Chương 40: Ngỡ ngàng
Sau một đêm trằn trọc khó ngủ của cả ba người, chỉ có mỗi Thiên Khôi vô lo vô nghĩ là ngủ ngon nhất. Ấy vậy mà sáng ra vẫn phải mưu sinh, dì bảy và Nghệ Trác bày hàng ra rất sớm.
“Chị bảy, bữa nay là bánh gì vậy hả?”
Một vị khách đến mở hàng, ông ta làm công nhân ở gần đây nên mỗi ngày đều thức sớm để đi làm, sẵn tiện ghé hàng bà bảy mua bánh. Dường như đã là mối ruột của bà.
“Bữa nay có bánh ú với bánh đúc, ông lấy cái nào?”
“Lấy cho tôi ba cái bánh ú, ăn cho ấm bụng. Tôi đi làm mệt lắm, ăn bánh ngọt không có chắc” Ông ta gãi đầu cười.
“Rồi rồi, Nghệ Trác lấy giấy gói cho dì đi con”
Lúc nãy mang hàng bánh ra mà bỏ quên giấy gói trong nhà, nàng đang thổi lửa nghe dì kêu mà tim không thấy nên liền đứng dạy chạy đi vào nhà lấy.
“Con gái của bà hả? Dễ thương dữ hén. Mấy bữa nay mua bánh tôi để ý nó rồi, siêng năng giỏi giang. Nó có chồng chưa? Tôi có thằng con trai đây nè, cũng tới tuổi lấy vợ rồi mà cứ không chịu dẫn về ra mắt tôi đứa nào ráo trọi. Nếu được thì tụi mình làm thông gia hén?”
“Nó có chồng rồi, cũng có một đứa con trai bảy tháng tuổi thưa ông bác già lẩm cẩm”
Từ đâu Chi Lợi bước ra trả lời, làm dì và ông ta giật mình. Rõ ràng là đêm qua uống rất say, hôm nay lại tỉnh táo qua bên này. Cô lại muốn bày trò gì nữa đây?
“Thôi đi ông ơi, nó có chồng có con rồi. Với lại nó là con nuôi của tôi, phải chi tôi có con gái là tôi gả cho nhà ông rồi ấy chớ” Bà vội từ chối khéo, cái tên Chi Lợi này xuất hiện làm không khí sượng trân mắc ghét.
Thật ra thì gia cảnh của bác này rất khá, cuộc sống không gọi là giàu nhưng có của ăn của để. Đủ cho Nghệ Trác sống sung sướng một đời. Nhưng con người ta là trai tân, ai mà lại chịu lấy một người đàn bà đã từng sinh con cho người khác như nàng chứ?
“Nè dì...”
Nghệ Trác lục lọi một hồi cũng thấy giấy gói bánh, vội chạy ra đem cho bà bảy. Lúc này thấy Chi Lợi đứng đây mà bất ngờ, nhưng cũng không kém phần khép nép.
“Vậy... vậy tôi đi làm nghen. Bà buôn bán... đắt nhé” Ông ta nghe nói nàng đã có gia đình nên vội chuồn đi. Đứng đây một hồi chắc bị chồng người ta đập chết quá.
“Mày qua đây mần chi?” bà giở giọng gắt gỏng ra hỏi Chi Lợi.
“Tôi qua đây mua bánh, dì không có đuổi khách chứ?”
“Ăn bánh gì? Mua lẹ rồi đi cho khuất mắt”
“Lấy cho tôi hai cái bánh đúc, một cái bánh ú”
Bà nhanh tay gắp ba cái bánh gói lại, quăng đại trên bàn rồi chìa tay ra đòi tiền.
“Khỏi thối” Cô đặt một tờ tiền có mệnh giá lớn lên tay bà.
“Bao nhiêu đây còn đắt tiền hơn cái nhân cách của mày đó. Thôi đi lẹ lẹ giùm tao, chỗ buôn bán”
Lúc này Thiên Khôi đã thức, khóc la vang trời. Ai nghe cũng xót. Dì bảy vội bỏ ngang đống bánh, chạy vào nhà chăm thằng bé.
“Ô ô, cháu ngoại của bà. Đợi bà vô ôm con liền”
“Nghệ Trác, tao xin lỗi. Về nhà đi mà, tao nhớ mẹ con của mày lắm. Về nhé?”
Chi Lợi chỉ đợi vắng mặt dì bảy là bước vào chuyện chính với Nghệ Trác ngay. Lần này thì cô không lỗ mảng nữa, nàng dễ mềm lòng lắm. Năn nỉ một chút là chịu ngay ấy mà, cô nghĩ thế nhưng ai biết được chứ.
“Thôi... con không về đâu. Cô chủ đi học đi kẻo trễ” Nàng rụt rè lùi lại, gì chứ mà về với cô chủ thì chẳng bao giờ nàng chịu về đâu. Cô chủ xấu, đòi kêu ông kẹ bắt Thiên Khôi của Nghệ Trác cơ mà.
“Sao lại không chịu về? Về đi, tao sẽ không đối xử tệ bạc với mày nữa. Tao sẽ cho mày lò sưởi, cho mày phòng đẹp, thức ăn ngon. Chịu không?”
“Không đâu... Nghệ Trác không về. Cô chủ hay đánh lắm”
“Không đánh nữa, hứa đó. Nếu tao mà đánh mày nữa thì tao sẽ làm con... con... gà, kêu cục ta cục tác, chịu chưa?” Đang muốn thề thốt mà mãi chưa nghĩ ra, Chi Lợi lắp bắp trông thật ngộ đời.
“Thôi đi, ở bên dì bảy sướng hơn. Mặc dù phải cực một chút về cái chuyện làm bánh để bán nhưng mà cũng có tiền để mua đồ chơi cho cậu Khôi. Còn cô chủ keo kiệt lắm, con xin có vài đồng bạc lẻ cũng chẳng cho”
“Tao có tiền, nhiều lắm. Nè, cho mày hết. Về đi, khi nào cần thì cứ nói với tao. Bao nhiêu tao cũng cho mày được. Về nha Nghệ Trác, nhớ mày lắm rồi”
Cô nghe nàng nói vậy thì vội móc trong túi ra một sấp tiền dày, chỗ này ít nhất cũng phải bằng mười thúng bánh cực khổ làm bán ấy chứ.
“Con không lấy đâu, cô chủ đừng có dụ con nữa. Con không muốn về” Nàng vội đẩy tiền lại cho Chi Lợi, một mực tránh né.
“Nghệ Trác à...”
“To nhỏ cái gì đó? Mày thấy con gái tao dễ dụ rồi mày rù quến hả?” Dì bảy từ trong nhà bước ra, tay còn bế Thiên Khôi. Chi Lợi và Nghệ Trác giật mình tách nhau ra.
“Tôi... tôi đi học. Dì bảy buôn bán đắt hàng...”
Cô sợ hãi chuồn đi, bà bảy thấy vậy chứ quyền lực hơn cả chủ của Nghệ Trác nữa. Bà nói gì thì nàng liền răm rắp nghe theo, muốn đưa mẹ con nàng về thì trước hết phải thuận lòng bà. Thiên Khôi lúc này trố mắt, khóc lóc om sòm. Mồm đang ngặm cái bánh ưa thích cũng nhè ra, một mực đòi trườn qua Chi Lợi.
“Sao vậy cậu? Đói hả? Để mẹ cho cậu bú sữa nghen” Nghệ Trác ôm con vào lòng, vừa quay lưng định chạy vào nhà thì thằng nhỏ càng khóc tức tửi hơn.
“Nghệ Trác, đưa cho Chi Lợi ẵm nó đi. Tao mệt quá” Dì bảy bất lực, nhìn là thừa biết nó nhớ má rồi.
“Dạ”
Nàng vội đưa con cho cô, vừa qua tay liền nín khóc. Nhưng cái mặt tèm lem giống con mèo lắm rồi, nhìn vừa thương vừa buồn cười.
“Nhớ má hả con? Má cũng nhớ con dữ lắm, mấy bữa nay không chơi với con được. Đừng có giận nhé?”
Sau khi được ôm con trai vào lòng cô mừng như sắp khóc. Cái mùi sữa non trên người nó thật quen thuộc làm sao, cô ôm nó hít lấy hít để, hết thơm vào má lại đến tay, hết tay lại đến chân. Nhìn cũng tội nghiệp.
“Thôi được rồi Khôi, cho má đi học nữa. Vào nhà bà ngoại cho con ăn bánh nghen”
Bà bước tới định gỡ nó ra, vừa động vào thì nó liền khóc. Chắc nó biết lại sắp chia cắt người ta với má Lợi nữa đây mà, bé khóc nhiều lắm, sắp khàn cổ đến nơi.
“Rồi sao đây dì? Cậu ấy không chịu buông” Nghệ Trác thấy tình huống khó xử thì vội lên tiếng.
“Có thể là nó nhớ tôi. Cho tôi bế nó đi chơi một vòng được không? Nhiều khi đỡ hơn rồi nó lại buông ra ấy mà” Chi Lợi nhỏ nhẹ xin xỏ.
“Vậy... thì ôm đi đi, nhớ về sớm cho nó bú sữa. Còn nữa, bánh này nó thích ăn, đem theo đút cho nó” Dì bảy miễn cưỡng cho phép, nhìn tội Thiên Khôi quá mà.
“Cảm ơn...” Cô vui vẻ quay đi, thuận tay đánh khẽ vào mông nàng, Nghệ Trác giật nảy lên vì bất ngờ.
“Gì vậy con?”
“Dạ... không có... gì đâu ạ...” Nàng ngượng ngùng chẳng dám khai thật, Chi Lợi quá đáng.
Qua vài giờ đồng hồ, cuối cùng thì Chi Lợi cũng ẵm Thiên Khôi trở về. Trên tay còn xách theo một bao bánh và sữa to tướng. Bà bảy gặp thằng bé thì mọi việc đều quên hết, vội chạy đến vuốt cái má hồng hồng của nó.
“Vui không con?” Bà nựng nựng thằng nhỏ rồi quay vào nhà nói với nàng.
“Nghệ Trác mau đem thằng Khôi vào nhà cho bú nè con, sáng giờ rồi”
“Dạ” Nàng ở trong bếp cọ rửa nồi hấp bánh, nghe con trai về thì liền rửa tay chạy ra.
“Đây đây, mẹ đây”
Chỉ vừa mới gỡ nó ra khỏi Chi Lợi lại khóc, lúc này mặt đã đỏ lên hết. Nghệ Trác và dì bảy hoảng hốt. Hôm nay đã bỏ học vì đứa nhỏ này, bây giờ lại mè nheo tiếp, thấy mà tội nghiệp Chi Lợi chút đỉnh.
“Sao vậy? Đừng có khóc mà, má phải đi rồi. Đừng có khóc nữa nghen con”
“Rồi sao đây dì bảy? Cậu Khôi đeo dính cô chủ kiểu này thì làm sao bú ạ?”
“Có cách rồi”
“Cấm mày giở trò”
Nãy giờ dì đã cảnh cáo rất nhiều lần đối với Chi Lợi. Bởi vì cách mà dì nói chính là cho ba người họ vào phòng. Nghệ Trác cho Thiên Khôi bú một bên giường, cô nằm một bên giường cho thằng bé thấy mặt. Ngó bộ cách này cũng hiệu quả lắm, nó vừa bú mà mắt vừa trông má Sa xem có đi mà bỏ nó nữa không, nhưng trái lại cô lại nằm yên cho nó cảm giác yên tâm nên rất ngoan ngoãn.
Dì bảy cũng không thể ở đây canh hoài, khách đang thúc giục mua bánh nên cũng chạy ra bán. Để lại hai người ở đây.
“Nghệ Trác à, về đi. Tao xin lỗi”
“Con không về đâu, cô chủ đừng có dụ dỗ con nữa”
“Về đi mà, tao thề chắc chắn sẽ không bao giờ tệ bạc với mày nữa. Thích cái gì tao mua cho cái đó, đừng giận mà”
Cái giọng này đó giờ cô chỉ giở ra với ông bà bá hộ. Mấy ai ngờ được hôm nay đường đường là cô chủ nhà Nội Vĩnh lại phải năn nỉ nát nước với con hầu, ấy vậy mà người kia chẳng hề quan tâm.
Chi Lợi kiềm không nổi trước mỹ quan trước mắt nữa, vội đè ngửa nàng ra. Thiên Khôi mất bầu ngực ấy vậy mà không khóc, lại cười rất vui vẻ.
*Chát* Một cái đánh nhẹ vào mặt nhưng đủ đau.
“Cô chủ làm gì vậy? Con không có thích đâu”
Nàng bực lắm, chẳng đàng hoàng gì hết. Hở tí là đòi tặng em bé, nàng có Thiên Khôi rồi thì bớt bớt lại đi, ghét. Mặc áo vào luôn, có thằng con trai mà nó cũng phản. Nghỉ cho bú, đói là vừa.
Chi Lợi hoảng hồn, đơ người một lúc rồi mới kịp hoàn lại tâm trí. Là Nghệ Trác mới đánh cô, đúng vậy.
“Mày...” Cô giơ tay cao lên định tát cho nàng một phát, nhưng vội nghĩ lại nên buông xuôi.
“Nghệ Trác à, xong chưa vậy, ra dọn hàng bánh nè con” Tiếng dì bảy từ ngoài vọng vào, hết bánh rồi.
“Dạ”
Nàng vội xỏ đôi dép vào chân, mặc kệ hai má con nhà kia ngơ ngác. Chi Lợi thấy vậy nên ôm Thiên Khôi ra ngoài, đập vào mắt cô là một cảnh tượng khó tả.
Một chàng trai cao to, khoẻ mạnh, khôi ngô đang giúp nàng khiêng đồ đạc vào nhà. Còn nói cười vui vẻ.
“Nghệ Trác, ai đây?”
“Đây là... người thương của con” Nàng ngại ngùng đáp lại.
Chi Lợi như sụp đổ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nghệ Trác là của cô mà. Chưa bao giờ Chi Lợi cảm thấy sợ mất nàng như lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip