm?- Phương Danh thúc.
Gia Lâm ngớ người nhìn Thiên Trúc rồi mỉm cười, gật gù:
-Cô chủ thông minh lắm đó chính là đáp án đúng cho câu đố.
Cả nhóm cùng cười và hoan hô Thiên Trúc, Gia Lâm đưa ngón cái tỏ ý bái phục, Thiên Trúc mỉm cười đáp lại. Đây ko phải là lần đầu Thiên Trúc đi chơi ở Đà Lạt nhưng lần này khắc hặn những lần trước, nhóm bạn cô đi cùng luôn làm cho cô thấy thoải mái đặc biệt là có Gia Lâm nên mỗi phút giây đi wa đều mang lại cho cô niềm vui.
Ngày đầu tiên ở trên Đà Lạt đã sắp kết thúc sau khi đi chợ đêm và thu về một đống đồ có thể chất đầy cả chiếc xe đưa cả nhóm lên đây. Trời đêm Đà Lạt với đầy sao, trời hơi se lạnh , ko khí trong lành, ở đây thật im ắng về đêm dường như chưa hề có sự đặt chân của sự ô nhiễm, công nghiệp hóa. Trong sân vườn của ngôi nhà lớn này, Gia Lâm dang dạo bước tách khỏi sự ồn ào của nhóm bạn đang diễn ra ở trong nhà bếp với món cháo gà để ăn đêm.
-Sao lại trốn việc ra đây đi bộ vậy hả? Bộ chán ko khí vui vẻ rồi à?- Một giọng nói trong veo giữa đêm vang lên
Quay đầu lại nhìn Gia Lâm cười và trả lời:
-Đôi khi cũng cần một chút ko gian tĩnh lặng chứ cô chủ...Sao cô chủ lại ra đây vậy?
-Tại tôi nghĩ chắc người trốn việc kia đang cần có tôi...Anh có chuyện buồn gì sao?
-Ko tôi đâu có. Tôi rất vui đấy chứ...Còn cô chủ có vui ko?
-Vui chứ, đi chơi ai mà ko vui đặc biệt là đi với các anh.
-Cô chủ...Tôi có thể hỏi cô chủ một câu đc ko? –Gia Lâm rụt rè
-Anh hỏi đi.
-Cô chủ ko sợ khi đi chung với tụi tôi hay sao?
-Sợ? Sợ cái gì?
-Vì tụi tôi là les, cô chủ ko sợ bị dị nghị, bị mọi người nói , cô chủ ko thấy ánh mắt mọi người ở chợ lúc nãy sao.
-Anh suy nghĩ nhiều quá rồi...Nếu tôi sợ thì tôi đã ko đi, les thì sao chứ? Các anh cũng là con người mà chứ có khác gì ai đâu, Các anh đâu có giết người, khủng bố hay gây hại cho ai k những thế khi nãy nếu các anh ko ra tay thì tên trộm ấy đã chạy thoát rồi...Các ăn còn tốt hơn gấp vạn lần những người bình thường như bọn con Thúy, thằng Bình.
-Ko ngờ cô chủ lại có suy nghĩ như vậy. Thế mà tôi cứ sợ cô chủ sẽ...-Gia Lâm gãi đầu
- Tôi ko phải là một người cổ hủ đâu...Mà này anh đừng gọi tôi là cô chủ đc ko? ...Tên tôi cũng đẹp lắm mà
Một con gió nhẹ thổi wa khến cho một sợi tóc bị vướng trên khuôn mặt Thiên Trúc, lấy tay vén sợi tóc đó lên Gia Lâm nói:
-Đúng vậy cái tên đẹp lắm...Đẹp như chính chủ nhân của nó vậy. Đứng trước vẻ đẹp đó khiến ai cũng phải rung động.
Nhìn sâu vào đôi mắt Gia Lâm, Thiên Trúc hỏi lại:
-Vậy trong những người rung động kia có anh ko vậy?
Bất ngờ trước câu hỏi của Thiên Trúc nhưng sau đó Gia Lâm mỉm cười và nói, đôi mắt dịu dàng hơn, đôi mắt đó báo trước những lời sắp nói ra có vẻ rất wan trong và nó làm tim Thiên Trúc đập nhanh hơn:
-Rung động có phải là trái tim đập nhanh hơn khi gặp đối tượng, ko thể kiểm soát đc chính mình, bất chợt vui rồi lại bất chợt buồn vì người đó...Nếu những điều đó là biểu hiện của rung động thì tôi...
-Gia Lâm vào bếp Minh Cầm muốn hỏi anh điều gì kìa?- Tiếng gọi của Phương Danh vọng lên
Giật mình, hai người nhìn theo tiếng gọi, mỉm cười chào tạm biệt Gia lâm bước đi bỏ lại Thiên Trúc ở đó đang cố nghe những lời Gia Lâm nói. Bước lại gần Thiên Trúc, Phương Danh nhìn theo Gia Lâm rồi hỏi:
-Hai người đang làm gì vậy?
-Ko có gì đâu. Cháo sắp chín chưa?
-Sắp rồi...Thiên Trúc tớ nghĩ cậu nên nói cho Gia Lâm biết tình cảm của cậu, đửng giữ nó ở trong lòng nữa, cậu nói ra thì anh ta mới biết và cậu sẽ có cơ hội.
Thiên Trúc im lặng, nhìn xa xăm.
-Tớ nghĩ anh ấy cũng có tình cảm với cậu đó...Cậu có nhớ hôm cậu gọi tớ đến để tiết lộ bí mật đó cho tớ ko? Lúc đó khi tớ vừa cúp đt thì anh ta đã đến từ lúc nào, vội vã đưa tớ lên xa và phóng đi với một tốc độ kinh hoàng. Khuôn mặt anh ta lúc hiện rõ lên sự lo lắng.- Phương Danh tiếp tuc
-Thật sao?
-Tớ có bao giờ dối cậu đâu? Có lẽ điều gì đó ngăn cản làm anh ấy ko nói đc. Vì vậy cậu hãy là người chủ động, hãy bắt lấy hạnh phúc đừng chờ nó. Tụi mình vào nhà đi.
Một ngày mới lại đến, ánh nắng vẫn tiếp tục chiếu sáng khắp nơi khiến cho khung cãnh ở Thung Lũng thêm sinh động hơn.
-Giúp em lên ngựa đi Tú Linh.- Tiếng nói nhõng nhẽo của Ngọc Huyền vang lên.
Cô nàng đang cố gắng trèo lên lưng một con ngựa để tạo dáng nhưng mãi mà ko đc.
Một con ngựa trắng đc đưa ra nhìn nó có vẻ ko đc bình thường cho lắm.
-Tôi muốn leo lên con ngựa trắng kia, anh giúp tôi leo lên nha Gia Lâm.
-Nhưng cô chủ chụp nhiều hình rồi mà.
-Đã nói đừng gọi cô chủ nữa mà...Anh giúp lên đi
-Con ngựa đó ko đc hay cô chủ chọn con khác nhé.
-KO tôi muốn nó.
Gia Lâm buộc lòng phải nghe theo, đỡ Thiên Trúc lên ngựa. Con ngựa có vẻ khó chịu, nó cố vùng ra khỏi tay người đẫn ngựa. Và rồi dây cương tuột ra khỏi tay người đàn ông, con ngưa phi nhanh trong khi Thiên trúc vẫn còn ngồi trên lưng nó. Mọi người hốt hoảng nhìn theo con ngựa, Gia Lâm vội lao theo phía sau là mọi người:
-Thiên Trúc...Thiên Trúc...Nắm chắc dây cương- Gia Lâm nói trong khi đang chạy
-Gia Lâm nó chạy nhanh quá, tôi ko nắm đc nữa- Giọng Thiên Trúc đầy sợ hãi.
Con ngưa hất mạnh khiến Thiên trúc rơi xuống đất, mộ dòng máu đỏ chảy ra. Gia Lâm chạy đến đỡ Thiên Trúc dậy.
-Tôi...Tôi...-Thiên Trúc thều thào
-Thiên Trúc...tỉnh dậy đi...Thiên Trúc- Gia Lâm lay mạnh
Trong bệnh viện mọi người hồi hộp, căn phòng cấp cứu thu hút hết sự tập ********* họ, ko khí thật căng thẳng.
-Tại sao họ lại mang con ngưa lên con ra cho du khách cơ chứ?-Minh Càm tức giận
-Thôi anh đừng làm ồn chúng ta đang ở bệnh viện mà- Thảo Quyên khuyên can, trên khuôn mặt vương sự lo lắng
Gia Lâm ngồi trên ghế, hai bàn tay nắm lại , ruột gan Gia Lâm lúc này nóng như lửa đốt vậy, đưa tay lên nặn trán rồi lại vuốt mặt, đôi mắt nhìn vào phòng cấp cứu
Gia Lâm ngồi trên ghế, hai bàn tay nắm lại , ruột gan Gia Lâm lúc này nóng như lửa đốt vậy, đưa tay lên nặn trán rồi lại vuốt mặt, đôi mắt nhìn vào phòng cấp cứu
-Sao rồi bác sĩ?- Gia Lâm vội hỏi khi vừa thấy vị bác sĩ bước ra.
-Chỉ gãy tay chân và xây xát nhẹ thôi. Ko nguy hiểm lắm đâu.
Vị bác sĩ bước đi, Gia Lâm cúi đầu chào rồi cả nhóm bước vào phòng, Thiên Trúc nằm thiêm thiếp trên chiếc giường trắng xóa với cái đầu bị băng lại, tay trái và chân phải bị bó một cục bột to đùng. Gia Lâm chợt thấy tim nhói lên khi nhìn thấy Thiên Trúc như thế này.
Xách bịch cháo Gia Lâm bước vào phòng thấy Thiên Trúc đang dựa lựng vào giường nhìn ra ngoài của xổ:
-Phương Danh đâu rồi mà chỉ có một mình cô chủ thế này?
-Cậu ấy có đt nên ra ngoài rồi...Tôi muốn về nhà ở đây 3 ngày tôi sắp chịu hết nổi rồi.
-Đc rồi nếu cô chủ muốn thì tôi sẽ làm thủ tục xuất viện vào ngày mai rồi chúng ta về nhà.
-Tôi muốn về thành phố luôn.
-Cái này e hơi khó tại cô chủ còn yếu lắm.
-Ko sao tô ổn rồi...Phải để mọi người về nhà chứ rồi còn phải đi học nữa, tôi ko muốn làm phiền mọi người quá nhiều.
-Nếu cô chủ muốn vậy thì tôi sẽ thu xép rồi thứ 7 chúng ta sẽ lên xe.
Sáng thứ 7 mọi người sắp đồ lên xe chuẩn bị về thành phố, chiếc xe lăn bánh.
-Xin lỗi làm hỏng chuyến đi của mọi người rồi.- Thiên Trúc buồn bã nói
-Ko sao đâu dù gì cũng có một ngày vui vẻ bên nhau vậy là quá đủ rồi.- Trang Anh an ủi
-Và chúng ta cũng đã đạt đc mục đích rồi còn gì. Phải ko?- minh Cầm nháy mắt
-Thôi mọi người có muốn nghe chuyện cười ko?- Yú Linh đề nghị.
Cả bon lại lắng tai nghe những câu chuyện từ miệng Tú Linh. Bác tay thắng xe sau khi đã đi vào trong sân nhà Thiên Trúc, mọi người đã về hết rồi trên xe lúc này chỉ còn Gia Lâm và Thiên Trúc mà thôi, đánh thức Thiên Trúc trong khi cô đang gục đầu trên vai mình, Gia Lâm nói nhỏ:
-Chúng ta về nhà thôi cô chủ ạ.
-Về rồi sao- Mở đôi mắt , Thiên Trúc nói với giọng ngáp ngủ.
Gia Lâm cười trước cảnh tưởng đó rồi chạy ra sau ấy chiếc xe lăn, chắc thời gian tời nó sẽ làm khồi kẻ ganh tỵ vì lúc nào cũng túc trực bên cô gái đang ngái ngủ kia.
-Cô chủ về rồi.- Ông quản gia chạy đến đón.
-Chòa bác. Cháu về nhà rồi đây. – Thiên Trúc vui vẻ đáp.
-Trời ơi cô chủ còn cười đc nữa sao. Tim tôi suýt ngừng đập khi nghe tin đó.- Ông vuốt ngực.
-Nhưng bác vẫn ổn mà, vẫn còn đón cháu đc là tốt rồi.- Cô lém lỉnh đáp
Đưa hết đồ từ xe ra cho mọi người đưa vào nhà, Gia Lâm nghe Nhật nói:
-Em lên văn phòng đi, đội trưởng muốn gặp..
-Vậy anh lo ở đây giúp em nha, em lên thay đồ rồi đi ngay.
-Em nhìn đẹp hơn với bộ đồ hiện tại đấy- Nhật đánh vào vai của Gia Lâm.
Đứng ngập ngừng trước cánh cửa, Gia Lâm cầm nắm cửa bước vào:
-Anh Gia Lâm –Đón Gia Lâm là giọng của một cô gái
-Em về hồi nào vậy hả?- Gia Lâm nạc nhiên nhìn cô gái đanh ngồi với ông Phát.
-Cháu đến rồi sao? Ngồi xuống đây đi.
Gia Lâm khẽ bức tới ngồi xuống, cô gái kia liền bức tới ngồi sát Gia Lâm.
-Chắc cháu cũng biết lí do bác gọi cháu tới đây. Cháu giải thích sao về sự việc vừa rồi. Ông Thiên Nhân đã gọi đến đây và yêu cầu làm rõ việc này
-Cháu ko biết nói như thế nào nữa .Tùy công ty xử lí ạ –Gia Lâm cúi đầu.
-Cháu làm việc thế ào vậy hả? Chưa bao giờchuyện này xảy ra mà.- Ông tức giận
-Thôi mà ba, Gia Lâm đâu muốn như thế- Cô gái kia nói đỡ
Đợi mình nguôi cơn giận, ông Phát nói tiếp
-Bác nghe nói cô tiểu thư dó luôn làm khó để đuổi cháu có lẽ bây giờ cô ta sẽ rất vui rồi.
-Noí vậy là cháu sẽ bị chuyển nhiệm vụ sao.- Gia Lâm hỏi lại.
-Đó là cách gải quyết tốt nhất lúc này.- Ông gật gù.
Gia Lm6 chợt cảm thấy buồn, "Làm sao bây giờ thời gian mình ở cạnh Thiên Trúc đc đếm bằng từng giây, mà mình...chắc chúng ta ko có duyên rồi cô chủ ạ"- Gia Lâm nghĩ thầm.
-Thô bây giờ bác phải đi họp cháu về đi. – Ông lấy chiếc cặp táp từ cô gon gái xinh đẹp của mình và bước đi.
-Tụi mình đi uống nước đi.- Cô gái đề nghị
Đưa cặp mắt kính đen nhìn cô gái, có vẻ cô nàng cũng wen với cái nhìn này cùng ý nghĩa của nó nên cô gục đầu ủ rũ nói:
-Em chỉ rủ vậy thôi chứ em biết anh ko đi mà.
-Tại sao lại ko chứ.- Gia Lâm chợt mỉm cười rồi bước đi- Nhanh lên anh còn phải làm vệc nữa đó.
Khuông mặt cô gái chợt tươi tỉnh lên rồi chạy theo Gia Lâm. Tại quán nước, khuất trong góc quán, cô gái nhìn Gia Lâm rồi hỏi:
-Em ko ngờ anh sẽ đi đấy, cứ tưởng anh sẽ như những lần trước chứ.
-ThẾ em thích anh như thế này ko?- Gia Lâm hất hàm.
-Có chứ...Có ai lại thích người lạnh lùng .
-Sao em lại về vậy hả? Bên đó chưa đi học sao?
-Tại...em nhớ anh quá nên về chắc em ko đi nữa đâu.
-Em đùa vui quá.- Gia Lâm đưa li nước lên uống.
-Em nói thật mà.- Cô gái nói lại rồi nhìn Gia Lâm với đôi mắt thật lạ nhưng Gia Lâm lại ko để ý lo uống li nước, cô gái chợt mỉm cười rồi họ bắt đầu nói chuyện.
29Thành Viên170 bài viết
Mặt trời đã lặn, Gia Lâm bước về nơi làm nhiệm vụ sau khi đã đưa Huyền Trang- Con gái ôn Phát về nhà, cô bé này nhỏ hơn Gia Lâm 1 tuổi và đã chơi với Gia Lâm từ nhỏ.
-Về rồi sao?
-Sao cô chủ lại ngồi đây thế này? Sao ko lên phòng nghỉ ngơi?
-Tôi đợi anh đưa tôi lên phòng?
-Sao ko kêu anh Nhật mà đợi tôi làm gì?
-Tôi muốn anh là người đau7 tôi lên đó vậy có đc ko?
-Tất nhiên là đc rồi. Để tôi đưa cô chủ lên.
Gia Lâm bước tới rồi bế Thiên Trúc lên,khoảng cách giữa hai người thật ngắn, khuôn mặt họ kề sát nhau, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ cùng mùi hương của Thiên Trúc làm Gia Lâm xao lòng. Thiên Trúc khoác hai tay wa cổ Gia Lâm,nhẹ nép đầu vào vai Gia Lâm cô đưa mắt nhìn Gia Lâm, cô khẽ hói:
-Tôi nặng lắm sao mà hai tay anh run vậy?
-Lúc trước thì ko còn bây giờ thì...-Gia Lâm trả lời
-Ý anh là sao? Nói rõ cho tôi nghe đi.- Thiên Trúc cau có
-Cô chủ thông minh mà tự hiểu đi nha.
Cố gắng mở cửa Gia Lâm đặt Thiên Trúc lên giường, Gia Lâm bước ra ngoài để ThiênTrúc nghỉ ngơi. Thành phố lúc này nóng quá, Thiên Trúc muốn ngâm mình trong nước nhưng làm sao vào đc đây, bà Hai và Hồng đều xin về quê mất rồi. Vậy ai là người có thể giúp cô tắm đây, biết trước thế này thì cô đã ko đuổi những người làm nữ đi rồi. Chợt đầu óc cô sáng lên:
-GIA LÂM....Anh wa đây tôi có chuyện muốn anh giúp.
-Có chuyện gì vậy cô chủ- Gia Lâm xuất hiện ngay lập tức
-Tôi có phải là cô chủ anh ko?
-Dạ phải.
-Có nghĩa là anh sẽ làm theo lời tôi phải ko?-Thiên Trúc nhìn rất gian
-Đúng vậy.
-Vậy tôi có việc cho anh làm đây.- Nụ cười gian xảo đã lộ diện.- Anh hãy tìm cho tôi một miếng vải hơi dài.
Gia Lâm gật đầu rồi làm theo như lời Thiên Trúc.Một lúc sau, Gia Lâm lại xuất hiện với một miếng vải.
-Để làm gì vậy cô chủ?- Gia Lâm đưa lại cho Thiên Trúc.
-Anh bỏ mắt kính ra ròi bịt mắt anh bằng miếng vải đó.
-Làm gì vậy?
-Anh hãy làm đi đừng hỏi...Buộc chắc nhé nếu ko thì anh tiêu với tôi đấy...Xong rồi thì lại đây tôi muốn nhờ anh...- Thiên Trúc nói nhỏ vào tai Gia Lâm.
-CÁI GÌ? GIÚP CÔ CHỦ TẮM SAO?- Gia Lâm giật bắn mình sau khi Thiên Trúc nói
-Anh làm gì mà hoảng hốt vậy?
-Cô chủ ơi ko đc đâu cô chủ biết tôi ko giống cô chủ mà.
-Chính vì thế nên tôi mới bảo anh bịt mắt lại nè. Đừng lôi thôi nữa mau đưa tôi vào nhà tắm lẹ lên. Tôi nóng quá rồi.
Mặt Gia Lâm đờ đi thấy rõ, làm sao có thể tin nổi điều Thiên Trúc vừa nhờ cơ chứ, thật là khủng khiếp đối với Gia Lâm.Trời ạ, chỉ cần hương thơm kia thôi đã đủ đánh gục Gia Lâm nốc ao rồi bây giờ còn...Nhưng nếu Gia Lâm ko làm thì ai sẽ làm đây ,hít một hơi thật sâu Gia Lâm cố trấn tĩnh mình: 'Ko sao đâu mọi việc sẽ ổn mình ko thấy gì đâu mà sợ, chỉ cần làm hôm nay thôi, ngày mai Hồng lên rồi. Bình tĩnh Gia Lâm bình tĩnh lại nào"
-Hahaha...Anh làm gì mà thở hổn hển vậy?- Thiên Trúc cười khi nhìn thấy bộ dạng Gia Lâm như thế.- Nào bây giờ anh bế tôi vào nhà tắm đi.
Gia Lâm cởi bỏ áo vét, xắn quần lên rồi đưa tay bế Thiên Trúc:
-Cô chủ phải chỉ đường cho đúng đấy.
-Anh yên tâm tôi sẽ ko để anh u đầu đâu....Sắp đến cửa rồi đó...Bên phải...
Gia Lâm cố làm theo lời chỉ dẫn của Thiên Trúc với khoảng tối trước mắt.
-Coi chừng trơn đấy...Rồi anh đặt tôi xuống bồn tắm đi.
Gia Lâm đặt Thiên Trúc xuống nhẹ nhàng, vậy là xong một phần công việc. Gia Lâm ngồi xổm xuống đất, hai tay đặt lên thành bồn chờ đợi.
-Anh ngồi đó làm gì vậy? Giúp tôi cởi đồ ra coi, rồi vặn nước, lấy xà bông, sữa tắm.
Gia Lâm đứng dậy giúp Thiên Trúc cởi đồ mà bàn tay run run, thân nhiệt lên xuống bất thường xong rồi lại lật đật làm theo lời dẫn đường của cô nàng.
-Đi thêm 2 bước nữa với tay ra ...đúng rồi cái bình đó đó...- Thiên Trúc ngồi đó chỉ đường cho Gia Lâm mà miệng thì cười vì hành động mò đường bằng chân, lưỡi cứ liếm môi liên tục, tai vểnh lên nghe Thiên Trúc dẫn đường. Gia Lâm nhìn ngố quá ngố đến mức đáng yêu.
-Á...Đau quá- Gia Lâm ôm trán, đầu Gia Lâm vừa đụng vào cái gì đó khá cứng.
-Hahahaha- Thiên Trúc cười nắc nẻ, thì ra vừa rồi cô cố tình chỉ sai đường cho Gia Lâm
-Cô chủ định chơi tôi hả?- Gia Lâm tức giận
-Tôi xin lỗi...Bây giờ anh đi thẳng đi ko đụng đầu nữa đâu.
-Xong chưa vậy sao con gái các người tắm lâu vậy hả?- Gia Lâm bắt đầu sốt ruột
-Như vậy mới sạch đc chứ. Cầm lấy
Đưa bông tắm cho Gia Lâm, Thiên Trúc nói:
-Anh kì lưng giúp tôi đi, tôi cho tay ra sau đc.
Đón lấy bông tắm từ Thiên Trúc đưa nó lên lưng Thiên Trúc mà kì.
-Anh kì gì mà nhẹ vậy đuổi ruồi chác cũng chúng cũng ko đi.
Thiên Trúc way lại nhắc nhở thì thấy gương mặt Gia Lâm giật mình, dùng lực mạnh hơn, khuôn mặt đỏ ửng.
-Đc rồi anh treo nó lên đi...đứng dậy rồi tiến hai bước way ra treo lên.
Gia Lâm làm theo rồi way người lai định trở về vị trí cũ thì bất ngờ bị trượt chân ngã xuống.Á...Á...Á.... Cả hai cùng la lên, nước bắn tung tóe vào mặt Gia Lâm, 1 phút cho Gia Lâm nhận thấy rằng mình đang đè lên thân hình mảnh dẻ của Thiên Trúc. Cố gắng đỡ người mình lên, Gia Lâm rối rít nói:
-Tôi xin lỗi...Tại tôi...Tôi sẽ đứng dậy ngay.
Chống hai tay Gia Lâm cố đẩy người mình lên nhưng cánh tay phải chợt khuỵu xuống làm Ga Lâm gục xuống lần nữa. Ngẩng mật lên, Gia Lâm cảm nhận đc hơi nóng từ hơi thở Thiên Trúc, mùi hương kia lại quanh quẩn trước cửa mũi khiến, một bàn tay khẽ vuột nhẹ khuôn mặt Gia Lâm dừng lại ở đôi môi khiến Gia Lâm ko còn muốn đứng dậy nữa, bất chợt bàn tay đó vòng wa cổ Gia Lâm ghì mạnh xuống. Một vật gì đó mềm mại chạm vào đôi môi Gia Lâm , một dòng điện truyền từ vật đó wa Gia Lâm khiến Lâm ngạc nhien , mở to mắt.
Một giây.
Hai giây
Ba giây lặng trôi.
Nhự vậy là quá đủ cho Gia Lâm biết cvệc gì đang xảy ra với mình, nhắm mắt lại Gia Lâm chìm vào sự ngọt ngào kia. Cả căn phòng im ắng , mọi thứ hồi hộp wan sát mọi việc đang diễn ra, con thằn lằn trên trần nhà há hốc miệng nhìn xuống, giọt nước rơi từ vòi nước thật chậm.
"Tách" giọt nước rơi xuống bồn cũng là lúc nụ hôn kết thúc, vòng tay Thiên Trúc lỏng dần, hai đôi môi rời nhau.
-Cô chủ....
Đặt ngón tay lên miệng Gia Lâm, Thiên Trúc khẽ nói thầm vào tai Gia Lâm:
-Đừng nói gì cả...hãy cùng Thiên Trúc tận hưởng giây phút này đc ko?
-Ko Gia Lâm phải nói...- GIA Lâm vẫn nói- Thiên Trúc có biết giữa chốn đông người đôi mắt Gia Lâm luôn bị Thiên Trúc thu hút, trái tim Gia Lâm ấm áp khi Thiên Trúc cười và rồi chợt chết lặng khi giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt kia, hương thơm từ cơ thể, mái tóc của Thiên Trúc làm Gia Lâm ko thể kiểm soát đc chính mình, tâm trí Gia Lâm bị đảo lộn vì Thiên Trúc...Tất cả...tất cà những điều trên nói cho Gia Lâm biết rằng ...Gia Lâm...Gia Lâm yêu Thiên Trúc mất rồi... Cho Gia Lâm cơ hội ở bên cạnh Thiên Trúc, bảo vệ Thiên Trúc nhé.- Giọng Gia Lâm thật tha thiết
Những lời nói kia ko có lửa nhưng sao ấm áp quá,sưởi ấm trái tim Thiên Trúc,làm Thiên Trúc xúc động, giọt nước mắt trào ra, câu nói cô mong chờ bấy lâu nay đã đến. ThiênTrúc với tay ôm lấy Gia Lâm, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, hạnh phúc vỡ òa trong trái tim nhỏ bé kia.
-Ko trả lời tức là đồng ý rồi nhé- Gia Lâm siết nhẹ đôi vai đang run lên. Trông họ lúc này thật hạnh phúc.
-Để Gia Lâm bế Thiên Trúc vào phòng nha ko thì bị cảm mất.
Thiên Trúc gật đầu rồi để Gia Lâm đưa vào phòng. Đôi mắt cô nhìn Gia Lâm hạnh phúc.
-Cẩn thận phía trước là cửa đó. Gia Lâm mà bị đau thì em cũng đau đấy.
-Vậy mà lúc nãy có người chỉ sai đường để Gia Lâm bị đau đó.
-Người ta chỉ đùa thôi mà...Gia Lâm giúp em mặc đồ nha.
-Ừ để Gia Lâm gỡ miếng vải này ra.- Gia Lâm đưa tay định gỡ xuống.
-Ai cho gỡ mà gỡ hả? Đinh thừa cơ hội hả?-Thiên Trúc vội ngăn lại
-Nếu ko cho thì thôi làm gì ghê vậy.- Gia Lâm trề môi.
-Nhìn ghét quá đi...Mau đưa em vào đi...em lạnh rồi nè
Ngồi trên giường sau khi đã giúp Thiên Trúc mặc đồ xong, Gia Lâm hỏi:
-Gia Lâm gỡ nó ra đc chưa, Gia Lâm thấy khó chịu ở mắt quá.
-Ừ Gia Lâm gỡ ra đi...Có cần em giúp ko?
-Ko cần đâu- Gia Lâm nói rồi đưa tay ra sau gỡ mảnh vải xuống, mắt Gia Lâm chớp chớp làm wen với ánh sáng sau một thời gian dài trong bóng tối
-Lúc nãy Gia Lâm đi đậu hả?
-À Gia Lâm đi đến công ty đó mà.
-Về chuyện của em đúng ko? Vậy Gia Lâm có bị sao ko?
-Thì...một trận mắng xối xa, một bản phê bình và có thể có một "hình phạt" đang đợi Gia Lâm thực hiện.
-Em xin lỗi, tại em nên Gia Lâm mới bị khiển trách.
-Ko sao đâu em đừng wan tâm chuyện thường đó mà- Gia Lâm tiến lại gần Thiên Trúc để đầu Thiên Trúc dựa vào lòng mìh.
-Đúng là trong rủi có may Gia Lâm nhỉ?
-Sao em lại nói vậy?
-Nếu em ko bị té ngựa thì đâu có cơ hội nghe đc những lời nói ngọt ngào phải ko?- Thiên Trúc ngước lên nhìn Gia Lâm.
Gia Lam ngật đầu rồi hôn nhẹ lên trán Thiên Trúc.
-Vậy hình phạt Gia Lâm phải làm là gì vậy?
-Gia Lâm ko chắc nhưng có thể Gia Lâm sẽ bị...
-THIÊN TRÚC À! BA NÈ. BA VÀO ĐC KO?
Giong nói của ông Thiên Nhân khiến cả hai giật mình,
-BA ĐỢI CON MỘT CHÚT.
Vội buông Thiên Trúc ra Gia Lâm nhảy khỏi giường, chụp nhanh lấy cái áo vét khoác vô, xắn vội ống quần xuống. Thiên Trúc bật cười khi nhìn thấy gương mặt luống cuống đến tội nghiệp của Gia Lâm.
-Bộ vui lắm sao mà cười vậy hả?- Gia Lâm nói với vẻ ngạc nhiện
-Tại thấy Gia Lâm buồn cười nên cười vậy thôi.
-Ko giúp gì đc cho người ta ở đó mà cười...Em kêu ba vô đi
Thiên Trúc lắc đầu rồi ngoắc Gia Lâm lại.
-Cravat của Gia Lâm ko đc ngay đây nè ở đó mà kêu với gọi.- Thiên Trúc lắc cravat của Gia Lâm.
-Cám ơn em- Gia Lâm sửa lại rồi chạy nhanh về phía cửa gật đầu ra hiệu cho Thiên Trúc.
-BA VÀO ĐI.
Cánh cửa mở ra ông Thiên Nhân bước vào, lòng ông xót xa khi nhìn cô con gái bé bỏng của mình trên giường với tay chân bó bột thế kia.
-Con thấy thế nào rồi Thiên Trúc?- Ông lên tiếng
-Chào ông chủ .- Gia Lâm gật đầu chào.
-Cậu vẫn còn ở đây sao? Công ty cậu tính giải quyết việc này thế nào hả?- Ông hỏi với vẻ bực tức. Gia Lâm chỉ biết cúi đầu, ko dám nói lời nào.
-Nghe nói cậu sẽ bị chuyện đi phải ko?- Ông tiếp tuc.
-CÁI GÌ? CHUYỂN ĐI Á?- Thiên Trúc thét lớn nhìn ba rồi nhìn về phía Gia Lâm.
-Cậu ra ngoài đi- Ông ra lệnh, Gia Lâm cúi đầu chào rồi đi ra khỏi phòng
-Hình phạt đó quá nhẹ so với những gì cậu ta gây ra cho con- Ông tiến về giường Thiên Trúc.
-Nhưng Gia Lâm đâu có lỗi gì trong việc này.- Thiên Trúc nhìn về ông Thiên Nhân thanh minh.
-Ko có lỗi sao? Cậu ta có nhiệm vụ bảo vệ con mà lại để con phải bó giò như thế này à. Ba sẽ ko để yên vụ này đâu dù gì cũng là con gái của Dương Thiên Nhân chứ đâu phải người thường.
-Tại ba ko biết đó thôi, Gia Lâm đã cố ngăn con nhưng tại con ngoan cố đòi leo lên con ngựa đó nên mới như vậy. Gia Lâm đã làm hết những gì có thể rồi.
-Nhưng ba ko muốn trao sự an toàn của con cho cậu ta nữa. Ba ko yên tâm, ba sẽ yêu cầu đổi người, nếu cần thiết ba sẽ hủy luôn hợp đồng.- Ông dứt khoát
-Nhưng con chỉ muốn Gia Lâm làm vệ sĩ của con thôi, con ko muốn đổi ai cả.- Thiên Trúc vùng vằng.
-Nhưng mà...
-Nếu ba cứ giữ ý nghĩ dó con sẽ..sẽ ko nói chuyện với ba nữa.- Thiên Trúc làm mặt giận.
Ông Thiên Nhân bị rơi vào thế bí dù gì hòa bình cũng vừa đc lập lại giữa hai cha con ông ko muốn chiến tranh lại xảy ra nên ông ôm lấy Thiên Trúc vỗ về:
-Đc rồi nếu con muốn thì ba sẽ ko làm lớn chuyên này nữa. Nhưng còn chuyện đổi người...đó là chuyên của công ty họ ba ko thể can thiệp đc.
-Con nói cho ba biết nhé ngoài Gia Lâm ra ko ai có khả năng giữ chân con ở nhà đâu con sợ nếu thay người thì con sẽ lại như trước mất.
-Cậu ta có tài thế sao?
-Đúng vậy nếu ba ko muốn con như trước thì hãy nói với họ, chẳng lẽ lời nói của ba mà họ ko nể sao. Nếu ba bỏ wa chuyện này họ sẽ nghĩ ba là người công bằng, rộng lượng như vậy có phải là tốt hơn ko.
-Con thật là...Thôi đc rồi để ba thử xem...Con có còn đau ko? Tội nghiệp con.
-Dạ cũng đỡ rồi...Ba mới về chắc cũng mệt rồi, ba đi tắm đi rồi ăn com với con.- Thiên Trúc ôm cổ ba mình nói.
Bước vào nhà, Gia lâm đã bị Nhật chặn lại hỏi:
-Em đi đâu từ sáng tới giờ vậy?
-Em lên công ty. Có gì vậy anh?- Gia Lâm trả lời
-Cô chủ tìm em từ sáng tới giờ đó.
-Em biết rồi...Anh này có người thăm cô chủ hả?- Gia Lâm chỉ vào chiếc xe ở giữa sân.
-Ừ một chàng trai chắc con nhà giàu, thăm cô chủ mà mang nhiều đồ lắm, có cả nột bó hoa hồng bự tổ chảng nữa...có khả năng đó sẽ là bạn trai mới của cô chủ.
-Cái gì? Một đứa con trai...anh để cô chủ trên phòng một mình với một tên con trai trong khi cái...cái chân mới tháo bột sao? Anh ko sợ chuyện trước kia đc lặp lại à?- Gia Lâm giãy nảy
-Nhìn mặt anh chàng này tử tế lắm, chắc ko có chuyện đó đâu.- Nhật cố giải thích
-Nếu hắn làm gì thì hắn nói với ăn sao. Anh bất cẩn quá đi.- Gia Lâm nói với giọng bực tức rồi chạy vội lên phòng Thiên Trúc.
-Sao tự nhiên nó nổi nóng vậy...cô chủ yêu cầu như vậy mà.-Nhật nhìn theo Gia Lâm
Giơ tay định gõ cửa nhưng một giọng nói vang lên:
-Thiên Trúc nghĩ sao về những gì Quốc Huy nói. Mình chờ câu trả lời của Thiên Trúc. Thiên Trúc chấp nhận mình nhé.
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong tim Gia Lâm khiến Gia Lâm hơi khó thở.
-Cô chủ à! Tôi có thể vào ko?- Gia Lâm lên tiếng sau khi đã gõ mạnh vào cánh cửa, ko biết sao lúc này Gia Lâm thấy nó đáng ghét thế nhỉ.
-Anh vào đi.- Giọng Thiên Trúc vang lên.
Gia Lâm bước vào nhìn thấy Thiên Trúc đang ngồi dựa thành giường, còn anh chàng tên Huy kia thì đang ngồi ở cái ghế bên cạnh cái giường. Hắn way đầu nhìn Gia Lâm ko vuột mất thời cơ Gia Lâm liếc nhìn wa xem dung nhan của hắn ra sao. Ừ thì nhìn hắn cũng khá đẹp trai, nhìn cách ăn mặc chắc cũng là dân ăn chơi, nhìn cái đầu chôm chôm mà phát ghét lại còn thêm cái kính trên mắt nữa chứ ko biết có cận thật ko, mùi nước hoa thì khỏi nói cứ nhìn Thên Trúc lâu lâu lại lấy tay che mũi thì phải biết.
-Chào cô chủ, chào cậu – Gia Lâm cúi chào cả hai.- Cô chủ tìm tôi có chuyện gì vậy?.
-Lúc nãy tôi thấy một con chuột trong nhà tắm, nên mới dùng chổi đập nó xẹp lép, bê bết máu, anh vào trong đó don hộ tôi đi nhé. –Thiên Trúc hất hàm về phía nhà tắm.
Gia Lâm gật đầu đinh bước đi thì nghe thấy tiếng của anh chàng nọ:
-CÁI GÌ CƠ? CHUỘT Á? Xẹp lép...bê bết máu...- Có lẽ anh ta đang tưởng tượng hình dạng của con chuột kia- Anh ta sẽ đưa nó đi ra bằng lối này sao...Trời ơi! Kinh khủng quá...Má ơi ...Cứu con với...AAAA.- Anh ta đứng dậy, giọng nói đầy kinh hãi, mặt tái nhợt rồi phóng thật nhanh ra cửa trước con mắt ngạc nhiên của Gia Lâm ko kịp chào Thiên Trúc lấy một tiếng.
-Mới đó thôi đã bỏ dép chạY rồi thế mà lúc nãy còn nói sẽ bảo vệ mình...haiz...haiz...
Gia Lâm lại bước tiếp vào nhà tắm nhưng Thiên Trúc đã kịp ngăn lại:
-Gia Lâm đi đậu vậy?
-Thì đi mai táng cho con chuột xấu số.- Gia Lâm chỉ vào nhà tắm nơi án mạng xảy ra.
-Trơi ơi! Sao hôm nay Gia Lâm ngốc vậy hả? Em nói dùa thôi, chứ phòng em đào đâu ra chuột hả?
-Vậy là sao?- Mặt Gia Lâm nghệch ra.
-Tại em ghét hắn quá nên nói đùa cho hắn sợ mà bỏ về thôi...Cũng may là Gia Lâm lên đúng lúc.
-Em thật là ghê gớm...Ai có thể ngờ em có thể bày ra trò đó chứ.- Gia Lâm tặc lưỡi
-Thế mới xứng đáng là người yêu của Gia Lâm chứ.
-Gia Lâm ko dám...Mà phải cộng nhận em có nhiều người theo thật- Gia Lâm ngồi xuống giường chạm vào những bông hoa hồng.
-Nhưng trái tim em đã trao cho người khác mất rồi nên ko thể đón nhận những tình cảm khác- Thiên Trúc ôm nhẹ Gia Lâm từ phía sau.
-Ko biết ai mà lại xui xẻo vậy ta?
-Xui xẻo nè.- Thiên Trúc cốc đầu Gia Lâm.
Vội xoa đầu rồi xoay người lại, Gia Lâm chỉ vào đống vở ở trên giường.
-Vở gì vậy? Bộ em học bài hả?
-Vở của Phương Danh đó. Em mượn để chép lại bài hồi sáng cậu ấy với nhóm Minh Cầm mới ghé...Trời ơi mới nghỉ có hơn một tuần thôi mà nhiều bài quá sắp thi rồi ko biết có kịp ko nữa.- Thiên Trúc than thở
-Thì em phải ráng nhồi thôi chứ sao nữa.- Gia Lâm nhéo má Thiên Trúc rồi nằm xuống giường.
-Sáng giờ Gia Lâm đi đâu vậy hả?- Thên Trúc hỏi trong khi gỡ mắt kính Gia Lâm.
-Gia Lâm lên công ty .
-Sao rồi? Người ta có chuyển Gia Lâm ko?
Gia Lâm thở dài ra vẻ buồn bã, nhìn bộ dạng đó Thiên Trúc cũng có thể đoán câu trả lời.
-Vậy là họ sẽ cử người khác tới đây sao? Em ko muốn vậy đâu em chỉ muốn Gia Lâm làm vệ sĩ của em mà thôi- Thiên Trúc ôm ngang hông Gia Lâm.
-Ko công ty sẽ ko cử người mới đâu vì...em vẫn phải sự chịu theo dõi, bảo vệ từ Gia Lâm mà.
-Thật sao?- Thiên Trúc vui mừng bật dậy- "Á"- Cô la lên rồi ôm chân, gương mặt nhăn nhó.
-Em làm sao vậy? Có đau lắm ko?- Gia Lâm lo lắng
-Tại Gia Lâm đó...Làm người ta tưởng- Thiên Trúc vẫn nhăn mặt
-Xin lỗi em ...Gia Lâm đùa thôi mà...Nhưng dù sao cũng cám ơn em nếu em ko nói giúp thì chắc giờ này Gia Lâm phải don đồ rồi.
-Ơn nghĩa gì...Sòng phẳng là tốt nhất...Gia Lâm phải đền ơn em đi chứ.
-Vậy để Gia Lâm...giúp em tắm nhé...ngay bây giờ luôn- Mặt Gia Lâm thật là gian xảo.
-Gia Lâm này...Lại nghĩ ngợi lung tung rồi- Đánh vào vai Gia Lâm, Thiên Trúc vớ lấy mấy cuốn vở của Phương Danh đẩy vào tay Gia Lâm và nói:
-Để đền ơn em Gia Lâm hãy giúp em viết hết đống bài này đi.
-Cái gì?- Gia Lâm hét toáng rồi nằm luôn ra giường thở dài để Thiên Trúc ngồi đó cười đắc chí.
Từ trên giường, Thiên Trúc bước xuống và cố gắng bước đi đến gần bàn học- nơi Gia Lâm ngồi từ lúc ăn tối cho đến giờ để giải quyết đống bài vở kia. Bàn tay của cô có vẻ đã khỏi hẳn chỉ con cái chân, nó vẫn chưa khỏi, mỗi bước đi nó đều khiến cô phải nhăn mặt vì đau(tội nghiệp quá). Đến đằng sau cái ghế, Thiên Trúc vòng tay ôm cổ Gia Lâm, khẽ nói:
-Gia Lâm viết tới đâu rồi, có mệt ko?
-Sao em lại ra đây.- Gia Lâm hoảng hồn khi thấy Thiên Trúc đang đứng đằng sau mình- Chân em còn chưa lành mà...Em ngồi xuống đây đi, chẳng biết lo lắng cho bản thân gì cả- Gia Lâm đẩy Thiên Trúc xuống ghế trách móc.
-Tại thấy Gia Lâm ngồi viết tội quá nên mới ra thăm thôi vậy mà...- Thiêm Trúc xụ mặt
Qùy xuống trước mặt Thiên Trúc, Gia Lâm nắm lấy bàn tay cô đặt lên đó một nụ hôn và nói:
-Gia Lâm sợ em đau thôi mà...Thiên Trúc này, từ nay em đừng tiếp khách nam trên phòng nữa nhé.
-Sao vậy Gia Lâm? Hay là Gia Lâm ghen?- Cô nhìn Gia Lâm nhíu mày dò xét
-Ko biết đó có phải là ghen ko nhưng Gia Lâm ko muốn chuyện lần trước tái diễn. Gia Lâm ko muốn em gặp nguy hiểm.
-Nếu Gia Lâm muốn thì em sẽ ko làm như thế nữa.- Thiên Trúc vuốt má Gia Lâm rồi cô way ra nhìn đống vở trên bàn.
- Nhiều thế này chắc Gia Lâm mỏi tay lắm nhỉ?
-Biết thế nào bây giờ tại vì phải trả ơn cho người ta mà...- Thiên Trúc mỉm cười nhìn Gia Lâm-Thôi em ngồi đây để Gia Lâm lấy cái ghế còn viết tiếp.- Gia Lâm bước đi
-Chắc ngày mai em sẽ đi học lại.- Thiên Trúc nhìn sang Gia Lâm đang ngồi viết bài và nói
-Em còn chưa khỏe hẳn mà nên đợi vài ngày nữa rồi hãy đi.
-Thôi ở nhà hoài chán lắm với lại em ko muốn làm phiền Phương Danh...Sắp thi rồi mà cứ mượn vở để viết thì làm sao cậu ấy học bài...Mới nghỉ có mấy ngày thôi mà có nhiều bài em ko hiểu, em sợ ko wa nổi kì thi .- Thiên Trúc đưa cuốn đại số lên.
-Nếu vậy thì Gia Lâm ko ngăn cản nữa nhưng nếu em muốn thì Gia Lâm có thể làm gia sư cho em đó.
-Đc ko vậy?- Thiên Trúc tỏ vẻ nghi ngờ
-Đừng nghĩ Gia Lâm là vệ sĩ mà xem thường, kiến thức của Gia Lâm thừa để giúp em wa cả kì thi đại học đấy.-Gia Lâm tự hào.
-Thế thì tốt quá, chúng mình bắt đầu luôn nhé.
-Gia Lâm sẽ kèm cho em nhưng hôm nay thì ko, ngày mai em đi học rồi nên ngủ sớm đi ko thì mai lại nướng ko mở mắt nổi đâu.- Gia Lâm nhéo mũi Thiên Trúc.
Thiên Trúc mỉm cười rồi dang hai tay ôm cổ Gia Lâm để Gia Lâm bế lên giường. Đắp tăm chăn ngang ngực Thiên Trúc, Gia Lâm hôn nhẹ lên trán cô:
-Ngủ ngon nhé, cô chủ nhỏ. Gia Lâm yêu em.
Đợi khi Thiên Trúc đã ngủ, Gia Lâm lại bước tới ngồi xuống cố viết cho xong những bài còn lại mặc dù con buồn ngủ đang vây quanh.
Đang còn say sưa trong tấm chăn ấm, Gia Lâm đã bị đánh thức bởi tiếng nhạc chờ thù chiếc đt đang rung bần bật trên giường. Đưa tay mở nó, giọng một cô gái ở đâu dây vang lên:
-Trời sáng rồi, anh dậy mau đi còn làm việc. Em chúc anh một ngày mới tốt lành.
Bước vào bathroom sau khi cúp máy, đó là Huyên Trang, con gái ông Phát chẳng hiểu cô nhóc này nghĩ gì mà sáng nào kể từ ngày về nước cô ấy cũng gọi điện đánh thức Gia Lâm, tối đến cũng lại gọi chúc ngủ ngon, đêm wa cô nàng cũng gọi khiến Gia Lâm hoảng hồn bắt máy sợ làm Thiên Trúc thức giấc vì tiếng nhạc. Bước ra khỏi đó, Gia Lâm bước tới cái bàn lấy mắt kính, hôm trước cô nàng còn tặng cho Gia Lâm con heo với cái mặt ửng đỏ tay cầm dòng chữ "I LOVE YOU" đỏ chót. Cầm nó lên Gia Lâm lắc đâu " Chẳng biết sao lại tặng mình nữa...Khó hiểu quá đi", đặt con heo đó xuống Gia Lâm cầm bức tượng của Thiên Trúc tặng lên, con heo này thật đáng ghét với nụ cười ham hố, mỗi lần nhìn nó đều làm Gia Lâm buồn cười và nhớ đến Thiên Trúc
Bước ra khỏi phòng, Gia Lâm đã thấy phòng Thiên Trúc mở của còn có tiếng của ông Thiên Nhân:
-Con cứ nghỉ ở nhà đi đợi khỏe rồi hãy đi.
-Con muốn đi mà...Ba muốn con ở lại lớp hay sao mà ko cho con đi- Cô nàng lại nhõng nhẽo nữarồi.
-Nhưng ba sợ...
-Con ko sao đâu ba, ba xuống nhà ăn sáng đi rồi con đi làm kẻo muộn đó.- Cô đẩy ông.
Ông Thiên Nhân đành bó tay, ông bước xuống nhà bếp để Hồng giúp Thiên Trúc mặc đồ.
-Chút nữa hai cậu đưa cô chủ đi học nhé, nhớ phải cẩn thận đấy. - Ông way ra căn dặn Gia Lâm và Nhật.
Vừa lúc đó, Thiên Trúc cũng đc Hồng dìu xuống từng bậc, ghì chặt tay vào Hồng và câu thang, mặt Thiên Trúc nhăn lại sau mỗi bước đi chứng tỏ rằng cô đang đâu lắm.
- Đau như vậy mà cứ cố. Cứng đầu quá.- Ông Thiên Nhân tặc lưỡi rồi đứng dậy đỡ Thiên Trúc.
Ăn sáng xong, ông cũng leo lên xe dể đến công ty, còn lại Thiên Trúc cùng đang ngồi trên xe, chuẩn bị đi học.
-Sao hôm nay cô chủ ko mặc đồng phục thường ngày?- Gia Lâm hỏi khi thấy Thiên Trúc mặc đồ thể dục.
-Chút nữa anh sẽ biết lí do, con bây giờ thì chúng ta đi thôi.- Thiên Trúc nhẹ nhàng trả lời
Chiếc xe lại lăn bánh trên con đường wen thuộc mà mấy ngày nay nó ko đc đi wa. Cổng trường hiện ra trước mặt họ, vẫn như thường lệ sự xuất hiện của cái xe đều làm cho các học sinh xôn xao:
-Ê mày Thien Trúc đi học lại rồi kìa.- Một nữ học sinh lên tiếng
-Tao nghe nói nó bi gãy chân, thế này thì con nhảy nhót gì nữa.
-Chưa chắc nếu có đứa nào thách đấu thì nó cũng chơi cho coi.- Một cô khác lại nói
-Tội nghiệp Thiên Trúc quá, chắc bạn ấy đau lắm- Một nhóm học sinh nam xót xa.
-Chứ còn gì nữa, nhìn bạn ấy yếu đuối như vậy.
Gia Lâm bước ra khỏi xe, mở của cho Thiên Trúc, chưa kịp nói gì thì đã thấy Thiên Trúc dang rộn hai tay ra như mỗi khi mà Gia Lâm bế cô. Gia Lâm ngạc nhiên mở to mắt nhưng Thiên Trúc đã lên tiếng:
-Anh way lưng lại, rồi ngồi xuống.
Gia Lâm làm theo thĩ vòng tay Thiên Trúc đã ôm lấy cổ Gia Lâm, cô nói nhỏ vào tai Gia Lâm:
-Đây là lí do em ko thể mặc váy, em muốn đc Gia Lâm cõng lên lớp.
Gia Lâm cũng bó tay trước những gì vừa nghe thấy, khẽ lắc đầu Gia Lâm đứng lên, cõng Thiên Trúc trên lưng đi vào trường. Sự việc đó làm bao nhiêu học sinh trố mắt nhìn cứ như chưa từng chứng kiến cảnh này vậy.
-Trơi ơi! Thằng vệ sĩ đó tốt số quá, đc cỏng Thiên Trúc kìa.- Một cậu trai nhìn theo
-Chỉ cần đc nắm tay Thiên Trúc thôi mất gì tao cũng chịu...Nhìn kìa vòng tay nàng còn khoác wa cổ hắn nữa chứ.
-Chuyên lạ nha tụi bây, lần đầu tiên tao thấy con nhỏ này cười với vệ sĩ.- Lại là một nhóm nữ sinh khác.
-Đúng rồi nó có ưa gì mấy thằng vệ sĩ đâu.
Bỏ mặc những lời bàn tán đáo Gia Lâm vẫn cõng Thiên Trúc, đám đông đi theo sau lưng họ
-Lớp em ở đâu vậy?- Gia Lâm hỏi nhỏ.
-Ở tầng hai, Gia Lâm lên cầu thang đi, cẩn thận đấy.
Bước vào lớp Gia Lâm đặt Thiên Trúc vào chỗ ngồi của cô, Phương Danh cùng nhóm bạn bước tới đến ngạc nhiên:
-Tớ cứ tưởng diễn viên nào đến thăm trường mình chứ?...Sao cậu đi học sớm vậy? Cậu còn yếu mà
-Tớ nhớ các cậu quá chịu ko nổi nên mới phải cố vác thân tàn lên đây nè.
-Trời ơi nghe cảm động quá đi.- Trâm le lưỡi.
-Cậu xem kìa cậu làm mọi người xúm lại kín cửa lớp mình luôn kìa- Tiên hất hàm về phía cửa.
-Tôi xin phép cô chủ tôi đi đây- Gia Lâm lên xin phép.
-Ừ anh về đi.
Gia Lâm bước ra cố lách wa đám đông đang bu lại ở cửa đang bận wan sát Thiên Trúc.
-Hai người đóng kịch giỏi thật đấy?- Phương Danh ghé sát tai Thiên Trúc nói nhỏ.
Thiên Trúc mỉm cười rồi đưa chồng vở cho Phương Danh:
-Trả cậu nè.
-Cậu viết xong hết rồi hả?- Phương Danh nói trong ngạc nhiện
-Ừ tối wa Gia Lâm viết giùm tớ đó, ko biết mấy giờ mới xong nữa, chắc khuya lắm.
-Xem ra anh ấy yêu cậu lắm
Phương Danh cười rồi đi về phía ghế của mình, Thiên Trúc cũng lấy vở ra chuẩn bị cho buổi học học, chợt cô thấy một tấm thiệp rớt từ một cuốn vở, nhặt nó lên cô thấy bên trong là dòng chữ:
"Chúc em một ngày học vui vẻ, cố gắng lên em nhé Gia Lâm luôn ở bên cạnh em."
PS: Cô chủ nhỏ nhõng nhẽo,Gia Lâm yêu em nhiều lắm ^_^
Thiên Trúc đóng tấm thiêp lại, một nụ cười nở trên đôi môi cô, cô nhìn ra phía cửa, niềm hạnh phúc đang lan tỏa khắp người , một ngày học mới bắt đầu thật nhẹ nhàng trong hạnh phúc
Buổi tối hôm đó cũng như các bữa sau tại ngôi biệt thự đó, trong căn phòng của cô tiểu thư xinh đẹp, trên chiếc bàn có hai người đang vùi đầu vào trong núi bài vở với những công thức tính toán bên cạnh đĩa đồ ăn, đôi khi lại khẽ vang lên những tiếng cười nói khúc khích, những câu trêu đùa, những ánh mắt nhìn tha thiết và dưới ánh sáng nhẹ dịu của chiếc đèn chụp hai đôi môi khẽ chạm nhau thật ngọt ngào, ấm áp đến lạ kì.
Mở cửa bước vào nhà, Gia Lâm nẳm oạch người xuống bộ ghế salon, thở hổn hển bên cạnh một đống đồ vừa mới vác từ siêu thị.
-Trời đất, sao tủ lạnh của Gia Lâm trống hoắc vậy?- Huyền Trang kở cửa tủ lạnh
-Có về nhà đâu mà mua đồ.- Gia Lâm nhấc đầu trả lời một cách mệt mỏi. Sáng nay vừa mới đưa Gia Lâm đi học thì bị cô nàng naỳ kéo đi siêu thị, lòng vòng trong đó suốt gần hai tiếng nên bây giờ chân Gia Lâm hết muốn đứng luôn.
-Gia Lâm mệt hả?
-Em cứ thử đứng cả tiếng để chờ tính tiền đi sẽ hiểu ngay thôi.
-Gia Lâm uống nước đi nè. Em để một ít đồ trong đó thì nào về Gia Lâm lấy mà dùng.
Cầm lấy li nước từ tay Huyền Trang, ia Lâm uống một hơi hết sạch, ngước mắt nhìn lên đồng hồ Gia Lâm hoạng hồn:
-Trời 10h rồi sao. Thôi để Gia Lâm lên lấy cho em đồ cho mẹ em rồi đưa em về luôn...Muộn giờ đón Thiên Trúc thì chết.
-Mới về mà nghỉ xíu đi...Mà Thiên Trúc là ai vậy?
-Thận chủ mới của Gia Lâm đó mà- Gia Lâm trả lời trong khi phóng lân cầu thang.
Nhìn theo Gia Lâm đôi mắt cô chợt buồn, cô chỉ muốn ở bên cạnh Gia Lâm cả ngày hôm nay thế mà...
-Cô ấy wan trong hơn em sao.- Cô hỏi khi phụ Gia Lâm đưa đồ ra xe.
-Em hỏi gì kì vậy? Đây là công việc cùa Gia Lâm mà.
Chiếc xe máy phóng đi, ngồi đằng sau Huyên Trang ôm qua eo Gia Lâm, đầu dựa vào vai Gia Lâm cô nói:
-Em chỉ muốn Gia Lâm ở bên cạnh em như hồi nhỏ thôi.
-Em con nít quá đi.
-Gia Lâm tối thứ bảy này Gia Lâm đến nhà em nhé, em có chuyện muốn nói.
-Có gì thì bây giờ em nói luôn đi. Gia Lâm sợ ko tới đc.
-Ko em ko nói bây giờ đâu...Nếu hôm đó Gia Lâm ko tới thì em giận Gia Lâm luôn.
-Thôi đc rồi tôi sợ cô quá mà.- Gia Lâm lắc đầu còn Huyền Trang mỉm cười nu cười càng khiến cô xinh đẹp hơn...
-Mà em ôm đừng ôm Gia Lâm chặt như vậy Gia Lâm sợ gị đánh ghen lắm.- Gia Lâm trêu
-Ai mà dám đụng vào Gia Lâm chứ.- Cô đánh vào vai Gia Lâm.
Chạy vào sân, Gia Lâm đã bị Nhật chặn hỏi:
-Hai đứa đi đâu suốt buổi sáng vậy?- Nhật hỏi
Tại cổng trường học sinh ùa ra như kiến vỡ tổ, Gia Lâm đứng đó dáo dác tìm Thiên Trúc, Gia Lâm đưa tay lên trán bóp đầu, tự dưng thấy nhức đầu quá.
-Chúng ta về thôi.- ThiêN Trúc bứơc tới, Nhật vội ngồi vào xe chuẩn bị nổ máy, khẽ wan sát Nhật Thiên Trúc hỏi khẽ Gia Lâm:
-Gia Lâm làm sao vậy? Bộ mệt hả?
-Ko sao...Em lên xe đi- Gia Lâm mở cửa xe.
Sau bữa trưa Gia Lâm thấy hơi khó chịu nên nhờ Nhật làm việc giúp rồi lên phòng nằm vật xuống giường ngủ một giấc.
-Có gì mà em nhìn Gia Lâm hoài vậy?- Gia Lâm ngừng giảng bài way sang way sang nhìn Thiên Trúc, hai người họ đang học bài.
-Hôm nay Gia Lâm mệt hả?
-Đâu có.
- Người nóng như lửa thế này mà còn chối.
-Tại hôm nay đi nắng nên hơi mệt thôi.
-Vậy thì hôm nay mình nghỉ sớm đi.
-Ko đc ngày mốt nữa là thi rồi... - Gia Lâm trả lời mết mỏi.
-Nhưng nhìn Gia Lâm thế này em đau lòng lắm Gia Lâm biết ko? Em ko muốn vì em mà Gia Lâm bị ốm phòng bệnh hơn chữa bệnh do đó Gia Lâm hãy về phòng đi ngủ đi, em tự học đc mà.- Thiên Trúc vuốt tóc Gia Lâm.- Đó là lệnh đấy, Gia Lâm là vệ sĩ thì phải nghe em chứ.
Gia Lâm thật sự rất mệt,hơi thở trất nóng đôi mắt chị muốn nhắm lại để tiếp tục ngủ mà thô ichỉ vì nghĩ tới ngày Thiên Trúc thi nên mới cố gắng nay Thiên Trúc giờ Thiên Trúc muốn thế nên Gia Lâm đành phải thi hành thôi vậy. Gật đầu Gia Lâm đứng dậy đi về phía cửa.
-Khoan đã- Thiên Trúc la lên. Cô chạy đến trước mặt nhón chân đặt lên mà Gia Lâm một nụ hôn rồi khẽ nói vào tai.
-Hi vọng cái kiss này sẽ giúp Gia Lâm ngủ ngon hơn.
Gia Lâm nhìn Thiên Trúc mỉm cười rồi cô lấy cô vào lòng khẽ nói:
-Cám ơn em, em cũng vậy nhé, ko đc uống cà phê để thức khuya đấy nghe chưa- Gia Lâm căn dăn rồi cũng hôn lên trán cô và nói- Chúc ngủ ngon.
Về đến phòng Gia Lâm lao vào giường và bắt đầu cho cơ thể nghỉ ngơi,thật thoải mái khi đặt người lên chiếc giường vào lúc này, bên phòng kia Thiên Trúc vẫn còn thức học bài.
Mở cửa bước vào nhà, Gia Lâm nẳm oạch người xuống bộ ghế salon, thở hổn hển bên cạnh một đống đồ vừa mới vác từ siêu thị.
-Trời đất, sao tủ lạnh của Gia Lâm trống hoắc vậy?- Huyền Trang kở cửa tủ lạnh
-Có về nhà đâu mà mua đồ.- Gia Lâm nhấc đầu trả lời một cách mệt mỏi. Sáng nay vừa mới đưa Gia Lâm đi học thì bị cô nàng naỳ kéo đi siêu thị, lòng vòng trong đó suốt gần hai tiếng nên bây giờ chân Gia Lâm hết muốn đứng luôn.
-Gia Lâm mệt hả?
-Em cứ thử đứng cả tiếng để chờ tính tiền đi sẽ hiểu ngay thôi.
-Gia Lâm uống nước đi nè. Em để một ít đồ trong đó thì nào về Gia Lâm lấy mà dùng.
Cầm lấy li nước từ tay Huyền Trang, ia Lâm uống một hơi hết sạch, ngước mắt nhìn lên đồng hồ Gia Lâm hoạng hồn:
-Trời 10h rồi sao. Thôi để Gia Lâm lên lấy cho em đồ cho mẹ em rồi đưa em về luôn...Muộn giờ đón Thiên Trúc thì chết.
-Mới về mà nghỉ xíu đi...Mà Thiên Trúc là ai vậy?
-Thận chủ mới của Gia Lâm đó mà- Gia Lâm trả lời trong khi phóng lân cầu thang.
Nhìn theo Gia Lâm đôi mắt cô chợt buồn, cô chỉ muốn ở bên cạnh Gia Lâm cả ngày hôm nay thế mà...
-Cô ấy wan trong hơn em sao.- Cô hỏi khi phụ Gia Lâm đưa đồ ra xe.
-Em hỏi gì kì vậy? Đây là công việc cùa Gia Lâm mà.
Chiếc xe máy phóng đi, ngồi đằng sau Huyên Trang ôm qua eo Gia Lâm, đầu dựa vào vai Gia Lâm cô nói:
-Em chỉ muốn Gia Lâm ở bên cạnh em như hồi nhỏ thôi.
-Em con nít quá đi.
-Gia Lâm tối thứ bảy này Gia Lâm đến nhà em nhé, em có chuyện muốn nói.
-Có gì thì bây giờ em nói luôn đi. Gia Lâm sợ ko tới đc.
-Ko em ko nói bây giờ đâu...Nếu hôm đó Gia Lâm ko tới thì em giận Gia Lâm luôn.
-Thôi đc rồi tôi sợ cô quá mà.- Gia Lâm lắc đầu còn Huyền Trang mỉm cười nu cười càng khiến cô xinh đẹp hơn...
-Mà em ôm đừng ôm Gia Lâm chặt như vậy Gia Lâm sợ gị đánh ghen lắm.- Gia Lâm trêu
-Ai mà dám đụng vào Gia Lâm chứ.- Cô đánh vào vai Gia Lâm.
Chạy vào sân, Gia Lâm đã bị Nhật chặn hỏi:
-Hai đứa đi đâu suốt buổi sáng vậy?- Nhật hỏi
Tại cổng trường học sinh ùa ra như kiến vỡ tổ, Gia Lâm đứng đó dáo dác tìm Thiên Trúc, Gia Lâm đưa tay lên trán bóp đầu, tự dưng thấy nhức đầu quá.
-Chúng ta về thôi.- ThiêN Trúc bứơc tới, Nhật vội ngồi vào xe chuẩn bị nổ máy, khẽ wan sát Nhật Thiên Trúc hỏi khẽ Gia Lâm:
-Gia Lâm làm sao vậy? Bộ mệt hả?
-Ko sao...Em lên xe đi- Gia Lâm mở cửa xe.
Sau bữa trưa Gia Lâm thấy hơi khó chịu nên nhờ Nhật làm việc giúp rồi lên phòng nằm vật xuống giường ngủ một giấc.
-Có gì mà em nhìn Gia Lâm hoài vậy?- Gia Lâm ngừng giảng bài way sang way sang nhìn Thiên Trúc, hai người họ đang học bài.
-Hôm nay Gia Lâm mệt hả?
-Đâu có.
- Người nóng như lửa thế này mà còn chối.
-Tại hôm nay đi nắng nên hơi mệt thôi.
-Vậy thì hôm nay mình nghỉ sớm đi.
-Ko đc ngày mốt nữa là thi rồi... - Gia Lâm trả lời mết mỏi.
-Nhưng nhìn Gia Lâm thế này em đau lòng lắm Gia Lâm biết ko? Em ko muốn vì em mà Gia Lâm bị ốm phòng bệnh hơn chữa bệnh do đó Gia Lâm hãy về phòng đi ngủ đi, em tự học đc mà.- Thiên Trúc vuốt tóc Gia Lâm.- Đó là lệnh đấy, Gia Lâm là vệ sĩ thì phải nghe em chứ.
Gia Lâm thật sự rất mệt,hơi thở trất nóng đôi mắt chị muốn nhắm lại để tiếp tục ngủ mà thô ichỉ vì nghĩ tới ngày Thiên Trúc thi nên mới cố gắng nay Thiên Trúc giờ Thiên Trúc muốn thế nên Gia Lâm đành phải thi hành thôi vậy. Gật đầu Gia Lâm đứng dậy đi về phía cửa.
-Khoan đã- Thiên Trúc la lên. Cô chạy đến trước mặt nhón chân đặt lên mà Gia Lâm một nụ hôn rồi khẽ nói vào tai.
-Hi vọng cái kiss này sẽ giúp Gia Lâm ngủ ngon hơn.
Gia Lâm nhìn Thiên Trúc mỉm cười rồi cô lấy cô vào lòng khẽ nói:
-Cám ơn em, em cũng vậy nhé, ko đc uống cà phê để thức khuya đấy nghe chưa- Gia Lâm căn dăn rồi cũng hôn lên trán cô và nói- Chúc ngủ ngon.
Về đến phòng Gia Lâm lao vào giường và bắt đầu cho cơ thể nghỉ ngơi,thật thoải mái khi đặt người lên chiếc giường vào lúc này, bên phòng kia Thiên Trúc vẫn còn thức học bài.
-Nâng ly chúc mừng ba cô gái của chúng ta đã hoàn thành xong kì thi nào- Minh Câm giơ ly rượu lên cao.
Cả bọn cùng hưởng ứng, vậy là đã wa những ngày thi căng thẳng vã mồ hôi hột, ko còn nữa cảm giác run lạnh nữa khi cầm đề thì rồi vội vàng ghi chép. Nhóm bạn giờ này đang ngồi trong một bar để ăn mừng vì sự kiện đó.
-Nhân tiện chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.- Tú Linh cố gào.
Hôm nay đã là giáng sinh rồi, từ mấy ngày nay ko khí chuẩn bị cho ngày lễ này lan tỏa khắp thành phố, ra đường các bạn có thể thấy ko khí mát lạnh hơn, hai màu trắng đỏ là thứ mà mọi người có thể bị đập vào mặt nhiều nhất ngoài những cây thông, quả cầu; các cửa hàng, dịch vụ cũng chớp thời cơ để kinh doanh, những tấm thiệp cũng những lời chúc giáng sinh đã trở lại, thành phố trở nên sinh dộng hơn, mọi người vui vẻ , thân thiện hơn và khá nô nức chào đón mùa an lành đc ban xuống từ đấng tối cao.
-Đúng rồi mấy người thì vui vẻ lắm chỉ có em là buồn...Tại sao lớp 11 phải thi sau giáng sinh chứ.- Ngọc huyền nói trong đau khổ khiến cho niềm vui giảm đi đamg1 kể.
-Đừng buồn mà pé? Đêm nay hãy vui vẻ đi, Tú Linh sẽ tháp tùng pé thâu đêm luôn.- Tú Lnh an ủi.
-Chào mấy nhóc?- Anh quản lí quán bar chào- Hôm nay định mừng giáng sinh ở bar luôn hay là đánh bài chuồn vậy?
-Tất nhiện là phải đi đến một nơi lãng mạn để thưởng thức ko khí này với người ấy chứ sao ở nơi ồn ào này đc.- Minh Cầm bĩu môi
-Này ko ở thì đừng chê nhé...Gia Lâm đó hả- Anh ta ngạc nhiên khi thấy Gia Lâm- Trời lau rồi mới thấy nhóc nhé, mấy năm nay biệt tích đi đâu vậy hả?
-Đi kiếm ăn chứ đi đâu.
-Nhóc biết ko hồi nhóc biến mất bí ẩn đêm nào cũng có mấy em tới hỏi thăm đấy, bây giờ nhóc tái xuất gang hồ chắc mấy em lại té ngửa nữa quá.
-Bây giờ em ko như trước nữa rồi anh ạ...Lằng nhằng là ...- Gia Lâm lấy tay cưa ngang cổ.
-Chứ sao nữa đã chấp nhận là vật sở hữu của người ta thì phải chịu chứ sao.- Thiên Trúc lăm le
-Vậy là chết nhóc nhé, lo giữ thân đi...Thôi anh đi đây, chúc một đêm vui vẻ.- Anh quản lí bước đi
Cả nhóm lại tiếp tuc vui vẻ bên nhau, sự ồn ào đó đã làm một nhóm bên bàn khác chú ý:
-Nhóm nào mà ồn ào quá vậy tụi bay?
-Tao ko biết nữa...Ê Bình hình như có nhỏ Thiên Trúc ở bên đó.
Tên Binh đang nhấp li rượu liền bỏ xuống nhìn thèo cánh tay của thằng bạn. Bàn tay hắn chợt vuốt mà nhìn sang bàn của Gia Lâm, hắn vẫn còn hận Thiên Trúc vì cú đấm lần trước đến nỗi bay giờ mỗi lần nhắc đến tên Thiên Trúc là hắn lại thấy ê răng. Hắn gằn giọng:
-Con nhỏ đó với thằng khốn vệ sĩ của nó cho tạo một vố đau quá...Cứ đợi đó tao ko bỏ wa đâu.
-Vậy mày có muốn xử tụi nó ngay bây giờ ko?- Một tên xoa tay.
-Thôi cứ để tụi nó vui vẻ đã rồi hãy cho tụi nó biết tay...Hôm nay tụi bây cứ chơi hết mình đi, tao bao hết.- Hắn thát lớn, cả nhóm bạn của hắn reo hò rồi lại tiếp tục nốc rượu. Tên Bình đặt li rượu xuống nhìn sang Thiên Trúc, đôi mắt chứa đầy sự tức giận và tính toán rồi nhéch môi cười. Ko chỉ có đám thằng Bình mà một nhóm khác cũng đã để ý đến sự hiện diện của Thiên Trúc tại bar lúc này, rời khỏi bàn của mình các cô gái tiến đến bàn của Thiên Trúc
-Chào lại gặp nhau rồi.- Cô gái có vẻ là trưởng nhóm lên tiếng.- Nghe nói chân chị mới lành lại phải ko, Công chúa.
Thiên Trúc bỗng way đầu lại khi nghe thấy hai từ " Công Chúa", danh hiệu mà cô đã đoạt đc trong thời gian ăn chơi vô độ. Thì ra là Lan- cố gái đã bị Thiên Trúc hạ lần trước, gương mặt còn khá non nhưng đã bị chủ nhân của nó đắp lên một lớp tranng điểm khá dày làm mất đi vẻ đẹp thơ ngây, trong sáng của tuổi học trò, nhìn bộ đồ thì ko có gì để mà nói, nếu gặp những cụ bà chắc chắc họ phải lấy cái nón lá che mặt vì quá xấu hổ, Thiên Trúc còn có cớ kể lao vào ăn chơi ko biết cố gái này có lí do gì đây mà lại cho phép bản thân lao vào những thú vui giết người như con thiêu thân này, tiếp tục cười Lan lại nói
-Sao vậy? Ngạc nhiên khi thấy tôi sao? Chút nữa lên sàn đấu ko?- Lan thách thức
-Tôi ko có hứng với mấy trò đó nữa rồi.- Thiên Trúc lắc đầu
-Ko có hứng hay là tại cái chân của chị bị tàn phế rồi hả?- Lan cười mỉa mai.
-Bạn muốn nghĩ sao thì tùy còn bây giờ hãy để tôi yên.- Thiên Trúc lẳng lặng lên tiếng
-Bỏ wa sao?...Đâu có dễ như vậy lần trước chị đã hạ tôi, tôi muốn đấu lại.- Lan bắt đầu lớn tiếng
Thiên Trúc đứng lên nhìn thẳng vào cô ta và nói:
-Nếu bạn thích cái danh hiệu đó thì tôi nhường cho bạn đó, bạn có thể để chúng tôi vui vẻ đc chưa?
-Mày...-Lan nghiến răng giơ tay đinh tát Thiên Trúc, nhưng bàn tay cô chưa đụng vào Thiên Trúc đã bị Gia Lâm giữ lại.
-Cô ko nghe rõ những gì Thiên Trúc vừa nói sao? Đừng hở tí là giơ tay giơ chân như vậy.-Gia Lâm nói trong khi mắt ko thèm nhìn đến cô nàng
-Đúng đó đi đừng lải nhải nữa chúng tôi ko có nhiều tiền lẻ đâu.- Ngọc Huyền khoanh tay dựa vào ghế nói với vẻ ngán ngẩm
- Thôi mày đừng gây chuyện ở đây.- Một cô bạn nhắc Lan
Cô nàng nhìn chằm chằm vào những người đang ngồi ở cái bàn đó, họ dường như ko thèm wan tâm đến những gì cô nói, nhìn ai cũng lịch sự cả nhưng ko hiểu sao cô lại cảm thấy sợ, ko nên gây chuyện với họ thì tốt hơn .Cô nghĩ thầm, giật mạnh tay Gia Lâm rồi way lưng bước đi.
-Thôi tụi mình đi thôi trong này ngột ngạt quá- Thảo Quyên đề nghị
-Chia ra đi theo từng cặp nhé.- Mình Cầm khoác vai Thảo Quyên.
Ba đôi kia đã phóng xe đi chỉ còn lại Gia Lâm và Thiên Trúc đứng trước quán bar. Đưa mắt nhìn Thiên Trúc nói với giọng tội lỗi:
-Thật là có lỗi khi bắt một đại tiểu thư như em phải lết bộ cùng Gia Lâm trong ngày lễ này.
-Ngốc! Lỗi lầm gì chứ.- Thiên Trúc đánh đầu Gia Lâm rồi lôi từ chiếc giỏ một hộp quà nhỏ xinh đưa cho Gia Lâm- Tặng Gia Lâm đó, MERRY CHIRSTMAS.
Gia Lâm mở to mắt nạc nhiên nhận lấy món quà, vội mở nó ra. Một chú heo với chiếc áo vét đen, mắt kính cũng đen nốt, hai tay đang khoanh lại, gương mặt khá nghiêm túc.
-Sao nhìn nó gióng Gia Lâm vậy?- Gia Lâm nhìn chú heo
-Tất nhiền rồi là Gia Lâm đó, vất vả lắm mới tìm đc đấy.
-Ý em nói Gia Lâm là heo sao?- Gia Lam sửng sốt .
-Tự hiểu đi...Của em đâu- Thiên Trúc xòe tay
-Cái gì cơ?- Gia Lâm có vẻ ko hiểu.
-Qùa của em đâu?- Thiên Trúc nhấn mạnh
-Gia Lâm bân quá nên...ko có chuẩn bị...- Gia Lâm ấp úng.
-Cái gì? Ko có sao. Vậy thì trả đây.- Thiên Trúc giật lấy con heo từ tay Gia Lâm
-Tặng Gia Lâm rồi mà sao lại đòi lại
-Ko có quà cho em thì đừng hòng lấy- Thiên Trúc nghênh mặt lên nói .
Gia Lâm gãi đầu nhìn Thiên Trúc hi vọng bộ dạng bối rối đó có thể làm Thiên Trúc thương hại mà trả lại con heo. Thiên Trúc đưa ngón tay trỏ lắc lắc tỏ ý" Đừng làm như vậy ko có ích gì đâu" đồng nghĩa là kế hoạch của Gia Lâm đã phá sản.
Gia Lâm vò đầu suy nghĩ ko biết phải tặng gì đây nữa chỉ tại chú tâm vào công việc mới ra nông nỗi này. Cuối cùng một ý nghĩ lóe sáng trong đầu Gia Lâm:
-Chỉ cần Gia Lâm có quà là đc rồi chứ gì? Vậy đi theo Gia Lâm nào?- Gia Lâm nắm lấy tay Thiên Trúc kéo đi.
-Đi đâu vậy hả?
-Về nhà Gia Lâm.- Gia Lâm thét lớn.
Dừng lại trước ngôi nhà thân wen của mình Gia Lâm bắt đầu thở, nhìn lên ngôi nhà lần đầu tiên đc diện kiến, Thiên Trúc nhìn sang Gia Lâm:
-Gia Lâm mà... cũng có... nhà sao?- Thiên Trúc thở vội
-Chứ ko thì Gia Lâm ở gầm cầu à.
Mở khóa Gia Lâm cúi người đưa tay mời Thiên Trúc vào nhà:
-Chào mừng em đã đến với ngôi nhà yêu quý của Gia Lâm.
Bước vào trong, Thiên Trúc mải wan sát ngôi nhà cho đên khi Gia Lâm mang nước ra mời cô. Ngồi xuống ghếThiên Trúc hỏi:
-Gia Lâm định tặng em cái gì đây?
Đặt hai tay lên vai Thiên Trúc, Gia Lâm nói nhỏ:
-Em ngồi cuống đây đi, Gia Lâm sẽ làm cho em một món gì đó và em hãy xem đó nhu là món quà của Gia Lâm nhé.
Bước vaò bếp, Gia Lâm xắn tay áo sơ mi lên và đeo tạp đề vào, mở tủ lạnh ra Gia Lâm lấy các vật dụng cần thiết rồi bắt đầu vào làm, trong Gia Lâm lúc này thật giống một người nội trợ chuyên nghiệp với bàn tay đang xắt đồ thoăn thoắt .
-Gia Lâm định làm món gì cho em đây.- Thiên Ngúc ngó Gia Lâm
-Sao em lại xuống đây, lên nhà đi chứ.
-Em muốn canh chừng xem Gia Lâm có bỏ thuốc độc vào ko?- Ánh mắt dò xét của Thiên Trúc bắt đầu hoạt đông.
-Gia Lâm chỉ bỏ một chút bùa yêu để em yêu Gia Lâm hơn thôi.- Gia Lâm mỉm cười rồi đi bật bếp gas chuẩn bị nấu ăn, Thiên Trúc cũng lò đò đi theo, căn bếp bỗng sực mùi thơm khi Gia Lâm đổ tỏi vào cái chảo đang sôi dầu, chỉ tay vào các hộp gia vị Thiên Trúc hỏi ngây ngô:
-Đây là gì vậy?
-Đó là gia vị để nấu ăn đó cô chủ.- Gia Lâm trả lời.
-Có phải là...muối, đường hay những thứ như vậy ko?
-Đúng vậy- Gia Lâm way sang nhìn Thiên Trúc nghi ngờ- Đừng nói với Gia Lâm là em chưa từng đụng đến chúng nhé.
Thiên Trúc cúi gằm mặt, một tay nắm vạt áo còn tay kia di di trên bàn bằng ngón trỏ , ko dám trả lời.
-Gia Lâm quên mất em có bao giờ đc vào bếp đâu...- Gia Lâm lấy tay lên đầu- Nhưng Thiên Trúc à, em cũng nên học nấu ăn đi để sau này còn biết nấu cho...- Gia Lâm dừng lại rồi mỉm cười way sang Thiên Trúc - chồng con em ăn chứ.
-Nếu ai muốn làm chồng em thì người đó sẽ phải nấu ăn cho em để chứng tỏ người đó yêu em- Thiên Trúc ngước mặt lên trả lời đầu tự tin.
-Nếu vậy chắc trong danh sách những ứng cử viên làm chồng em sẽ ko có tên Hoàng Gia Lâm đâu.
-Nhưng nếu em muốn người mang tên Gia Lâm đó làm chồng em và sẽ dùng mọi cách lôi kéo để anh ta vui vẻ nấu ăn cho em mỗi ngày thì sao?-Thiên Trúc cắn môi mình, mắt nhìn xéo lên Gia Lâm.
-Vậy thì phải xem em dùng cách gì đã?- Gia Lấm nhéo má Thiên Trúc.- Em lấy giùm Gia Lâm hai cái đĩa đi.
Lấy mì để vào hai cái đĩa, Gia Lâm rưới nước sốt lên rồi lấy hai tay cầm một đĩa chìa ra trước mặt Thiên Trúc mỉm cười- một nụ cười đẹp lung linh và nói:
-Qùa của em nè, món mì Ý do chính đầu bếp Hoang Gia Lâm làm.Chúc em Giáng Sinh vui vẻ.
Thiên Trúc nhìn đĩa mì rồi nhìn lên Gia Lâm mỉm cười, cô nói:
-Đây là món quà giáng sinh lạ nhất em từng thấy đấy.
-Em nếm thử đi.- Gia Lâm giục.
Đưa một thìa vào miệng thưởng thức,Gia Lâm nhìn Thiên Trúc hồi hộp, Thiên Trúc đã ăn rất nhiều mì Ý nhưng ko hiểu sao mùi vị của đĩa mì lại này khác hẳn, ngon hơn rất nhiều ko biết có phải do mùi vị sẵn có của mì hay vì trong đĩa mì này có chứa lòng chân thành và tình yêu của người nào đó dành cho cô. Khẽ mỉm cười cô nhìn Gia Lâm và dịu dàng nói:
-Đây là món mì Ý ngon nhất em từng đc nếm đấy.
Gương Mặt Gia Lâm dần giãn ra nụ cười lại xuất hiện, căn phòng ấm áp hẳn lên bởi những ánh mắt nhìn nhau trìu mến, trên cao những ngôi sao vẫn lấp lánh và nếu dường như những vì sao đang ngắm nhìn đôi tình nhân đang chìm đắm trong hạnh phúc wa khe cửa nhà bếp.
Ngoài đường ko khí đón giáng sinh thật sôi động, hầu hết các con đường trong thành phố đều đầy ắp người,và kẹt xe là điều ko thể tránh ,những em bé với trang phục ông già noel cười đùa thích thú bên cha mẹ, những thanh niên trên những chiếc xe máy hò hét để chào đón thời điểm trong đại của đêm nay, tại nhiều thánh đường những cánh cửa đc mở rộng để ******** tham dự mừng sinh nhật của Đấng Cứu Thế, những đôi tình nhân nắm chặt tay nhau đi trên những con đường, ở những quán ăn hay các khu vui chơi, với họ cáil ạnh ko là gì vào thời điểm này vì bàn tay của họ đang đc sưởi ấm bời bàn tay của ai kia. Đc ở bên người yêu thương trong mùa an lành này thật hạnh phúc đó là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà hầu như ai cũng muốn có.(kể cả Bin).
Trong căn phòng của một ngôi nhà trong thành phố, một cô gái cũng đang môn muốn có đc niềm hạnh phúc đó. Một căm phòng chìm ngập trong ánh nến, trên tường đc trang trí bởi những thứ dành cho Noel, dưới sàn nhà là những món ăn mà người cô yêu rất thích và môt hộp quà dánh cho người đó. Ko gian này thật lãng mạn, cô đã phải mất rất nhiều công sức để thực hiện nó vì cô quyết định hôm nay, tại căn phòng này và trong dịp lể Giáng Sinh năm nay cô sẽ nói cho người đó biết tình cảm của cô. Ngồi trên chiếc ghế ngắm bầu trời đêm đầy sao cô nhớ đến người đó, cô yêu sao đôi mắt biết cười kia luôn dỗ dành khi cô khóc nhè, vòng tay tuy nhỏ bé nhưng luôn dang rộng để bảo vệ cô khi bị ai đó bắt nạt, đôi vai sẵn sàng cho cô gục bất cứ lúc nào khi cô có chuyện buồn. Người cô yêu ko phải là một chàng trai mà lại là một cô gái, một cô gái với khá "đẹp trai" và mạnh mẽ cùng với nụ cười mà theo cô đó là nụ cười dễ thương nhất đời, một người ban từ thưở thơ ấu, một tình yêu khó đc mọi người chấp nhận nhưng cô sẽ bỏ mặc tất cả vì điều cô cần là luôn đc ở cạnh người đó mà thôi, bất giác cô nở một nụ cười. Ngước mắt nhìn đồng hồ, 8h tối rồi sao vậy là muôn hơn với giờ hẹn 1 tiếng rồi, cô thanh minh: "Chắc anh ấy còn bận làm việc"và tiếp tuc mong chờ.
Kim dài của chiếc đồng hồ nặng nề nhích sang số 12 , đã 9h rồi niềm hi vọng sụt một nửa. Thời gian nhẹ nhàng trôi, ko gian thật tĩnh lặng đến độ cô có thể nghe đc tiếng tích tắc thật chậm của chiếc đồng hồ, cô bỗng cảm thấy lạnh, ánh lửa của những ngọn nến ko thể làm xua tan đi cái lạnh đó, thời gian cằng tăng lên thì niềm hi vọng trong cô càng giảm xuống, đưa mắt nhìn về phía cửa bỗng nhiên cánh cửa cửa chuyển động rồi đc mở tung ra, một người bước vào với chiếc vét đen đang gãi đầu cùng với nụ cười bối rối mở miệng nói:
-Anh xin lỗi vì đã tới trễ tai nhiều việc quá.
Cô mỉm cười và nhẹ nhàng tiến đến ngoan ngoãn ở trong vòng tay ấm áp của anh.
Một cơn gió thổi nhẹ khiến cho giật mình, nhìn về cánh cửa ko hề có động tĩnh gì, căn phòng rộng lớn lúc này chỉ có một mình cô cới ánh nến mà thôi. Ngồi xuống sàn một cách nặng nề, cô nhẹ thổi nhẹ vào ngọn nến, ánh lữa vụt tắt, kim ngắn vội chạy nhanh đến số 12 và tiếng chuông ngân lên điểm 12h. Dựa vào thành giường, một dòng nước lăn nhẹ trên gò má khẽ rơi từ đôi mắt đầy u buồn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip