CHƯƠNG 18: LỜI MỜI BẤT NGỜ
Ngày nghỉ của Lưu Sênh trôi qua trong im lặng. Cô ngủ tới chiều mới thức giấc, cơ thể mệt mỏi sau một tuần làm việc căng thẳng. Căn phòng vẫn còn ánh sáng nhẹ của buổi chiều muộn, không khí ấm áp khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ, rồi tựa người vào gối, nhắm mắt lại vài giây trước khi ra khỏi giường.
Chỉ vừa chạm tay vào điện thoại, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh như thể đã căn trước thời gian. Lưu Sênh nhíu mày, thầm nghĩ có lẽ là ai đó tìm mình. Cô nhấn nút nghe máy mà chẳng kịp nhìn tên người gọi.
Giọng trầm ấm vang lên bên tai: "Chào cô Lưu, là tôi, Lục Dư Thần."
Lưu Sênh khẽ giật mình, không ngờ là anh lại gọi vào lúc này. Cô lập tức hỏi: "Sao anh biết số của tôi?"
Lục Dư Thần đáp lại nhẹ nhàng, không chút bối rối: "Trên báo cáo của cục cảnh sát." Anh nhấn mạnh: "Người mù cũng có thể nhìn thấy."
Câu nói của anh làm Lưu Sênh tức nghẹn. Cô hận không thể lập tức tung vài cú đấm vào cái gương mặt đẹp trai mà quá tự tin ấy. Tuy nhiên, cô chỉ có thể kiềm chế, giữ lại sự tức giận trong lòng.
Lục Dư Thần tiếp tục, không hề để ý đến sự khó chịu trong giọng nói của cô: "Có thể phiền cô Lưu đến nhà tôi một chuyến được không?"
Cô còn chưa kịp lên tiếng trả lời, anh liền nói thêm: "Tôi cho người đến đón cô."
Lưu Sênh hơi sững người, tự hỏi tại sao anh lại muốn gặp cô vào lúc này. Nhưng cô không có thể viện lý do gì để từ chối, đành thở dài một hơi rồi trả lời: "Được rồi."
Lục Dư Thần đã dập máy trước khi cô kịp hỏi thêm điều gì. Lưu Sênh nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy một chút bực dọc trong lòng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô không thể cứ mãi tránh mặt anh.
Nghĩ vậy, cô bước ra khỏi giường, thay đồ và chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Lưu Sênh ngồi trên ghế sofa, mắt dõi vào điện thoại, trong lòng còn đang bực tức vì cuộc gọi bất ngờ của Lục Dư Thần. Cô đã làm gì mà anh ta lại tìm tới mình thế này? Nhưng không thể phủ nhận, giọng nói của anh vẫn khiến cô cảm thấy một chút ngạc nhiên, dễ chịu lạ kỳ. Dù sao, trong mắt cô, anh vẫn chỉ là một người đồng nghiệp và không hơn không kém.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Cô ngẩng đầu, lưỡng lự một lúc rồi đứng dậy, đi ra ngoài. Trước cửa là một chiếc xe hơi sang trọng. Tài xế của Lục Dư Thần, Trương Minh, vẫn với vẻ mặt bình thản như mọi khi.
"Xin chào cô Lưu, tôi là Trương Minh, Lục tiên sinh bảo tôi đến đón cô." Trương Minh nói, giọng điềm tĩnh.
Lưu Sênh đứng yên một chút rồi bước ra, không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Cô cảm thấy sự xuất hiện của mình ở chỗ Lục Dư Thần có lẽ sẽ chỉ là một chuyện nhỏ, không có gì đáng lo. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy một sự hồi hộp mà chính bản thân cô cũng không hiểu rõ?
Khi lên xe, cô chỉ ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế mà không nói gì. Trương Minh, dù là người thầm lặng, nhưng đôi lúc cũng đưa ánh mắt lén lút nhìn qua gương chiếu hậu, như thể anh ta cũng nhận ra được một chút căng thẳng trong không khí.
"Đi thôi!" Lưu Sênh lên tiếng, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Xe lăn bánh, chỉ còn lại tiếng động cơ vẳng lại trong không gian tĩnh mịch. Những khu phố quen thuộc dần trôi qua, và lòng Lưu Sênh vẫn còn đang chất chứa những nghi vấn về lý do Lục Dư Thần muốn gặp cô.
Cô chỉ có thể chờ đợi, không biết lần gặp gỡ này sẽ đưa cô đến đâu.
Khi chiếc xe dừng lại trước một biệt thự rộng lớn, Lưu Sênh nhìn lên, không khỏi ngạc nhiên. Biệt thự của Lục Dư Thần quả thật khác biệt hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng. Mái nhà kiểu cổ điển, sân vườn rộng rãi, cây cối xanh tươi, nhưng lại có một vẻ gì đó lạnh lùng và xa cách. Có lẽ, đó chính là không khí của một người từng sống trong thế giới nghiêm túc, với những bí mật mà không phải ai cũng có thể hiểu được.
Cửa xe mở ra, Trương Minh cúi đầu lịch sự. "Cô Lưu, xin mời."
Lưu Sênh bước ra khỏi xe, lòng không khỏi có chút bối rối. Mặc dù cô không hề mong muốn mình lại phải đối diện với anh trong không gian riêng tư như thế này, nhưng cũng không thể chối từ. Cô bước theo Trương Minh vào bên trong biệt thự.
Bước vào trong, không gian bên trong biệt thự khiến Lưu Sênh có cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Mọi thứ đều được bài trí một cách gọn gàng và tinh tế, ánh đèn vàng dịu dàng, những bức tranh nghệ thuật trang nhã treo trên tường, và mùi hương nhẹ nhàng từ nến thơm lan tỏa trong không khí. Tất cả những thứ này đều toát lên vẻ đẹp sang trọng nhưng cũng đầy lạnh lẽo.
Trương Minh dẫn cô qua hành lang dài, đến một căn phòng mở ra, bên trong là Lục Dư Thần đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Anh mặc một bộ vest đen, tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt anh như không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng như những lần cô gặp trước. Nhưng hôm nay, dường như có một điều gì đó khác biệt trong ánh mắt đó, một chút dịu dàng pha lẫn với sự nghiêm nghị.
"Xin lỗi đã làm phiền cô vào giờ nghỉ ngơi." Lục Dư Thần lên tiếng, giọng anh trầm và đầy quyền lực: "Mời cô ngồi."
Lưu Sênh hơi ngần ngại, nhưng không thể từ chối, cô bước đến và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Trương Minh rời khỏi phòng, để lại họ trong không gian yên tĩnh.
"Anh muốn gặp tôi để làm gì?" Lưu Sênh không để anh trả lời mà thẳng thừng hỏi, vẻ mặt vẫn giữ vẻ cảnh giác.
Lục Dư Thần khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt anh sắc bén nhìn cô. "Tôi muốn nói về điều khuất tất. Có vài điều cần cô làm rõ."
Lưu Sênh nhíu mày, lại thêm một cuộc gặp liên quan đến công việc. Nhưng cô không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu, chờ đợi anh tiếp tục.
"Tôi nghi ngờ cục cảnh sát hoặc cạnh tôi có nội gián" anh bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự thấu hiểu: "Tôi biết cô đã làm việc rất vất vả. Nhưng có một số chi tiết mà cô có thể chưa nhận ra. Những gì cô tìm thấy ở hiện trường và những gì tôi quan sát được có thể dẫn đến một kết luận khác."
Lưu Sênh không vội vàng nói gì, cô chỉ im lặng lắng nghe, thầm nghĩ anh đang muốn ám chỉ điều gì.
Anh tiếp tục, đôi mắt không rời khỏi cô: "Với những phân tích của cô, chúng ta có thể biết rằng Hồng Mai không phải là nạn nhân duy nhất. Vẫn còn một vài mảnh ghép chưa khớp. Tôi muốn cô suy nghĩ thêm về những khả năng khác. Và quan trọng hơn nội gián cũng tham gia vào vụ này"
Lưu Sênh cảm thấy trong không khí có một sự căng thẳng mới. Cô không rõ Lục Dư Thần đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng cảm giác này khiến cô có phần bất an.
"Vậy tôi phải làm gì?" Lưu Sênh hỏi, nhưng giọng cô vẫn không có chút mềm yếu nào. Cô không muốn anh nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng bị thuyết phục.
Lục Dư Thần không trả lời ngay lập tức. Anh đặt ly rượu xuống bàn, rồi ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: "Đôi khi, sự thật không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra." anh nói, giọng trầm lắng: "Nhưng tôi tin, cô là người có thể nhìn thấy nó."
Im lặng kéo dài trong phòng, Lưu Sênh cảm nhận được sự nghiêm túc trong từng lời anh nói. Nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều thắc mắc, và cô không chắc liệu mình có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh.
"Anh thật sự biết được điều gì?" Lưu Sênh hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Lục Dư Thần cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không làm dịu đi không khí căng thẳng. "Câu trả lời chỉ có thể đến từ những người đã trải qua nhiều lần rượt đuổi sự thật. Và cô, cô có thể làm được."
Lưu Sênh im lặng nhìn anh, rồi từ từ lên tiếng: "Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra."
Một cuộc đối thoại không hồi kết, nhưng nó đã khiến Lưu Sênh cảm thấy rằng sự thật còn nhiều điều chưa được hé lộ, và Lục Dư Thần chính là người có thể giúp cô đi đến tận cùng.
Lục Dư Thần quay lại bàn làm việc, rút ra một tập hồ sơ và một vài tấm ảnh chụp hiện trường. Anh đặt chúng lên bàn, ánh mắt không rời khỏi từng chi tiết, như thể đang tìm kiếm một manh mối mơ hồ mà chỉ anh mới có thể nhận ra.
Lưu Sênh ngồi đối diện, không vội vàng, mà bình tĩnh quan sát từng động tác của anh. Cô không thể không chú ý đến sự căng thẳng lộ rõ trong đôi mắt anh. Mặc dù vẻ ngoài của Lục Dư Thần vẫn luôn lạnh lùng, nhưng hôm nay có một điều gì đó không ổn. Sự tập trung của anh quá mạnh mẽ, đến mức làm không khí trong phòng trở nên đặc quánh.
Lục Dư Thần nhìn lên, đôi mắt thâm trầm như thấu suốt mọi thứ xung quanh. "Cô cũng thấy rồi đó" anh bắt đầu, giọng trầm thấp: "Tấm thẻ của tôi không thể nào rơi ở hiện trường một cách ngẫu nhiên được. Đây không phải là một vụ án bình thường." Anh loại trừ ngay khả năng do mình đánh rơi lúc khám nghiệm hiện trường bởi chỉ có anh mới biết bản thân không thể sơ hở đến mức đánh rơi thẻ.
Lưu Sênh gật đầu, cô vẫn đang suy nghĩ về những sự kiện đã xảy ra. Tấm thẻ của Lục Dư Thần thẻ của anh, chiếc thẻ duy nhất có thể chỉ ra rằng anh từng có mặt tại hiện trường đã xuất hiện một cách lạ lùng. Mặc dù đã được cất kỹ trong ví của anh, nhưng vẫn có cách nào đó để nó bị lộ ra ngoài, Lưu Sênh tiếp tục: "Nếu thẻ của anh thật sự rơi ở đó, thì không thể là tai nạn. Nó là một tín hiệu. Và tôi nghĩ, điều đó không phải chỉ đơn giản là một sự trùng hợp."
Lục Dư Thần im lặng, ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn, như thể đang theo dõi từng bước suy nghĩ của cô. "Cảnh sát, những người trong đội ngũ của tôi, ai cũng có thể tiếp cận thông tin của tôi. Điều này... càng ngày càng rõ ràng hơn. Chắc chắn có người trong chúng ta đã để lộ sơ hở."
Lưu Sênh khẽ nhíu mày, nhớ lại những lần tiếp xúc với các đồng nghiệp trong cục: "Anh nghi ngờ tôi?"
Lục Dư Thần chậm rãi lắc đầu, không đưa ra câu trả lời ngay: "Tôi không thể chắc chắn ai cả. Nhưng đây không phải là vấn đề nhỏ. Nếu có người trong cục là nội gián, chúng ta phải tìm ra ngay lập tức trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn."
Lưu Sênh thở dài, cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình huống. "Chắc chắn có một người nào đó đã biết quá nhiều về anh. Thậm chí là về từng bước đi của anh trong vụ án này. Người đó có thể đã tiếp cận chúng ta từ lâu."
Lục Dư Thần gật đầu, đôi mắt anh ánh lên vẻ lo lắng mà không ai có thể nhận ra nếu không để ý kỹ: "Và nếu người đó có thể xâm nhập vào thông tin của tôi, thì có thể họ cũng đã xâm nhập vào những thông tin khác, những vụ án chưa được giải quyết."
Im lặng bao trùm phòng làm việc trong giây lát. Lưu Sênh biết rằng đây là lúc họ phải cẩn trọng gấp bội phần, không thể để bất kỳ dấu vết nào lọt qua. Cô nhìn Lục Dư Thần, giọng nói nghiêm túc: "Chúng ta sẽ điều tra, từng bước một. Tất cả những ai có thể tiếp cận được thông tin của anh, đều phải nằm trong diện nghi vấn."
Lưu Sênh ngồi đối diện với Lục Dư Thần, ánh mắt cô sắc bén, không hề rời khỏi những tấm ảnh và tài liệu anh vừa bày ra trên bàn. Cô tập trung vào từng chi tiết nhỏ, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào có thể chỉ ra người trong cục đang đứng sau màn kịch này. Cô nhận thấy mình có một chút khác biệt khi làm việc cùng anh. Mọi thứ như đột ngột trở nên sắc nét và rõ ràng hơn.
Cô ngẩng đầu lên, và ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Lục Dư Thần. Ánh mắt của anh khiến cô phải nhíu mày một chút, không phải vì cảm thấy khó chịu, mà là bởi sự sắc bén trong đó. Anh nhìn cô với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt ấy lại chứa đựng một sự quyết đoán mạnh mẽ, như thể anh có thể nhìn thấu tận cùng mọi suy nghĩ của cô.
Lưu Sênh không thể phủ nhận rằng vẻ ngoài của Lục Dư Thần có sức hút khó tả. Dù anh luôn giữ một vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng chính cái lạnh lùng ấy lại khiến anh càng thêm hấp dẫn. Khuôn mặt anh góc cạnh, đầy nam tính, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng hờ hững nhưng vẫn toát lên một vẻ cuốn hút lạ thường. Anh không cần phải nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt từ anh cũng đủ khiến người đối diện phải bất giác chú ý.
Cả căn phòng lúc này như chìm trong một sự im lặng đầy căng thẳng, chỉ có tiếng lật giở giấy tờ và tiếng suy tư trong không gian. Lưu Sênh có thể cảm nhận được sức mạnh toát ra từ từng cử động của anh. Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đó như xuyên qua mọi lớp vỏ bọc của cô, khiến cô phải thận trọng hơn từng câu chữ.
Một giây sau, anh chợt mỉm cười. Nụ cười này, dù không phải là nụ cười rộng lớn, nhưng lại có thể làm người khác cảm thấy dễ chịu và nhẹ nhõm. Anh đặt cây bút xuống bàn và nhìn Lưu Sênh, vẻ mặt anh bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn. Tuy nhiên, sự dịu dàng đó vẫn không thể che lấp được vẻ nghiêm túc của anh.
Lưu Sênh cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí, và trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình như đang bị cuốn vào sự hấp dẫn của anh. Cô không thể không thừa nhận rằng, trong lúc làm việc, những nét đẹp đó càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
"Anh thấy thế nào?" Lưu Sênh cất tiếng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy quyết đoán.
Lục Dư Thần ngẩng lên, đôi mắt anh lúc này mang đầy sự thấu hiểu, nhưng cũng có chút khẩn trương. Anh nói, giọng trầm ấm và nhẹ nhàng: "Đúng như cô nghĩ. Đây không phải là một vụ án đơn giản, và chúng ta không thể để bất kỳ sơ hở nào lọt qua. Dù có phải làm thế nào, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào lợi dụng tình hình này."
Khi anh dứt lời, nét mặt của Lưu Sênh vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt cô lại ánh lên sự thấu hiểu. Cô có thể cảm nhận được sự kiên định trong từng câu chữ của anh. Và trong khoảnh khắc đó, dù cả hai không nói thêm gì, nhưng sự giao thoa giữa họ như một lời cam kết không lời. Một cam kết không chỉ về công việc, mà còn về sự tin tưởng.
Ánh sáng trong phòng làm việc chiếu lên khuôn mặt anh, càng làm nổi bật vẻ đẹp sắc sảo của anh. Những nét góc cạnh trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng, với làn da không chút tỳ vết, như thể anh là một bức tượng hoàn hảo. Mái tóc đen bóng, hơi rối nhẹ, càng làm anh thêm phần cuốn hút, giống như một người đàn ông trong những bức tranh cổ điển, không có gì thừa thãi, tất cả đều hoàn hảo.
Cô cũng không kém phần, với vẻ đẹp sắc sảo và thông minh của mình. Mái tóc dài của Lưu Sênh rủ xuống vai, ánh sáng từ chiếc đèn bàn làm cho chúng bóng loáng, mềm mại như tơ. Đôi mắt cô, lúc này chỉ còn sự lạnh lùng và kiên quyết, một ánh mắt quen thuộc với những người làm công việc như cô. Tuy nhiên, khi cô nhìn Lục Dư Thần, ánh mắt ấy có chút khác biệt, như một sự giao thoa giữa công việc và cá nhân.
Lục Dư Thần nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh khi quan sát tấm thẻ. "Kẻ lấy thẻ không phải là một tên trộm thông thường" anh nói: "Hắn không chỉ muốn thẻ này để trộm cắp, mà là để thăm dò. Đây là một thông điệp, một chiến lược. Hắn đang thử thách xem tôi sẽ phản ứng như thế nào, chuẩn bị cho một kế hoạch lớn hơn."
Anh dừng lại một lát, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn: "Hắn có mục tiêu rõ ràng và đang chờ đợi cơ hội thích hợp để hành động. Thẻ này chỉ là một bước khởi đầu. Và nếu chúng ta không cẩn thận, hắn sẽ tiếp tục tiến xa hơn."
Không khí xung quanh họ như đột nhiên trở nên căng thẳng, nhưng lại không có một lời nào nói ra. Tất cả chỉ là ánh mắt và sự tập trung. Lúc này, họ không cần nói thêm bất cứ điều gì, bởi trong không gian ấy, mỗi cử động, mỗi ánh nhìn của họ đều đã đủ để hiểu nhau.
Lục Dư Thần nhẹ gật đầu, sự quyết đoán trong ánh mắt của anh càng rõ ràng hơn. Anh không phải là người dễ dàng thất bại. Và lần này, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào lợi dụng sơ hở để làm hại mình, hay làm hại bất kỳ ai khác. "Bắt đầu từ ngày mai" anh nói khẽ, đôi mắt sáng lên sự kiên định: "Chúng ta sẽ tìm ra người này."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip