Chương 27: I love you, forever

Các nàng vẫn tiếp diễn sinh hoạt thường ngày. Sáng, trưa, chiều, tối quây quần bên nhau, các nàng đều có cảm nghĩ, bản thân rất giống con bạch tuộc rồi, từ giường ngủ đến phòng ăn kể cả sân vườn hay hồ bơi, nơi nào không có vết tích hoan ái của các nàng đây.

Kim Trân Ni cao hứng, hôm nay Phác Thái Anh sẽ dẫn nàng đi nơi nào đó thì phải. Nhưng, nàng đã tắm thay trang phục từ tám đời rồi mà người kia vẫn chưa chịu ra khỏi phòng thay đồ nữa.

Kim Trân Ni phụng phịu đi qua đi lại, nhàm chán lật vài cuốn sách của Phác Thái Anh. Kim Trân Ni mỉm cười, cầm lấy hai ba tấm hình nằm ngay ngắn ở giữa trang sách, tên ngốc này chụp lén nàng nhiều lắm, còn dám vẽ bậy lên mặt nàng, hanh, quân nữ báo thù mười năm chưa muộn.

Cửa phòng thay đồ cọt kẹt mở ra. Kim Trân Ni xoay người, trong khoảnh khắc, bị bộ dáng người kia câu mất hồn phách. Phác Thái Anh vận quân phục màu đen, thon dài vóc ngừoi, thẳng tắp tứ chi, tóc đen gói gọn trong chiếc mũ, chỉnh tề và tinh tế.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Phác Thái Anh vận quân phục, quả thật vô cùng uy vũ và khí phách ngút trời.

Tuổi trẻ quân nhân hướng Kim Trân Ni giơ lên chào tư thế:

"Báo cáo chỉ huy, tôi, Phác Thái Anh đã có mặt"

Kim Trân Ni đi đến, nhón chân, chỉnh lại carvat cho Phác Thái Anh, nàng khẽ cười:

"Hôm nay là ngày gì mà Thái Anh vận quân phục vậy, muốn đưa tôi đi đâu?"

Phác Thái Anh khoá chặt môi nàng bằng một nụ hôn:

"Báo cáo chỉ huy, đó là bí mật, dựa theo điều luật của đất nước, tôi, Phác Thái Anh không thể nói"

Kim Trân Ni nhéo nhẹ má cô:

"Đứa ngốc..." Kim Trân Ni bị bộ dáng Phác Thái Anh làm cho cười không ngớt.

Kim Trân Ni ngồi trên xe, quan sát tứ phía, hít ngửi không khí trong lành nơi ngoại ô. Xe Phác Thái Anh lăn bánh, rất lâu, rất lâu, đến khi Kim Trân Ni muốn ngủ gục, xe mới dừng lại.

Bước xuống xe, Kim Trân Ni trầm trồ nhìn căn cứ thiết sắt trước mắt, lần đầu tiên nhìn thấy không quân khu, tránh không khỏi bỡ ngỡ. Phác Thái Anh nắm tay Kim Trân Ni kéo nàng đi đến nơi xuất trình thẻ ra vào cổng.

"Phác Thái Anh, quân hàm thiếu tướng" Lời nói của Phác Thái Anh khiến tiểu quân nhân sợ ngây người. Phác Thái Anh, trong truyền thuyết Quỷ Nhãn a.

"Thiếu tướng, mời vào" Không quân khu hôm nay đột nhiên được thiếu tướng lục quân ghé thăm, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Kim Trân Ni hết nhìn đông rồi ngó tây, dọc đường đi, rất nhiều quân nhân đang thao luyện dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn nàng. Cũng đúng thôi, tất cả đều vận quân phục duy chỉ có mình nàng vận trang phục thường ngày.

Không ít người nhận ra Phác Thái Anh, tiến đến chào hỏi cô. Qua đây, Kim Trân Ni mới biết được, năm đó Phác Thái Anh còn tại quân khu, nhất định uy danh vang dội, người gặp người sợ. Nàng nhìn Phác Thái Anh một cách đầy tự hào, đây là lão công của nàng đấy.

"Ai nha, phiền toái thật, chỉ muốn lẳng lặng nào ngờ nhiều người tìm đến như vậy..." Phác Thái Anh tận lực né tránh những ánh mắt nóng bỏng của các nữ quân nhân.

Kim Trân Ni hừ lạnh, mắt phượng khẽ nhếch, liếc xéo đám nữ nhân kia một cái, rất nhanh câu tay Phác Thái Anh hiên ngang rời đi, thi thoảng còn bấm mạnh eo cô, lưu lại đám nữ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Nữ nhân của cô lại ăn giấm rồi!!!

Kim Trân Ni mở mắt thật lớn nhìn những chiếc máy bay chiến đấu, thường ngày chỉ nhìn thấy nó trên bảng tin thời sự xuyên lục địa, không ngờ hôm nay còn được tận mắt chứng kiến, nó thật to và đầy quy mô.

Hai ba cái quân nhân vận trang phục sữa chữa cơ khí tựu lại một chiếc máy bay chiến đấu, còn có tốp người vừa đi vừa bàn bạc về đợt diễn luyện trên không hôm nay. Hẳn năm đó, Phác Thái Anh của nàng cũng tràn đầy nhiệt huyết như thế.

Phác Thái Anh thấy bọn họ có vài trục trặc nhỏ, lập tức tới chỉ điểm từng li từng tí, lực lượng lục quân, không quân và hải quân cái nào cô cũng từng tham gia, sữa chữa cơ khí cô biết không ít. Kim Trân Ni thủy chung dõi theo thân ảnh giỏi giang của Phác Thái Anh, thần tình đều là tiếu ý.

"Ni, đến đây đi"

Kim Trân Ni gật đầu, rất nhanh đi qua. Phác Thái Anh leo lên chiếc máy bay chiến đấu, giang một tay ra ý bảo nàng bắt lấy. Kim Trân Ni mỉm cười, tiếp nhận, phút chốc mất thăng bằng sa vào lòng ngực Phác Thái Anh.

Tanh tách hai tiếng, bức ảnh hai người ôm nhau trên máy bay chiến đấu được ra đời. Nữ quân nhân vẻ mặt sùng bái nói:

"Thiếu tướng, hai người đẹp đôi lắm, cho tôi được phép giữ bức ảnh này nhé"

Thì ra đó là người chụp ảnh trong không quân khu này. Các nàng cười gật đầu, đây là chiếc máy bay chiến đấu hai người lái tân tiến nhất, Phác Thái Anh đối Kim Trân Ni thắt đai an toàn:

"Sẵn sàng chưa?"

Mặc dù khá bỡ ngỡ nhưng nàng rất nhanh thì tiếp thu. Phác Thái Anh bật công tắc, Kim Trân Ni cảm thấy thân thể hẫng đi một nhịp, chiếc máy bay chiến đấu vào đúng vị trí xuất phát.

"3...2...1...SX001 chuẩn bị vào đường bay, mọi người đứng cách đường bay 10m, xin nhắc lại..."

Kim Trân Ni vịn chặc cánh tay Phác Thái Anh, vụt một tiếng xé gió, con chim sắt tung cánh trên khoảnh trời cao rộng, đảo điên ngang dọc. Kim Trân Ni chưa bao giờ nhìn mây trời hay thiên nhiên gần trong gang tấc đến thế, bên dưới là ba ngàn núi non hùng vĩ, bên trên mây trắng bồng bềnh trôi. Quá mức mỹ hảo cảnh quan khiến Kim Trân Ni nhịn không được tán thán.

Phác Thái Anh thấy nàng cười cũng ngăn không được bản thân nụ cười:

"Ni, chuẩn bị đi xa hơn nữa nhé, bám chắc"

Kim Trân Ni vui như hài đồng, quan sát động cơ phức tạp trên máy bay chiến đấu, hôm nay, đã để nàng thấy một mặt hoàn toàn khác của Phác Thái Anh.

Chiếc máy bay chiến đấu lao vùn vụt trên bầu trời, cứ thế mãi bay đến những vùng đất Kim Trân Ni chưa bao giờ thấy qua. Kim Trân Ni hoàn toàn bị chính phục bởi cảnh quan thiên nhiên.

Cuộc sống thật tuyệt vời khi có Phác Thái Anh bên cạnh. Nếu người là mặt trời, ta xin được làm tiểu địa cầu, tiểu địa cầu không thể sống nếu không có ánh dương ấm áp.

Máy bay chiến đấu hạ cánh trước một vùng đất mới.

"Đẹp quá, cảm ơn Vũ"

"Chị vui là tốt rồi"

Kim Trân Ni cùng Phác Thái Anh hoà mình giữa đất trời. Trước mắt là con thác lớn, sau lưng là rừng cây bạt ngàn, xa xa bên phải là hồ nước xanh biếc, xa xa bên trái có một bầy linh dương nhìn chằm chằm các nàng.

"Đợi sau khi gặp lão ba em, chúng ta kết hôn đi" Phác Thái Anh ôm nàng vào lòng, khẽ hộ lên trán nàng.

"Được"

"Ân, sau này chúng ta phải sinh hai cục cưng, con trai hay con gái em đều yêu thương. Đứa lớn giống chị, đứa nhỏ giống em, mỗi khi hè đến, chúng ta trở lại F thị, ở tại căn nhà gỗ, nếu các con thích, em cũng sẽ đưa bọn nó đến nơi này cùng chị..."

"Được"

"Phác Thái Anh"

"Tôi vui lắm, vì có em xuất hiện trong đời, cảm ơn em..."

"Em là người phải cảm ơn, vì chị đã đến bên em trong năm tháng bước chân em mỏi rã rời, honey, I love you forever"

"I love you, too, Roseanne"

Các nàng đắm chìm trong nụ hôn, lần này, không có dục vọng, chỉ có ôn nhu quẩn quanh...

Trở về nhà, Phác Thái Anh ngay lập tức đi tắm. Kim Trân Ni nằm trên giường đọc sách bỗng nhận được một cuộc gọi, nàng nhíu mày, do dự hồi lâu rốt cuộc bắt máy.

"Lão ba?"

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp của nam nhân:

"Khi nào trở về, đến gặp ta"

"Người đã biết?"

"Ân"

"Ngày kia con liền hồi E thị...!" Kim Trân Ni sâu kín thở dài, trước tắt đi điện thoại, ngẩn người hồi lâu...

—————

Mng ơi, ai k đi đc thì vô coi livestream mấy c về Việt Nam nè

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip