Cưng chiều
Có một Lai Bâng luôn cưng chiều Tấn Khoa vô điều kiện, nếu mọi người nhìn vào thì chỉ thấy đó là việc mà bọn yêu nhau hay làm. Nhưng mấy ai biết được có ẩn tình gì đằng sau mối quan hệ vốn được coi là bình yên ấy.
Jiro thề luôn đây là lần thứ mười trong ngày hắn nghe câu 'Ra anh cho bùa xanh nè Tấn Khoa'. Khốn nạn thiệt chứ, đường top thì bị gank liên tục trong khi đôi uyên ương kia cứ đi farm cùng nhau, Quý sẽ không nói là mình muốn xẻo thịt hai con người kia đâu, ngậm đắng nuốt cay hết ván game Ngọc Quý chợt nhớ Cá quá. Có lẽ trong cái gaming house này có mỗi Cá thương Quý thôi.
"Cailozma! Cay thiệt chứ! Cá không biết đâu thằng Bánh nó đội bồ nó lên đầu luôn rồi." Sau trận game Quý lại đi kiếm Phúc Lương ăn vạ. Cá thấy anh bồ cứ ôm mình làm nũng thì chỉ biết cười trừ bất lực.
"Kệ Bánh đi Quý ơi, nó chiều bồ nó thành thói quen rồi, với lại Tấn Khoa là em út mà nhường nó đi." Quý thấy Cá bênh hai đứa kia thì chỉ biết tủi thân ôm em.
Ai trong team cũng biết tình cảm Lai Bâng dành cho Tấn Khoa bây giờ và hai năm trước là hai thái cực hoàn toàn khác nhau nhưng không một ai dám nhắc về khơi nguồn của vấn đề cả.
Bâng vẫn nhớ rất rõ năm ấy mình tham gia SGP không phải là vì đam mê mà là vị sự xuất hiện của anh - Bronze V, Lai Bâng coi anh như một mục tiêu, một động lực để tiếp tục theo đuổi esport nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, biến cố xảy ra khi anh bị chuyển xuống hàng ghế dự bị và bắt đầu chuỗi ngày sa sút dần, Bâng nhớ những ngày tháng ấy hệt như thảm họa, việc train team chả đi đến đâu cả, còn tính đoàn kết của những bóng ma Sài thành cũng vụn vỡ dần. Đỉnh điểm là sự kiện anh quyết định rời team ngay trước thềm chung kết APL.
Bronze V đến mang cho chàng trai trẻ Thóng Lai Bâng những năm ấy niềm đam mê của thanh xuân nhưng rồi khi anh ta rời đi cũng để lại một vết thương đau đớn hơn ai hết. Nhiều khi Bâng tự hỏi mình đang rốt cuộc chạy theo cái gì vậy? Khi mà lần cuối cùng cả hai gặp nhau cũng là kí ức đáng quên nhất của người đi rừng. Đêm hôm đó cậu và Yamate phải đi đến tận nhà để khuyên nhủ anh nhưng nhận lại chỉ là hơn hai tiếng đồng hồ chờ đợi và câu nói làm cậu ám ảnh đến giờ.
Tôi đến Saigon Phantom vì Thóng Lai Bâng và rời đi cũng tại Thóng Lai Bâng.
Cả gaming house sau đó chìm trong bế tắc vì lùm xùm nội bộ, còn người đi rừng thì gặp vấn đề về tâm lí thi đấu, khoảng trống mà anh để lại không phải ngày một ngày hai mà lấp đầy được. Nhưng rồi trong cá thời điểm tâm tối ấy Bâng cũng tìm thấy ánh sáng của đời mình khi em xuất hiện.
Ban đầu khi mới gặp Tấn Khoa Bâng khá là xa cách với em, nhưng bằng một cách thần kì nào đó cậu trợ thủ lại phải lòng anh. Lúc biết em thích mình Bâng rất bối rối và khó xử bởi anh vẫn chưa sẵn sàng để mở lòng với một ai khác nên đã chọn cách làm lơ đi những hành động quan tâm của em út, né tránh tiếp xúc với em quá nhiều. Cứ nghĩ sau những lần bị mình từ chối phủ phàng thì em sẽ từ bỏ nhưng Bâng cứng đầu thì Khoa còn lì lợm hơn cả anh. Không ít lần Bâng tổn thương em nhưng đối với anh em vẫn cứ cười đùa như không thấy, mỗi khi Bâng muốn đẩy em ra xa Khoa lại càng cố gắng lại gần anh hơn. Lâu dần Bâng coi sự theo đuổi của em như một lẽ dĩ nhiên trong cuộc sống.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó và Khoa cũng không ngoại lệ, suốt khoảng thời gian em chạy theo Bâng em luôn phải là người chịu thiệt thòi với cái tính tình ương ương dở dở của anh đội trưởng. Chỉ cần anh nói vu vơ là thèm ăn một món nào đó thì cho dù là nửa đêm em vẫn sẽ chạy đi mua cho bằng được hay những lần em phải chờ đợi dưới mưa hàng tiếng đồng hồ chỉ vì tên khốn nào đó hẹn em đi chơi nhưng lại ngủ quên mất. Và rồi một ngày Khoa đã quyết định từ bỏ mối tình đơn phương này, em từ bỏ để không phải đau, từ bỏ để chừa cho bản thân một đường lui. Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc từ đây nhưng không, Bâng thì không nghĩ vậy. Từ khi không còn thấy bóng dáng nhỏ con thường lẽo đẽo theo mình nữa anh cảm thấy thiếu thốn ghê gớm. Bâng nhận ra mình dần cảm thấy khó chịu khi em quan tâm những người khác thay vì chỉ mình anh như lúc trước và từ khi nào anh lại phụ thuộc vào em mất rồi. Bâng không muốn em cứ thế rời đi một chút nào, dù biết mình làm em đau rất nhiều nhưng anh vẫn mong em sẽ quay lại nhìn anh một lần nữa.
"Cái này người ta gọi là có không giữ mất đừng tìm phải không ta?" Lạc Lạc đánh ánh mắt khinh thường nhìn người đi rừng đang chạy loanh quanh tìm kiếm đứa em út.
"Kệ ảnh đi Lạc, ai biểu Bâng làm giá cho cố vô chi giờ mệt vầy." Fish thấy Bâng bị Khoa lơ đẹp thì thấy thương thật nhưng vì Bâng xứng đáng bị thế nên cũng thôi.
Nếu được quay lại mấy tháng trước Bâng chắc chắn sẽ đấm vô mặt mình, sao em ấy dễ thương như thế mà anh nỡ từ chối. Nhưng chẳng có chữ 'Nếu' nào ở đây cả, Bâng đang rất chật vật với việc cưa cẩm bé Khoa. Cứ lần nào anh lại gần bắt chuyện thì Khoa luôn tìm cách bỏ đi chỗ khác, anh rủ em đi chơi Khoa cũng chỉ nhẹ nhàng từ chối, Bâng tặng quà cho em thì cũng không nhận. Nói thật mấy ngày nay Bâng muốn điên đầu với em bé. Thật ra Khoa không phải không quan tâm đến những chuyện anh làm nhưng Khoa chỉ đơn thuần nghĩ anh làm thế là vì cảm thấy có lỗi với em thôi không nên hi vọng quá nhiều.
Lai Bâng nghĩ rằng mình hết cơ hội thật rồi nhưng vẫn không buông được.
Hôm nay cả team có trận đấu với đối thủ truyền kiếp VGM nhưng kết quả lại không như mong đợi khi những bóng ma Sài thành lại thua với tỉ số 2 - 3 đáng tiếc. Và tâm điểm chỉ trích là Khoa - thành viên mới của team, Khoa lẳng lặng đọc những dòng bình luận ác ý mà chẳng hay rằng hai khóe mắt đã đỏ hoe từ lúc nào. Em chẳng biết mình đã làm sai ở đâu cả nhưng kết quả vẫn như một gáo nước lạnh dội vào tim em. Khoa thơ thẩn đi trên đường phố Sài Gòn, dường như ông trời cũng thấu nỗi buồn của em mà rơi nước mắt.
"Mọi người, có ai thấy Tấn Khoa đâu không!?" Bâng hốt hoảng chạy đi tìm em, trời đã tối còn đang mưa to mà em thì mất tâm từ trưa tới giờ.
"Anh chả biết nữa hồi trưa thấy nó khóc nên anh không dám hỏi, xong cái nó chạy đi đâu mất tiêu luôn." Zeref trả lời Bâng nhưng mặt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Bâng gọi mấy cuộc rồi nhưng em không bắt máy nên túm vội cái áo khoác chạy đi tìm em, Cá thấy Bâng như vậy cũng chỉ thở dài. Sài Gòn thì rộng lớn còn Bâng thì chỉ có một mình chắc chắn cơ hội tìm thấy em gần như không có nhưng Bâng chợt nhớ tới quán cà phê mà anh với em từng đi cùng nhau, anh không chắc lắm nhưng phải đánh cược thôi Bâng đâu còn nghĩ ra nơi nào khác. Khi Bâng tới nơi quán gần như đã đóng cửa nhưng anh vẫn bước vào, đảo mắt nhìn quanh quán cà phê Bâng thấy mình thật may mắn khi đập vào mắt anh là Khoa đang ngồi nơi góc quán, em đang mãi ngắm mưa mà không để ý Bâng đã lại ngồi cạnh em từ khi nào.
"Sao em không về gaming house?"
"Sao anh biết em ở đây?" Khoa ngạc nhiên nhìn Bâng, người anh ướt nhẹp nước mưa, mái tóc thì bết dính vào mặt trong cứ như anh đã chạy dưới trời mưa hàng giờ liền. Nhìn anh như thế em xót lắm, dù nói là em đã buông bỏ nhưng trái tim em lại không nghe lời.
"Anh đoán đại thôi nhưng thật may vì em ở đây." Bâng cười cười nhìn em.
"Đi kiếm em thì cũng phải mặc áo mưa đàng hoàng chứ, sao lại để người ướt thế này? Lỡ cảm thì sao? " Khoa vừa nói vừa dùng tay áo lau nước trên mặt anh, anh nhìn em lo lắng thế này thì vui lắm. Tay anh cầm lấy hai cổ tay em, kéo em vào lòng, Bâng đang ôm em.
"Anh lạnh lắm nên Khoa cho anh ôm một chút nha." Bị ôm bất ngờ Khoa giãy nảy muốn đẩy anh ra nhưng khi nghe câu nói này em mới để yên cho Bâng ôm.
"Anh đúng là đồ đáng ghét. Em đã cố gắng lắm rồi nhưng Bánh cứ như này làm sao em buông tay được?" Quả là sao tất cả thứ em cần nhất lúc này chính là một cái ôm, nước mắt em cứ vô thức tuôn như mưa.
"Rồi rồi anh là đồ đáng ghét thế nên Khoa cứ ghét anh đi còn anh thì sẽ tiếp tục theo đuổi em."
Trên đường về cả hai không nói gì với nhau cả bởi đôi tay đang nắm chặt đã là câu trả lời xứng đáng nhất rồi.
--------------------------------------------------------------------------------------------
"Đó thấy chưa nói rồi không chịu nghe giờ thì lăn đùng ra ốm, thật hết nói nổi Bánh mà." Khoa cầm chiếc nhiệt kế chỉ 39 độ mà bất mãn nhìn anh.
"Nhưng lúc đó anh lo cho bé lắm, lỡ em ra ngoài bị làm sao thì anh biết sống sao." Bâng nằm trên giường bệnh nhưng vẫn dẩu mỏ lên cãi.
"Với lại anh bị bệnh thế này thì được bé chăm sóc còn gì bằng." Khoa đang bực, rất rất bực nhưng vẫn cố gắng chăm sóc cái con người này. Đợi anh ta hết ốm xong Khoa sẽ nghỉ chơi với anh luôn cho biết.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Trời ơi tui viết cái gì thế này? ◑﹏◐
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip