Trái tim của ác quỷ (1)
Bản gốc: https://archiveofourown.org/works/39456969/chapters/99924675#workskin
-------------------------
Hắn lẻn vào nơi ở của bố mình giữa màn đêm tĩnh lặng, che giấu bởi ánh đêm đen và tán cây gần ban công. Không có vệ sĩ trực gần phòng bố của hắn, ngoại trừ một người, và tên đó đã bị hắn điều đi chỗ khác. Bố hắn là một người bất cẩn, vì ông ta nghĩ rằng sẽ không có ai làm hại mình trong chính căn nhà của ông ta.
Nhất là con trai cả của ông ta.
Nó như là vô thực khi mà hắn ngồi cùng anh họ hắn, kiểm tra lại những chi tiết cho cuộc mưu sát hoàn hảo này. Cuộc mưu sát chính người cha của mình, vị vua trong ngôi nhà của hắn, người chủ nhân của Thứ gia. Cuộc mưu sát chú của Kinn, cuộc mưu sát người em của bác hắn và người chồng của mẹ kế hắn.
Cha hắn là người nắm giữ nhiều vai trò, chiếm quá nhiều vị trí trong trí nhớ của họ, nhưng ông ta chưa bao giờ là một người đàn ông tốt, đáng tự hào đã nuôi dạy con trai mình tử tế. Ông ta chưa bao giờ nhẹ nhàng với Vegas và em trai hắn, luôn luôn tức giận, luôn luôn thất vọng, và đáng ghê tởm. Luôn luôn ghen tị với những gì Chính gia có.
Vậy nên, khi anh họ hắn nhìn hắn, sự thất vọng tựa như phủ đầy đôi mắt anh ta, Vegas đã mặc kệ điều đó. Răng nghiến chặt khi hắn cầm tập tài liệu trong tay mình.
"Đừng. Đừng nhìn tôi như vậy chứ. Ông ta không cho tôi sự lựa chọn, nếu như tôi không chiếm lấy Thứ gia từ ông ấy, ông ta sẽ phá hủy những gì đáng lẽ thuộc về tôi và Macau. Anh nghĩ tôi muốn giết chết cha mình ư?"
Cha của hắn. Mẹ nó, người cha chưa bao giờ nhìn hắn với một chút tình yêu thương.
Kinn nhìn sang chỗ khác, tay run rẩy như thể anh ta đang say xỉn, xếp giấy thành chồng, "Tôi không nghĩ như thế, em họ."
Vegas nghiêng đầu đầy thắc mắc, không để điều đó thể hiện trên mặt mình khi hắn thấy sự tội lỗi tràn ngập khuôn mặt anh họ mình.
Anh ta thở dài, "Tôi nhìn cậu, khi cậu 27 tuổi và trưởng thành, trở nên già cả như một lão già. Tôi nhìn cậu và nghĩ rằng, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian vì những thứ không đáng có khi cậu đáng lẽ chỉ là em họ tôi. Tôi nhìn cậu và tôi đã khóc thầm, trái tim tôi rỉ máu."
Vegas hít vào một hơi, cố gắng hít vào bất cứ thứ gì. Thứ cuối cùng hắn có thể nghĩ đến là điều này, một sự thừa nhận muộn màng và một sự tuyên bố rằng anh họ hắn quan tâm đến hắn, lo lắng cho hắn sau tất cả những nỗi đau họ gây ra cho nhau, quá non trẻ và ngu ngốc để có thể thấy.
Điều này, không đúng lắm. Hắn không muốn nghe tiếp, nhưng hắn phải nghe. Phải nghe điều khiến anh họ hắn lộ ra những suy nghĩ như vậy. Phải nghe những điều này, bởi trách nhiệm và bàn tay đang đè nặng lên trái tim hắn.
Kinn mỉm cười, đầy xót xa và Vegas bất ngờ khi mình bị ảnh hưởng bởi nó.
"Cậu, cậu không phải là một người tốt đẹp. Tôi cũng vậy. Mẹ nó, chúng ta luôn là những con rối giả vờ tỏ ra tốt đẹp. Nhưng chúng ta không phải thế."
Kinn lắc đầu và dựa vào ghế.
"Chúng ta là những kẻ tồi tệ. Cậu, thậm chí còn hơn thế. Tôi căm ghét cậu, bây giờ vẫn thế. Tôi không hề muốn giúp đỡ cậu." Kinn nhìn những bằng chứng giả, điều giúp Vegas trở nên vô tội. "Tất cả những thứ này là sai trái, nhưng cậu là em họ tôi. Tôi nhớ mình từng bế cậu trong vòng tay và hôn lên trán cậu."
Kinn nhắm mắt, cố gắng nhớ lại những ký ức xa xưa và Vegas nuốt tiếng gầm trong cổ họng mình, sự khó tin trào dâng từ bụng hắn.
"Mẹ cậu cười với tôi khi tôi lỡ đánh rơi cậu. Cậu và bà ấy đều giống nhau, về nụ cười. Nhưng của bà ấy ấm áp và nhân hậu hơn."
Vegas đứng dậy, không thể chịu đựng được cảnh tượng này thêm một giây nào nữa. Hắn nhớ, anh họ là người duy nhất hắn được cho phép chơi cùng. Hắn nhớ tất cả điều đó, những nụ hôn, sự trêu chọc và cười đùa từ Tankhun. Hắn nhớ những người anh họ của hắn, kể cả Kim.
Hắn nhớ mình từng yêu mến họ bằng cả trái tim và nhớ cách sự ghét bỏ dần lấp đầy sự ngọt ngào hắn dành cho họ sau cái chết của mẹ mình.
Họ đã quay lưng lại với hắn, từng người một. Tankhun không thể chấp nhận con người Vegas đã trở thành, ánh nhìn trìu mến bị thay thế bởi sự cảnh giác. Kim đã rời đi ngay khi anh ta có thể, không hề nhìn lại gia đình chính anh ta đã rời bỏ, và những người đã từng trông cậy vào anh ta, để mặc họ tan vỡ thành mảnh nhỏ.
Kể cả Kinn cũng chạy khỏi hắn, khỏi những hành động độc ác và xảo trá của hắn.
"Em họ," Kinn thì thầm, "Rốt cục chúng ta đã sai ở đâu?"
Họ đã sai ở đâu? Tất cả điều này, vì cái gì cơ chứ? Tất cả những năm tháng giận dữ, mất lòng tin và đau đớn, nó dẫn đến đâu? Hắn ước gì có thể nhìn vào mắt mẹ mình và hỏi, tại sao hắn phải chịu đựng tất cả những điều này? Tại sao hắn phải chịu đựng sai lầm của cha mình, và thống khổ vì nó?
Có rất nhiều điều hắn muốn nói, rất điều hắn muốn Kinn biết, và cảm nhận. Hắn có rất nhiều thứ để hỏi, hỏi cho đến khi lưỡi hắn không còn máu chảy và hắn muốn bật khóc, vì sự tuyệt vọng của mình.
Hắn tự hỏi sao mình lại trở thành thế này. Một kẻ điêu toa, một tên sát nhân, một đứa con trai bất hiếu và một tên em họ đểu cáng.
Hắn đã từng muốn nhiều thứ. Hắn từng phải có nhiều hơn thế.
Hắn muốn nói rất nhiều điều.
Nhưng hắn không biết mình nên nói gì, tiếng thét của hắn là sự câm lặng. Kinn nhìn hắn như một kiệt tác khiếm khuyết, như thể hắn là một ngôi sao không thể lý giải trên bầu trời. Có điều gì đó trong mắt của anh ta, một điều hắn chưa từng thấy trong mắt ai khác.
Sự thấu hiểu.
Vegas đã quay lưng lại, giấu mặt mình vào đống giấy tờ. Như một tên hèn nhát, như cha hắn sẽ nói. Như một đứa trẻ chạy trốn nỗi sợ hãi của chính mình, như mẹ hắn sẽ nói.
Ngay giờ đây, hắn đứng đây. Trước giường cha hắn như một tên ác quỷ máu lạnh. Nó đã rất dễ dàng, khi ông ta bị bỏ thuốc bởi cốc nước chính con trai đưa cho mình. Hắn không muốn nghĩ về nó, về việc cha hắn sẵn sàng uống nó, hoàn toàn chắc chắn rằng Vegas sẽ không giờ hại ông ta.
Có lẽ đó là dấu hiệu của sự tin tưởng, tình cảm đầu tiên mà cha dành cho hắn.
Hắn nghiến răng, giữ lưỡi dao màu đen trong lòng bàn tay mình. Đó là món quà của cha hắn nhiều năm trước, khi ông nhìn hắn không phải là sự xấu hổ trong cuộc đời ông. Đã có thời gian Vegas huyễn hoặc mình rằng cha tự hào về hắn. Và có lẽ cha hắn từng thế, hắn cũng không biết nữa.
Cơ thể hắn cúi xuống cùng mũi dao, hắn đã chuẩn bị cho điều sắp đến, điều hắn sẽ làm. Hắn đặt nó ở cổ cha mình, mũi dao lạnh lẽo khẽ run rẩy trong tay hắn. Chỉ một vết cắt nhẹ và cha hắn sẽ không còn nữa, không thể nhìn hắn với đôi mắt thù hận.
Nó sẽ nhanh chóng và hiệu quả, như hắn từng được dạy.
Hắn tự hỏi mẹ mình sẽ nói gì.
Hắn nghĩ về cha mình, khi còn trẻ và không ác độc, tay đặt trên vai Vegas khi ông cúi xuống giúp hắn chỉnh dây cương ngựa. Hắn nghĩ về cha mình, già hơn và ác độc hơn, mắt tràn ngập sự giận dữ khi ông quật hắn với dây lưng bằng da, Macau thút thít trong góc phòng.
Hắn nghĩ về nó, và một cảm giác đau buồn lấp đầy hắn. Hắn cảm thấy buồn, như thể hắn sẽ không thể làm điều này.
Dù thế, hắn đã hạ lưỡi dao.
Nhiều ngày sau, anh họ hắn đã dự đám tang. Bác Korn và Kim không hề đến bữa tiệc và Vegas quá mệt mỏi để thắc mắc việc đó, nhưng hắn bất ngờ khi thấy Tankhun mặc một bộ đồ đen đứng cạnh Kinn, người vẫn đang nhìn Vegas đầy thăm dò và thắc mắc.
Có chút đau buồn trong những đôi mắt ấy, nhưng hắn không dám hỏi về nó.
Hắn không nghĩ họ sẽ đến, và giờ đây họ đứng đây với khuôn mặt buồn khổ. Hắn từ chối nghĩ về cách trái tim hắn bình tĩnh khi nghĩ về viễn cảnh họ đứng cùng nhau và hắn thấy mình quay sang Macau, người giấu khuôn mặt sau lưng hắn, tay nhỏ bám chặt vào tay hắn.
Em trai hắn.
Macau của hắn.
Mặt hắn trở nên dịu dàng và hắn thở dài, ôm thằng bé vào lòng. Không có nước mắt trong mắt thằng bé, nhưng sự nặng nề bao phủ xung quanh hắn, đè nặng hắn. Hắn không nghĩ em trai hắn yêu quý bố mình, cả hai người họ và hắn nghĩ Macau biết đó.
Biết rằng Vegas đã làm điều đó.
Hắn không hỏi.
Khi đã đến thời gian chôn cất, hắn tiến về phía trước và ném thứ duy nhất cha hắn đã tặng hắn một cách yêu quý xuống cạnh quan tài. Nó kêu vang. Một chiếc đồng hồ vàng, khắc tên mẹ hắn. Nó được đưa cho hắn sau khi mẹ mất, máu in trên khung vàng lạnh lẽo.
Hắn đã lau nó bằng nước mắt của mình và giữ nó từ lúc đó, bị ám ảnh bởi sự tồn tại của mẹ mình và ánh mắt lạnh lùng của cha.
Trái tim hắn đã nhẹ nhàng hơn.
Khi họ chôn cha hắn dưới ánh sáng của mặt trời và đám mây che phủ với ánh nhìn nặng nề của anh họ hắn, hắn ôm em trai mình và cảm giác như cuối cùng hắn cũng đã có thể thở.
------------
Góc giải đáp của người dịch:
Vì mình không ngờ có nhiều bạn hỏi vậy nên là mình đã vừa hỏi bạn tác giả gốc. Truyện hiện tại chưa hoàn nên mình không chắc về kết cục của nó. Tác giả gốc của truyện nói là bạn ý đang hỏng máy tính và phải viết bằng điện thoại nên là chương mới ra hơi chậm một chút, nhưng nó sẽ sớm hoàn thành nhé.
Mình đang dịch phần truyện bạn ý đã viết trước đó. Về chương mới của truyện gốc, mình sẽ dịch ngay khi nó ra lò, mong mọi người hãy kiên nhẫn chút nhé. Cảm ơn vì đã đón đọc truyện nè.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip