63 + 64


Chương 63. Tân sinh hoa

Mọi người trong lòng tự nhủ đồ ngu kia, nhà ngươi đã bao giờ gặp nam nhân sinh con chưa, đến đây phá đám phải không!

Xuân Trường vòng tay ôm lấy Công Phượng "Mệt rồi hả?"

Lắc đầu, ảm đạm "Mộng La tỷ tỷ, Phượng Phượng là nam, không thể sinh con."

Nháy mắt "Nam như thế nào không thể sinh, cửa hàng hai ngày trước vừa mang cho Tân Vượng Hãn hơn mười trượng vải!"

Ba Mộc tại bên cạnh không ngừng gật đầu "Đúng đấy, là ta tự mình đưa đi!"

Công Phượng con mắt lập tức liền sáng, Xuân Trường tâm cũng động, "Tân Vượng Hãn?"

"Đúng rồi, nghe nói hắn cũng cưới nam nhân, ăn một loại thảo dược gì đó, có thể sinh con rồi!" Khẳng định!

"Thật sự sao? Trường, thật sự sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn "Ta đây cũng có thể sinh Bảo Bảo rồi!"

Trước kiềm chế tâm tình kích động, tựa như trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu, xoay mặt nhìn về phía Thất trưởng lão "Thất thúc, thật sự có thảo dược như vậy sao?"

Thất trưởng lão làm nghề y, trên đời này nếu hắn nói bệnh không tốt, vậy người này nhất định phải chết không thể nghi ngờ, hết thuốc chữa.

Rít một điếu thuốc, phả ra khói "Có, gọi là Tân sinh hoa, vài năm trước khi đến lâu đài ta đã thấy!"

"Xú lão đầu vậy mà ngươi không nói!" Công Phượng giơ chân, làm hại chính mình hơn mấy tháng ăn không ngon ngủ không ngon đấy!

"Ngươi ranh con lại không nói với ta!" Thất trưởng lão trừng mắt!

"Ngươi! Ngươi nhanh đi tìm dược cho ta! !" Nhảy lên cái bàn nhảy nhảy nhảy!

Quay đầu! "Không, vì cái gì lão đầu tử ta đây phải đi! Không đi!"

"Ngươi! Xú lão đầu!"

"Hừ!" Tiếp tục hút thuốc.

Một đầu vùi vào trong ngực Thất nương "Ô ô, Thất Nương, hắn không thương Phượng Phượng! Ngươi nhanh đi tịch thu tẩu hút thuốc của hắn!" Lăn qua lăn lại, khóc! 

"Ai ôi!!! Ai ôi!!! " Vỗ nhẹ cậu, ánh mắt hất lên "Ngươi còn không mau đi hái thuốc cho hài tử!"

Thất trưởng lão tức thì liền yên lặng, dụi thuốc "Không phải ta không muốn đi, hoa chỉ có tháng mười mới nở, ta hiện tại đi cũng vô ích ah."

Thất Nương xuất ra khăn lau nước mắt cho Công Phượng "Tháng mười mới nở ah, không khóc không khóc!"

"Vậy ngươi nói hắn nhất định phải hái cho ta!" Tiếp tục lăn qua lăn lại.

Còn không hái được sao – . –

"Hảo hảo hái cho Phượng Phượng, nghe thấy chưa!" Lại vung qua một đạo ánh mắt.

Thất trưởng lão kêu rên, thời gian này làm thế nào trôi qua đây! !

Chương 64. Mất ngủ

Hai tháng này trong viện Công Phượng không ngớt người qua lại, không phải mang đến hoa quả thì là bào ngư tổ yến, chỉ vì một câu của Thất trưởng lão "Quá gầy! Ăn béo một chút mới nhanh thụ thai!"

Xuân Trường sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của Công Phượng, quả thật là mập một chút rồi, đầy xúc cảm! Vừa định có động tác kế tiếp, Bôi Nhị gia liền vọt vào!

Che mắt! Không thấy gì! Không thấy gì!

Nhíu mày "Làm sao vậy?"

"Ah?" Đột nhiên lấy lại tinh thần "Thất trưởng lão trở về rồi!"

Công Phượng tựa như thỏ con nhảy xuống giường, "Xú lão đầu trở về rồi! !" Vội vàng xỏ giày chạy ra!

Bên này Thất trưởng lão ôm chặt nồi thuốc, Công Phượng cùng Xuân Trường liền vọt đến, hai người đều gấp chết rồi, Xuân Trường còn biết hỏi một chút trên đường có khổ cực hay không, Công Phượng lại la ó, lát sau liền nhảy lên lưng Thất trưởng lão, tay vẫn còn trong lòng ngực của hắn mò lấy mò để "Dược đâu rồi, dược đâu rồi?"

Thất trưởng lão khóe miệng co rút, trong lòng tự nhủ ngươi thằng ranh con kính già yêu trẻ như vậy đấy!

Xuân Trường đem Công Phượng gỡ xuống "Thất thúc, tìm được dược rồi hả?"

Hất cằm về phía nồi thuốc "Cũng không nhìn là ai xuất mã!" Đốt một túi thuốc, "Qua mỗi ba canh giờ thêm nước một lần, lửa không cần động, cứ như vậy chờ đến sáng sớm ngày mai lại gọi ta, ta trước ngủ một lát!"

"Cảm ơn Thất thúc!" Không cách nào biểu đạt hưng phấn!

Khoát khoát tay, cầm tẩu hút thuốc trở về.

Công Phượng xông vào trong ngực Xuân Trường, "Trường Trường chúng ta có thể có Bảo Bảo rồi! Ta có thể cho ngươi sinh Bảo Bảo rồi! !"

Ôm chặt cậu, nghe mùi hương của cậu, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không có nói ra.

Công Phượng nhìn lên bầu trời trong xanh, con mắt cong cong, nỉ non, thật tốt...

Đêm đã khuya, Xuân Trường nhìn lò đun thuốc, tâm tình kích động nói không nên lời, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, hắn thậm chí có một chút muốn khóc.

Công Phượng cũng không ngủ, cứ như vậy ngồi ở trước bếp lò, đôi mắt trông mong nhìn đến ngây người.

Kéo tay của cậu "Phượng Phượng buồn ngủ rồi hả?"

Lắc đầu, như trước nhìn chằm chằm vào.

Ngày thường sắc thuốc luyện dược đều có hạ nhân trông coi, hôm nay hai người bọn họ nói thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát muốn tự vào trông coi!

Sau nửa ngày mới mở miệng "Trường Trường, thật sự có thể có tiểu bảo bảo sao?"

Ôm cậu "Thất thúc đã nói khẳng định đúng là vậy, huống chi đã có người thành công rồi không phải sao."

"Ah " Cái hiểu cái không gật đầu.

"Phượng Phượng, dù cho không có hài tử, ta cũng chỉ yêu duy nhất mình ngươi." Ánh mắt nhu hòa lại kiên định.

Tựa tại trong lồng ngực của hắn "Trường, ngươi thật tốt..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip