CHƯƠNG 61+62
CHƯƠNG 61: TA LÀ CÁI GÌ?
Giọng nói của Mặc Tức không lớn, nhưng lại ngập tràn cảm giác mây đen phủ trời.
"Lục Triển Tinh..." Cố Mang lẩm bẩm: "Triển Tinh..."
Cách gọi quá thân thiết này chợt châm ngòi ngọn lửa trong lòng Mặc Tức, mày kiếm của hắn dựng thẳng, cắn răng gằn giọng nói: "Cố Mang, quả nhiên trong lòng huynh, hắn quan trọng hơn ta nhiều."
Cố Mang lục lọi ký ức đáng thương của mình, nói: "Hắn là anh em, của ta."
Mặc Tức bỗng dưng bị chọc đau: "Phải. Hắn là anh em của huynh."
Khi nói câu này, giọng hắn đè ép thật thấp, như thể đang nín cơn buồn nôn, cố gắng thừa nhận sự thật khiến mình muốn nôn mửa. Hắn thở dốc mấy hơi, nâng tay day xương lông mày của mình, vừa day vừa thấp giọng nói: "Huynh nói không sai chút nào, cái tên phế vật bất tài Lục Triển Tinh, cái kẻ đần độn hành động theo cảm tính kia, hắn đúng là anh em của huynh."
Sâu trong tiềm thức, Cố Mang cảm thấy khó chịu vô cùng, cau mày nói: "Ngươi không được mắng hắn. Hắn không phải kẻ đần độn, cũng không phải phế vật."
Mặc Tức lặng thinh, ngừng động tác day xương lông mày, nhưng tay hắn vẫn đang chống trước trán, khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Hồi lâu sau mới hỏi: "Đầu óc hỏng rồi mà vẫn không quên bảo vệ hắn à?"
Chẳng biết tại sao, rõ ràng Mặc Tức không có lớn tiếng, cũng không tỏ bất cứ thái độ giận dữ quá lố nào, song Cố Mang nghe giọng hắn nói vẫn cảm thấy không rét mà run.
"Cố soái, huynh thật đúng là, trọng tình trọng nghĩa, chiến hữu tình thâm."
Mặc Tức thả tay xuống, giương mắt lên. Tròng mắt của hắn u ám sâu hoắm, tỏa sáng lập lòe, hắn lẳng lặng nhìn Cố Mang hồi lâu, biểu cảm trên mặt vừa âm trầm khó dò vừa mịt mờ khó đoán.
Mặc Tức bỗng nhiên mở miệng: "Huynh nói ta nghe xem. Về vị anh em tốt kia của huynh, huynh nhớ được những gì về hắn?"
Ánh mắt của Mặc Tức quá nặng nề, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Cố Mang cúi đầu nhìn đầu gối của mình, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Đầu tiên ta nhìn thấy rất nhiều người, bọn họ đều đang trách ta."
"..."
"Trách ta không làm được chuyện ta đã hứa, nói ta quên tên của bọn họ." Cố Mang thẫn thờ: "Sau đó, ta nhìn thấy Triển Tinh."
Tim Mặc Tức thắt lại, có điều ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường: "Hắn làm gì huynh."
"Hắn... hắn cười với ta, hắn quay đầu cười với ta, sau đó... sau đó hắn xoay người đi mất. Ta muốn đuổi theo hắn, nhưng ta đuổi không kịp, hắn biến mất trong những bóng người đó." Cố Mang nói: "Ta mới nhớ ra, lúc trước mình từng có, một người anh em như thế."
Mặc Tức không lên tiếng.
Cố Mang ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi: "Trước đây có phải ta, cũng có một đội quân, giống ngươi không?"
"... Phải."
"Vậy Triển Tinh, có phải cũng ở trong đội quân đó..."
Mặc Tức thản nhiên đáp: "Phải. Hắn là phó soái của huynh."
Đáy mắt của Cố Mang chớp động chút chờ mong: "Vậy hắn đâu rồi? Có phải hắn cũng ở Trọng Hoa không?"
Mặc Tức xoay mặt qua nhìn cửa sổ, ngoài cửa sổ có chim hỉ thước hót líu lo, nắng trời xuyên qua khung cửa khắc hoa văn chuyền cành, rọi những mảng sáng loang lổ xuống mặt đất. Hắn nói: "Huynh sẽ không gặp được hắn nữa đâu, cũng không cần nhớ hắn nữa."
(1) Hoa văn chuyền cành: Một loại hoa văn truyền thống của Trung Quốc cổ đại, dùng cành cây hoặc dây leo làm khung, kéo dài ra hai bên và trên dưới.
Cố Mang sửng sốt: "Vì sao?"
Sắc mặt lạnh lùng mà cay nghiệt, Mặc Tức hời hợt thốt ra ba chữ: "Hắn chết rồi."
Im lặng giây lát, Cố Mang ngỡ ngàng nói: "Cái gì?"
"Chết rồi. Chém đầu phanh thây, hành hình ở chợ Đông, thi thể treo ba ngày."
Chẳng biết thù hận cỡ nào mới khiến cho người đàn ông luôn công chính liên minh này hằn học đến thế, chất độc ồ ạt trào lên từ đáy lòng, lan tràn khắp răng môi.
Mặc Tức không nhìn mặt Cố Mang, vẫn nhìn cửa sổ và những mảng sáng loang lổ ở bên dưới. Hắn nói: "Xin lỗi, trên đời sớm đã không còn người này. Huynh có nhớ cũng vô dụng, chỉ lãng phí tình cảm và đầu óc của huynh thôi."
Cố Mang trợn to mắt.
Bây giờ y đã biết rất nhiều từ ngữ, cho nên y nghe hiểu tất cả những lời Mặc Tức nói.
Vậy mà giờ phút này đây, y bỗng nhiên hy vọng mình vẫn còn là cái người chỉ hiểu được những câu đơn giản nhất ở Lạc Mai biệt uyển, y không muốn hiểu ý của Mặc Tức.
Cố Mang mấp máy môi muốn mở miệng, lồng ngực lại nhoi nhói đau.
Y không cảm thấy quá kinh ngạc, dường như trong tiềm thức đã biết Lục Triển Tinh không còn nữa, dường như thật nhiều năm về trước, y đã trải qua nỗi đau ly biệt này.
Nhưng y không ngờ vết sẹo cũ máu thịt bấy nhầy này lại bị Mặc Tức đào lên lần nữa rồi thẳng tay đâm thủng —— Y bỗng dưng cúi đầu, trước mắt nhòe dần đi.
Mặc Tức quay phắt đầu lại, nghiến răng nói: "Huynh khóc cái gì?"
"Ta... không biết..."
"Qua lâu vậy rồi mà huynh còn muốn tiếp tục buồn khổ vì hắn?" Máu nóng sôi trào trong lồng ngực Mặc Tức, hắn vẫn cố kiềm chế chính mình, nhưng hai mắt đã hằn đầy tơ máu: "Cố Mang, mẹ kiếp, huynh điên rồi sao."
Cố Mang chỉ ôm đầu thì thào: "Ngươi không hiểu. Ngươi không hiểu..."
"Ta không hiểu cái gì?!" Bản năng muốn bảo vệ của Cố Mang khiến Mặc Tức cảm thấy uất nghẹn, hắn thình lình nổi giận, đưa tay hất đổ đống chén bát trên chiếc bàn bên giường, sứ vỡ rơi "loảng xoảng" đầy đất.
Mặc Tức đứng phắt dậy, nắm búi tóc của Cố Mang, ép y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình không được quay đầu đi.
"Huynh có biết Lục Triển Tinh là cái thứ gì không?" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi: "Huynh có biết hắn là loại phế vật gì không?!"
"..."
"Đúng vậy, hắn là anh em của huynh." Ánh mắt của Mặc Tức tưởng chừng muốn moi hết tim gan ruột phổi của Cố Mang ra, vò nát trong tay mình, không cho y buồn khổ vì người khác nữa.
Hắn hận như vậy, khát khao như vậy, không biết nên làm sao cho phải.
Thế nên tay hắn cũng bắt đầu run rẩy, Mặc Tức gằn giọng quát: "Nhưng cũng chính người anh em tốt này của huynh, năm đó trên sa trường là hắn nhất thời kích động chém chết đại sứ, là hắn gây nên đại họa châm ngòi thù hận giữa hai nước trung lập còn lại, là hắn dẫn họa về Đông khiến cho Trọng Hoa năm đó hai bề giáp địch liên lụy bao nhiêu người vô tội bỏ mạng!!"
"Những điều này huynh không nhớ đúng không? Được! Để ta nhắc huynh! Ta cho huynh biết!!"
"Của huynh! Của ta!! Chiến hữu của chúng ta vì sự manh động của hắn mà rơi vào muôn ngàn trùng vây! Hàng triệu thần dân Trọng Hoa vì sự phẫn nộ của hắn mà cửa nát nhà tan lang bạt khắp nơi!! Anh em của huynh!! Đều do huynh chiều đấy! Huynh bảo vệ đấy!!!"
Lửa giận tích tụ nhiều năm của Mặc Tức thoáng chốc bùng cháy, gần như muốn thiêu trụi Cố Mang.
"Anh em cái gì... vì sung sướng nhất thời, mặc kệ mệnh lệnh của huynh chém chết sứ thần đàm phán, đó là anh em sao?!! Đẩy huynh xuống hố lửa khiến huynh gặp khổ trong ngoài, đó là anh em sao?!! Tâm nguyện cả đời huynh là muốn nô lệ cũng được rạng danh cũng được kiến công lập nghiệp, huynh phấn đấu lâu như thế, dãi nắng dầm mưa vào sinh ra tử, một lần kích động của hắn đã chôn vùi mọi cố gắng của huynh, mẹ nó đây là loại anh em gì?!!"
Mặc Tức nói, gân xanh hằn rõ trên tay, mặt mũi cũng đỏ gay, mạch máu trên cổ nảy thình thịch.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Cố Mang, trút tất cả thù hận và không cam lòng cho y, phẫn nộ quát: "Cố Mang, huynh nhớ rõ cho ta, nếu không có tên nghiệt súc này, mẹ kiếp năm đó sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Sĩ tộc sẽ không tóm được sơ hở mà dặm mắm thêm muối, Quân thượng sẽ không có cơ hội tước quyền của huynh! Biết bao tu sĩ và bách tính vô tội... cũng sẽ không bỏ mạng!! Huynh cũng sẽ không... huynh cũng sẽ không..."
Mặc Tức thở hồng hộc, đột nhiên không nói được nữa.
Hắn chậm rãi nới tay nắm tóc Cố Mang, trong mắt đã hừng hực lửa giận, nhưng lại như đầm nước vô tận. Hắn quay mặt đi, lau vội đôi mắt ươn ướt.
Cảm giác đắng chát trong cổ họng đã chặn hết những câu chữ còn lại.
Mấy năm nay, sống quá khổ sở, nhịn quá khổ sở... thật sự quá khổ sở.
Nếu như không có Lục Triển Tinh.
Huynh cũng sẽ không, bị ép vào đường cùng.
Sẽ không đầu quân cho nước Liệu, hiến thân cho ma đạo.
Chúng ta cũng sẽ không... sẽ không ra nông nỗi như hôm nay.
"Đã như vậy rồi mà huynh... vẫn không quên được hắn. Huynh còn xem hắn là anh em." Trên mặt phủ một lớp trào phúng mong manh, che giấu hết những nỗi bi thương đó, Mặc Tức lẩm bẩm: "Huynh còn không cho ta mắng hắn."
"Được, ta hiểu rồi." Mặc Tức rũ mi, cất tiếng cười nhạo: "Quá khứ, hiện tại, tương lai, bất luận là lúc nào, bất luận hắn làm sai hay đúng, bất luận hắn còn sống hay đã chết, ta cũng... ta cũng..."
Ta cũng không sánh bằng hắn.
Môi run rẩy rồi bỗng dưng mím chặt, Mặc Tức chợt lặng thinh. Hắn cao ngạo như thế, đã moi tim moi phổi trao hết mọi thứ mà vẫn bị bỏ rơi, vẫn trở thành một quân cờ bị vứt bỏ trong cuộc đời của Cố Mang. Hắn phải làm sao mới có thể gom đủ dũng khí một lần nữa, nói cho Cố Mang biết trọn vẹn tâm ý của mình.
Mặc Tức cố gắng đè nén cảm xúc kích động của mình, rất sợ nói tiếp sẽ càng mất kiểm soát. Hầu kết của hắn trượt vài cái, lát sau mới bật ra một câu khàn đục, gần như là than thở: "Cố Mang. Hắn là anh em của huynh, vậy còn ta..."
Ta thì sao?
Ta là cái gì trong lòng huynh?
Huynh từng vì anh em của mình mà vứt bỏ ta.
Vì lý tưởng của mình mà bỏ lại ta.
Vì chiến hữu của mình mà đẩy ta xuống sâu dưới địa ngục.
Bảy năm rồi.
Ta quanh quẩn trong địa ngục sống không được chết không xong này bảy năm rồi —— Lúc huynh bất chấp tất cả vì bọn họ, huynh có bao giờ nghĩ đến ta chưa?
Huynh muốn ta đối địch với người mình từng yêu nhất, hay muốn ta cùng huynh cao chạy xa bay bỏ lại Trọng Hoa mà nhà họ Mặc đã bao đời bảo vệ?
Lúc huynh vì bọn họ mà giận dữ bỏ đi, huynh có từng nghĩ ta nên làm thế nào chưa?!
Cũng vì ta quan tâm huynh, ta quý trọng huynh, nên huynh không ngại tổn thương ta hết lần này đến lần khác, đặt ta ở vị trí bét nhất hết lần này đến lần khác.
Phải vậy không?
Nhìn gương mặt cố giữ bình tĩnh nhưng gần như đã vụn vỡ của đối phương, Cố Mang không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Chỉ cảm thấy thật đau lòng.
Nghe tin Lục Triển Tinh chết, y rất khó chịu. Nghe những tướng sĩ trong mộng gọi mình là Cố soái, y rất khó chịu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Mặc Tức bây giờ, lòng y lại có cảm giác đau đớn khác hoàn toàn.
Cảm giác đau đớn này khiến Cố Mang vô thức giơ tay, sau một hồi do dự, cuối cùng y vẫn run rẩy nâng mặt Mặc Tức lên, nói: "Không phải. Ngươi là của ta..."
(2) Bên TQ dùng cấu trúc "ngã đích XX" để nói "XX của tôi". Ở đây Mang Mang định nói Mặc Tức là "người gì của mình" mà chưa nói hết câu, chứ không phải nói Mặc Tức là của mình.
Cái gì của ta?
Đáp án dường như ở ngay bên miệng, nhưng lại không sao thốt nên lời.
Cũng như ký ức thân mật ngày xưa của bọn họ đang ở ngay trong đầu, lại đào bới không ra.
Mặc Tức nghiêng mặt qua, trông như đang chờ Cố Mang nói hết câu, tiếc rằng sau hồi lâu nhìn nhau, cổ họng của Cố Mang vẫn nghẹn ứ, chẳng nói được chữ nào.
Trong sự chờ đợi im lặng đó, vành mắt của Mặc Tức từ từ đỏ lên.
Hắn đẩy tay Cố Mang ra, nói: "Huynh không cần vắt óc nghĩ tiếp nữa. Ta nói giúp huynh."
"Ta chẳng là gì với huynh cả, trước đây chúng ta cũng chẳng có gì hết, chỉ là huynh gặp dịp thì chơi, ta trẻ người non dạ." Từng chữ một thốt ra, Mặc Tức ngước cặp mắt đỏ thẫm nhìn Cố Mang chằm chằm, giọng điệu và nét mặt đều cực kỳ hung ác, nhưng mỗi câu đều tự đâm vào tim mình.
"Lục Triển Tinh là anh em của huynh, ta không phải."
"Kiến công lập nghiệp là mơ ước của huynh, ta không phải."
"Ngàn vạn chiến hữu là máu trong tim huynh, là chấp niệm của huynh, là quá khứ mà huynh vĩnh viễn không thể vứt bỏ, huynh không buông xuống được, ta không phải."
Cố Mang khẽ lắc đầu, nhìn người đàn ông mạnh mẽ cực độ nhưng cô độc tột cùng trước mặt, cảm giác đau đớn trong lòng y càng lúc càng sâu đậm, càng lúc càng rõ ràng.
"Ngươi nói... không đúng... không phải như thế..."
Mặc Tức thình lình chụp cổ tay của Cố Mang, ánh mắt kích động nhìn Cố Mang chăm chú: "Vậy còn có thể là gì chứ?" Hắn kéo tay Cố Mang qua, độ lực mạnh khiếp người.
Hắn ghìm tay Cố Mang đặt lên ngực trái của mình, gần kề vị trí tim đang đập.
"Huynh biết không. Chỗ này của ta, có một vết sẹo. Là huynh để lại cho ta."
Cố Mang mở to mắt.
Mặc Tức cười khẽ một tiếng như tự ngược: "Cố Mang, ta vẫn rất muốn hỏi huynh, nếu năm đó người chắn trước mặt huynh không phải ta mà là Lục Triển Tinh, vậy nhát đao đó huynh còn đâm được không."
"Ta... từng làm ngươi bị thương?"
Mặc Tức nghiêng mặt qua kề sát tai Cố Mang, nhẹ giọng nói: "Huynh suýt nữa đã lấy mạng ta rồi."
Là bởi vì năm đó, ta yêu huynh không màng sống chết đến thế.
Cố Mang như bị đốt phỏng, muốn rút tay về, ngặt nỗi Mặc Tức ghìm quá chặt, y rút không ra, chỉ đành cảm nhận nhịp tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay.
Sao mình lại muốn giết Mặc Tức chứ...
Rõ ràng trong ký ức của y, y thấy hai người họ thân mật khắng khít vô cùng, sao y lại gặp dịp thì chơi được. Tuy rằng rất nhiều chuyện y nhớ không đủ đầy, nhưng cảm giác vui vẻ đêm nhược quán, tình cảm ấm áp nồng nhiệt đó, y còn nhớ được mà, làm sao là giả được.
"Hoang mang lắm phải không?" Mặc Tức kề sát tai y, hơi thở gần trong gang tấc, ướt át mà nóng bỏng: "Thật ra ta cũng nghĩ không thông. Bảy năm trước huynh đẩy ta xuống địa ngục, ta nghĩ suốt bảy năm, đến tận hôm nay ta vẫn nghĩ mãi không hiểu tại sao huynh có thể tàn nhẫn đến như vậy."
Giọng nói của hắn trầm thấp, hận ý lại cao ngút trời: "Ta không hiểu nổi huynh, Cố Mang, huynh cảm thấy ta sẽ tha thứ cho huynh vô điều kiện hết lần này đến lần khác, thế nên huynh mới chà đạp ta. Hay là vì ——"
Hắn ngừng giây lát, cổ họng giật giật: "Thật ra trong lòng huynh, chưa bao giờ có ta."
Nên huynh mới xem trái tim của ta như bùn nhão mà giẫm đạp dưới chân, mặc kệ ta hai bề giáp địch, tiến thoái lưỡng nan, ân nghĩa khó lưỡng toàn.
Cố Mang bị những câu chất vấn rướm máu này dồn vào đường cùng, y cảm thấy bộ não đáng thương của mình sắp xài hết được rồi. Y chỉ có một gáo hồi ức, Mặc Tức lại muốn múc ra một biển tình.
"Ta không biết..." Y thì thào: "Ta thật sự... thật sự không biết..."
"Huynh biết, đáp án này chôn ngay trong lòng huynh." Mặc Tức thấp giọng nói: "Ta giữ huynh lại, chờ ngày nào đó huynh nhớ ra, ta sẽ bắt huynh quỳ gối trước mặt ta, cho ta một câu trả lời, cho ta một lời xin lỗi."
Nói xong câu đó, hắn nới bàn tay mảnh khảnh trắng ngần, thả mái tóc bị siết chặt của Cố Mang ra, sau đó vỗ lưng Cố Mang đầy uy hiếp.
"Thật ra sự kiên nhẫn của ta không khá hơn Mộ Dung Liên là mấy đâu."
"..."
"Cho nên." Hắn chậm rãi kéo giãn khoảng cách với Cố Mang, ánh mắt tựa đêm dài vô tận nhìn Cố Mang chằm chằm, đầu ngón chạm nhẹ lên thái dương của Cố Mang, nói khẽ: "Sư ca, đừng để ta chờ huynh quá lâu."
____________________
《Đại hội so độ thảm》
Cố Mang Mang: Chào mọi người tôi tên là Cố Mang, tôi là chàng trai vừa lên sàn đã ngồi tù.
Mộ Dung Liên: Chào mọi người tôi tên Mộ Dung Liên, tôi là chàng trai vừa lên sàn đã gây thù muôn nơi.
Công chúa Tây Tây: Chào mọi người tôi tên là Mặc Tức, tôi là chàng trai vừa lên sàn bà xã đã chạy mất.
Giang Dạ Tuyết: Chào mọi người tôi tên Giang Dạ Tuyết, tôi là chàng trai vừa lên sàn đã chết vợ.
Lục Triển Tinh: Chào mọi người tôi tên Lục Triển Tinh, tôi là chàng trai chưa lên sàn đã chết ngắt.
Bà con: ... Vậy vẫn là anh Lục thảm nhất rồi, vote anh Lục, anh Lục thắng, anh Lục giành giải nhất.
Lục Triển Tinh: Nhưng mà giành giải quán quân của đại hội này chẳng khiến tôi sung sướng chút nào hết...
---------------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 62: CÔNG CHÚA MỘNG TRẠCH
Sau hôm đó, Cố Mang có nhận thức mới về Mặc Tức.
Tuy Mặc Tức bao giờ cũng tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng mạnh mẽ, gặp chuyện lớn không chùn bước, nhưng theo số lần tiếp xúc giữa hai người ngày càng tăng, Cố Mang nhớ lại càng nhiều chuyện cũ, y lờ mờ cảm thấy sự thật không phải thế.
Mặc Tức vẫn luôn đè nén rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc đó bị hắn kiềm chế dằn xuống, tiếc rằng chẳng thể giải được cơn sầu. Bởi thế tính tình của hắn rất nóng nảy, lúc hắn đứng một mình dưới hiên nhà ngắm tuyết đến thất thần, ánh mắt cũng phức tạp đến mức khiến người khác hoảng hồn.
Càng khỏi nhắc đến giọng điệu thay đổi xoành xoạch và thái độ chọi nhau chan chát của hắn khi nói chuyện với mình, quả thật chẳng khác gì người điên mắc bệnh nguy kịch, sắp bị nội tâm của mình giày vò đến chết rồi mà còn đeo một tấm mặt nạ lạnh băng.
Cố Mang cứ cảm thấy rằng, thật ra gương mặt giấu sau tấm mặt nạ ấy rất yếu ớt.
Vì loại trực giác này, Cố Mang thậm chí không thể ghi thù Mặc Tức trước đó đánh mình chê mình, dường như trong người y có một loại thói quen không thể nào phai mờ, thói quen này khiến y dễ dàng bắt được nỗi buồn nhỏ bé trên mặt đối phương, khiến y muốn bảo vệ Mặc Tức theo bản năng.
Lạ thật.
Rõ ràng Mặc Tức là người đàn ông hùng mạnh đến mức người ta không thể tưởng tượng được viễn cảnh hắn thất bại. Cao hơn y, cường tráng hơn y, cao quý hơn y, cũng thông minh hơn y.
Y phải tự cao tự đại đến cỡ nào, mới có thể trỗi dậy mong muốn bảo vệ không biết lượng sức như thế này?
Vì những ý nghĩ phức tạp trên, Cố Mang đã khôi phục một ít ký ức có vẻ còn sầu não hơn Cố Mang vô tư vô lự lúc trước.
Y thường xuyên ngồi cạnh đống củi đã chẻ xong, ngẩn người ngắm nghía lòng bàn tay của mình. Mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ đến chuyện cũ mình vừa nhặt về, nghĩ đến những lời Mặc Tức nói với mình, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xuôi nghĩ ngược.
Mặc Tức cảnh cáo Cố Mang không được kể chuyện "đêm nhược quán" cho bất kỳ ai, Cố Mang sẽ không kể. Y muốn nhớ lại một ít quá khứ bằng chính sức của mình, nhưng ký ức mà y có quá ít ỏi, y không thể móc nối được chuyện xưa, cuối cùng chỉ có thể ôm đầu, ngơ ngác ngồi trong sân thật lâu.
Cố Mang cũng định hỏi Lý Vi, Lục Triển Tinh là người thế nào, trước đây mình là người thế nào, rốt cuộc mình và Mặc Tức có quan hệ gì —— Lý Vi một mực giữ kín bưng.
Ông ta chỉ nói: "Điều gì không nên hỏi, ngươi đừng hỏi làm chi. Đôi khi biết nhiều quá cũng không phải chuyện gì tốt. Ngươi nhìn ngươi ngày trước đi, ngơ ngơ ngáo ngáo tốt biết bao."
Cứ ngắm hoa trong sương nhìn trăng trong nước như thế một thời gian, giao thừa cuối năm đã tới rồi.
Hôm đó, phủ Hi Hòa giăng đèn kết hoa. Đám người hầu bận rộn thay câu đối xuân và treo đèn lồng, phòng bếp ngùn ngụt khói trắng từ sáng đến tối. Cố Mang cũng bận trong bận ngoài, phụ bọn họ băm thịt gói sủi cảo, bắc nồi chiên chả giò, nhộn nhịp sôi nổi nửa ngày trời, bận đến quên hết trời trăng.
Trong cảnh khói lửa nhân gian này, Cố Mang xoắn xuýt với hồi ức của mình hiếm khi mới lộ ra vẻ ngây thơ ban đầu. Y ngồi chồm hổm bên lò lửa vừa nhét rơm rạ vào trong, vừa phẩy quạt nhỏ thổi gió vào đó.
Hình ảnh rơm rạ rực cháy trong khoang lò khiến hai mắt y sáng lên, để được nhìn thêm vài lần, y nhét thêm cả đống củi lửa.
Nhưng mà không cần thiết.
Trù nương (đầu bếp nữ) xoay người lại, tái mặt kêu ré lên: "Bảy chín mươi! Ngươi đang làm gì đó!!!"
Bảy chín mươi là số thứ tự nô tịch Cố Mang đeo trên cổ, đám hạ nhân này không quen gọi tên ngày xưa của Cố soái, vì vậy đều gọi y là bảy chín mươi.
Cố Mang ló đầu ra khỏi khoang lò, mặt mũi lem luốc tro than, hắt xì một tiếng như con mèo mun.
Do y châm củi bừa bãi, chảo chả giò của trù nương xem như hỏng rồi, bà thím cao to khệ nệ đó giận dữ kéo Cố Mang đi tìm Lý Vi: "Lý quản gia, ông đổi chỗ cho y được không! Nếu y còn ở gần bếp lò, tối nay cơm tất niên của chúng ta chỉ có vài đĩa than cháy thôi đấy!"
Bà thím này mà giận lên thì chẳng khác gì sư tử Hà Đông, Lý quản gia lập tức sợ quéo càng, dùng lời ngon ngọt dỗ dành thím ta cả buổi, sau đó dẫn Cố Mang mặt lem luốc đi ra sân sau, nhét cho y một cái chổi, nói: "Ngươi ở đây quét sân đi."
Quét sân vốn là việc chu toàn nhất, vậy mà lần này Cố Mang cũng chẳng làm nên hồn.
Dựa theo thông lệ của Trọng Hoa, vào đêm đêm giao thừa, mỗi nhà đều phải ném một ít quả khô như đậu phộng và long nhãn xuống đất để cầu điềm may phú quý cát tường. Lý Vi bận tối mặt, quên dặn Cố Mang vụ này, thế là chờ ông ta trở về xem xét, Cố Mang đã quét sạch điềm may cát tường mà bọn họ ném vào vườn hoa.
Quét thì thôi đi, còn đổ luôn.
Lý Vi xanh mặt, nghĩ thầm, điềm, điềm không may rồi.
Rất sợ Cố Mang lại vì không hiểu quy củ mà gây nên chuyện xui xẻo gì, Lý Vi dứt khoát nhét cho Cố Mang một quyển Tam Tự Kinh. Quyển sách này là lúc trước vì dạy Cố Mang học chữ, Lý Vi cố ý mua trên phố.
Lý Vi kéo Cố Mang đến phòng sách, bảo y ngoan ngoãn ngồi vào bàn: "Coi như ta năn nỉ ngươi đi đại gia, ngươi đừng đi đâu hết, đừng làm gì hết, ngươi ở đây đọc sách chờ ăn cơm là được."
Cố Mang lại rất biết quy củ: "Ta muốn làm việc."
Lý Vi hết cách, đành lấy một chồng giấy đến cho y: "Chép sách, chép sách cũng được nhỉ? Coi như làm việc đi, chép xong một trăm trang rồi tới dùng cơm."
Cố Mang gật đầu nói: "Được."
Dàn xếp xong cho tên quỷ phá rối lang thang này, Lý Vi thở phào nhẹ nhõm, hầm hừ ra ngoài tiếp tục bận việc. Thức ăn đêm nay rất phong phú, hơn nữa tất cả đều cho nhóm gia đinh bọn họ hưởng dụng, buổi tối Hi Hòa quân phải vào cung dự tiệc tất niên, không ăn chung với bọn họ. Trong núi không hổ khỉ xưng vương, Lý Vi tất nhiên mừng hết lớn.
Đang hí hửng ngâm nga hát, lại đụng phải cái người mặc áo đen chấm đất kia ở ngã rẽ.
Lý Vi hệt như con vịt bị bóp cổ, tức khắc nuốt ngược tiếng hát ngâm nga vào cổ họng, vội vàng đổi thành điệu cười nịnh niềm nở: "Chủ thượng, ngài chuẩn bị đi hả?"
"Cũng sắp đến giờ rồi, nên vào cung." Mặc Tức không dừng bước, vừa đi vừa chỉnh nếp nhăn ở cổ tay áo của mình: "Chuẩn bị xe đi."
"Ồ, được ạ." Lý Vi đáp, đang định đi thì bị Mặc Tức gọi lại.
"Chờ đã."
"Chủ thượng còn gì phân phó?"
"Ông gọi Cố Mang tới đây, bảo y đi chung với ta."
Nghe vậy, Lý Vi thoạt tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ ra mặt.
Sửng sốt là vì tuy mỗi nhà quý tộc đều dẫn theo một hai thị vệ, nhưng ông ta không ngờ Mặc Tức lại chịu dẫn Cố Mang theo. Mừng rỡ là vì Cố Mang ăn như hạm, để lại trong phủ sẽ giành cơm với bọn họ, đưa đi vừa khéo bớt một miệng ăn.
Có điều suy nghĩ ích kỷ là một chuyện, dù sao Lý Vi vẫn là một quản gia đủ chuẩn, ông ta không quên tận trung với chức vị mà hỏi: "Chủ thượng, tết nhất thế này, ngài đưa một tên... phản đồ đi theo, nhà khác nhìn thấy có mất hứng không."
Mặc Tức sầm mặt: "Hôm qua Quân thượng điểm mặt muốn đưa y theo, xem hiện giờ y được dạy dỗ thế nào rồi. Không thì ông nghĩ ta muốn à?"
"À à, ra thế."
Mặc Tức nhíu mày nói: "Y đâu rồi? Ông bảo y chỉnh đốn lại đàng hoàng rồi đến đại sảnh gặp ta, theo ta vào cung."
Lý Vi đáp lia lịa: "Vâng ạ!"
Thế là Cố Mang còn chưa chép được mấy câu đã bị Lý Vi kéo đi chải đầu thay quần áo, sau đó nhét vào xe ngựa của Hi Hòa quân. Một loạt động tác này, Lý quản gia tay chân lanh lẹ làm nhanh như chớp.
Vui quá đi! Tiễn bước chủ thượng với thùng cơm rồi!
Trong lòng Lý Vi nổ pháo hoa đùng đùng, ngoài mặt lại tỏ vẻ cung kính, điềm nhiên nói với xe ngựa chạy như bay: "Cung tiễn chủ thượng."
Quá tốt rồi!! Cơm tất niên tối nay mọi người có thể ăn hết sức chơi hết mình rồi!!
Tiệc tối giao thừa của Trọng Hoa không có quá nhiều quy củ, thức ăn đã được bày sẵn lên bàn, các hậu duệ quý tộc đến sớm hay muộn cũng chẳng sao.
Lúc Mặc Tức đến nơi, trong đại điện chưa có quá nhiều người, song cung nhân đã trang trí điện Kim Loan cực kỳ hoa mỹ và tráng lệ, trong cung đình treo hơn một ngàn ngọn đèn lồng phúc thọ, rọi sáng cả đêm dài, dưới đất trải thảm đỏ dày nặng thêu hình hoa mẫu đơn, bướm màu và chim sẻ do linh lực biến ra bay lượn trên không trung, trên cánh rải rác những tia sáng rực rỡ.
Mặc Tức đến không khua chiêng gõ trống, nhưng hắn vai rộng eo thon chân dài, bên cạnh còn dẫn theo phản đồ Cố Mang được người người chú ý, tất nhiên hút hết mọi ánh nhìn. Các hậu duệ quý tộc trong đại điện lần lượt qua đây bắt chuyện với hắn.
"Hi Hòa quân, hôm nay tới sớm thế."
"Hi Hòa quân năm mới vui vẻ."
Tuy lễ nghĩa là đưa cho Mặc Tức, nhưng mười cặp mắt thì hết chín cặp nhìn về phía Cố Mang.
Những ánh mắt đó hoặc là tò mò, hoặc là căm hờn, hoặc là thù ghét, Cố Mang bị nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên. Mặc Tức chào hỏi từng người một, Nhạc Thần Tình cũng đã tới, ngoảnh đầu thấy Mặc Tức thì nhảy tót qua đây ——
Hôm nay cậu ta cũng bảnh bao lắm, tóc buộc kim quan (mũ buộc tóc bằng vàng), áo bào trắng muốt của nhà họ Nhạc chỉn chu thẳng thớm, làm nổi bật tư thái tràn trề nhựa sống của chàng thiếu niên.
"Mặc soái! Huynh tới rồi! Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ!"
Vừa thấy điệu bộ hồ hởi phấn khởi của cậu ta, Mặc Tức dám chắc tứ cữu của cậu ta cũng đến dự, không thì quỷ lười như Nhạc Thần Tình sẽ không hớn hở chạy loanh quanh thế này. Đúng như dự đoán, vừa lướt mắt qua Nhạc Thần Tình, hắn đã thấy Mộ Dung Sở Y ở cách đó không xa, áo bào trắng viền bạc, đai lưng tỏa ánh bạc, đang đứng bên đài bày tiệc ngắm nghía một bình rượu hoa quế.
Phát hiện ánh mắt của Mặc Tức, Mộ Dung Sở Y nghiêng đầu qua, gật đầu với hắn xem như chào hỏi, sau đó lại tự mình chọn rượu.
Si Tiên lạnh lùng không tuân thủ quy củ, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe Nhạc Thần Tình nói: "Đúng rồi! Mộng Trạch tỷ tỷ cũng tới rồi!"
Hai chữ "Mộng Trạch" lọt vào tai, hệt như một cây kim mềm đâm vào ngực Mặc Tức. Đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó nói: "... Muội ấy về rồi?"
"Về rồi, về từ mấy hôm trước cơ." Nhạc Thần Tình chớp chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Tỷ ấy không có nói với huynh sao?"
"..."
Cây kim mềm đó đâm càng sâu vào lòng.
Với Mặc Tức mà nói, công chúa Mộng Trạch tượng trưng cho một loại tình cảm rất đặc biệt.
Hắn không thể nói rõ đó là gì, hẳn là áy náy pha lẫn cảm kích, một khi chạm đỉnh sâu sắc, nó sẽ biến thành một loại tình nghĩa còn dài lâu hơn tình yêu.
Trên đời này từng có hai người, chỉ cần một câu của bọn họ, Mặc Tức sẵn sàng dâng tính mạng của mình.
Một người là Cố sư huynh của hắn.
Người còn lại là Mộ Dung Mộng Trạch.
Cố sư huynh là người hắn yêu sâu đậm, cuối cùng lại phụ lòng hắn, mà Mộ Dung Mộng Trạch là người yêu hắn sâu đậm, lại bị hắn phụ lòng. Hiện giờ Mặc Tức đã không còn Cố sư huynh, hắn tự cho rằng mình chỉ còn một uy hiếp là trưởng công chúa Mộng Trạch.
Từ rất lâu về trước, Mộng Trạch vẫn luôn thích Mặc Tức, nhưng lúc đó Mặc Tức trẻ tuổi ngông cuồng, không hiểu được tâm ý của cô nương, từ chối hết sức thẳng thừng, nói năng cục cằn đanh thép, chẳng nể tình người ta gì cả, cũng chẳng chừa cho người ta chút hòa nhã nào. May mà Mộng Trạch là một cô nương thấu tình đạt lý, bản tính lại mạnh mẽ hiếu thắng, bị tổn thương cũng không một lời oán trách, cũng chẳng dằng dưa nhiều, chỉ lùi về một góc không quấy rầy đến hắn, mười năm như một lẳng lặng đối xử tốt với hắn.
Tính tình của Mặc Tức tuy lạnh lùng, nhưng tim hắn đâu phải làm bằng sắt.
Tình ý bao năm qua của nàng, hắn đều thấy rõ ràng.
Ngày trước sức khỏe của nàng còn tốt, rõ ràng là cành vàng lá ngọc lại nhất mực muốn ra chiến trường với hắn. Nàng không chịu nói là không bỏ được hắn, chỉ nói rằng mình muốn rèn luyện, bậc nữ nhi không thua đấng nam nhi.
Nàng chữa thương cho hắn, bôi thuốc cho hắn. Dưới ánh đèn dầu mông lung, nàng muốn nhẹ giọng nói vài câu, nhưng lúc đó Mặc Tức chỉ trưng bản mặt lạnh với nàng.
Nàng nhìn thấy cả, nên cũng không nói nhiều.
Mộ Dung Mộng Trạch quá nhẫn nhịn khắc chế, đến nỗi năm xưa thậm chí Mặc Tức còn có ảo giác rằng, hình như nàng không còn thích hắn nữa, hình như tình cảm của nàng rất nhạt nhòa, bị từ chối vài lần rồi cũng thôi.
Nhưng mãi đến năm đó, hắn bị Cố Mang đâm trọng thương. Tim hắn bị Cố Mang đâm thủng lỗ, linh hạch vỡ nát, là Mộ Dung Mộng Trạch dẫn viện binh dược tu đuổi đến nơi.
Người nắm chặt tay hắn, đưa hắn về từ bờ vực sinh tử, là cô nương mà hắn tưởng rằng chẳng thích mình bao nhiêu.
Hắn từng cho rằng mình và Cố Mang yêu nhau rất sâu đậm, còn tình cảm của Mộ Dung Mộng Trạch rất nhạt nhòa.
Thật ra không phải vậy.
Hắn dâng hết tất cả cho Cố Mang, nhưng chẳng đổi được một lần Cố Mang quay đầu lại.
Còn nàng thì không cần gì hết, truyền hết lực linh hạch của mình cho hắn, chỉ mong hắn có thể sống sót.
Năm đó vì cứu hắn, nàng bị thương rất nặng, vì để tâm mạch của hắn không ngừng, linh hạch của hắn không vỡ, nàng lại đánh đổi bằng linh lực cả đời mình —— Từ nay về sau, nàng không còn cơ thể khoẻ mạnh nữa, cũng không thể thi triển những pháp thuật mạnh nữa.
Nàng từng cười nói, muốn "dùng thân nữ nhi, đánh khắp Cửu Châu, quét ngang thiên hạ."
Mong ước đó đã không thể trở thành sự thật.
"Trên đời này còn rất nhiều chuyện tốt đẹp, rất nhiều người đáng thích, rồi huynh sẽ gặp được." Năm đó sau khi Mặc Tức tỉnh dậy, biết được Mộng Trạch dùng linh hạch của mình bảo vệ linh hạch của hắn, hắn đến trước giường bệnh của nàng, khi đó hắn thật sự suy sụp, bị người yêu thương nhất phản bội, cô phụ tấm chân tình lặng thầm.
Hắn thật sự không biết nên làm sao bây giờ, hắn không hiểu tại sao Cố Mang có thể tàn nhẫn đến vậy, tại sao Mộng Trạch có thể thâm tình đến vậy.
Hắn ngồi bên giường của Mộng Trạch, hỏi nàng sao lại ngốc như thế.
Dù bờ môi tái nhợt, nàng vẫn cười: "Đừng lại vì nhất thời nông nổi mà không quý trọng tính mạng của mình. Muội không mong huynh thích muội đủ nhiều." Nàng nhấc ngón tay chạm vào ngực Mặc Tức: "Muội chỉ mong lần sau nếu còn kích động, huynh có thể nghĩ cho lòng của muội. Vậy là đủ rồi."
Nàng cũng thật sự làm như lời mình nói, từ đó trở đi không nhắc lại một chữ về chuyện mình hiến tặng linh hạch cho Mặc Tức.
"Huynh không cần vì cảm kích và áy náy mà miễn cưỡng chính mình. Muội biết huynh vẫn không yêu muội, muội nhìn hiểu ánh mắt của huynh."
Vì thế sau khi lành bệnh, nàng vẫn giống như lúc trước, giấu mình vào góc kín, dùng cách của mình lặng lẽ chăm sóc hắn, đuổi theo hắn. Dù cho tất cả mọi người ở Trọng Hoa đều cảm thấy Mặc Tức hẳn nên thức thời, hẳn nên thành thân với nàng, nhưng từ đầu đến cuối Mộng Trạch vẫn rất tỉnh táo. Nàng không quấy rầy con tim vốn đã rối bời của hắn.
Thế nhưng nàng càng nhẫn nhịn, hắn càng áy náy với nàng.
Dù rằng nàng không thể trở thành người hắn yêu, cũng không có gả làm vợ hắn, nhưng cuối cùng sau mười năm thâm tình như một này, nàng đã trở thành cô nương duy nhất trên đời được Hi Hòa quân quý trọng và thương tiếc.
Nói sao nàng cũng đặc biệt.
Nhìn sắc mặt có vẻ muộn phiền của hắn, Nhạc Thần Tình hỏi: "Hi Hòa quân, huynh sao thế?"
Mặc Tức lấy lại tinh thần: "... Không có gì. Muội ấy đâu?"
"Đến đài Phi Dao rồi, tỷ ấy nói đèn lồng trên đài rất đẹp, đang ở đó ngắm đèn."
Mặc Tức nhíu mày: "Trời lạnh như vậy, người linh lực yếu như muội ấy, sao lại..." Hắn không nán lại trong đại điện quá lâu, đi thẳng về phía đài Phi Dao: "Ta đi gặp muội ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip