Chap7: Còn có anh
Seungkwan tỉnh dậy với tâm trạng không thể tốt hơn, đã lâu rồi cậu chưa được ngủ với cảm giác an toàn như vậy. Thấy Hansol không có ở đây chắc là đã dậy rồi. Cậu vào vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà, nghe tiếng bước chân anh vội đi từ bếp ra đứng dưới cầu thang đưa tay đón lấy cậu. Thói quen này bắt đầu từ lúc Hansol vào đây làm, Seungkwan không biết vô tình hay cố ý mà có hơi dựa vào anh. Hansol lấy đó làm vinh hạnh chứ không hề cảm thấy phiền.
Vào đến phòng ăn cũng vậy, một tay anh kéo ghế, trải khăn cùng đặt bữa sáng xuống bàn cho tiểu thiếu gia của mình. Tay nghề của Hansol khá là tốt nha, nấu ăn rất vừa ý Seungkwan.
- Hansol!
- Tiểu thiếu gia gọi tôi.
- Nay anh đi làm với tôi. Tôi cho anh 15p nấu bữa trưa mang đi cho tôi.
- Tuân lệnh tiểu thiếu gia. Người ngồi ăn trái cây nghỉ một chút, 15 phút nữa tôi ra ngay ạ.
Lúc anh tất bật chuẩn bị nấu ăn thì cậu nhấc máy gọi cho một người. Đầu giây bên kia là giọng một người con trai. Có vẻ đầy uy quyền khi mà cách nói chuyện của Seungkwan với người này vô cùng thận trọng.
- Anh nghe!
- Seungcheol huyng! Tối nay anh tới cảng quản lí lô hàng mới hộ em, là đợt hàng quan trọng nên không thể giao cho ai khác.
- Được thôi. Vậy......công của anh lần này là gì?
- Em hẹn Jeonghan huyng cho anh được chưa?
- Đúng ý anh đó thiếu gia của anh.
- Thê nô!
-Ya Boo Seungkwan.......tút...tút...tút
Chưa để anh nói được câu nào cậu đã cúp máy rồi ngồi ăn trái cây chờ Hansol. Đúng 15p sau anh đã chuẩn bị xong rồi tới công ty cùng cậu. Tới nơi Hansol hơi ngơ ngỡ một chút, anh có tìm hiểu qua công ty của cậu nhưng không ngờ nó còn hoành tráng hơn những gì anh nhìn thấy trên mạng. Nhân viên thấy chủ tịch của họ thì đúng hết mọi việc quay qua chào cậu. Cậu lạnh lùng là thế nhưng cũng gật đầu với bọn họ một cái rồi đi thẳng mà không nói câu nào.
Riêng Hansol thì vẫn hơi ngỡ ngàng trước việc vừa diễn ra, tới khi kịp định thần thì đã bị Seungkwan ném cho anh nhìn không thể sắc lạnh hơn liền vội chạy ngay vào thang máy nơi cậu đang đứng mà vội xin lỗi.
- Xin lỗi tiểu thiếu gia.
- Tôi cho anh đi theo không phải để anh ngơ ra đấy đâu hiểu chưa!?
- Tôi đã biết rồi thưa tiểu thiếu gia.
Lúc này anh mới để ý bên cạnh cậu không chỉ có một mình mà Soonyoung đã đứng bên cạnh từ bao giờ nhưng hắn không lên tiếng mà chỉ nín cười hãy tay chào anh. Seungkwan cậu cũng chẳng rảnh mà để ý tới họ Kwon kia, vào tới phòng chủ tịch là lao ngay vào bàn với một đống tài liệu trên bàn khiến Hansol không biết phải làm sao. Anh thấy mình có chút dư thừa nhưng là ý của tiểu thiếu gia nên cũng đành đứng im như thế nhìn cậu làm việc. Soonyoung có bảo anh ngồi xuống chờ cũng được nhưng anh đã từ chối. Cậu chủ còn đang cật lực làm việc Hansol anh nào dám ngồi không.
Liếc qua thấy anh đứng nãy giờ thì cậu thấy cũng hài lòng đấy, rất kiên nhẫn và nghe lời. Sau 3 tiếng đồng hồ đứng không thì cậu cũng lên tiếng giao việc cjo anh , chỉ 2 từ ngắn gọn thôi nhưng cũng đủ làm Hansol cười lên dịu dàng rồi.
- Hansol! Cafe.
- Vâng tiểu thiếu gia đợi tôi một chút.
Soonyoung bên cạnh giờ mới thả lỏng ra xíu rồi bật ra tiếng cười.
- Anh nghĩ anh sẽ chết vì bầu không khí này nếu em không sai cậu ta làm một cái gì đó đấy .
Seungkwan không nói gì chỉ liếc anh một cái rồi ném nguyên sấp tài liệu vào người họ Kwon kia.
- Mục tiêu ngày mai đấy. Anh đưa cả Chan theo đi. Nhớ giữ cho em ấy an toàn.
Họ Kwon đang vui ra mặt vì được làm nhiệm vụ chung với em bé của ảnh a thì bỗng nhăn mặt khi thấy mục tiêu liên quan tới một nơi anh không hề muốn Chan phải đụng mặt.
- Anh sẽ đi một mình!
- Em biết huyng sẽ nói vậy nhưng....Chan cần tiếp cận sự thật sớm nhất có thể. Anh hiểu ý em mà?
Soonyoung nhìn cậu, kiên quyết không để Chan phải tới gần tổ chức nguy hiểm đó. Hắn thật không hiểu sao cậu lại cho Chan đối mặt với nguy hiểm chết người như vậy.
- Em điên hả Boo Seungkwan?!!!! Em thừa biết Chan đang là mục tiêu số 1 của cái viện nghiên cứu chết dẫm kia cơ mà. Sao em lại?!!!
- Hoshi hyung! Đây là lệnh. Thêm cả.....anh tin em mà không phải sao?
- Anh.....tuân lệnh thiếu gia! Soonyoung thở dài một hơi rồi cũng đành nhận lệnh. Đúng, hắn tin tưởng Seungkwan gần như tuyệt đối . Chan đối với anh em bọn họ rất quan trọng, chắc chắn sẽ không để em ấy gặp nguy hiểm gì được.
Lúc hắn rời đi cũng là lúc Hansol bước vào với ly nước trái cây và bữa trưa đã chuẩn bị lúc sáng cho Seungkwan. Anh dọn sẵn ra bàn rồi tiến tới bàn làm việc của Seungkwan cầm tài liệu của cậu gập lại để gọn một góc bàn. Seungkwan lạnh lùng ngước lên nhìn anh nhướn mày khó hiểu. Anh chỉ nở nụ cười dịu dàng rồi vòng ra sau bóp vai cho cậu.
- Đã tới giờ trưa rồi chủ tịch. Người nghỉ ngơi một chút, bữa trưa đã sẵn sàng rồi ạ.
- Nhanh vậy sao?
- Thời gian vốn trôi rất nhanh mà. Mời chủ tịch.
- Tôi bảo anh pha cà phê mà?!
- Người chưa ăn gì uống cà phê sẽ không tốt. Thay bằng nước trái cây sẽ tốt hơn.
- Anh từ bao giờ lại tự ý làm theo ý mình vậy Choi Hansol? Vừa hỏi cậu vừa nhai miếng cá được anh nướng rất vừa ăn, tâm trạng cũng khá hơn nhưng vẫn ra giọng lạnh tanh để chất vấn anh.
- Để tôi lo cho chủ tịch một chút không được sao?
Anh cũng chỉ cười vui vẻ nhìn người đang ăn rất ngon kia. Tuy lời nói mang hàn khí nhưng anh biết cậu ngoài lạnh trong nóng. Miệng thì lúc nào cũng bảo anh quá phận nhưng vẫn rất thuận theo, chấp nhận những gì anh làm cho mình.
- Cần sao?! Cậu nhướn mày nhìn anh, lời cậu nói không nhiều nhưng ý luôn đủ trong từng chữ cậu thốt ra. Boo Seungkwan là đang muốn hỏi Choi Hansol, người như cậu còn cần người khác quan tâm sao.
Anh ân cần lấy khăn tay lau miệng cho cậu, lại gan lớn nâng cằm cậu lên, để ánh mắt cậu chịu nhìn thẳng vào mình. Boo Seungkwan kinh nghiệm yêu đương với một sát thủ như cậu mà nói thì đích thị bằng 0, nhưng ánh mắt thâm tình không giấu giếm kia của Choi Hansol thì chỉ có mù mới không nhận ra là anh có sự quan tâm đặc biệt dành cho vị tiểu thiếu gia nhà anh.
- Rất cần. Tiểu thiếu gia à! Giờ em đang không có một mình.
Cậu cũng chẳng đẩy anh ra, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt lai tây phía trước. Đúng là đẹp trai thật, nét đẹp rất lạnh lùng trái ngược với bản thân anh. Seungkwan cậu đây là chẳng sợ gì cũng đương nhiên không biết ngại là gì, càng lấn tới đưa mặt tới gần Hansol hơn. Chỉ thiếu vài cm thôi là môi hai người sắp chạm lấy nhau luôn rồi. Nhưng cậu chỉ cười rồi ghé sát tai anh, giọng đầy gợi tình mà thì thầm.
- Phải rồi....còn có anh. Hansol!
- Tôi lại quá phận rồi đúng chứ? Em có phạt gì không, tiểu thiếu gia của tôi?
- Tôi trả luơng cho anh mà lại phạt anh thì tiền của tôi coi như cũng bị phí đi. Việc gan anh ngày càng lớn chắc là do tôi đi, đúng không?
Cậu từ bao giờ đã ngồi hẳn lên đùi anh, tay vòng qua cổ ôm sát anh lại phía mình mà ngắm ngía gương mặt điển trai này. Từ bao giờ Boo Seungkwan phá lệ đi gần gũi với một người con trai như vậy, bản thân cũng thấy nghi hoặc, chưa kể người kia cũng coi như không sợ chết, tay vòng qua eo kéo cậu lại ôm lấy để cậu không nghịch mà ngã ra.
- Tiểu thiếu gia?! Bữa trưa đã dùng xong rồi, có lẽ em nên quay lại làm việc thôi.
- Sao?! Không thích tôi thế này hả? Hay là không quen?!
- Là không quen ạ. Em không lo tôi sẽ còn quá phận hơn sao?
Hansol luồn tay ra sau gáy keo cậu lại gần, trán chạm trán, mũi chạm mũi với mình. Hai người cứ thế tự nhiên lại gần gũi nhau hơn. Seungkwan im lặng nhìn anh chớp mắt một cái rồi cũng buông anh ra quay lại bàn làm việc. Trước khi rời đi còn bỏ lại một câu - Tôi cá là anh chưa muốn thử vũ khí của tôi đâu. Đúng chứ?!
Anh chỉ lắc đầu cười rồi xin phép về trước để chuẩn bị bữa tối cho cậu. Tiếng cửa phòng đóng lại là lúc đôi mắt cậu trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Ngẫm lại những gì vừa diễn ra, Boo Seungkwan nghĩ là mình điên rồi mới thuận theo Choi Hansol như vậy. Nhưng phải công nhận rằng, Boo Seungkwan cậu không chán ghét cảm giác ở cạnh Choi Hansol, không thấy tức giận khi anh cố ý chạm vào mình. Lạ thật!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip