7
Một chương khá ngắn :(((
Thật ra thời gian này mình bị bí ý tưởng lắm, cảm thấy không nghĩ ra được gì nữa.
Có thể thời gian tới ra chap sẽ càng lâu hơn một phần cũng vì mình khá bận, mong là mọi người vẫn chờ để đọc.
Cảm ơn mn nhiều nhé <3
______________________________
Pete chạy thật nhanh về phòng của mình, cậu mặc kệ ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
Tại sao cậu phải chịu nỗi đâu này? Vegas lúc trước rất dịu dàng với cậu, cậu không biết là từ khi nào hắn yêu mình, nhưng có một khoảng thời gian dài sau này hắn thực sự rất nuông chiều cậu. Hắn sẽ vì cậu đòi ăn cà ri miền Nam mà chạy đi mua dù là giữa đêm. Sẽ vì cậu gọi điện kêu về sớm mà cố gắng sắp xếp công việc của mình. Sẽ vì cậu cảm thấy buồn chán mà cùng ngồi coi phim... và còn vì cậu làm rất nhiều việc nữa.
Pete nhớ Vegas của trước kia, nhớ sự quan tâm đặc biệt của hắn giành cho cậu. Pete tưởng tượng ra dáng vẻ ngày trước của Vegas để cứu lấy cảm xúc của mình, để an ủi bản thân và tiếp thêm động lực. Cậu phải bắt đầu lên kế hoạch khiến cho Vegas nhớ ra, cứ để tình trạng như vậy tiếp diễn cậu sẽ kiệt sức mất. Nhưng hiện tại cậu vẫn sẽ giận Vegas, phải cho hắn biết cậu không phải loại dễ dãi để hắn muốn làm gì cũng được.
Tới tối, Pete liền chạy sang phòng của Venice, cậu nói bảo mẫu đi nghỉ ngơi sau đó tự mình bế ru ngủ thằng bé.
Một phần là muốn tránh mặt Vegas, một phần cậu cũng muốn chăm sóc Venice để có thêm nhiều tình cảm.
Đúng như Pete nghĩ, Vegas đến giờ đi ngủ lại tới tìm cậu. Hắn đúng là không biết xấu hổ, ban ngày vừa nặng lời với cậu, tối đến lại tìm cậu ngủ cùng để khỏi gặp ác mộng.
" Pete"
Vegas mở cửa phòng, nhìn thấy một mình Pete đang bế Venice, hắn gọi cậu nhưng nhất quyết không nói ra ý định của mình, chỉ đứng đó nhìn cậu chăm chăm.
Cậu liếc nhìn hắn, sau đó lại quay về ru ngủ Venice mặc kệ hắn đứng đó.
Hắn nhìn phản ứng của cậu, hai bàn tay nắm chặt, tức giận nhưng không làm gì được liền ngoảnh mặt quay về phòng.
Không phải là hắn không thể cưỡng chế cậu, nhưng hắn nhớ tới những giọt nước mắt hôm nay của Pete, bất giác không muốn ép buộc cậu nữa. Hắn biết hôm nay hắn đã làm tổn thương Pete.
Vegas và Jimmy chỉ là bạn bè bình thường, hắn biết Jimmy có tình cảm đặc biệt với mình nhưng hắn thì chẳng có tí cảm xúc nào cả. Ban đầu hắn chỉ muốn lợi dụng Jimmy để xem phản ứng của cậu, trêu đùa cậu một chút. Nhưng hắn không ngờ Pete lại phản ứng dữ dội và mất kiểm soát khiến hắn đột nhiên tức giận vì thái độ của cậu. Tới khi nhìn thấy Pete khóc, hắn thật sự cảm thấy bối rối, cảm thấy bản thân như vừa phạm phải một đại tội. Hắn muốn dỗ dành cậu, muốn xin lỗi cậu ngay lập tức, nhưng đồng thời hắn lại không muốn bản thân thừa nhận thứ cảm xúc đó nên cứ để mặc cậu như thế. Và rồi hắn lại hành xử như một đứa con nít, quát mắng cậu để giải thoát hắn khỏi sự lúng túng.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Pete, dựa vào cảm xúc của mình, Vegas nhận ra trước khi mất trí nhớ dù ít nhiều thì hắn cũng đối xử với cậu có phần đặc biệt hơn những người khác. Một người có hiểu biết về tâm lý như hắn thì điều đó là quá rõ ràng. Nghĩ đến đây, Vegas cũng quyết định phải tìm lại mảnh kí ức đã mất của hắn.
___________
Pete dù giận Vegas nhưng cậu vẫn lo lắng cho hắn. Nằm lăn qua lăn lại mãi không ngủ nổi, cậu tự nhủ với lòng chỉ lên kiểm tra hắn một chút thôi để cậu có thể yên tâm.
Nhẹ nhàng mở của phòng Vegas, đèn phòng đã tắt hết chỉ còn lại ánh đèn ngủ màu đỏ nhẹ nhàng, màu sắc yêu thích của Vegas. Cậu tiến lại gần phía giường ngủ liền nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Vegas. Hắn lại gặp ác mộng rồi.
Pete vội vàng gọi Vegas dậy, hắn bừng tỉnh, lại kéo cậu vào cái ôm thật chặt. Pete liền dịu dàng an ủi Vegas.
Sau khi thấy Vegas bình tĩnh hơn, Pete toan rời đi vì cậu vẫn giận hắn nhưng Vegas đã kịp giữ cậu lại.
" Xin lỗi..."
Vegas nói ra lời xin lỗi mà đến hắn cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi được đến thế.
Pete nhìn hắn, cậu lại mủi lòng rồi. Chỉ một câu xin lỗi đơn giản của hắn mà bao nhiêu sự tức giận đã tan biết không còn một mảnh. Cậu thầm chửi rủa cái bản tính dễ dãi của mình, lý trí cố thức tỉnh cậu nhưng trái tim cậu không thể từ chối hắn, đứng suy nghĩ một lúc, cậu lại nằm lên giường ngủ cùng Vegas nhưng vẫn giữ im lặng không nói gì.
" Tôi muốn nghiêm túc lấy lại trí nhớ"
Vegas xóa tan đi sự im lặng của hai người. Pete quay qua ngạc nhiên nhìn hắn. Từ đầu đến giờ chỉ có mình cậu cố gắng, Vegas chưa bao giờ nói về việc này, cậu thắc mắc vì sao hắn đột nhiên lại như vậy.
Như nghe thấy tiếng lòng của cậu, Vegas tiếp tục:
" Cứ mãi thế này cũng không phải là cách, hơn nữa tôi muốn nhớ ra chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta, không phải cậu cũng muốn thế sao?"
Pete nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng, cậu liền cảm động ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào hõm cổ của Vegas.
" Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé". Giọng nói của Pete nghẹn ngào.
" Được"
" Vậy ngày mai em sẽ bắt đầu lên kế hoạch."
Pete tạm buông Vegas ra, cậu hào hứng cười tươi như một đứa trẻ. Vegas thấy thế liền gật đầu đồng ý. Khóe miệng Pete vì thế lại kéo lên cao hơn khiến chiếc má lúm của cậu càng hiện rõ, cậu nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc mà đã lâu lắm rồi cậu chưa có được.
Hai người cứ thế nhìn nhau. Vegas bỗng nhiên đưa tay lên chọt chọt vào má lúm của cậu. Hắn đột nhiên thấy cậu thật đáng yêu, chỉ vì một chuyện nhỏ này lại khiến cậu vui vẻ đến thế.
Tầm mắt rời qua khuôn miệng đang nở nụ cười tươi, đôi môi hồng hào căng mọng. Hắn muốn đặt lên đó một nụ hôn. Nghĩ là làm liền, Vegas từ từ tiến sát lại gần Pete. Hắn thấy Pete từ từ nhắm mắt lại, như một lời cổ vũ cho hành động của hắn.
Vegas lại gần, lại gần hơn nữa, cho đến khi chạm vào đôi môi ấm nóng đó. Từng mạch máu trong cơ thể hắn căng ra, hắn không nghĩ đôi môi của cậu lại cho hắn cảm giác tuyệt đến vậy. Hắn bắt đầu tham lam di chuyển đôi môi của mình, hắn miết cánh môi của cậu, hết môi trên rồi đến môi dưới, nhấm nháp vị ngọt mà hắn thấy có chút quen thuộc khiến hắn mê đắm. Cảm thấy người đối diện cũng bắt đầu đáp lại đôi môi của hắn với sự run rẩy khiến tâm trạng của hắn như có thêm chất xúc tác. Vegas từ từ đưa tay lên giữ lấy gáy của cậu, hắn bắt đầu vồ vập hơn, nụ hôn không còn nhẹ nhàng nữa mà trở nên gấp gáp, hắn mút lấy đôi môi của cậu.
Cơ thể của Pete căng cứng, cậu cảm thấy bản thân như ngưng thở, đã lâu rồi cậu và hắn chưa hôn nhau. Cậu rất nhớ nụ hôn của hắn, nhớ kĩ thuật điêu luyện khiến tâm hồn cậu như lơ lửng trên không trung. Pete đã không còn tỉnh táo nữa, cậu mặc kệ để cho Vegas dẫn dắt.
Hai người cứ thế triền miên, vị ngọt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc của Pete khiến Vegas càng ngày càng muốn nhiều hơn nữa. Hắn bắt đầu sử dụng cái lưỡi linh hoạt của mình cạy mở hàm răng của Pete. Bỗng hắn cảm thấy một hình ảnh mờ ảo chạy xẹt qua trong đầu, hình như hắn đang hôn một ai đó trên chiếc giường này, cũng nhẹ nhàng nhưng đầy mãnh liệt như bây giờ.
Cơn đau đầu ập tới, Vegas vội vàng đẩy Pete ra rồi ôm chặt lấy đầu mình rên rỉ. Hắn dùng hai tay đập mạnh vào đầu vừa để giảm cơn đau vừa để những hình ảnh đó rõ nét hơn nhưng mọi thứ đều vô ích.
" Vegas... Vegas... Đừng làm đau mình"
Pete vội vàng giữ lấy tay của Vegas vừa giúp hắn bình tĩnh lại.
Vegas cuối cùng cũng ổn định trở lại, hai tay hắn vẫn ôm lấy đầu, miệng thì không ngừng thở hổn hển vì cơn đau.
" Tôi cảm thấy mình sắp nhớ ra gì đó nhưng chúng lại biến mất". Vegas ủ rũ nói.
" Không sao, có em ở đây, từ từ anh sẽ nhớ ra mà"
Pete luồn tay ra sau lưng của Vegas để ôm lấy hắn, tay không ngừng vỗ nhẹ nhẹ vào lưng để an ủi, còn Vegas cũng đáp lại cậu bằng một cái ôm thật chặt.
Hai người cứ thế ôm nhau cho tới khi cả hai chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip