Chương 43: Min Yoongi

Đúng như Seung Ho nói, qua một ngày, vụ tự tử ở trường trung học YeonHwa đã lan rộng ra khắp cả nước. Với sở thích tám chuyện của các bà các chị thì nó còn được thổi phồng thành hiện tượng siêu nhiên thần bí.

Hoseok xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, anh nhớ lại đêm qua mình ngủ không ngon giấc chút nào, cũng chỉ vì có người nào đó cùng anh chia sẻ chung một cái giường. Tuy rằng hai người ở chung đã lâu nhưng trước giờ vẫn là tôi sống thế giới của tôi, cậu sống thế giới của cậu, không phận sự miễn làm phiền nhau. Tự dưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, anh có chút không quen.

Làn da lạnh lẽo của cậu, trong đêm tối đột nhiên chạm phải, cứ như thổi bùng lên ngọn lửa nhỏ, nóng bỏng vô cùng.

Trong phút giây ấy, có lẽ Hoseok đã quên mất người bên cạnh mình không phải con người. Nếu như anh chỉ coi cậu là hồn ma như những người khác, cảm giác tim đập chân run sẽ không tồn tại vào lúc này, và chỉ cần cậu cất tiếng, trong lòng cũng sẽ không như có lông vũ lướt qua, khẽ run rẩy.

Rốt cuộc cảm xúc thật sự mình dành cho cậu ấy là gì mới được?

Rất nhiều lần Hoseok tự hỏi bản thân nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Tin tưởng?

Có.

Dựa dẫm?

Có.

Thế còn cái gì đó xa hơn thì sao?

Không. Giữa hai thằng con trai với nhau, điều đó là không thể, nhưng nói thì nói vậy. Anh chỉ biết nếu không gặp cậu, không nhìn thấy cậu sẽ luôn nghĩ đến cậu. Cậu bị thương cũng lo lắng muốn chết, đồ ăn cậu nấu dở vẫn từng bước động viên cậu, cố gắng ăn cho hết.

Và còn rất nhiều rất nhiều điều nữa, sự biết ơn của anh đối với cậu chẳng hạn, vĩnh viễn không đơn thuẩn chỉ ở mức bạn bè.

Rốt cuộc vì nhận ra anh không thoải mái, Taehyung sau đó đã mở cửa sổ leo lên mái nhà nằm. Tuy rằng cậu nói với anh đừng suy nghĩ quá nhiều nhưng hành động của anh cứ như gián tiếp đuổi cậu đi vậy. Có lẽ vì cảm thấy có lỗi, Hoseok cũng chẳng buồn ngủ nữa, vô thức thế nào, anh đã theo cậu cùng nhau ngắm sao trời. Vũ trụ như lấy hai người làm tâm điểm, ánh trăng phủ lên người cậu nhàn nhạt dịu dàng. Trong đêm tối, đôi mắt nâu trở nên nhu hòa đi không ít.

Đôi khi giữa anh và cậu chỉ cần ở bên nhau như vậy là đủ rồi, chẳng ai nói với nhau câu gì, nhưng lại thấu hiểu tất cả cảm xúc của đối phương.

"Tôi không phải ghét cậu..." Hoseok là người đầu tiên chấm dứt bầu không khí tĩnh lặng này.

"Tôi biết"

"Taehyung... cậu có hiểu cảm giác khi đứng trước một người, mình như không còn là chính mình gọi là gì không?"

"Cụ thể hơn đi?"

"Cơ thể cứ như phát sốt, tim thì đập mạnh, còn lúc nào cũng nghĩ đến người ấy"

Nghe vậy, cậu chợt xoay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh:" Anh đang nói anh ư?"

"Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi, cậu tò mò gì chứ?" Hoseok trốn tránh.

"Đó là yêu"

"Không phải là thích sao?"

"Ừ đúng rồi nhỉ, có thể là thích nữa" Chính cậu cũng không hề biết mình đang cười, dường như nghĩ đến hai từ này, trong lòng như có mạch suối ngầm chảy qua, ấm áp vô cùng.

Hoseok ngẩn người nhìn cách hai cánh môi ấy nhẹ nhàng cong lên thành một cung đường hình bán nguyệt, bỗng chốc quên mất mình phải nói gì tiếp theo. Chỉ là nụ cười của cậu đẹp quá, khiến anh thấp thỏm không yên.

Taehyung rất ít khi cười, cũng giống như ít cho người ta biết một bộ mặt khác của mình. Với người ngoài, cậu có thể là chàng phục vụ lạnh lùng ít nói, nhưng trước mặt người quan trọng, cậu lại chẳng ngần ngại lộ ra con người thật, dành hết sự dịu dàng cho người ấy.

"Taehyung, giữa yêu và thích khác nhau như thế nào?"

"Thích là món ăn phụ, có thể là món khai vị trước bữa ăn, món kèm trong bữa chính, hay là món tráng miệng sau bữa ăn. Khi bắt đầu lúc nào cũng cảm thấy ngon nhưng cho dù có ngon đến đâu vẫn không thể làm món chính lấp đầy cái bụng đói meo của anh. Cho dù một ngày ba bữa không ăn món phụ, thì cũng chỉ làm trong lòng ngứa ngáy một chút rồi thôi. Nhưng yêu lại là món chính, chúng ta không chỉ hình thành thói quen ăn bữa chính, mà còn không thể thiếu nó mỗi ngày. Đôi khi thiếu một hai bữa thì có thể nhẫn nhịn, đôi khi lại thấy ghét bỏ, nhưng không thể không ăn"

Cậu dừng một chút, nói tiếp:" Thích là thứ cảm giác mơ hồ, có kích tình thì được gọi là say đắm, nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi, nó vẫn chưa thể so sánh với yêu. Anh biết tại sao có những người khi chia tay vẫn trở về bên nhau không, vì đó gọi là yêu đấy. Bỏ không được, dứt không xong, lúc nào cũng thấy thiêu thiếu trong người, có lẽ chỉ có lựa chọn cách quay lại mới chấm dứt được cảm giác trống vắng trong lòng mà thôi"

Hoseok chuyên chú lắng nghe, chợt cảm thấy ghen tỵ, cậu ấy hiểu biết như vậy có phải là cậu ấy yêu ai rồi không? Lúc Taehyung nói về tình yêu, cậu ấy cứ như biến thành một con người khác hẳn. Sự khó chịu nhen nhóm trong lòng anh như ngọn lửa nhỏ vô hình, chỉ cần tiếp thêm mồi sẽ bùng cháy dữ dội.

Tích tiểu thành đại, nếu cứ u mê không nhận ra, một ngày nào đó ngọn lửa nọ sẽ sớm thiêu rụi mọi thứ..

"Để tôi kể cho anh nghe về người quan trọng của tôi" Taehyung chợt nói.

"Người ấy rất ngốc, nhưng cũng rất dễ tổn thương, có lẽ vì quá đỗi mong manh nên tôi không dám xâm nhập vào cuộc sống của người ấy, chỉ dám dõi theo từ xa mà thôi. Tôi vì người ấy tồn tại, cũng có thể vì người ấy mà biến mất, nhưng tôi không hi vọng mình sẽ biến mất, bởi vì tôi không thể theo người ấy như lúc trước được nữa..."

"Trong lòng tôi, người ấy là duy nhất, tôi muốn người ấy cả đời bình an" Cậu lắc đầu cười "Nhưng mà người ấy lại rất thích đâm đầu vào nguy hiểm, anh nói xem, người đó như vậy mà tôi vẫn yêu, hơn nữa còn là yêu đến chết đi được, có phải tôi bị điên không?"

"Không..."

Người ấy của cậu là ai?

Đừng nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy nữa, trái tim tôi khó chịu lắm, nó sắp không trụ nổi nữa rồi.

Taehyung à..

Tôi phải làm sao bây giờ?

Cảm xúc thật sự mà tôi dành cho cậu là gì đây?

Dường như càng cố lờ nó đi, nó càng trở nên mạnh liệt hơn trước, một ngày nào đó, tôi không thể lừa mình dối người được nữa, tôi phải đối diện với cảm xúc thật của mình mà thôi.

Đến lúc đó, cậu vẫn bên cạnh tôi như trước nhé.

-----------------

Lâu lắm rồi giữa anh và Taehyung không tâm sự với nhau nhiều như vậy, nói chuyện xong trời cũng hửng sáng. Hoseok vác hai đôi mắt thâm quầng như gấu trúc xuống lầu, Seung Ho đã đợi sẵn trên bàn ăn cùng với hai tô mỳ nghi ngút khói. Thấy anh có vẻ không khỏe, nó hỏi nhỏ:

"Hoseok hyung, tối qua anh ngủ không ngon ư?"

"Ừm, gặp ác mộng" Anh nói dối, kê ghế, ngồi vào bàn.

Tivi đang bật bản tin lúc 7h sáng, truyền đến giọng nói dễ nghe của biên tập viên:

"Vụ tự tử tại trường trung học YeonHwa hiện đang được điều tra và làm rõ. Nạn nhân 18 tuổi, tên Kim xxx, theo điều tra tại hiện trường cho thấy nạn nhân rơi từ tầng thượng xuống mặt đất, nhiều cơ quan nội tạng và phần đầu bị tổn thương nặng, chết ngay tại chỗ không cứu được. Đây là một hồi chuông cảnh báo về nạn tự tử đang có xu hướng ngày một tăng trên các trường học trong cả nước...."

"Kim Ryeha" Hoseok nhìn bảng tên nạn nhân.

Cái xác được làm mờ, chỉ có hàng rào chắn xung quanh và cảnh sát đang phong tỏa hiện trường. Nghe Seung Ho nói trường nó hôm nay vẫn đi học, hiệu trưởng đúng là tham tiền như mạng. Vì vẫn đang trong quá trình điều tra làm rõ nguyên nhân cái chết xem có thực sự là 1 vụ tự tử không, phía cảnh sát yêu cầu tạm đóng cửa trường một thời gian nhưng hiệu trưởng không đồng ý.

Kim Ryeha này cha mẹ mất sớm, sống với bà cùng em gái, 18 tuổi mà trông băm trợn côn đồ như 28 tuổi. Nạn nhân chết vào tối muộn, sau khi kết thúc buổi liên hoan trước khai giảng. Bình thường hắn không hay đến trường, lúc đến cũng chỉ bắt nạt bạn học, trốn học thường xuyên, vô lễ với giáo viên, chẳng ai quản nổi hắn. Không biết vì lí do gì mà nghĩ quẩn tự tử.

Vì hôm nay Seung Ho học cả ngày, không dùng bữa trưa nên Hoseok định ra ngoài tiệm ăn nhanh gần quán ăn linh tinh rồi mở cửa hàng. Taehyung thì nói có việc bận nên rời đi đâu mất hút, căn nhà nọ bỗng chốc chỉ còn mình anh, trống vắng đến lạ thường.

------------

"Biết tin gì chưa? Trường YeonHwa lại có học sinh chết đấy!"

"Bà nói lại là sao? Trước đây từng có rồi à?"

"Có chứ sao không, được tầm 1 năm rồi, nhưng vụ đó không nổi như vụ này vì gia đình nạn nhân bị lão hiệu trưởng dùng quyền đè ép, xác đem đi hỏa táng luôn nên chỉ có vài người biết thôi. Với cả học sinh đã mất đó khi còn đi học không có nhiều bạn nổi tiếng như thằng nhóc hôm qua nên lúc nó chết chẳng ai thèm chú ý. Tôi nghe nói không phải do trượt chân té cầu thang đâu mà bị bạn học bạo hành đến chết, vụ này bị bưng bít là vì có cả con trai hiệu trưởng trong cuộc đấy"

"Thế ư, vậy sao bà biết?"

"Con gái tôi là nhân viên đưa cơm trong trường thám thính được, nghe nói xác để thối hơn 1 tuần do rơi vào kì nghỉ hè nên mới ít người biết, nhân viên dọn vệ sinh phát hiện ra xong kể lại, hiệu trưởng dàn dựng như 1 vụ tai nạn ngoài ý muốn nên cứ thế chìm vào quên lãng thôi"

Hoseok tình cờ nghe ngóng được cuộc nói chuyện giữa 2 bà thím hàng xóm, có chút ngoài ý muốn.

Thì ra ngôi trường mà Seung Ho đang theo lại có nhiều góc khuất như vậy. Anh tin rằng có nhiều người cũng giống như hai bà thím ấy, cũng biết đại đa số ẩn tình trong đó nhưng lại không nói với truyền thông, phần vì sợ thông tin chưa xác thực, phần lại e sợ quyền hành của quan to gây sức ép.

Phận làm dân đen như bọn họ, còn có ràng buộc gia đình, cho dù biết thì biết thế nhưng vì miếng ăn đành cố coi như mình đã mù, vừa đáng thương, mà cũng vừa đáng trách.

Thương nhất vẫn là những học sinh, nạn nhân của bắt nạt học đường, không có cơ hội lên tiếng giữa xã hội đầy bất công này.

Anh lắc lắc đầu, cầm lấy túi đồ ăn nhanh, rời đi.

Mà không hề biết rằng, đằng sau lưng anh, hai bà thím vừa trò chuyện nọ đã biến mất như chưa hề tồn tại.

-----------

Lúc Hoseok về cửa hàng hẵng còn sớm, trên đường đi điện thoại anh reo liên tục, thông báo có mail mới gửi đến. Hoseok ngồi vào bàn máy tính, mở lên từng cái mail một.

Tổng cộng có 2 mail.

Người gửi: Ẩn danh.

Hoseok cau mày, có ai đang muốn đùa giỡn với anh sao?

Tiêu đề không có, tên người gửi cũng không có nốt, lại còn là mail rác, đợi khi anh đọc xong sẽ tự động xóa bỏ.

Anh vô thức nuốt nước bọt, căng thẳng nhấp chuột.

Mail đầu tiên.

"Tự mình đến trường trung học YeonHwa lúc 10h30 tối, có người thứ hai thì em trai mày không sống được đến ngày mai"

Cái gì vậy?

Không đầu không đuôi, sặc mùi đe dọa.

Phải rồi, em trai? Hắn đang muốn nói đến Seung Ho? Nhưng bây giờ hẵng còn sớm mà, hẳn thằng bé phải đang ở trường mới đúng. Lại trò ấu trĩ gì vậy?

Mail có kèm theo ảnh, Hoseok chờ nó load xong, rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh nữa. Ảnh chụp hơi mờ nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ người trong ảnh là ai. Seung Ho bị bịt chặt miệng, trói chặt tứ chi nằm co ro trên nền đất ẩm, xung quanh tối tăm không có người, tựa hồ giống như bị đánh ngất, vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Thế còn mail thứ hai?

Là video chất lượng360p tự quay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip