Chương 29: Kim Taehyung (6)
Hoseok nhận ra mình đã trở về quán cà phê, vẫn cái không gian ấm cúng ấy nhưng giờ đây lại lạnh lẽo cô quạnh, ngay cả đèn điện cũng không bật, chỉ có anh, và chàng thiếu niên đang đứng khoanh tay tựa lưng vào cửa sổ mà thôi.
Xuyên ra lớp rèm bằng vải ren, ánh trăng chiếu sáng một nửa gương mặt cậu với đôi mắt nâu chìm trong tịch mịch. Họ đã nhìn nhau hàng giờ liền, khoảng cách còn chưa đến năm bước chân nhưng cứ im lặng nhìn nhau như thế, tựa như đối diện với họ là một bức tượng vô tri chứ không phải con người.
Anh cay đắng cười, cảm thấy nhân sinh quan trước giờ của mình nhất định là có vấn đề.
Tùy tiện tin tưởng cái người chỉ vừa mới gặp, rồi cứ ngỡ là mình đã hiểu rõ cậu ta, nhưng thực chất, ngay từ ban đầu anh đã chẳng hiểu gì cả.
Cậu ta với anh vĩnh viễn chưa bao giờ chung một đường thẳng, là anh tự ép nó đi vào khuôn khổ mà thôi!
Con đường của cậu ngập tràn máu tanh cùng với thù hận, còn con đường của anh là yên yên ổn ổn sống làm một người bình thường. Nếu đã hoàn toàn khác nhau thì dù có tình cờ gặp nhau, giao nhau nhưng vẫn không thể dung hòa với nhau.
Nên nói anh ngu ngốc hay cậu ta quá xảo quyệt?
Giết bố đẻ mình mà cứ như giết heo giết gà, chặt thẳng cả cái đầu người sống không ghê tay, nói chuyện với loại người như cậu ta chỉ làm anh thấy thêm kinh tởm.
Ngay cả bây giờ, dù đã qua thời điểm xảy ra sự việc kia rất lâu rồi, anh vẫn không tránh được muốn nôn ọe một trận. Mùi máu của vị tỉ phú nọ cứ ám ảnh tâm trí anh, len lỏi qua từng lớp da thớ thịt, tanh nồng mà đỏ thẫm, vẫn còn cái cảm giác ấm nóng đó, chảy từ má phải anh trở xuống.
Cảm giác này...
Giống hệt với khi anh ở trong ảo cảnh của Namjoon, lúc ấy anh cũng thấy cậu chặt đầu người ta như thế.
Nếu là lúc trước, Hoseok sẽ không tin Taehyung trong kí ức của mình dám làm như vậy, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến, anh nghĩ... cũng có thể lắm chứ?
Nhỡ đâu tất cả từ trước đến nay cậu ta vẫn toàn lừa dối anh thì sao?
"Cậu không có gì để nói với tôi sao?"
"...."
"Trả lời tôi, Kim Taehyung!" Hoseok gào lên.
Taehyung sa sầm mặt, gương mặt vốn đã lạnh nay còn lạnh lẽo hơn gấp bội. Cậu định tiến tới chỗ anh đang ngồi, tức thì thấy anh rụt bả vai thụt lùi vào bên trong, không thèm che giấu bày tỏ sự ghê tởm như tránh bệnh truyền nhiễm, tức giận chồng chất tức giận, Taehyung một phát vươn tay bóp chặt cơ hàm Hoseok khiến nó đau nhức dữ dội:
"Hắn ta nhất định phải chết!"
"Nhưng đó là bố cậu..."
"Hắn vẫn đáng chết!"
"Cậu điên rồi...Cậu vừa giết người đấy..."
"Vậy sao anh không hỏi hắn đã giết tôi như thế nào đi?"
"..."
"Sao, không trả lời được đúng không? Vậy thì để tôi cho anh biết nhé..." Taehyung cười điên cuồng, giọng nói vô cảm của cậu thì thầm vào tai anh như một chất độc không hòa tan, cứ mãi tồn đọng trong đó, văng vẳng, tê dại, và cái cảm giác rùng mình đến sởn da gà.
" 33 nhát dao, không sai lấy một cái, đâm dọc từ chỗ này, chỗ này, chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này..."
Mỗi một từ "chỗ này" cậu lại chọc vào người anh, cứ như muốn anh cũng cảm nhận được nỗi đau ấy.
"Cái chết do dao đâm, là cái chết từ từ, cũng là cái chết tàn độc nhất, ông ta đâm lút cả cán dao, nhát nào cũng mạnh như thế đấy, cho đến khi tôi không thể vùng vẫy mà cầu xin ông ta được nữa..."
"Cái duy nhất mà tôi có thể làm..." Cậu rũ đầu, tóc mái rũ xuống khiến anh không thể nhìn rõ mặt cậu "Chính là đếm từng nhát dao mà ông ta ban tặng và cảm nhận máu mình như bị rút sạch từ trong người ra"
"Nó đau như thế nào...anh có biết không?"
"Tôi từng ước, giá như ông ta một nhát giết sạch tôi như cái cách tôi làm với ông ta còn hơn là đâm như thế...nỗi tuyệt vọng muốn chết mà chưa thể chết ngay được, anh đã trải qua chưa?"
"..."
"Jung Hoseok!" Taehyung gằn giọng "Nói gì đi chứ, tại sao lại im lặng, tại sao lại nhìn tôi như thế? Cái lòng xót thương thánh mẫu của anh lúc nào cũng dành cho người khác nhưng mà lại luôn lờ qua tôi, anh có bị mù không vậy, anh có nhìn ra là chúng nó xứng đáng bị như thế không, nếu có gan làm thì phải có gan chịu, anh trách mắng cái rắm gì tôi chứ?"
"...."
"Quay ra nói chuyện với tôi!"
"..."
"Nếu anh không đỡ cho thằng chó đấy một nhát kiếm, hôm nay cũng là ngày giỗ của nó, không, là cả cái gia tộc đấy, từng người hầu một, cả quản gia, phu nhân, sẽ tuẫn táng cùng với gia chủ của họ luôn" Cậu nhẹ nhàng nói.
Cuối cùng Hoseok cũng có phản ứng, anh vẫn luôn nghe Taehyung bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng đến câu này, anh không thể im lặng được nữa:
"Cậu điên rồi..."
"Họ đều chưa tổn hại gì đến cậu, cậu không thể giết người vô tội"
"Nếu tôi nói, chúng nó đều biết hết nhưng vẫn nhắm mắt cho qua?" Cậu phất tay, đem anh đẩy ngã xuống giường đệm "Anh không hiểu nổi đâu, trước giờ anh vẫn sống trong sự bảo bọc của gia đình, bộ mặt giả dối của loài người, còn ác độc hơn cả ma quỷ, tôi mới là kẻ rõ nhất ở đây!"
Rầm.
Cánh cửa đóng lại trước sự ngỡ ngàng của Hoseok.
Tôi vẫn còn chưa nói hết mà...
Taehyun... cậu ấy không biết gì hết, hôm nay xem phim cậu ấy đã nói với tôi, ước gì anh trai cậu ấy còn sống, bởi vì mẹ cậu rất nhớ anh hai, còn cả cậu ấy nữa, cũng muốn có anh trai như người khác.
Cậu ấy nói, sống 1 mình giữa căn nhà lớn như vậy, cô đơn lắm....
Nguyên cả ngày trôi qua, cho đến khi bầu trời hửng sáng rồi lại tối đen như mực, cánh cửa nọ vẫn im lìm, dù có cố gắng đến đâu vẫn không mở nổi.
Anh đã bị nhốt trong chính nơi ở của mình!
Nỗi thất vọng dành cho Taehyung cứ đè nặng lấy Hoseok, anh thương cậu, nhưng anh không thể tha thứ cho cậu, anh cũng không biết phải làm gì để cứu rỗi lấy cậu ấy, khiến cậu ấy quay về như trước kia.
Dường như trước giờ cậu vẫn luôn sống trong cái vỏ bọc mà mình tự tạo, che giấu lấy con người thật sự của mình và chỉ chờ chực một ngày phá kén chui ra...
Hoseok thở dài, vùi đầu vào gối.
Cả ngày hôm nay anh chưa có gì bỏ bụng, dạ dày đã lên tiếng kháng nghị. Anh biết Taehyung chưa rời đi, bởi vì anh nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhưng cậu cũng không mở cửa bước vào. Hoseok thầm cảm thấy may mắn vì điều đó, nếu cậu bước vào, anh không biết phải đối mặt với cậu như thế nào nữa.
Trong thâm tâm, anh vẫn sợ Taehyung...
Qua một lớp cửa, ngăn cách hai người với 2 thế giới.
Cạch.
Bỗng nhiên cánh cửa vẫn luôn bất động ấy lại được mở ra một lần nữa, Hoseok sửng sốt, bật hẳn người dậy.
Thấy anh vội vàng như vậy, lòng Taehyung như bị ai hung hăng đâm một nhát, cậu đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh giường, nói:
"Tôi sẽ không làm gì anh, ăn đi"
"Thả tôi ra" Hoseok giận dữ nói "Cậu đang giam giữ người trái phép"
"Anh muốn ra ngoài để làm gì? Để hẹn hò với thằng đấy à, gặp nhau có vài lần đã yêu nó ngay được, thật giống như cái cách hai năm về trước anh cũng rên rỉ dưới thân tôi như thế, ai anh cũng yêu nhanh được như vậy sao Jung Hoseok?" Taehyung điên cuồng chỉ trích anh "Anh làm vậy chỉ càng khiến tôi muốn giam cầm anh hơn, biến anh thành của tôi, để không ai có thể tiếp cận anh, chạm vào anh, giành lấy anh từ tay tôi nữa"
Câu sau đương nhiên Hoseok không nghe thấy được, bởi vì khoảnh khắc anh nghe thấy câu trước, trái tim anh đã như ngừng đập rồi.
Taehyung biết mình lỡ lời, tức giận gầm lên:
"Chết tiệt!"
Chỉ cần bên anh ta là cậu không giữ được tỉnh táo, cứ như một thằng ngốc, cả ngày lo lắng xem anh ta có đói không, anh ta ngủ được không, rồi tìm tòi trên mạng học làm đồ ăn cho anh ta, cậu bị điên rồi, yêu đến điên rồi!
Biết rõ người ta chẳng coi mình ra gì, còn bận đi quan tâm người khác, mà vẫn ghen tỵ đến điên lên được!
"Cậu nhắc lại lần nữa cho tôi biết, chúng ta đã đừng quen nhau sao..." Hoseok run run mở miệng.
"Là khi cậu còn sống hay là khi cậu đã chết?"
"..."
"Nói đi mà, tôi xin cậu đấy!"
Nhưng dẫu cho anh có nài nỉ lay cánh tay cậu như muốn ban phát ân huệ, hai cánh môi kia vẫn lạnh lùng như cũ, mím chặt.
Taehyung nhìn anh, muốn nói gì đó, sau lại ngập ngừng, quyết định im lặng đến cùng.
"Ăn đi, một ngày không ăn rồi, anh sẽ chết đấy"
Cậu hất anh ra, tiếp tục đóng cánh cửa với căn phòng đang giam giữ con người khiến lòng cậu rối bời kia lại, không biết mình đang làm cái khỉ gì nữa.
Thân hình cao lớn của Taehyung trượt xuống cửa, cậu cảm nhận cái lạnh lẽo thấm cốt tận xương tủy mình. Sự việc đã xảy ra lâu như vậy rồi, tưởng rằng sẽ không biết đau là gì, vậy mà vẫn đau thật.
Cái đau này khác với cái đau mà bị người ta đâm chết.
Nó như có trăm ngàn cái tay cào cấu, buồn buồn, tê tê, âm ỉ, từ từ.
Là sự đan xen giữa cảm giác sung sướng khi được gần gũi người đó và sự nặng nề khi phát hiện, người ta đã chán ghét mình đến nỗi không muốn nhìn thấy mình một phút giây nào.
Cậu chưa bao giờ mất lí trí như vậy, cậu nghĩ, lời của ông ta từng bước ứng nghiệm mất rồi.
Ông ta nói, chỉ cần ở bên cậu lâu hơn chút nữa, kí ức mà anh đã quên kia chắc chắn sẽ quay trở về. Nhân tố xúc tác chính là bản thân cậu.
Bởi vì chỉ cần là anh, cậu sẽ không thể giấu nổi cảm xúc thật sự của mình, một ngày nào đó, sợ rằng chẳng cần anh nhớ lại, cậu cũng sẽ nói cho anh biết.
--------------
Ngày thứ hai, khi Taehyung mở cửa ra và bê một khay đồ ăn vào, Hoseok đã thần trí mơ hồ, ngất xỉu trên giường.
"Hoseok!"
Cậu hoảng hốt nâng anh dậy, nhìn qua khay đồ ăn đã nguội lạnh kia, phát hiện ngay cả một miếng anh cũng không đụng đũa. Cơ thể người bình thường không thể nhịn đói quá lâu, bởi vì cậu đã chết nên quên mất đạo lý này, Hoseok lại trông mỏng manh như thế nên đương nhiên anh sẽ không chịu nổi.
Rõ ràng là sắp chết đói, vậy mà anh vẫn cố tuyệt thực, đối đầu với mình!
"Hoseok, em muốn bức điên tôi đúng không, tôi phải làm gì với em bây giờ..." Taehyung ôm lấy anh, vùi đầu vào bả vai anh, bất lực nói.
Tại sao lại cứng đầu như vậy?
Nghe lời tôi đi mà, chỉ một chút thôi, làm ơn... tôi xin em đấy...
Nếu em không ăn, em sẽ chết mất!
Rõ ràng đã nói sẽ đáp ứng chiều theo ý muốn của tôi, vậy mà em vẫn nuốt lời.
Em ác độc lắm, em biết không....
Đôi mắt Hoseok hé mở, anh mệt mỏi nhìn mọi thứ xung quanh, ngay cả cánh tay nâng lên cũng khó khăn, vậy mà anh phát hiện... Taehyung thế nhưng đang ôm chặt anh vào lòng.
Cơ thể người chết của cậu đáng lí sẽ không còn chút độ ấm nào, vậy mà anh lại cảm thấy nó thật nóng bỏng, như muốn thiêu đốt linh hồn anh.
"Taehyung..." Anh yếu ớt nói "...xin cậu, cho tôi ra ngoài"
"Ăn xong sẽ cho anh ra ngoài!" Taehyung nhận thấy Hoseok đã tỉnh, vui mừng nói, cậu vội vàng đưa đến trước mặt anh một khay đồ ăn vẫn còn nóng hổi "Ăn xong anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi"
"Thật sao?" Hoseok hỏi lại cho chắc chắn, anh liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ của mình "Cho tôi một cốc nước, khát quá...."
Taehyung đưa cho anh một cốc nước, lặng im nhìn anh tu ừng ực.
Yết hầu Hoseok dao động lên xuống, để cho những dòng nước mát lành kia thấm nhuần cơ thể của mình, cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Anh hé miệng, đón nhận từng muỗng thức ăn mà Taehyung bón cho, sự dịu dàng của cậu lúc này làm lòng anh đau nhói.
"Ăn xong anh muốn đi đâu?"
"Cậu không cần biết" Anh trốn tránh.
Anh không thể nói là mình lại đến nhà Kim gia được.
Bố cậu ta chết thảm, vị thư kí Kang kia vốn bị Taehyung nhập vào sai khiến, nhà cậu ta thế nào anh còn chưa rõ, anh muốn đến xem thử, hôm ấy anh rời đi quá sớm mà không báo trước.
Tay Taehyung khựng lại giữa không trung, khuôn mặt cậu phút chốc đông cứng:
"Anh đi đâu mà tôi không được biết?"
Lát sau, cậu lại mỉm cười, nụ cười đểu quen thuộc, đôi mắt nâu tuyệt đẹp không còn chút độ ấm:
"A, tôi biết anh sẽ đi đâu rồi, muốn đến tìm thằng đó phải không?"
Hoseok giật mình.
"Hoseok à, cái giá của việc đùa với lửa, tôi nghĩ anh là người rõ nhất ở đây!" Cậu gằn giọng nói "Nếu anh muốn gặp nó đến vậy, thì tôi sẽ giết sạch cả nhà chúng nó, không để anh gặp nữa!"
"Tôi cấm cậu làm như vậy!" Anh đứng vụt dậy, khiến mâm thức ăn nóng hổi rơi vương vãi khắp giường, ụp thẳng lên người Taehyung.
"...."
Mùi trứng, rong biển, và cả cảm giác nóng bỏng.
Taehyung cười khẩy, lấy tay gạt cho mớ thức ăn kia ra khỏi quần áo, rồi túm chặt lấy cổ áo Hoseok nhấc lên, đôi mắt trợn trừng:
"Đừng có thách thức tôi, nếu anh ngoan ngoãn tôi chẳng làm gì cả, nhưng anh cứ lần lượt thử sức nhẫn nại của tôi, cho dù tinh thần thép đến đâu cũng bị anh làm cho nổi điên thôi, Hoseok à"
"Nhớ kĩ lời tôi nói, tôi không biết mình sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ gì nữa đâu"
Rầm.
------------
Ngày thứ 3 Taehyung quay lại, căn phòng đã trống trơn, phía cửa sổ vỡ nát để lộ ra một lỗ hổng lớn, rèm cửa đung đưa trong gió, bên dưới vẫn còn rải rác những mảnh vụn thủy tinh và một chiếc ghế gỗ.
Hoseok đã rời đi ngay trong đêm hôm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip