Chương 1 : Ánh trăng tàn chạy trốn bình minh.
Hoseok ngồi một mình nơi ban công của kí túc xá. Cả nhóm vừa từ Nhật trở về sau chuyến lưu diễn , có mệt mỏi , nhưng lớn hơn hết là các anh đều nhận được niềm vui trên khuôn mặt của fan. Điều đó chính là lý do và là mục tiêu theo đuổi của Hoseok bao năm qua.
Tiếng dép đi trong nhà vang lên giữa đêm khuya khi đồng hồ điểm hai giờ sáng khiến Hoseok khẽ giật mình. Bóng dáng cao ráo với bờ vai rộng của người đằng xa kia giúp Hoseok nhận ra ngay là ai , anh thở dài một hơi thoải mái.
" Hoseok hả ? " Tiếng Jin dè dặt cất lên.
Hoseok mỉm cười nhẹ , hướng phía Jin trả lời " Vâng. Hyung chưa ngủ à ? "
" Anh nghe tiếng động phía ngoài này , còn tưởng là trộm nữa chứ. Em đừng có dọa người nửa đêm không ngủ ra đây ngồi như vậy nha. "
Jin ngồi xuống ghế mây bên cạnh Hoseok , thư giãn hít thở khí trời còn chưa sáng tỏ. Hoseok cũng hướng ra phía xa bầu trời đằng trước ngơ ngẩn. Bây giờ là tháng 11 rồi , cũng sắp sinh nhật Jin hyung và Taehyung rồi nhỉ ?
Jin thấy Hoseok im lặng liền quay sang , lại bắt gặp ánh nhìn u buồn đầy những vì sao nhỏ lấp lánh trong đôi mắt của Hoseok. Trước mặt mọi người , Hoseok chẳng bao giờ để bản thân bộc lộ nỗi niềm riêng tư như thế này cả. Anh mạnh mẽ , anh vui tươi , là tiểu hi vọng mang cho mọi người niềm lạc quan chẳng thể mất. Nhưng Jin biết , người hay cười mới là người có nhiều tâm sự nhất.
" Hoseok , chẳng ai bắt em phải mỉm cười khi bản thân em muốn khóc cả. Anh biết em có nhiều điều luôn cố giấu vào trong , nhưng cứ như vậy , sẽ sinh bệnh mất Hoseok à. Có hyung ở đây , hyung sẽ cho em điểm tựa. "
Hoseok nhìn Jin , chẳng hiểu vì lý do gì , có thể là do không khí yên tĩnh vào sáng sớm luôn khiến con người ta dễ mềm lòng , có thể là do lời nói của Jin quá mức ấm áp , cũng có lẽ là do Hoseok đã chẳng còn đủ mạnh mẽ mà cố chống chọi nỗi đau một mình.
Hoseok khóc , là lần đầu tiên trước người hyung mà mình kính trọng nhất. Tiếng khóc của anh nhỏ bé , chẳng dám lớn tiếng vì sợ mọi người nghe được , tiếng khóc nhỏ nhưng lại nỉ non. Trong đêm khuya nghe đau lòng đến thế.
Jin tiến lại , quỳ gối trước mặt Hoseok , kéo anh vào một vòng ôm ấm áp và bình yên. Jin hiểu , chẳng cần nói gì nhiều , yên lặng ở bên lại là sự sẻ chia tốt nhất.
" Hoseok , em mệt lắm đúng không ? Khi phải che giấu tình cảm của mình như thế. "
Hoseok ngừng khóc , ánh mắt trong veo lộ tia hoảng hốt đến đáng thương. Anh khẽ hỏi " Jin hyung , anh nói gì vậy ? "
Jin khẽ cười nhẹ , đứa ngốc này , chẳng lẽ người lớn tuổi nhất trong nhóm như Jin lại không nhận ra được hay sao ?
" Hoseok , vì sao lại cố đẩy Taehyung ra xa khỏi mình ? Em thích thằng bé mà , phải không ? "
Hoseok bất ngờ một hồi , rồi mỉm cười đau lòng " Tại sao hyung lại chắc chắn đó là Taehyung ? "
" Đồ ngốc này ! Trước đây hai đứa rất thân thiết với nhau , có gì cũng là Taehyung rồi lại Hoseok , người Taehyung lúc đấy quý trọng nhất , luôn lựa chọn đầu tiên cũng là em. Không biết rồi vì sao , thời kỳ quảng bá cho Danger , hai đứa giống như thành hai người lạ. Một Hoseok luôn trốn tránh , một Taehyung luôn chạy theo. Cuối cùng Taehyung cũng từ bỏ đuổi theo em. Em nói thử xem , cùng chung một nhóm với nhau , bên nhau từ khi còn ở trong căn kí túc chật chội , có cái gì lại giận nhau lâu đến thế. Là ba năm rồi , Hoseok , em trốn tránh khỏi Taehyung cũng được hơn ba năm rồi. Chỉ cần để ý một chút , người ta sẽ thấy sự lạ ở đây. Em thích Taehyung , vậy mà vẫn đẩy thằng bé ra xa như thế , anh không hiểu lý do của em ? "
Jin chậm rãi phân tích cho Hoseok. Đối với Jin , trong Bangtan ai cũng quan trọng vô cùng , Jin không muốn vì một điều gì đó mà các thành viên hiểu lầm hay không thể thẳng thắn với nhau.
Hoseok nâng cốc cà phê đã nguội ngắt lên uống một ngụm , hơi thở của anh tản ra từng làn khói trắng lạnh lẽo.
" Jin hyung , vào thời Danger , đó là lúc em phát hiện ra mình có tình cảm với Taehyung , có tình cảm với chính đứa em trai trong nhóm mà mình nghĩ sẽ chăm sóc nó như anh trai em trai đến hết đời. Có lẽ anh nói đúng , hà cớ gì em lại chạy trốn Taehyung tận ba năm dài như thế. Nhưng anh không hiểu được đâu , Taehyung , em ấy thích Jungkook , chính là cái tình cảm giống như em giành cho Taehyung vậy. Con người ta luôn khát khao theo đuổi tình yêu , còn em , sau mối tình đầu chẳng mấy tốt đẹp lúc trước , em hiểu ra rằng , sẽ tốt hơn nếu em giúp người mình yêu đi đúng đường và được hạnh phúc. Em không hợp với Taehyung , em biết mình hợp với vị trí phía sau làm nền. Tình cảm cũng đâu phải mãi mãi ở trong tim , sau một thời gian , chắc chắn nó sẽ nhạt dần mà thôi. Em , đến tận bây giờ chính là chờ thời khắc đấy , chờ đến lúc em sẽ lại nhìn Taehyung và mỉm cười , quan tâm em ấy như đúng nghĩa của một người hyung trong nhóm. "
" Em từ bỏ dễ dàng như vậy sao ? Chắc gì Taehyung đã yêu Jungkook ? Mà chắc gì Jungkook đã thích Taehyung ? "
Hoseok cuộn tròn người trong ghế mây , nét ưu tư nơi đôi mắt chẳng thể vụt tắt , nó len lỏi đi vào lòng Jin đau nhói từng hồi.
" Em không từ bỏ Taehyung , bởi lẽ từ đầu em đã có đâu mà để từ bỏ. Em cũng muốn được giống như anh và Nam Joon , bên nhau từ thời debut , lại được mọi người và gia đình đồng ý , ủng hộ. Không biết đến bao giờ em mới được như anh nhỉ ? Em đúng là ngốc , tự đào hố cho mình nhảy vào rồi để bây giờ muốn thoát ra cũng không được. Đến khi nào đây hyung , khi nào thì trái tim ngu ngốc này của em sẽ đem Taehyung bỏ ra khỏi góc nhỏ đặc biệt ấy chứ ? "
Tiếng nói của Hoseok nhỏ dần rồi tan vào bóng tối vẫn bao trùm nơi góc ban công kí túc. Hoseok thấy nhớ ngày trước , cái thời Taehyung vẫn luôn lẽo đẽo theo chân anh , nhớ cái lúc anh trêu chọc cậu bằng mấy miếng dưa hấu , nhớ cả ánh mắt ngưỡng mộ của Taehyung mỗi khi thấy anh tập nhảy.
À , những điều đó không phải là do anh phá hỏng hay sao ? Thích làm gì rồi để biết người ta thích người khác ?
Ánh mắt lúc Taehyung nhìn Jungkook , cái cách hai người họ chơi đùa với nhau vui vẻ , cái cách hai người họ quan tâm đối phương. Trái tim Hoseok không phải không biết đau , chỉ là anh quá giỏi che giấu , chỉ là anh biết mình không có tư cách để ghen tuông giận hờn.
Là ta tự đem trái tim mình ra trao cho người. Người không muốn lấy , cũng chẳng thể đổ lỗi tim đau là vì người lạnh lùng không quan tâm đến ta.
Jin đặt tay lên vai Hoseok , cảm nhận được đôi vai gầy lạnh giá của Hoseok đang khẽ run. Cả Hoseok và Taehyung đều là những tên ngốc , cái gì cũng giỏi , vậy mà chẳng giỏi cảm nhận tình cảm của đối phương.
Hoseok và Jin cuối cùng cũng đi về phòng mình , trời sắp sáng rồi , anh chẳng muốn ai biết cả đêm hôm qua mình đã yếu đuối ra sao.
Khi cửa phòng của Hoseok và Jimin mở ra , Hoseok đứng hình tại chỗ , đơn giản là vì Taehyung vừa đi ra từ phòng anh. Jimin vẫn còn cuộn mình trong chăn ngủ yên như một chú mèo nhỏ. Còn Taehyung lúc mới nãy là một bộ dạng hoảng hốt lo lắng.
Hoseok nắm chặt tay , khẽ nhìn đi nơi khác , hỏi Taehyung " Em vào phòng anh có chuyện gì à ? "
Taehyung lộ vẻ lúng túng rồi nhanh chóng bình ổn lại " Em vào nhầm phòng. Hyung cũng biết đấy , trước đây ba chúng ta cùng ở chung một phòng mà. "
Hoseok khẽ nghĩ , nói dối chẳng đáng tin chút nào , Taehyung cũng đâu thể lưu giữ mãi thói quen chung phòng đã cách đây mấy năm được chứ ? Với cả phòng Taehyung và phòng anh ở vị trí đầu dãy cuối dãy mà.
Taehyung nói với theo bóng Hoseok trước khi anh kịp đóng cách cửa phòng " Mà nãy anh đi đâu vậy ? "
" Anh đi vệ sinh , ngủ ngon ! "
Nhìn cách cửa phòng đóng kín , Taehyung chỉ hận không thể xông vào lôi Hoseok ra mà cãi cọ một phen. Cậu chính là mới từ nhà vệ sinh ra chưa đâu , vậy mà Hoseok có thể nói dối không chớp mắt như vậy. Vốn dĩ muốn vào nhìn trộm anh ngủ , cuối cùng lại nhận về sự lạnh nhạt từ anh.
Taehyung thở dài một hơi , bước ra ban công ngồi xuống ghế mây buồn bã. Ghế vẫn còn hơi ấm , Taehyung nhận ra Hoseok chính là ở ngoài ban công khi nãy. Muộn thế này rồi , trời còn rét âm độ , Hoseok không sợ sẽ bị ốm sao ?
Taehyung nhìn nơi vệt sáng cuối chân trời , nơi cao kia vẫn còn ánh trăng nhàn nhạt héo úa dần lụi tắt. Từ bao giờ nhỉ ? Chẳng biết từ khi nào cậu và Hoseok đã có khoảng cách như thế. Lạnh nhạt và hời hợt , đã chẳng còn những lúc hai người thật lòng với nhau. Quá khứ , hai ta từng tốt đẹp và hạnh phúc như thế mà !
Taehyung hoài niệm , cùng ánh trăng tàn đang chạy trốn bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip