CHƯƠNG 14: KẺ PHẢN CHIẾU TRONG GƯƠNG

Trong căn phòng thẩm vấn nặng nề, Hứa Đạo Nham đã tỉnh ngồi im như tượng, ánh mắt mông lung nhìn vệt sáng loang trên mặt bàn kim loại. Hắn không còn cười nữa, không còn giữ vẻ điềm nhiên giả tạo như những buổi đầu. Như thể, sau khi lớp mặt nạ sụp đổ, thứ còn lại chỉ là phần lõi trần trụi, ghê tởm và đầy vết nứt.

Lưu Sênh không nói gì. Cô chỉ nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lãnh đạm như lưỡi dao mảnh lướt qua lớp da mỏng.

Hắn bắt đầu cười khẽ và kể: "Em biết không... lần đầu tiên tôi thấy em là trong sân huấn luyện, ngày em mới vào trường cảnh sát." Giọng hắn như thì thầm, như rơi vào miền ký ức dị dạng của riêng mình. "Da trắng, đôi mắt sắc lạnh. Giống như bông tuyết đầu mùa... sạch sẽ và không thể chạm vào."

Lưu Sênh không phản ứng.

Hắn tiếp tục, môi run nhè nhẹ. "Tôi cứ nghĩ mình sẽ quên được em. Nhưng rồi... hai năm trước, Hồng Mai bước vào phòng khám. Gương mặt cô ta giống em đến kỳ lạ. Tôi tưởng chừng như định mệnh đã ném em vào thế giới của tôi thêm lần nữa."

Ánh mắt hắn lóe lên thứ gì đó lệch lạc.

"Hồng Mai có người yêu. Một thằng vô dụng, không biết trân trọng. Nhưng cô ta lại chẳng buồn nhìn tôi. Một bác sĩ đạo mạo, tử tế, lặng lẽ dành thời gian khám miễn phí, hỏi han từng điều nhỏ nhất. Tôi nghĩ, nếu tôi đủ tốt... cô ta sẽ quay lại nhìn tôi."

Lưu Sênh siết chặt ngón tay.

"Nhưng không. Cô ta cười nhạt. Ánh mắt giống em năm đó... Lạnh lùng. Xem tôi như không khí." Giọng hắn trầm xuống, giằng xé. "Vậy là tôi xuống tay. Đầu tiên là khống chế. Rồi... tra tấn. Nhưng tôi vẫn cố giữ gương mặt bình thản, tử tế. Tôi muốn cô ta sợ. Tôi muốn ánh mắt ấy, ánh mắt của em, phải nhìn tôi bằng sự hoảng loạn."

Cô không rời mắt khỏi hắn.

"Còn những cái xác trước của Lâm Tư An hay người khác... tôi không nhớ rõ nữa. Có những lúc, tôi không kiểm soát được. Trong đầu chỉ là tiếng khóc, tiếng kêu, và khoái cảm khi thấy họ van xin. Có thể tôi... sinh ra đã vậy. Lúc đó lòng tôi dâng lên một khoái cảm đó là được làm đàn ông." Hắn vừa nói vừa cười một cách điên cuồng.

***

Phía sau tấm kính hai chiều, Lục Dư Thần đứng lặng. Đôi mắt anh tối lại. Không cần thêm bất cứ biểu hiện lộ liễu nào, anh đã hiểu. Giọng nói trầm của anh vang lên trong không gian giám sát: "Rối loạn nhân cách chống đối xã hội: antisocial personality disorder."

Tấn Thụy Điềm quay sang. "Ý anh là..."

Lục Dư Thần gật nhẹ: "Hắn không có khả năng cảm thông, không biết hối hận. Hành vi cực kỳ bạo lực và tính toán. Đáng sợ là hắn không giết vì cơn giận bộc phát, mà giết như một hình thức kiểm soát. Khi nạn nhân phản kháng, không phục tùng hắn, hắn nổi thú tính."

Cảnh Lâm Vĩ trầm giọng: "Hắn cực kỳ nguy hiểm."

Lục Dư Thần khẽ lắc đầu. "Không chỉ là nguy hiểm. Hắn biết cách thao túng. Ánh mắt, lời nói, cách hắn xây dựng vỏ bọc... là kiểu rối loạn nhân cách có xu hướng tâm lý giết người hàng loạt điển hình. Nhưng sâu bên trong, mọi hành vi đều nhằm để thỏa mãn cảm giác quyền lực tuyệt đối. Hắn cần chứng minh hắn kiểm soát được nỗi sợ hãi của người khác. Nhất là... người hắn ám ảnh."

***

Trong phòng thẩm vấn, Hứa Đạo Nham cúi đầu, giọng nghẹn lại: "Lưu Sênh... Em khiến tôi sống. Và cũng khiến tôi hóa điên."

Lưu Sênh lạnh lùng đứng dậy, bước ra khỏi phòng không ngoảnh đầu. Dưới bước chân cô, quá khứ kinh hoàng ấy... đã chính thức khép lại. Nhưng sâu trong đáy mắt, cô hiểu không phải ai cũng được sinh ra là quỷ dữ. Có người... là vì trái tim quá tối, chẳng bao giờ được chạm tới ánh sáng.

Khi Lưu Sênh rời khỏi phòng thẩm vấn, ánh mắt cô không hề lộ vẻ mệt mỏi, dù trong lòng đang dâng lên những cảm xúc hỗn loạn. Hứa Đạo Nham đã khai nhận toàn bộ. Nhưng cô không thể chỉ dừng lại ở đó. Mỗi lần giải quyết một vụ án, cô đều phải tìm ra mọi góc khuất, mọi dấu vết mà kẻ thủ ác để lại. Và vụ này, với những dấu vết của một tâm lý tội phạm đã được ẩn giấu quá lâu, càng khiến cô không thể rời mắt.

Khi Lưu Sênh đi qua phòng giám sát, ánh mắt của Lục Dư Thần vẫn lặng lẽ quan sát từ phía sau tấm kính. Anh đã đứng đó lâu rồi, tĩnh lặng, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm, không hề rời khỏi từng chi tiết trong cuộc thẩm vấn. Đối với anh, không có gì là ngẫu nhiên, không có gì là vô nghĩa. Mọi hành động, lời nói của Hứa Đạo Nham đều được anh phân tích tỉ mỉ.

Lúc này, anh quay sang Thụy Điềm, hạ giọng: "Cô ấy không dễ dàng buông bỏ vụ này. Lưu Sênh luôn làm việc với lý trí, nhưng đôi khi, chính lý trí lại làm cô ấy đắm chìm vào những góc tối mà cô ấy không thể kiểm soát."

Thụy Điềm im lặng, ánh mắt đầy nghi hoặc. Cô quay lại nhìn Lưu Sênh đang rời đi và hỏi khẽ: "Anh nghĩ chị ấy sẽ làm gì tiếp theo?"

Lục Dư Thần không vội trả lời, anh chỉ thở dài một hơi, rồi khẽ nói: "Cô ấy sẽ tìm ra một mối liên hệ, một điểm mấu chốt, một sợi dây kết nối những manh mối mà chúng ta vẫn chưa thấy. Lưu Sênh không bỏ cuộc, kể cả khi mọi thứ đã rõ ràng. Cô ấy sẽ không cho phép một kẻ như Hứa Đạo Nham thoát đi dễ dàng."

Lúc Lưu Sênh trở về cục cảnh sát, cô nhanh chóng thay đồ và bước vào phòng làm việc. Trong lòng cô vẫn còn những câu hỏi chưa lời giải. Hứa Đạo Nham khai nhận, nhưng có điều gì đó không đúng. Hắn đã quá dễ dàng thừa nhận tội lỗi, quá nhanh chóng. Mặc dù có thể hiểu được động cơ của hắn, nhưng cái cảm giác gì đó mà Lưu Sênh không thể chạm tới khiến cô phải nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip