Chương 24: Tìm thấy em
Chi Lợi kêu toàn bộ gia nhân trong nhà, đốt đèn dầu lên rồi cùng cô đi tìm Nghệ Trác, nhất quyết phải tìm cho ra nàng trong đêm nay...cô tin nàng vẫn còn đâu đó trong nhà này. Bởi vì nếu nàng thật sự ra ngoài thì sẽ có người nhìn thấy, nhưng cô đã đi khắp cả làng, từ trên xuống dưới, chẳng ai nhìn thấy vợ cô cả....
-Nghệ Trác, em đang ở đâu ? Lên tiếng cho tôi biết đi em...
-Nghệ Trác, em nghe tiếng tôi không ?
Tại căn phòng củi, Nghệ Trác nghe tiếng Chi Lợi rất gần nhưng nàng không còn sức để nói nữa, cả ngày nàng chẳng có gì trong bụng, cũng chẳng có một giọt nước, lại khóc cả buổi, tâm tình hoản loạn, nàng khàn cả giọng, căn bản là không la nỗi, tiếng Chi Lợi dần xa.....
-..._ Nghệ Trác thì thầm
-Cậu ba ơi, đã tìm hết mọi góc ngách, cả khu vườn ngoài sau hè cũng tìm cả rồi, vẫn không thấy mợ thưa cậu...
-Không thể nào...Nghệ Trác nhất định đang ở gần đây...
Chi Lợi siết chặt tay, đôi tay run rẩy đến gân cũng nổi lên... ở đâu mới được, bà ta đã nhốt em ở đâu ?
Vợ ơi nếu biết được khi em lấy tôi em sẽ bị bà ta hại như vậy thì dù tôi có thịt nát bầm gan tôi cũng sẽ không lấy em về cái nhà này mần chi đâu... tôi có thể âm thầm bảo vệ em cả một đời mà...
Em đừng có chuyện gì mà làm ơn!!! Tôi sẽ ân hận cả đời mất....
Ông trời ơi tôi chưa từng cầu xin ông chuyện gì nhưng lần này tôi cầu xin ông cho tôi tìm được em ấy....
Lỡ đâu bà ta nhốt em ấy trong một không gian hẹp, nhiều ẩm móc thì sao ? Vợ cô sợ nhất là chỗ như thế đó....vợ cô sẽ hoảng loạn lắm, Nghệ Trác sẽ không chịu nỗi mất....
Hai mắt Chi Lợi đỏ lừng, ngước mặt lên nhìn bầu trời tối đen như mực, hít thở 1 hơi thật sâu, cô phải bình tĩnh, bình tĩnh quan sát một chút...
Chi Lợi quay qua quay lại bỗng để ý đến căn nhà củi, nó khá khuất, nằm trong góc nếu không để ý nhất định sẽ không thấy...
-Trung, căn nhà củi đó chỉ đựng củi thôi sao đa ?
-Dạ đúng rồi cậu.
-Vậy tại sao lại khóa mần chi...
Nói rồi Chi Lợi chạy ào lại đó....
-Nghệ Trác em có trong đó không ?
-Em ơi!!! Vợ ơi!!!
-Lợi_ Nghệ Trác cố hết sức kêu, mong người bên ngoài nghe thấy
-Em ơi, vợ !!! tôi sẽ cứu em ra ngay...
-Cậu ơi để con đi lấy cây búa phá dây xích
Cô còn tâm trạng đợi thằng Trung lấy búa sao ? Không !!! Cô không thể để vợ mình ở trong đó thêm một phút giây nào nữa...
-Nghệ Trác, em ngồi xa cánh cửa một chút nha em...
Cô dùng tay không phá dây xích, dây xích không chút hư tổn còn tay cô đã rướm máu cả lòng bàn tay....
Chi Lợi lấy cục đá dưới chân lên đập rất mạnh, rất nhanh, nhiều cú còn đập hẳn vào tay cô, đập đến nỗi tay cô chảy máu lênh láng cô cũng chẳng màng, bây giờ cô chỉ muốn cứu Nghệ Trác, cứu vợ cô thôi....
Dây xích được phá. Chi Lợi xông cửa vào thấy Nghệ Trác đang nằm cách đó không xa, cô vội chạy lại ôm nàng vào lòng...
-Lợi... cuối cùng cậu cũng đến...em sợ...
-Xin lỗi em xin lỗi em, là tôi đến trễ, tôi sẽ đưa em ra khỏi đây ngay...
Đôi tay Chi Lợi run rẩy lấy mấy sợi rơm trên đầu nàng xuống, nhẹ nhàng lau vài giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má lấm lem ấy, khẽ hôn vào trán Nghệ Trác...rồi ẳm nàng lên
Nghệ Trác đã đợi được người cần tới, an tâm ngất lịm trong vòng tay Chi Lợi...
Chi Lợi bồng Nghệ Trác ra ngoài,vào phòng cả hai
-Trung, đi kêu đốc tờ Trí tới đây
-Hạnh đi pha cho cậu thau nước ấm để cậu lau người cho mợ.
-Sen nấu cho cậu chén cháo
Phân phó xong xuôi cô cũng chuẩn bị thay đồ giúp nàng, tuy có hơi ngại nhưng cô cũng tự trấn an, đó là vợ cô, nàng có cô cũng có...
Hạnh bưng thau nước ấm vào rồi cũng ra ngoài cho Chi Lợi thay đồ cho Nghệ Trác, đôi tay run run cởi đồ nàng ra, từng đường nét trên cơ thể nàng quá hoàn hảo nhưng cô không nghĩ nhiều, lau sơ người cho nàng rồi nhanh chóng bận đồ vào giúp nàng,cô chỉ một lòng lo lắng cho nàng, sợ nàng sẽ cảm lạnh mất....
Rồi đốc tờ Trí tới khám cho Nghệ Trác.
-Vợ con sao rồi cậu Trí ?
-Thể trạng có hơi yếu nhược nhưng không đáng lo ngại, chỉ là hoảng loạn, mệt mỏi quá độ nên ngất đi thôi. Con cho vợ con ăn chút gì đó rồi nghĩ ngơi tịnh dưỡng ...nhưng có thể tối nay vợ con sẽ bị sốt do bị sốc nhiệt ...
-Dạ không có gì nghiêm trọng là tốt rồi con sẽ chăm sóc vợ con...
Chi Lợi thở phào nhẹ nhỏm, vợ cô không sao là tốt rồi...
-Dạ con cảm ơn cậu Trí...
-Lợi tay con bị thương, đưa đây để cậu băng bó cho...
Giờ Chi Lợi mới để ý đến tay mình, nảy giờ lo lắng cho nàng quá, vết máu cũng đã khô luôn rồi...
Để đốc tờ Trí băng bó vết thương cho cô một chút, xong rồi đốc tờ Trí cũng về, cô muốn ra tiễn nhưng ông ấy nói cứ ở đó chăm sóc vợ con đi, ông ấy tự về được...
Con Sen bưng cháo vào.
-Dạ cháo đây thưa cậu_ Con Sen để chén cháo xuống bàn rồi Chi Lợi cũng kêu nó ra ngoài.
-Nghệ Trác, ăn chút cháo đi em, cả ngày em không có gì không bụng rồi..._ Chi Lợi cất giọng nhẹ nhàng
Nghệ Trác khẽ mở mắt
-Lợi...
-Ừ là Lợi, Lợi của em đây, đây là phòng của chúng ta, em đừng sợ ngồi dậy ăn cháo nha em.
Nghệ Trác ngoan ngoãn ngồi dậy dựa vào lòng Chi Lợi....
Cô lấy chén cháo còn nghi ngút khói múc từng muỗng rồi thổi nguội, Chi Lợi ân cần đút cháo cho nàng ăn....
-Lợi tay Lợi bị thương_ Nghệ Trác cất giọng thì thào
Nàng chạm vào hai bàn tay Chi Lợi nơi đã bị quắn hai miếng băng gạc, quắn kín cả bàn tay, nó còn loang lỗ vết máu...
-Không sao, tôi không sao...
- Lợi..em....
-Nghe lời tôi, ăn hết chén cháo rồi an tâm nghĩ ngơi nhé, có gì sáng mai chúng ta nói có được không ?
Nghệ Trác khẽ gật đầu, nàng ngoan ngoãn ăn hết chén cháo, Chi Lợi đặt chén cháo lại bàn, Chi Lợi dịu dàng cho nàng uống miếng nước, xong, cô ân cần lau miệng cho Nghệ Trác, rồi thổi tắt đèn dầu,không quên đốt nhan muỗi.
Rồi cô chui vào mùng, ôm Nghệ Trác vào lòng, Nghệ Trác chờ Chi Lợi ôm mình, cảm giác an toàn trong vòng tay ấy thì mới an tâm say giấc, Chi Lợi vuốt lưng giúp Nghệ Trác dễ ngủ hơn...
Tối hôm đó như lời đốc tờ Trí, người nàng nóng rang, sốt rất cao,nhận thấy thân nhiệt người trong lòng đang dần nóng lên. Chi Lợi đã thức trắng cả đêm để chăm sóc nàng, tự nấu nước ấm vào lau người cho nàng, lau mồ hôi, ân cần cả đêm, không một phút giây nào chợp mắt...
-Vợ ơi, thật xin lỗi em, là tôi ích kỷ đưa em vào chỗ nguy hiểm rồi....
Chi Lợi nắm chặt tay Nghệ Trác ép vào gò má mình... cúi đầu ...lặng lẽ rơi nước mắt.... Cô sợ thật rồi....
Một góc của sau hè
-Bà ơi, cậu ba tìm được mợ ba rồi ạ!
-Nhanh ấy nhỉ ? Tao còn tưởng là ngày mai mới tìm được đó đa, coi bộ Chi Lợi thương con bé kia dữ hen, huy động cả đám gia nhân phải tìm được cô gái của nó ngay trong đêm....chậc chậc thật cảm động....
Bà cả vỗ tay tắm tắc khen ngợi, là thật sự khen hay là mỉa mai ?
-Liệu cậu ba có làm gì bà không ạ ? Con thấy cậu thương mợ dữ lắm, lỡ đâu....
Bà cả cất ngang lời con Sen, nói rằng:
-Xì... nó mà dám làm gì tao sao ? Nó còn quá non để chống đối với tao....
“Nội Vĩnh Chi Lợi, mày quá thông minh nhưng mày đã đi sai một bước rồi, đó là toàn tâm toàn ý yêu Ninh Nghệ Trác”...
Bà cả nở một nụ cười tàn ác rồi bà cũng quay vào trong nhà....
Những tán cây xào xạc trong đêm khuya tĩnh mịch, bầu trời đêm nay chẳng một vì sao, ánh trăng lại bị che phủ bởi những áng mây đen...
Trăng đêm nay khuyết rồi...
Bà cả có thể nhắm vào Chi Lợi mà, tại sao lại hại Nghệ Trác như vậy? Bà ta hận cô chứ liên quan gì vợ cô đâu!?
Nhưng có một điều mà Chi Lợi không nghĩ đến, đó là bà cả hại Chi Lợi thì cô chỉ đau đớn về mặt thể xác thôi, còn nếu bà nhắm vào Nghệ Trác thì Chi Lợi sẽ đau cả thể xác lẫn tinh thần. Nỗi đau như vậy nó sẽ gấp bội lần hơn là bà ra tay trực tiếp với cô.
Bà cả muốn Chi Lợi phải chết... nhưng là chết từ trong tâm chết ra...
Bà ta biết Nghệ Trác là “ tâm can bảo bối một đời” của Chi Lợi. Bà ta muốn Chi Lợi phải đau khổ, là đau khổ cả một đời. Nhốt Nghệ Trác chỉ là lời cảnh báo, là thử xem Chi Lợi thật sự thương Nghệ Trác đến mức nào.... là bước đầu của kế hoạch đẫm máu này thôi....
Chi Lợi một lòng bảo bọc Nghệ Trác trong vòng tay, còn nàng có thật sự an yên, tin tưởng vòng tay này của Chi Lợi không !?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip