CHƯƠNG 6: KẾT HỢP PHÂN TÍCH
Bầu không khí trong phòng làm việc của tổ chuyên án có phần căng thẳng hơn trước. Lưu Sênh vẫn ngồi trong góc, tay cầm bút, mắt không rời khỏi bản đồ hiện trường. Mặc dù trong lòng còn vướng những nghi ngờ về Lục Dư Thần, nhưng cô vẫn phải làm việc cùng anh trong vụ án này. Một điều mà cô không thể phủ nhận là khả năng phân tích sắc bén của anh, điều này dường như có thể giúp họ tiến gần hơn đến hung thủ.
Lục Dư Thần đeo kính chống ánh sáng xanh ngồi đối diện cô, tay anh lướt trên màn hình chiếc Macbook cực kì mỏng. Những biểu đồ, dữ liệu, các phân tích tâm lý liên tục xuất hiện. Đôi mắt anh không ngừng di chuyển, mỗi khi anh lướt qua một chi tiết, khuôn mặt anh lại trở nên đăm chiêu hơn. Mỗi phân tích của anh đều có lý, nhưng cũng chứa đựng những bí ẩn mà Lưu Sênh chưa thể hiểu hết.
"Lưu Sênh" Lục Dư Thần bắt đầu, giọng anh vẫn trầm và nhẹ nhàng như thường lệ. "Từ những gì tôi phân tích về hành động của hung thủ, tôi nhận thấy hắn không phải là kẻ giết người theo cảm tính. Mọi việc hắn làm đều có sự tính toán từ trước. Việc đặt thi thể ở khu vực đó, kiểu bỏ đi mà không có dấu vết rõ ràng cho thấy hắn có kinh nghiệm, hoặc ít nhất, đã từng giết người trước đó."
Lưu Sênh không nói gì, cô chỉ nghe và quan sát. Cô biết anh ta có lý. Mỗi một động tác của hung thủ đều không phải là hành động của một người bồng bột hay thiếu kinh nghiệm.
"Những vết thương trên thi thể cho thấy đây là một vụ giết người có kế hoạch," Lục Dư Thần tiếp tục, đôi mắt anh sắc bén như một con dao, dường như anh đang nhìn thấu tất cả. "Và điều này cũng thể hiện qua việc hắn không vội vã. Hắn đã đợi, đã theo dõi trước khi ra tay. Không phải hành động của một người nóng vội hay thiếu kiên nhẫn."
Tấn Thụy Điềm, người ngồi gần đó, lắng nghe những lời của Lục Dư Thần, không khỏi khẽ gật đầu. Cô quay sang Lưu Sênh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. "Anh ấy nói đúng với kết luận của chị"
Lúc này, bác sĩ pháp y Cảnh Lâm Vĩ từ phòng khám nghiệm bước vào. Anh ta nhanh chóng đi tới bàn làm việc và đặt một vài tệp tài liệu xuống.
"Đây là kết quả mới nhất từ phòng khám nghiệm." Cảnh Lâm Vĩ nhìn qua mọi người rồi nói tiếp. "Về mặt pháp y, tôi nhận thấy các vết thương trên cơ thể nạn nhân không phải chỉ do một lần tấn công duy nhất. Có dấu hiệu của nhiều vết thương cũ, một số vết thâm tím đã được lành lại nhưng không phải do tai nạn."
"Rõ ràng là có dấu hiệu cưỡng hiếp. Ngoài việc vết rách âm đạo 4 cm, còn có tinh trùng lưu lại trong cơ thể. Điều này chỉ ra rằng nạn nhân đã bị cưỡng hiếp nhiều lần trước khi bị giết," Cảnh Lâm Vĩ đáp, giọng anh ta không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh và lạnh lùng.
Lưu Sênh gật đầu, nhìn qua Cảnh Lâm Vĩ rồi quay sang Lục Dư Thần. "Công việc của anh chắc cũng giúp ích rất nhiều trong việc tìm ra động cơ. Hắn đã cưỡng hiếp rồi giết nạn nhân, điều đó không thể đơn giản là do sự thù hận."
Lục Dư Thần không đáp ngay, đôi mắt anh vẫn rực sáng, dường như đang phân tích mọi yếu tố xung quanh. Cuối cùng, anh lên tiếng, giọng anh trầm tĩnh nhưng đầy quyết đoán. "Tôi không nghĩ đó là sự trả thù cá nhân. Hắn có vẻ như đang cố gắng che giấu một động cơ sâu hơn. Có thể, nạn nhân biết quá nhiều điều mà hắn không muốn lộ ra."
Lưu Sênh im lặng một lúc, sự kiên nhẫn của cô lúc này đã được thay thế bằng một sự quyết đoán mạnh mẽ. Cô nhìn vào bản đồ hiện trường, chợt nhận ra một điểm quan trọng.
"Để xem lại," Lưu Sênh đứng lên, đi tới bản đồ hiện trường trên tường. "Nạn nhân bị giết ở một khu vực khá xa nơi hắn xuất hiện lần đầu. Điều này chứng tỏ hắn có thể đã chuẩn bị kế hoạch từ trước. Nhưng có một vấn đề tôi không hiểu... Nếu hắn đã tính toán kỹ lưỡng như vậy, sao lại để lại những dấu vết quá rõ ràng như vậy?"
Thụy Điềm gật đầu, thể hiện sự đồng tình. "Điều đó không hợp lý. Nếu hắn cẩn thận đến mức bỏ xác ở khu vực xa, thì tại sao lại để lại nhiều dấu vết như vậy?"
"Còn một điều tôi để ý," Lục Dư Thần nói, đôi mắt anh lóe lên khi anh nói tiếp. "Việc giấu xác không phải là điều duy nhất hắn muốn che giấu. Cái mà hắn lo sợ hơn cả có thể là việc xác của nạn nhân sẽ bị phát hiện quá sớm. Những dấu vết của hắn không phải là ngẫu nhiên, mà là cố ý để khiến chúng ta lạc hướng."
Lưu Sênh nhìn vào những chi tiết trên bản đồ một lần nữa, những suy luận của Lục Dư Thần khiến cô cảm thấy như một cánh cửa mới vừa mở ra. "Nếu hắn cố tình để lại dấu vết, thì chắc chắn chúng ta đang ở gần hắn. Hắn muốn chúng ta tìm được hắn."
Cả phòng im lặng, mọi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Những lời của Lục Dư Thần không chỉ là phân tích thông thường, mà còn chứa đựng những dự đoán tinh tế mà không phải ai cũng có thể nhận ra.
Trong phòng làm việc của tổ chuyên án, không khí lúc này dường như nặng nề hơn bao giờ hết. Lưu Sênh, Tấn Thụy Điềm, Lục Dư Thần và Cảnh Lâm Vĩ đều đang tập trung vào những phân tích mới nhất. Từng bản đồ, từng mẫu chứng cứ được phân tích kỹ lưỡng, từng tình tiết trong vụ án dần dần được làm sáng tỏ. Mỗi người đều cảm nhận rằng mọi thứ đang tiến gần hơn tới một kết luận quan trọng.
Lục Dư Thần lại tiếp tục dẫn dắt cuộc thảo luận với sự điềm tĩnh và chính xác đặc trưng. Anh nhìn vào một đống tài liệu mà Cảnh Lâm Vĩ vừa gửi qua và nói:
"Dựa vào các đặc điểm trên cơ thể nạn nhân, chúng ta có thể loại bỏ khả năng hung thủ là người bị mất kiểm soát. Hắn là kẻ tính toán kỹ lưỡng, biết rõ mục tiêu của mình và làm mọi việc trong một thời gian dài mà không để lại dấu vết rõ ràng."
Lưu Sênh gật đầu, nhưng không ngừng cảm thấy căng thẳng khi nghĩ đến sự lạnh lùng và chuyên nghiệp của anh. "Nhưng hắn không thể giữ sự kiên nhẫn đó mãi. Nếu như hắn đã có kế hoạch, thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào mà chúng ta có thể phát hiện được."
Lục Dư Thần nhìn cô, ánh mắt không thay đổi. "Tôi không nghĩ rằng hắn sẽ để lại dấu vết vô tình. Mọi thứ đều được tính toán, thậm chí là những dấu vết nhỏ mà chúng ta có thể xem như là sai sót, nhưng thực ra lại là một cái bẫy."
Tấn Thụy Điềm ngồi bên cạnh, mắt mở to, trầm trồ ngưỡng mộ. Cô không thể không tán thưởng sự sắc bén trong phân tích của Lục Dư Thần. Ngay cả khi mọi người khác đã mệt mỏi vì những suy đoán thiếu cơ sở, anh lại có thể tiếp cận vụ án với cái nhìn đầy logic, không hề bị chi phối bởi cảm xúc.
"Tôi không thể tin được," Thụy Điềm thì thầm, đôi mắt cô ánh lên sự kính phục. "Anh thật sự tài giỏi! Những chi tiết mà anh chỉ ra, chúng quá chính xác."
Cô đưa tay lên, giơ ngón cái về phía Lục Dư Thần, thể hiện sự ngưỡng mộ chân thành.
Tuy nhiên, không giống với sự cuồng nhiệt của Thụy Điềm, Cảnh Lâm Vĩ lại ngồi im, ánh mắt của anh chứa đựng điều gì đó khó đoán. Anh ta nhìn vào Lục Dư Thần, nhưng không thể giấu được tia không vui thoáng qua trong ánh mắt. Dường như có sự ghen tỵ, một cảm giác không thoải mái mà anh ta không thể kiểm soát. Dù vậy, vẫn không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục xem xét tài liệu trong tay.
Lục Dư Thần không hề để ý đến sự khác biệt trong cảm xúc của Cảnh Lâm Vĩ. Anh chỉ tiếp tục thảo luận về những suy luận của mình, không bận tâm đến những ánh mắt xung quanh. "Mỗi hành động của hắn đều có lý do. Hắn không giết người chỉ vì cảm xúc, mà là để che giấu một bí mật sâu kín nào đó. Và nếu hắn đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta sẽ gặp phải những thách thức lớn hơn khi tiến gần đến hắn."
Lưu Sênh nghiêm túc nhìn anh, sự căng thẳng vẫn không rời khỏi cô. "Anh có thể nói rõ hơn về những thách thức này không?"
Lục Dư Thần không vội trả lời. Anh nhìn vào bản đồ hiện trường và các ghi chép của nhóm chuyên án. Sau một hồi suy nghĩ, anh tiếp tục: "Hắn sẽ không dễ dàng để lại dấu vết. Mọi hành động của hắn đều là những bước đi được tính toán cẩn thận. Và nếu chúng ta càng gần đến sự thật, hắn sẽ càng ra tay mạnh mẽ hơn để ngăn cản chúng ta. Dấu vết hắn để lại trên thi thể là một phần trong kế hoạch của hắn, nhưng cũng là một cái bẫy lớn."
Lưu Sênh chăm chú lắng nghe, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Cảm giác về hung thủ đang dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu cô. Tuy nhiên, cô không thể không cảm thấy bất an. Cảm giác về Lục Dư Thần, mặc dù anh có những phân tích cực kỳ chính xác, vẫn khiến cô cảm thấy một sự lạnh lùng khó tả. Không biết vì sao, nhưng cô lại có một linh cảm không mấy tốt đẹp về anh, dù cô không thể phủ nhận tài năng của anh trong việc phân tích tâm lý.
Khi cuộc thảo luận tiếp tục, Thụy Điềm vẫn không ngừng ngưỡng mộ Lục Dư Thần. Cô biết rằng chính những phân tích ấy sẽ giúp họ giải mã vụ án này, nhưng lại cảm thấy một sự bất ổn nào đó trong lòng. Cô không thể hiểu nổi tại sao Cảnh Lâm Vĩ lại có vẻ không hài lòng với sự hiện diện của Lục Dư Thần. Dù sao, anh ta rõ ràng là một phần quan trọng trong quá trình điều tra, và những gì anh phân tích đều rất hợp lý.
Lưu Sênh nhìn thấy sự bất an trong ánh mắt của Cảnh Lâm Vĩ, nhưng không nói gì. Cô cũng không muốn làm rõ thêm vấn đề đó vào lúc này. Hiện tại, điều quan trọng là làm rõ vụ án và đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng.
Với những phân tích sắc bén của Lục Dư Thần và sự hỗ trợ từ đội ngũ, tổ chuyên án tiếp tục lao vào công việc, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình. Nhưng trong lòng Lưu Sênh, cảm giác nghi ngờ về Lục Dư Thần vẫn không ngừng lớn dần. Liệu anh ta có phải là người họ đang tìm kiếm? Hay liệu chính anh lại có mối liên hệ với vụ án này mà cô chưa thể nhìn ra?
Cô không biết, nhưng một điều là chắc chắn: Bí mật về hung thủ vẫn còn ẩn giấu đâu đó trong những phân tích đầy mơ hồ này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip