CHƯƠNG 47+48

CHƯƠNG 47: NGƯỜI QUAN TRỌNG

Giang Dạ Tuyết không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng một cái, Nhạc Thần Tình tức thì vừa giận vừa sốt ruột, như thể bị chọc trúng chỗ đau trong lòng, tức tối hét ầm lên: "Làm gì có! Tứ cữu đối xử với đệ tốt lắm! Tứ cữu có tỏ thái độ gì đệ cũng sùng kính hết! Không đến lượt huynh nói!"

"Ý ta không phải vậy..." Thấy cậu ta đỏ mặt tía tai, Giang Dạ Tuyết luống cuống không biết làm sao: "Ta chỉ là..."

"Huynh chỉ là cái gì! Nếu không phải gặp trúng huynh, tứ cữu sẽ không bỏ đi đâu! Lẽ ra hôm nay tứ cữu đã hứa dạy đệ chọn linh thạch! Đều tại huynh! Hại tứ cữu chạy mất rồi!!" Rõ ràng Nhạc Thần Tình rất khó chịu với Giang Dạ Tuyết, hét xong quay mặt đi, hai tay khoanh trước ngực, không muốn nhìn thấy đối phương nữa.

Hiển nhiên Giang Dạ Tuyết đã bị thái độ của Nhạc Thần Tình làm tổn thương, nụ cười trông có phần gượng gạo, nhưng vẫn cố gắng xoa dịu quan hệ giữa hai người: "Đệ bắt đầu học cách chọn chất lượng linh thạch rồi hả?"

"Hứ!"

"Cái này khó lắm, đúng là cần hướng dẫn cẩn thận, nếu đệ đồng ý, ta cũng có thể..."

Nhạc Thần Tình bĩu môi nói: "Huynh không thể, đệ không cần huynh dạy, huynh vốn dĩ không so được với tứ cữu của đệ!"

Giang Dạ Tuyết rũ mi không nói nữa, lát sau mới mở miệng: "Đệ nói cũng đúng, ta đích thực không thể xếp chung với Sở Y..."

"... Hứ!"

Giang Dạ Tuyết nói nhỏ: "Xin lỗi."

Dù sao tâm địa của Nhạc Thần Tình không xấu, nhất thời nóng giận nói không lựa lời, xả xong một tràng cũng đã bình tĩnh lại. Nghe giọng nói buồn bã ảm đạm của Giang Dạ Tuyết, Nhạc Thần Tình cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, bèn nhìn trộm Giang Dạ Tuyết một cái, ngặt nỗi lòng vẫn rất phản cảm, nên lại tức tốc dời mắt đi.

Đương lúc lúng túng khó xử, ông chủ cầm hai bình dầu cây tùng đi ra từ phòng trong. Nhà họ Nhạc là khách lớn của tiệm tạp hoá này, ông chủ không kịp giao hàng cho Giang Dạ Tuyết, trước tiên vội vàng cười nịnh Nhạc Thần Tình: "Ơ, Nhạc tiểu công tử kìa, khách quý khách quý, qua đây qua đây, ngài ngồi xuống trước đi, những thứ quý phủ đặt đã đến từ sớm rồi, ngài chờ chút, người của ta đi lấy cho ngài ngay ——"

Vừa khéo tìm được bậc thang để xuống, Nhạc Thần Tình không để ý tới Giang Dạ Tuyết nữa. Cậu ta đi đến bên quầy, móc ra một tờ giấy trong ngực, hắng giọng nói: "Chúng ta còn cần thêm mấy thứ này nữa, vẫn là cha ta với tứ cữu của ta yêu cầu, ông đưa chung đến nhà ta luôn đi."

(1) Tìm được bậc thang để xuống: ý bảo tìm được cớ để thoát khỏi cục diện xấu hổ.

"Vâng ạ, vâng ạ." Ông chủ ưng nhất kiểu khách muốn lấy thêm hàng tại chỗ như thế này, lập tức nhận ngay tờ giấy, cười tủm tỉm nhìn sơ vài lần, thế rồi nụ cười bỗng cứng lại.

Nhạc Thần Tình chống hai tay bên quầy, tìm tư thế thoải mái để dựa, hỏi: "Sao vậy? Lại thiếu hàng à?"

"Cái này..."

"Sao gần đây các ông thiếu hàng hoài thế." Nhạc Thần Tình không được vui lắm: "Lần nào cũng không thể lấy đủ hàng một lần, tứ cữu sẽ cảm thấy ta vô dụng, lần trước tứ cữu đã không vui rồi, nếu hôm nay lại thiếu nữa, vậy tứ cữu..."

Nghĩ thôi đã thấy sởn gai ốc, Nhạc Thần Tình rùng mình nói:

"Thôi ta đổi tiệm khác."

Ông chủ sốt ruột kêu lên: "A, không phải! Tiểu công tử hiểu lầm rồi, chỉ là có vài loại hàng cần kiểm tra đối chiếu thôi. Ngài ngồi đi, thứ gì trong đây yêu cầu đều có thể chuẩn bị đầy đủ cho ngài." Nói đoạn quay đầu gọi: "A Đỗ, ngươi qua đây một lát."

Người làm của tiệm tạp hoá tí tởn chạy tới, ông chủ kéo người làm vào góc tối rủ rỉ một phen, đến khi quay trở ra, trên mặt đã treo nụ cười thân thiện niềm nở.

"Nhạc tiểu công tử, trước tiên mời ngài ra sân sau xem thử hàng hóa có chỗ nào chưa vừa lòng không, ta sẽ mau chóng đưa lên xe chở tới phủ cho ngài."

Làm vậy vừa khéo không cần ở chung một chỗ với Giang Dạ Tuyết, Nhạc Thần Tình không nói hai lời đi theo ông chủ ra sân sau, mành che vừa rơi xuống, bóng hình của cậu ta đã biến mất.

Đây là chuyện nhà người khác, Mặc Tức không tiện xen vào. Giang Dạ Tuyết rũ mi, thân hình gầy yếu đứng tại một góc ít ai chú ý, cố gắng tỏ ra bình thản và ung dung, ngặt nỗi có cố thế nào cũng không giấu được vẻ ngượng ngập và ảm đạm trên mặt.

Ông chủ đi theo Nhạc Thần Tình, người làm A Đỗ bước ra từ phòng trong, tay cầm hai bình dầu, đưa cho Giang Dạ Tuyết: "Thanh Húc trưởng lão, thật sự xin lỗi, để ngài đợi lâu. Hai bình dầu cây trẩu đây, ngài lấy đi."

(2) Chữ "tùng" đọc là "song", chữ "trẩu" đọc là "tong".

Giang Dạ Tuyết sửng sốt: "Cái gì?"

"Hai bình dầu cây trẩu, dầu của ngài, ngài lấy đi."

Giang Dạ Tuyết nói: "Nhưng cái ta muốn là dầu cây tùng..."

Vẻ "kinh ngạc" trên mặt A Đỗ phải nói là vụng về cực độ, coi bộ gã cũng không phải là người giỏi nói dối, nói được phân nửa mặt mày đã đỏ rần: "Vậy, vậy sao? Rõ ràng vừa rồi ông chủ bảo là dầu cây trẩu, chẳng lẽ ta nghe nhầm?"

Giang Dạ Tuyết nhất thời không hiểu ra sao, nói: "Vậy phiền ngươi đi đổi lại đi."

A Đỗ ra chiều khó xử: "A... ngài muốn dầu cây tùng hả? Hôm nay dầu cây tùng bán hết rồi, nếu không hôm khác ngài lại..."

"Chân cẳng huynh ấy thế này, ngươi muốn huynh ấy chạy mấy lần?" Một giọng nói âm trầm đột ngột ngắt lời A Đỗ. Mặc Tức đi tới từ phía sau, sầm mặt liếc nhìn gã.

"Hi, Hi Hòa quân..."

Ánh mắt rét tựa băng sương, Mặc Tức lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là ngươi nghe nhầm, hay đúng lúc Nhạc phủ cũng cần dầu cây tùng nên các ngươi đổi sang bán cho nhà đó."

"..." A Đỗ không dám gạt Mặc Tức, mặt càng lúc càng đỏ, ú ớ không trả lời.

Đến nước này rồi, Giang Dạ Tuyết sao còn chưa hiểu ngọn ngành, hắn thở dài một tiếng, nói với Mặc Tức: "Bỏ đi, dù sao cửa hiệu của ta cũng gần nơi này... ta nhường cho Thần Tình vậy, mắc công nó phải chạy khắp nơi nữa. Tiết trời giờ lạnh lắm, nó đến một chuyến cũng không dễ dàng gì, hơn nữa tính tình của Sở Y, ta cũng biết..."

Cố Mang đứng bên cạnh nhìn trái ngó phải, rồi lại sờ sờ vòng Tỏa Nô trên cổ mình, dường như đang nghĩ rằng Giang Dạ Tuyết là người tốt giúp mình đeo "vòng cổ", thế là bất ngờ lách mình chạy tót ra sân sau, không để người khác kịp ngăn cản, lôi Nhạc Thần Tình ra ngoài.

Nhạc Thần Tình bị Cố Mang kéo cổ áo lông, gương mặt nhỏ nhắn căng đến đỏ bừng, liên tục ho sặc sụa: "Ặc, khụ khụ! Huynh làm gì thế! Đồ rùa đen nhỏ, huynh buông đệ ra!"

Cố Mang lôi Nhạc Thần Tình đi một mạch đến trước mặt Giang Dạ Tuyết, bấy giờ mới buông tay ra.

Nhạc Thần Tình xoa cần cổ, buồn bực nói: "Huynh làm gì thế..."

Cố Mang học nói theo: "Muốn, dầu cây tùng."

"Huynh muốn dầu cây tùng?"

Cố Mang chỉ vào Giang Dạ Tuyết đang xấu hổ gần chết: "Hắn muốn. Ta không muốn."

Nhạc Thần Tình không thể không ngẩng đầu nhìn Giang Dạ Tuyết, nhưng chỉ nhìn một cái rồi lại dời mắt đi, miệng làu bàu: "Không được, đó là thứ tứ cữu của đệ muốn..."

Cố Mang nói: "Là hắn tới trước."

"..."

"Khách tới trước xếp trước."

Ông chủ cũng chạy ra theo, thấy tình huống như vậy thì cũng hơi luống cuống. Ông ta ngượng ngùng cười trừ, chẳng biết nên nói gì.

Lúc này Nhạc Thần Tình xem như đã ngộ ra, cậu ta không phải người không hiểu đạo lý, lập tức quay đầu trợn to mắt: "Ông chủ, không phải ông chứ? Chẳng lẽ ông đã hứa bán dầu cây tùng cho huynh ấy, kết quả sợ thiếu hàng ta bỏ đi, nên ông lại đổi ý?"

Ông chủ vội nói: "Không, không phải, ta chỉ nghe nhầm thôi..."

Thấy ông ta hoảng hốt, Nhạc Thần Tình càng rõ hơn, tức giận mắng: "Ông còn gạt người nữa à! Ông là đồ chó bự xấu xa!"

Giang Dạ Tuyết không thích gây sự, lắc đầu nói: "Không có gì, huynh cũng không cần dùng gấp. Nhạc... tiểu công tử, đệ cứ giữ nó đi, huynh cáo từ trước."

Dứt lời, Giang Dạ Tuyết chống nạng cúi đầu, bước chầm chậm ra ngoài.

Liên tục bắt Giang Dạ Tuyết chịu nhiều uất ức như thế, cuối cùng lương tâm của Nhạc Thần Tình cũng bắt đầu cắn rứt. Cậu ta đứng sững tại chỗ chốc lát, sắc mặt trông hơi khó coi, mắt thấy Giang Dạ Tuyết sắp đẩy cửa rời đi, cậu ta nhịn không được gọi một tiếng: "Ê!"

Lúc gọi tiếng đó, Nhạc Thần Tình cũng thấy hơi hối hận. Đáng chết, cha mình bác mình lẫn cậu mình đều không thích người này, nếu biết mình nhiều lời với huynh ấy, vậy còn chẳng lột da mình sao.

Nhưng Giang Dạ Tuyết đã dừng bước.

Nhạc Thần Tình đành phải bấm bụng nói quanh co: "... Cái đó... cái đó ai... huynh cần dầu cây tùng này... để làm gì?"

"Làm một ít bùa chú."

"Ồ..." Nhạc Thần Tình nghiêng mặt đi, qua một lát lại không kìm được lòng tò mò, ngập ngừng hỏi: "Ừ thì, lúc trước Lý Thanh Thiển gây rối, mấy lá bùa Kim Cương Bất Phá trong thành, có phải là huynh cho những người nghèo đó không... ?"

Giang Dạ Tuyết không đáp.

Nhạc Thần Tình hơi xấu hổ, lại đưa mắt nhìn hắn.

Giang Dạ Tuyết thở dài: "Trời lạnh rồi, đệ đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, kiểm hàng xong về sớm đi. Đừng chọc tứ cữu của đệ giận nữa."

Nói xong vén mành đi ra khỏi tiệm, chỉ chừa lại một mình Nhạc Thần Tình đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Chạm phải tầm mắt của Mặc Tức, Nhạc Thần Tình vừa tủi thân vừa lúng túng ấp úng: "Hi Hòa quân, đệ..."

Chuyện nhà họ Nhạc không tiện can thiệp, Mặc Tức cũng không nói thêm gì, chỉ lắc lắc đầu, cùng đi với Giang Dạ Tuyết.

Hai người theo Giang Dạ Tuyết trở về hiệu luyện kim, lúc từ biệt cũng gần chạng vạng rồi. Đang đi trên đường, Cố Mang đột nhiên hỏi: "Mặc Tức, Giang Dạ Tuyết kia, sao hắn lại nhường dầu cho chim trắng?"

"Chim trắng?"

"Là cái đứa... nói ta là rùa đen nhỏ."

Mặc Tức kịp phản ứng, thì ra Cố Mang đang nói Nhạc Thần Tình. Nhạc Thần Tình mặc áo lông trắng dày, cổ áo còn viền một vòng lông tơ, bởi vậy Cố Mang mới gọi cậu ta là chim trắng.

Mặc Tức bèn giải thích: "Vì Giang Dạ Tuyết là đại ca của nó."

"Là đại ca, thì sẽ nhường cho người khác sao?"

Im lặng một hồi, Mặc Tức nói: "Không. Là vì trong lòng cảm thấy quan trọng, nên mới bằng lòng nhường cho người khác."

"Giống như sư huynh cho ngươi ăn ngỗng quay đó hả?"

Lòng Mặc Tức khẽ dao động: "... Huynh cho rằng sư huynh kia cảm thấy ta quan trọng?"

Cố Mang suy tư một lát rồi nói: "Ngỗng quay ăn ngon. Y cho ngươi. Ngươi quan trọng."

Mặc Tức lẳng lặng nhìn y với nét mặt khó dò, qua một hồi mới hỏi: "Vậy người lúc trước tặng huynh túi thơm, huynh cảm thấy hắn có quan trọng với huynh không?"

Cố Mang đáp ngay tắp lự: "Quan trọng."

Mặc Tức thoắt cái đen mặt, nghiến răng nói: "Huynh cảm thấy người ta quan trọng, chưa chắc người ta coi trọng huynh đâu, bằng không ta thu nhận huynh lâu như thế, sao không thấy trong vương thành có ai quan tâm huynh."

Cố Mang cúi đầu im re.

Mặc Tức bị thọc đau nên cũng trả thù cắn lại người đâm mình bị thương: "Huynh chỉ đang tự mình đa tình thôi, một cái túi thơm đã mua chuộc được huynh. Nếu người kia thật sự cảm thấy huynh cũng quan trọng, hắn nên tới tìm huynh chứ. Mấy lần huynh gặp nạn, hắn cũng nên tới cứu huynh. Hắn tới chưa?"

Cố Mang buồn bã nói: "Không có tới."

"Không có tới mà huynh còn khăng khăng một mực cảm thấy hắn quan trọng?"

"Ừm... quan trọng."

Im lặng một hồi, Mặc Tức cười lạnh một tiếng gần như đầy oán hận: "Thú vị thật, rốt cuộc hắn là vị anh hùng nào thế, chi bằng huynh giới thiệu cho ta đi?"

Lần này Cố Mang lại ủ rũ lắc đầu, cụp mi không tranh luận nữa, ít nhiều trông cũng hơi tổn thương.

Hai người tranh cãi đến khó chịu, đôi bên đều không lên tiếng nữa. Sóng vai đi chốc lát, lúc gần đến khu sầm uất, rốt cuộc Mặc Tức mới chịu để ý đến Cố Mang, nói: "Nơi này nhiều người lắm miệng, phủ áo choàng có mũ của huynh lên đi."

Cố Mang nghe theo.

Hai người đi trên đường, Mặc Tức vẫn đang suy xét những lời vừa rồi Cố Mang nói, cảm xúc không khỏi có phần nóng nảy. Đi ngang qua một sạp bán trà, hắn bèn ghé sạp mua một chén trà lạnh, đứng uống ngay bên đó.

Dần dà, tiếng xì xầm xung quanh ngày một nhiều.

"Ôi chao, nhìn kìa, là Hi Hòa quân..."

"Tướng công của ta hu hu hu!"

"Nói bậy! Rõ ràng là tướng công của ta!"

Tuy rằng nơi này là vương thành, Mặc Tức cũng không phải người suốt ngày không ra cửa, nhưng các cô nương đi ngang qua nhìn thấy hắn vẫn nhịn không được lén trông theo.

Mặc Tức thường ngày khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là cặp môi, tuy mỏng mà nhạt màu, song dáng môi lại hết sức gợi cảm, là loại màu sắc hoàn hảo mà người ta nhìn một hồi sẽ kìm lòng không đặng muốn hôn lên.

Chỉ tiếc dù hắn sở hữu cặp môi mời gọi người hôn như thế, ánh mắt lại quanh năm lạnh như tuyết đọng, thái độ nhìn ai cũng khó ở, mặt mày rặt một vẻ cấm dục.

Song điều đó cũng không thể ngăn cản ánh mắt si mê của các cô nương dành cho hắn, hơn nữa chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Trọng Hoa lại có một cách nói, nói rằng Hi Hòa quân thoạt nhìn thanh cao ngạo mạn, nhưng nhìn hắn vai rộng eo thon chân thẳng dài, rồi lại nhìn sự hung hãn nói một không hai mỗi khi hắn nổi cáu...

Chậc chậc chậc, chỉ biết hắn lên giường có thể làm người ta dục tiên dục tử đến mức nào.

(3) Dục tiên dục tử: Sướng quá cảm giác như sắp chết.

Chẳng hạn như lúc này, một nhóm cô nương xinh đẹp đủ mọi sắc thái đang tụ tập trên lầu hai của một thanh lâu ven đường. Trời tối các nàng mới tiếp khách, buổi sáng thì ăn rảnh ở không, lúc này đang ăn điểm tâm và tán gẫu dưới mái hiên lầu hai. Nhìn thấy Mặc Tức, các nàng không khỏi rủ rỉ một phen.

"Ta có thể khẳng định, người đàn ông này ở trên giường, ắt hẳn không phải nhân vật nho nhã lễ độ gì." Tú bà thanh lâu phun hạt dưa, vừa phẩy quạt là vừa suy đoán.

Các cô nương vây quanh bà ta cười khanh khách, có người nũng nịu nói: "Mẹ nuôi à mẹ toàn nói bừa thôi, Hi Hòa quân giữ mình trong sạch, chưa từng vào nơi phong nguyệt, sao mẹ biết chàng ở trên giường như thế nào?"

"Hừ, các con còn quá trẻ, nhìn người chưa sành sõi. Mẹ nuôi ta thì khác, mắt nhìn đàn ông bén lắm." Bà ta chỉ vào các cô nương của mình, nói đùa: "Nếu các con có cơ hội ngủ với hắn, chỉ e sẽ bị hắn làm cho mất nửa cái mạng."

Nghe vậy, các cô nương thân say hồng trần còn nhìn nhau cười hí hửng hơn: "Mẹ nuôi, con ước gì được chàng làm cho thất hồn lạc phách nè."

"Chỉ to mồm là giỏi." Tú bà trợn trắng mắt, dùng quạt chỉ vào bóng hình Mặc Tức ở đằng xa: "Con nhìn chân, vai lưng, với hông của hắn kìa —— Các con tưởng là Vọng Thư quân ốm yếu chắc? Nếu thật sự lên giường với hắn còn chẳng bị hắn phang cho khóc đứt hơi à!"

"Hì hì, vậy cũng tốt hơn loại tôm chân mềm mới hai nháy là xong."

(5) Tôm chân mềm: Người yếu đuối, ở đây chắc nói yếu sinh lý.

Càng nói càng khó nghe, những gương mặt kiều diễm như hoa trông đáng buồn và đáng thương khó tả.

Các nàng đều biết, đàn ông tốt sẽ không ngủ trên giường của các nàng.

Mà bất luận trong lòng các nàng ấp ủ bao nhiêu nhu tình và tha thiết, rốt cuộc cũng chỉ có thể hiến cho những hạng đàn ông già nua xấu xí và lạm tình đến lâm hạnh các nàng, cuối cùng còn bị vợ của mấy gã đó oán hận, bị các cô nương con nhà lành khinh miệt.

Cười một hồi lại cảm thấy quạnh quẽ.

Có cô nương nhìn bóng lưng của Mặc Tức đằng xa, thở dài một tiếng: "Ầy."

Nàng ta không nói gì, các chị em xung quanh cũng từ từ lặng thinh.

Trên đời này, đàn ông phong lưu không đủ mê hoặc, đàn ông lãnh cảm không đủ khêu gợi. Còn người như Mặc Tức, rõ ràng là đàn ông có khí chất có nhiệt huyết, lại còn nghiêm trang chính trực, lạnh lùng băng giá, thế mới thật sự đốn tim các cô nương.

Nhưng trái tim của hắn thuộc về ai?

"Ta hâm mộ công chúa Mộng Trạch ghê." Đột nhiên có ca nữ dùng quạt là che miệng, nói khẽ.

"Khắp cả Trọng Hoa, ai mà không hâm mộ công chúa Mộng Trạch." Một cô nương khác đứng cạnh nàng ta trề môi: "Dung mạo xinh đẹp đã sướng rồi, người khác thích nàng thì thôi đi, nghe đâu Hi Hòa quân cũng nhất định phải cưới nàng, chỉ chờ nàng điều dưỡng cho khỏe mạnh rồi sẽ cưới nàng qua cửa, chao ôi, hâm mộ chết người ta."

"Ơ ơ ơ, còn ai thích nàng nữa? Nói nghe chút coi."

"Mấy công tử ca đó đều thích nàng nha, gì mà Kim Vân quân, Phong Nhai quân, Vọng Thư quân..."

"Há, sao có thể là Vọng Thư quân được, gã chỉ yêu chính gã thôi."

"Ta nghe nói lúc trước Cố Mang cũng từng thích nàng đó."

"... Cái này nhất định là nói bậy. Cố Mang ai mà chẳng thích, không có tính ổn định."

Có điều nhắc tới Cố Mang của năm đó, các cô nương vẫn còn khá hưng phấn. Một tiểu cô nương xinh xắn nói: "Mà nói chứ, mẹ nuôi à, con nghe người ngoài nói, lúc trước mẹ theo quân, Cố Mang thích tìm mẹ lắm nha."

Các cô nương lại cười rộ lên.

Tú bà của các nàng cũng từng là giai nhân phong nguyệt nhất nhì Trọng Hoa, tính tình chua ngoa đáo để, được xưng là Hoa Tiêu Nhi, hiện giờ cũng hơn ba mươi rồi, nhưng lúc giận dữ lườm người vẫn còn dư vị của hạt hoa tiêu.

(6) Hoa tiêu là một loại hạt gia vị có nguồn gốc từ Trung Hoa, cây hoa tiêu mọc nhiều ở các tỉnh miền núi như Tứ Xuyên, Hà Bắc, Hà Nam. Hạt hoa tiêu thường được phơi khô và xay thành bột để làm gia vị.

"Lại lấy ta ra giễu cợt à, nhắc tới ta làm gì?"

"Tò mò nha, mẹ nuôi truyền thụ tài nghệ đi?"

"Đúng rồi, còn không phải là mẹ nuôi thủ đoạn phong lưu, Cố soái mới coi trọng sao."

Tú bà trợn mắt: "Cố Mang? Đừng nhắc tới y, cái ngưỡng trăng hoa ba ngày đổi một cô nương có gì hay để nói?" Ngừng một lát lại nói tiếp: "Nếu y không trở mặt với Quân thượng, nếu y không biến thành phản đồ, nếu bây giờ y vẫn còn là Cố soái uy danh hiển hách của ngày trước, ta dám chắc y có thể chơi hết mấy đứa bây."

Ngẫm nghĩ một hồi lại phỉ nhổ: "Thật đúng là tình thánh."

(7) Tình thánh: Cao thủ tình trường (tùy ngữ cảnh mà còn có thể hiểu là người si tình).

Các nàng không hề biết, "tình thánh" trong miệng mẹ nuôi chính là người đàn ông mặc áo choàng ngoan ngoãn đứng cạnh Mặc Tức trước mắt mình.

Cố Mang nhìn Mặc Tức uống cạn chén trà lạnh thứ ba, sau đó mở miệng hỏi: "Ngươi còn khát không?"

Mặc Tức lạnh lùng liếc y một cái: "Chi vậy?"

Cố Mang nói: "Tối rồi, ăn cơm."

Lại còn biết đòi hỏi nữa cơ.

Mặc Tức còn đang mất hứng: "Tìm vị ân khách túi thơm của huynh đi."

Cố Mang cố chấp nói: "Tìm ngươi."

Mặc Tức nổi nóng: "... Vẫy tay là tới xua tay là đi, huynh xem ta là nô lệ của huynh à?"

Nào ngờ Cố Mang lại chỉ vào chính mình, nói: "Ta là nô lệ, ngươi là chủ thượng."

"..."

"Nhưng ngươi không phải chủ thượng của ta." Nét mặt của y trông khá hoang mang: "Giang Dạ Tuyết nói mặt sau phải khắc tên, ngươi nói mặt sau không cần khắc tên, vì sao vậy?"

Mặc Tức nghiến răng nói: "Vì ta không cần huynh."

Cố Mang lại ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt, tự mình lặp lại: "Ngươi không cần. Người khác cũng không cần. Cố Mang không ai cần... không ai cần Cố Mang sao?"

"Phải." Rõ ràng mình đang tổn thương và hạ nhục đối phương, nhưng Mặc Tức chẳng hiểu sao người ngày càng khó chịu lại là mình. Hắn trả chén trà cho chủ sạp: "Không ai cần huynh hết. Đi thôi."

"Đi đâu?"

Mặc Tức hờn giận nói: "Không phải đói bụng sao? Dẫn huynh đi ăn cơm."

_________________

Vả mặt đến quá nhanh

Mặc Tức: Ta không cần huynh.

Cố Mang: Ta muốn ăn cơm.

Mặc Tức: ... Được rồi dẫn huynh đi ăn cơm.

Nhạc Thần Tình: Đệ không nói chuyện với huynh!

Giang Dạ Tuyết: Xin lỗi.

Nhạc Thần Tình: ... Được rồi nhường dầu của huynh cho huynh nè.

Mộ Dung Liên: Ta không muốn chầu triều!

Quân thượng: Hôm nay triều đình thảo luận có nên ban bố lệnh cấm thuốc không.

Mộ Dung Liên: ... Được rồi thần tới ngay.

Bởi mới nói người tuyệt đối không vả mặt chỉ có ——

Tứ cữu: Ta đi đây! Đừng theo ta!

Nhạc Thần Tình: Tứ cữu hu hu hu hu!!!

Tứ cữu: (Anh này đã đi xa, không có tự vả mặt)

--------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 48: SỰ THẬT VỀ TRĂNG HOA 

 Mấy năm nay thực lực của nước Trọng Hoa tăng vừa mạnh vừa nhanh, các quán ăn lớn bé ở Đế đô mọc lên lũ lượt như măng sau mưa xuân, thế nhưng Mặc Tức lại dẫn Cố Mang đến một quán ăn lâu đời thấy rõ.

Quán Thiên Nga.

Năm đó quán Thiên Nga là một trong những quán ăn đứng đầu Đế đô, chỉ có vương công quý tộc mới đến được, giá cả cao đến mức khiến người ta phát hoảng. Nhưng mấy năm nay thái độ của quán Thiên Nga đã hòa hoãn hơn nhiều, có lẽ do cảm nhận được sự cạnh tranh, con thiên nga già này không thể không học theo đám chim sẻ nhỏ hàng ngon giá rẻ bên cạnh, giá thức ăn không còn cắt cổ thế nữa, tu sĩ bình thường cũng có thể vào cửa.

Dù vậy, vận số của con thiên nga già vẫn từ từ tàn lụi. Lúc này đang là giờ cơm, trước quán của nó vẫn ngựa xe thưa thớt vắng vẻ tiêu điều.

Mặc Tức vào quán, Cố Mang cũng lẽo đẽo vào theo. Chưởng quầy là một gã đàn ông hơi mập mạp họ Lưu, thấy Mặc Tức thì vội vàng tới chào hỏi: "Ôi, Hi Hòa quân, lâu rồi không gặp ngài, đến ăn cơm hả?"

"Phòng riêng."

"Được, vẫn là gian phòng cũ?"

Mặc Tức ngừng một lát rồi nói: "Ừ."

Lưu chưởng quầy mời hai người lên gian phòng ở cuối lầu hai, mành mỏng làm bằng tre bương, dưới đất trải thảm dày thêu mặt trời, mặt trăng và ngôi sao. Mặc Tức còn nhớ lần đầu tiên mình dẫn Cố Mang vào gian phòng này, Cố Mang đứng sau lưng mình bị quý khí che trời rợp đất làm cho choáng váng không nói nên lời, lát sau túm mình lo lắng hỏi —— Hỏi rõ trước nha, đại ca à đệ mời khách phải không? Không thì đem bán ta cũng ăn không nổi đâu.

Nhưng tựa như hào quang rực rỡ của quán ăn này vậy, tơ vàng trên thảm dệt vốn dĩ sáng lấp lánh nay cũng đã phủ bụi phai màu.

Mặc Tức lật thực đơn, nhưng vì đầu óc rối như tơ vò nên đọc không vô. Cuối cùng hắn khép thực đơn tinh xảo thêu bằng lụa mịn lại cái "bẹp", đẩy qua cho Cố Mang.

"Huynh chọn đi."

Cố Mang đang nghịch miếng đồng nhỏ trên vòng cổ của mình, nghe vậy thì sửng sốt: "Không biết chữ."

Mặc Tức nói: "Có hình, lụa mịn này đã được làm phép, huynh có thể nhìn thấy hình vẽ."

Nghe hắn nói thế, Cố Mang bèn giở thực đơn ra, ôm trước ngực xem một cách nghiêm túc.

"Muốn cái này... cái này... cả cái này nữa..." Lúc thì y duỗi ngón tay chọt chọt thực đơn, lúc thì lại ngẩn người cắn ngón tay: "Đói quá."

Mặc Tức im thin thít, quay đầu đi, không nhìn y.

Cố Mang phát hiện được, bèn hỏi: "Ngươi còn đang giận hả?"

"Không."

Ngẫm nghĩ giây lát, Cố Mang đột nhiên nói: "Đừng giận, ngươi cũng quan trọng."

Mặc Tức hơi dao động, nhưng vẫn xụ mặt nói: "... Cần gì nịnh nọt ta, ta không có túi thơm tặng huynh đâu."

Cố Mang cười nói: "Nhưng ngươi tặng ta vòng cổ nha."

"..."

Nếu nói cảm xúc ban đầu nơi đáy mắt của Mặc Tức là ghen ghét, vậy lời này vừa thốt ra, ghen ghét lập tức phai hơn phân nửa, biến thành một loại u ám.

Nhìn vòng Tỏa Nô đen tuyền trên cổ của Cố Mang, Mặc Tức chẳng thể nổi nóng được nữa.

Suy cho cùng, những bước ngoặt trọng đại trong đời hắn đều là Cố Mang cho hắn, nếu không có Cố Mang của ngày xưa, sẽ không có Mặc Tức của hôm nay.

... Bỏ qua quốc thù, hắn còn có thể oán trách Cố Mang cái gì?

...

Lúc gia đình của hắn gặp biến cố, là Cố Mang chìa tay với hắn. Lúc hắn vô danh tiểu tốt, là Cố Mang làm bạn với hắn. Lúc hắn khốn đốn bất lực, là Cố Mang mỉm cười khích lệ hắn.

Cố Mang thật sự có ơn với hắn.

"Đừng lo, mọi việc rồi sẽ ổn thôi."

"Tệ hơn nữa thì có thể thế nào, cho dù bá phụ của đệ hại đệ thê thảm, đệ vẫn là quý tộc mà, đệ nhìn ta nè, ta là nô lệ mà ta còn chưa rầu, đệ rầu cái gì?"

"Nếu ngày nào đó đệ thật sự bị vị bá phụ kia chèn ép đến không còn đường đi, phòng của ta chia một nửa cho đệ ở, cơm của ta chia một nửa cho đệ ăn, được không?"

"Đệ còn có ta mà."

Cố Mang đã làm bao nhiêu chuyện cho hắn?

Lúc Mặc Tức tiền đồ chưa rõ, nhập ngũ bị người người xa lánh, chỉ có mỗi Cố Mang để tâm đến cảm xúc của hắn như thế nào, cơm có ăn đủ no hay không. Tính tình Mặc Tức lạnh lùng ngang bướng, khi đó mấy quý công tử ở chung với hắn đều chướng mắt hắn, cảm thấy hồi nhỏ hắn không có cha, bây giờ mẹ lại không ngại tai tiếng tái hôn với người khác, một khi bà ta mang thai, hoàn cảnh của Mặc Tức nhất định sẽ thê thảm cùng cực.

Thậm chí bọn chúng còn cố ý đổ phần cơm của Mặc Tức xuống đất.

Là Cố Mang không thể nhìn thiếu gia sa cơ bị ức hiếp, thế nên thường chia phần cơm của mình cho Mặc Tức. Nhưng lương thực của binh sĩ mang nô tịch rất khó ăn, Cố Mang nhìn ra được, tuy ngoài miệng Mặc Tức không nói gì, nhưng tướng ăn trông cực kỳ khổ sở.

Cố Mang bèn suy tính, dăm ba bữa lại kiếm cớ mua trang sức son phấn cho cô nương, lừa các anh em cho mượn chút tiền —— Sau đó lặng lẽ mua thêm một ít bánh ngọt cho tiểu sư đệ, dỗ bé đáng thương này vui vẻ.

Lúc đó người trong quân đội đều nói Cố Mang quá trăng hoa, anh em của y cũng chê trách y quá lạm tình.

"Hôm trước còn nói phải mua trâm ngọc cho Tiểu Lan, hôm nay lại tới vòi tiền, bảo rằng phải mua trâm hoa cho Tiểu Điệp. Chậc, cái tên phong lưu này."

Khi ấy Lục Triển Tinh, bạn thân nhất của Cố Mang cũng nói: "A Mang, đệ bị sao thế? Trước đây có thấy đệ tiêu xài phung phí vậy đâu, đệ nhập ngũ xong buông thả mình luôn à?"

Cố Mang đáp trả bằng cách trơ mặt chìa tay ra: "Người anh em, thưởng cho chút gì đi? Tí về ta giặt đồ cho huynh một tháng luôn."

Lục Triển Tinh kinh hãi: "Đệ lại coi trọng cô nương nhà ai rồi?!"

Cố Mang nói bừa: "Con gái của Vương lão hán thôn kế bên."

"... Nó mới sáu tuổi!! Đệ bị mất trí à!"

Chẳng ai biết được sự thật.

Chẳng ai biết Cố Mang "mất trí tiêu tiền cua gái", thật ra chỉ mượn danh ghé thanh lâu chơi để chuồn vào bếp sau của một quán cơm xập xệ nào đó ở thành lân cận rửa chén đũa.

Cố Mang thay đồ và dùng thuật dịch dung, không ai nhìn ra y là binh sĩ của quân đội đóng quân. Y rửa chén canh chén cơm chất thành đống, điệu bộ khí thế ngất trời đó khiến ông chủ cũng nhìn y với cặp mắt khác xưa.

"Chàng trai trẻ, cậu cân nhắc xem cậu có muốn đến chỗ của ta làm lâu dài luôn không? Thù lao cho cậu nhiêu đây nhé?"

Ánh mắt của Cố Mang dịch dung vẫn sáng ngời như cũ, tựa như sao giăng khắp đêm hè: "Cảm ơn ông chủ, nhưng ngày thường ta cũng có chuyện khác phải làm, không thoát thân được..."

"Ài, vậy tiếc quá." Ông chủ vỗ đầu Cố Mang: "Hiếm khi thấy thiếu niên nào cần mẫn như cậu."

Vì chăm sóc hắn, Cố sư huynh của hắn ăn quả đắng không ai biết, chịu vất vả không ai hay.

Nhưng ban đầu Mặc Tức không hề biết.

Mãi đến tận sau này, hắn nhìn thấy lá thư nhuốm máu của chiến hữu, nhận ra mình đã đem lòng ái mộ người đàn ông lớn hơn mình ba tuổi. Hắn bất chấp gió tuyết kìm lòng không đặng chạy đi tìm Cố Mang tỏ tình, nhưng trong lều chỉ có Lục Triển Tinh, mà Lục Triển Tinh nói cho hắn biết:

"Cố Mang hả? Cố Mang bị kéo đi hoa lâu trong thành chơi rồi! Người không phong lưu uổng đời thiếu niên mà! Ha ha ha!"

Khoảnh khắc đó, Mặc Tức chỉ cảm thấy đầu mình bị phang mạnh một gậy, hắn nín nhịn thật lâu nhưng không sao dằn được nỗi lòng của mình, bèn thúc ngựa đến chốn phong nguyệt mà Lục Triển Tinh nói, nhưng chỉ tìm được vài người bạn của Cố Mang, duy nhất chẳng thấy Cố Mang đâu.

Mặc Tức không bỏ cuộc, lồng ngực như có ngọn lửa bùng cháy chẳng thể nào dập tắt, hắn tìm hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác ở trấn nhỏ gần nơi đóng quân.

Cuối cùng tại bếp sau của một quán cơm nhỏ, Mặc Tức nhìn thấy Cố Mang "ghé thanh lâu chơi".

Cố Mang đã dịch dung, Mặc Tức hẳn nên nhận không ra mới phải. Nhưng lúc đó hắn đang cẩn thận quan sát, Cố Mang vừa ngước đầu khỏi chậu nước, Mặc Tức đã chộp được ánh mắt của người nọ nhìn đến mình.

Chỉ một ánh nhìn đó, Mặc Tức đã nhận ra người nọ là Cố sư ca mình đang tìm.

Từ thất vọng khi nghe nói "Cố Mang ghé thanh lâu chơi rồi", đến ngỡ ngàng khi trông thấy Cố Mang đang rửa chén.

Giây phút ấy, trái tim của Mặc Tức thật sự đau đớn tột độ.

Đột nhiên hắn không biết nên mở miệng bày tỏ tâm ý của mình thế nào, một bầu nhiệt huyết cuộn trào trong lồng ngực, khiến cho ánh mắt hắn nhìn Cố Mang cũng trở nên hừng hực mà cháy bỏng.

Nhưng cái gọi là một tiếng trống tăng thêm dũng khí, hai tiếng trống tinh thần sa sút, ba tiếng trống dũng khí cạn kiệt. Lúc Mặc Tức vừa định thổ lộ, chạy đến lều trại lại chẳng tìm được Cố Mang. Lúc hắn nổi giận đùng đùng phóng ngựa đến thanh lâu, khát khao chiếm hữu sục sôi muốn lôi Cố Mang ra, lại vẫn không tìm được người này.

Chờ khi thật sự tìm được Cố Mang, bầu nhiệt huyết liều lĩnh bất chấp ấy cũng không còn mãnh liệt như thế nữa.

Mặc Tức thở hổn hển trong gió tuyết, bước nhanh tới đẩy cửa hàng rào gỗ, chọc cho bầy gà con ở sân sau quán cơm chạy tán loạn. Hắn đi thẳng một mạch về phía Cố Mang đang luống cuống không biết làm thế nào.

Hắn nhìn thấy tay của Cố Mang ngâm trong nước. Trời đông lạnh giá, vì tránh cho ông chủ phát hiện mình là tu sĩ nên Cố Mang không thể dùng pháp thuật, đôi tay đã nứt nẻ hết rồi.

Cổ họng bỗng nhiên nghẹn ứ, Mặc Tức không biết với địa vị của mình hiện giờ, rốt cuộc có tư cách gì nói tiếng yêu thương này, có tư cách gì đòi hỏi nhiều hơn ở Cố Mang.

Hắn lẳng lặng kéo Cố Mang đứng dậy khỏi ghế đẩu, rũ hàng mi dài, cầm lấy mười ngón lạnh ngắt của Cố Mang.

Hắn nắm chặt tay sư ca của mình, vuốt ve ma sát, nhẹ giọng hỏi, huynh có đau không?

Cố Mang lại cười hì hì nói không có gì.

"Chút nứt nẻ này có đáng gì, nam tử hán đại trượng phu mà, thô kệch một chút mới bảnh chứ." Cố Mang dùng bàn tay sưng thành củ cải gãi gãi đầu, nhếch miệng để lộ một chiếc răng nanh nhỏ: "Cố Mang ca ca của đệ anh tuấn nhất."

Lời này cũng quá bậy rồi, chẳng ai lại cho rằng đôi tay sưng như củ cải anh tuấn cả.

Nhưng Cố Mang không chịu nghe, ý của y là, nếu đệ đã gia nhập quân ngũ, được xếp vào cùng một đội với ta, lại còn là sư đệ của ta, vậy ta không thể để đệ chịu uất ức được.

Không phải Mặc Tức chưa từng khuyên nhủ Cố Mang, hắn đã nói với Cố Mang rồi, Cố Mang cho hắn quá nhiều, mà tương lai sau này của hắn không rõ ràng, những ân tình đó, chưa chắc hắn có thể trả nổi.

Mà binh sĩ tục tằn Cố sư huynh chỉ bật cười, hàng mi dài trong đêm đông đọng đầy tuyết: "Ai cần đệ trả? Tới đội của ta chính là anh em của ta, ta phải che chở đệ."

Mặc Tức nói: "Nhưng ta..."

"Đừng nhưng ta nhưng huynh, nếu đệ còn băn khoăn thì lấy cuộn giấy ghi lại đi, đệ ghi hết những gì đệ nợ ta, chờ đệ có tiền đồ rồi trả lại cho ta cả vốn lẫn lời luôn." Cố Mang cười xoa đầu hắn: "Ây chà, công chúa điện hạ của ta đúng là nhóc ngốc tính toán chi li mà."

Nhìn nụ cười trẻ trung tràn trề nhựa sống thỏa sức sinh trưởng giữa ánh sáng chói lọi, khi ấy Mặc Tức thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải trả cho Cố Mang thứ tốt nhất, chẳng những phải trả mà còn phải dâng hết kỳ trân dị bảo gấm hoa rực rỡ trên đời này cho y.

Hắn muốn đối xử tốt với Cố Mang cả đời.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Cố Mang cho Mặc Tức cứu chuộc, mà Mặc Tức lại trả cho y một cái gông đen kịt đeo trên cổ.

Nói một cách châm chọc, đây chính là thứ tốt nhất mà hiện giờ hắn có thể cho Cố Mang, sau tất cả phản bội, hận thù và cõi lòng nguội lạnh. Vật cuối cùng mà hắn có thể cho Cố Mang.

Thì ra đây chính là cuộc đời của bọn họ.

Chọn đồ ăn xong, Mặc Tức vẫn khoanh hai tay ngồi thẫn thờ, lặng im không nói gì.

Cố Mang đột ngột mở miệng: "Ngươi vẫn không vui."

Mặc Tức ngẩng đầu nhìn y: "... Lần này thật sự không có."

Cố Mang khăng khăng hỏi: "Sao ngươi không vui vậy."

"..."

"Ngươi không thích chỗ này sao? Vậy chúng ta đổi quán khác đi."

Mặc Tức thở dài, bứt ra khỏi hồi ức, nói: "Đổi cái gì. Đồ ăn của quán này nấu rất ngon, có vài món hồi trước huynh thích lắm, nhưng không biết vừa rồi huynh có chọn đúng không."

"Hồi trước ta..." Cố Mang lầm bầm: "Thích lắm?"

"Ta nói rồi, trước đây chúng ta có quen nhau."

Cố Mang vắt óc suy nghĩ một lát rồi bỏ cuộc, nhưng vẫn nói: "Được rồi, ngươi nói quen thì quen vậy."

Quán cơm này có rất nhiều món Tứ Xuyên, Cố Mang chẳng lạ gì mấy món cay, dù sao nước Tây Thục cũng là đồng minh của Trọng Hoa, năm đó Tây Thục chiến loạn, Cố Mang dẫn binh qua tiếp viện. Bắt đầu từ lúc đó, y từ một người không ăn được chút xíu ớt cay, trở thành người ăn cả đĩa gà xào dầu ớt cũng mặt không đổi sắc.

Nhưng ăn được thì ăn được, Mặc Tức biết Cố Mang vẫn thích món ăn của quê nhà.

Chỉ là không biết rằng, những năm tháng Cố Mang tạo phản đầu quân theo nước Liệu, nhìn rượu bồ đào thơm ngon đặt trên bàn, liệu y có từng hoài niệm bánh bao bánh hấp ở cố hương, có từng ân hận dù chỉ là một chút tí ti thôi.

Khác với những món ăn thanh đạm ở nước Trọng Hoa, đồ ăn của quán này đều cực kỳ cay nóng. Phòng bếp thuộc dạng bán mở, chỉ dùng rèm vải để che, khách khứa dưới lầu có thể nghe được tiếng dầu sôi "xèo xèo", tiếng nồi xẻng va "lanh canh", thỉnh thoảng còn có tiếng lửa phực lên từ trong chảo, rọi cho cả phòng bếp đỏ rừng rực.

"Cà tím xào cay, gà lạnh dầu ớt, một giỏ bánh nướng, hai vị khách quan tranh thủ ăn lúc còn nóng nha." Tiểu nhị mỗi tay bưng một đĩa thức ăn, trên đầu còn đội thêm giỏ bánh: "Để lạnh mất ngon á."

Cố Mang vươn tay, lẳng lặng lấy hộ giỏ trúc trên đầu tiểu nhị xuống.

Bánh nướng là bánh nhân thịt phết mỡ heo, lúc nhào bột cuốn bánh, nhét thịt heo bằm và hạt hoa tiêu vào trong, cho thêm hành lá xanh mơn mởn, cuối cùng phết mỡ heo lên hai mặt rồi dán vào lò nướng là xong, lúc bánh chín sẽ tỏa ra từng đợt mùi cháy sém nức mũi.

Cố Mang không thích hành lá, nhưng sau khi bóc hết hành, y rất thích chiếc bánh này, cầm trong tay ăn ngon lành. Những món khác cũng lục tục bưng lên: Thịt xào ớt chuông, kẹp trong đôi đũa, miếng thịt bọc sốt bóng nhẫy run nhè nhẹ. Cải thảo nấu canh gà, cải mềm ngâm trong canh gà nguyên chất, ngọt thanh đầy khoan khoái. Cật heo xào cay, miếng cật được tỉa thành những nếp khéo léo, xào chung với cọng tỏi trong lửa lớn, thậm chí lúc bưng lên còn thoang thoảng mùi lửa cháy, vị giòn giòn sực sực.

Mùi thức ăn thơm nồng mà mộc mạc, gắp một đũa cho vào miệng, thất khiếu sẽ tức khắc sướng rơn, vị cay của hoa tiêu kích thích xoang mũi và miệng lưỡi. Cả bàn đồ ăn không có nguyên liệu nào đắt giá, nhưng lại ngon miệng hết chỗ chê —— Đắt ở chỗ tài nghệ tinh thông, đó cũng là nguyên nhân ngày xưa bọn họ ra giá cao ngất ngưởng.

"Ngon quá." Nói xong, Cố Mang lại tự lẩm bẩm một câu: "Sao giống như lúc trước đã từng ăn rồi nhỉ?"

Nghe Cố Mang nói vậy, Mặc Tức vốn đã không quá muốn ăn lại càng hết hứng ăn, hắn bèn đặt đũa xuống, quay đầu nhìn phố xá bên ngoài.

Cố Mang liếm vụn thức ăn trên môi, hỏi: "Công chúa, ngươi sao thế?"

Ban đầu Mặc Tức không nói gì, lát sau bỗng dưng phản ứng kịp, ngẩng phắt đầu lên: "Huynh gọi ta là gì?"

________________

Thẻ nhân vật nhỏ ~

Mộ Dung Sở Y

Tuổi tác: 33

Chiều cao: 1m80

Thân phận: Trạch nam IT sửa nồi gõ sắt não úng nước.

Nói tiếng người: "Si" trong Tham Sân Si của Trọng Hoa, luyện khí sư cấp cao.

Danh xưng: Ba tháng không ra cửa nửa năm không thay đồ ở nhà riết tự nhiên trắng.

Nói tiếng người: Si Tiên.

Yêu nhất: Là một ẩn số.

Ghét: Giang Dạ Tuyết và Nhạc Thần Tình đều rất đáng ghét.

Màu yêu thích: Trắng.

Món kỵ: Tất cả các loại nội tạng.

Món yêu thích: Bánh cục cưng (kiểu như mấy loại bánh ngọt cute)

Vũ khí: Các loại tạo vật luyện khí, cơ giáp bùa chú, phất trần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip