4.END
- Anh Doãn Khởi, lại đây bắt em này - Chí Mẫn khoái chí chạy lòng vòng
- Em ở đâu thế - Doãn Khởi tay quơ quạng khắp nơi
- Haha...lại đây bắt em này - Chung Quốc cũng chạy khắp nơi la hét
- Anh mà bắt được các em no đòn - Doãn Khởi nhếch môi cười, tiếp tục công việc quơ quơ quạng khắp nơi, tay chân luống cuống. Tất cả đã thu vào tầm mắt của 1 người
Nhờ sự chỉ dẫn của Thạc Trấn, 3 năm tìm kiếm của Tại Hưởng cũng được đền đáp. Người cậu thương nhất đây rồi
- Công việc hằng ngày của Doãn Khởi đấy - Thạc Trấn mỉm cười, tay xách nách mang phụ Nam Tuấn mang đồ vào
- Có lẽ cậu nên nói chuyện nhiều một chút - Nam Tuấn thở dài
Sau khi thảy hết đồ cho Nam Tuấn xách vào nhà, Thạc Trấn mới khẽ kêu Chung Quốc và Chí Mẫn lại, thì thầm vào tai chúng gì đó làm chúng muốn hét toáng lên nhưng Thạc Trấn nhanh chóng để tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng. Chung Quốc và Chí Mẫn biết điều cũng làm dấu hiệu tương tự rồi chạy ùa vào nhà. Và dường như....chúng đã quên có một người đang bị bịt mắt vẫn đang quơ quạng xung quanh
- Chí Mẫn, Chung Quốc, các em ở đâu thế, lên tiếng đi - Doãn Khởi mò mẫn xung quanh
- Chí Mẫn ah....
Tay Doãn Khởi vẫn cứ dò dò xung quanh. Bỗng như có một bàn tay khác nắm chặt lấy bàn tay của anh. Nắm rất chặt như...nhiêu đây chưa là đủ
- Tay ai đây ? Nam Tuấn hả ? hay Thạc Trấn
Tay người kia cầm tay anh giúp anh di chuyển lên khuôn mặt của mình. Mặc kệ những ngón tay bắt đầu xoa rồi nắn
- Ai đây...không phải Chung Quốc....không phải Nam Tuấn aa
Doãn Khởi bất mãn chu mỏ, nếu anh không nói được tên thì anh không được cởi khăn bịt ra
- Doãn Khởi...
Âm thanh trầm lắng, nhẹ nhàng như nước mùa thu. Chỉ là gọi tên thôi sao anh lại thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ thế này
- Ai...đây.. ?
Thấy tay của Doãn Khởi có dấu hiệu muốn dứt ra, người kia lại nắm chặt hơn nữa
- Khởi nhi...
Lần này Doãn Khởi có dấu hiệu hoảng sợ, muốn giựt tay mình ra nhưng người kia nắm quá chặt. Sau đó...xung quanh anh được bao quanh sự ấm áp. Người kia đã ôm anh...rất chặt
- Doãn Khởi...em nhớ anh
Tay Tại Hưởng tháo khăn bịt mắt của anh ra, ghì đầu anh vào vai mình mà hít mùi thơm trên mái tóc đó. Tay còn lại vẫn siết chặt eo của anh như sợ chỉ cần nới lỏng một chút thôi là anh sẽ chạy đi ngay
Mắt ở trong bóng tối quá lâu nên khi tiếp xúc với ánh sáng làm anh khá choáng váng nhưng khi nhận ra mình đang trong một hoàn cảnh bất tiện thì trong đầu Doãn Khởi chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này thôi
- Tại Hưởng...
Âm thanh dịu ngọt vang lên. Âm thanh này, đã bao lâu rồi cậu không được nghe. 1 tháng hay 3 tháng ? 3 năm hay 3 thiên niên kỷ ? Ánh dương của cậu...sắp quay về rồi sao ?
- Tại Hưởng, em mau buông ra
- Không buông
Tại Hưởng vừa nói vừa siết chặt vòng eo của anh
- Hưởng...đau...
Doãn Khởi nhăn mặt, nhưng anh không muốn lên tiếng nữa. Vì anh đã muốn ở trong vòng tay này lâu lắm rồi. Thấy người trong lòng mình run rẩy và rên nhẹ, Tại Hưởng biết mình hơi quá tay, cánh tay dần buông lỏng. Doãn Khởi cảm thấy mọi thứ đã trở nên dễ thở hơn liền nhanh tay đẩy Tại Hưởng ra, nhanh chóng chạy về phía nhà cô nhi
Nhưng Tại Hưởng đã nhanh hơn anh một bước. Biết thế nào anh cũng chạy thoát nên đã nắm lấy cổ tay anh và quay người anh lại. Mặt đối mặt một lần nữa
Doãn Khởi không ngờ Tại Hưởng lại nhanh như vậy. Đành đối mặt với Tại Hưởng. Trong lòng đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu để buông bỏ nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt biết cười đó đầy tia đau buồn, thất vọng, tuyệt vọng, hàng ngàn cảm xúc buồn trong đó liền mất hết dũng khí. Cổ họng cứng lại, chân không nhúc nhích, mọi thứ như đang dừng lại từ khi Doãn Khởi nhìn vào đôi mắt ấy
Khẽ đánh mắt nhìn từ trên xuống dưới của Tại Hưởng. Tay thì xuất hiện gân xanh, má thì gần như hốc lại, mái tóc nâu đã qua lông mày chưa được cắt. 3 năm qua...Tại Hưởng sống không yên ổn sao ?
- Doãn Khởi....
Giọng Tại Hưởng khàn đặc đi, có một chút đau khổ trong đó
- Em nhớ anh....
Doãn Khởi im lặng, mặt cuối gầm xuống
- Doãn Khởi, anh cho em cơ hội được không ?Nghe em nói. Lần này thôi.
Doãn Khởi mím môi, lặng lẽ gật đầu
Như bắt được vàng, mắt Tại Hưởng bắt đầu sáng lên, nhanh chóng nói
- Doãn Khởi...anh có nhớ
"Em đã từng nói :
Sẽ đưa anh đến mọi nơi trên thế giới
Nếu như có một ngày chúng ta không đi nổi nữa
Chúng ta sẽ ngồi xe lăn
Nếu như anh mệt rồi, em sẽ đẩy cho anh
Chúng ta sẽ gần bên nhau
Chúng ta sẽ luôn bước về phía trước, mãi mãi không dừng lại
Mắt Doãn Khởi đỏ hoe, nước mắt dã rơi từng giọt xuống đất. Sao anh lại quên được chứ ? Lời hẹn ước năm nào của 2 đứa. Anh cứ nghĩ chỉ mình anh nhớ, Tại Hưởng đã quên rồi nên mới đối xử với anh như vậy. Anh ngốc quá mà, Mân Doãn Khởi là đồ ngốc
Tại Hưởng thấy người kia đã rung động nên bắt đầu lấn tới, hai tay chạm vào má người kia. Dùng ngón cái nhẹ lau những giọt nước mắt kia. Mắt của Tại Hưởng cũng bắt đầu rưng rưng rồi
- Cho nên...Doãn Khởi ah! Em muốn xin anh một việc...
Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi. Bất kể anh ở đâu, em đều muốn ở bên anh. Anh ở đâu, thì em sẽ ở đó.
Cả thế giới như đang bừng sáng. Doãn Khởi ngu ngơ nhìn Tại Hưởng đang cười với mình. Nụ cười hình hộp quen thuộc. Lần thứ 3 Tại Hưởng nói câu này rồi
Lần thứ 1...hồi trung học khi anh giận dỗi cậu vì đã quên buổi hẹn hò
Lần thứ 2....tại lễ đường trước tòa Chúa
Lần thứ 3....là nơi đây
Ba lần nói mà cảm xúc như một. Doãn Khởi khóc nấc lên. Anh sai rồi, anh còn yêu Tại Hưởng nhiều lắm.
Tại Hưởng thấy Doãn Khởi khóc nấc lên thì rất là đau lòng, một giọt nước rơi trên mặt Tại Hưởng. A, tại sao lại khóc rồi ? Doãn Khởi cũng chỉ khóc và khóc, một câu cũng không nói, rốt cuộc anh có hiểu hết những câu nói của Tại Hưởng không ? Anh vốn rất ngốc mà
- Nhưng mà...hức...Tại Hưởng ah...hức...em không hiểu sao ? - Doãn Khởi cố gắng nín khóc, nhìn vào mặt Tại Hưởng mà nói - Vấn đề không phải giữa em và anh, không phải chuyện em nói dối anh hay em đi cùng Kỳ Hinh. Vấn đề lớn nhất là mẹ của em. Làm sao chúng ta có thể chung sống khi mẹ em không thích anh ? Nếu như bắt em lựa chọn trong hai người không phải rất khó sao, em sao có thể chọn được ? Chi bằng để anh đi đi, chúng ta đều không khó xử
Nghe những lời Doãn Khởi nói, Tại Hưởng như tỉnh ra, khuôn mặt có chút tái nhợt. Phải rồi, mối quan hệ của họ khúc mắc chính là mẹ cậu. Doãn Khởi luôn bị chỉ trích từ bà, luôn bị bà Kim làm tổn thương. Nếu bắt anh lựa chọn, Tại Hưởng chắc chắn làm không được. Một bên là người nuôi nấng cậu, còn một bên là tình yêu của cậu, không có Doãn Khởi thì như không có không khí vậy, làm sao cậu sống nổi được.
Doãn Khởi thấy Tại Hưởng im lặng như vậy, biết cậu khó xử. Chuyện cậu nói dối chỉ là giọt nước tràn ly, còn mối khúc mắc nhất là bà Kim. Doãn Khởi gỡ tay cậu ra khỏi tay em, toan bước đi thì lại bị Tại Hưởng nắm lấy lần nữa
"Phịch" - Doãn Khởi hốt hoảng khi thấy Tại Hưởng quỳ xuống đất, trên khóe vẫn còn lấp lánh giọt nước mắt. Anh vội ngồi xổm trước mặt anh
- Em làm gì vậy ? Đứng dậy nào
- Doãn Khởi, em biết em vốn dĩ không làm được gì cho anh, để anh tủi thân một mình bị mẹ mắng. Anh nói đúng, nếu như bắt em lựa chọn thì em sẽ không làm được. Nhưng mà, nếu bắt em sống mà không có anh thì em không làm được. Ba năm quá đủ và cũng quá sức với em rồi. Em nói rồi, anh ở đâu, em sẽ ở đó. Em xin anh, tha thứ cho em được không ? Em và anh sẽ dọn ra ở riêng cũng được mà
Doãn Khởi nghe Tại Hưởng nói càng gấp hơn. Với Tại Hưởng mà nói, bây giờ cậu không thể giải quyết mối quan hệ của mẹ ngay được, nhưng trong tương lai sẽ có sự thay đổi. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải thành công mang được vợ về. Chuyện quỳ có hơi đê tiện một chút nhưng mà nếu thành công thì ngại gì không thử. Doãn Khởi vốn mềm lòng, đánh đúng chỗ, chắc chắn sẽ thành công.
Đúng như Tại hưởng nghĩ, Doãn Khởi gấp đến sắp khóc thêm một lần nữa. Đương nhiên là sao có thể tưởng tượng được Kim tổng cao cao thượng thượng lại quỳ gối trước mặt mình như thế
- Hưởng, em đứng dậy rồi chúng ta nói chuyện
- Em không đứng cho đến khi anh chấp nhận theo em về, không thì em sẽ quỳ mãi ở đây
Giằng co một hồi không có kết quả, Mân Doãn Khởi la lớn
- Được, anh theo em về được chưa, em đứng dậy đi
Giận thì có giận, nhưng rốt cuộc cũng đành thua, dù sao thì 3 năm qua, anh cũng quá mệt mỏi với những suy nghĩ về Tại Hưởng rồi. Duyên trời đã định, né cũng chả được gì.
Tại Hưởng nghe Doãn Khởi nói vậy đương nhiên là mừng hét lớn. Ôm Doãn Khởi vào lòng, thật chặt. Rồi đưa tay lên quẹt nhẹ qua môi anh, sau đó...đưa môi mình lại đôi môi hồng kia. Doãn Khởi cũng vòng tay qua ôm lại, nhẹ mở miệng để thưởng thức nụ hôn
---
- A! Anh Mẫn Khởi đang bobo anh kia kìa - Chung Quốc lấy tay che mắt lại nhưng vẫn ti hí nhìn qua khẽ tay
- Không được aa...anh Khởi là của Chí Mẫn - Chí Mẫn òa khóc ôm cổ Thạc Trấn chỉ chỉ
- Ê ê Chí Mẫn, tớ cùng muốn bobo - Chung Quốc quay qua ngây thơ nhìn Chí Mẫn
Mặt bạn Chí Mẫn đỏ lên, đánh Chung Quốc túi bụi
- Không được, Chí Mẫn không cho Chung Quốc bobo đâu. Bobo dơ lắm, nước miếng chét đầy mặt hết - Chí Mẫn hùng hồ lớn tiếng
Thạc Trấn và Nam Tuấn nhìn nhau cười. Mọi thứ đã và đang diễn ra rất là tốt đẹp nha.
--- Chính văn hoàn---
Rốt cuộc cũng xong...còn một cái Extra nữa :v những câu chuyện chưa kể :3 tối nay sẽ đăng luôn
Happy Children day <3 <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip