C1: Bane of Ambitions /G
"Nếu không thể cười được thì đừng có cố. Trông giả tạo chết đi được."
Ừ thì, cậu ấy nói đúng.
Aiden xoay người để né lưỡi đao. Hắn có thể làm vậy một cách dễ dàng, đó là bản năng sau bao lần chiến đấu tôi luyện, đến mức mà hắn còn chẳng phải suy nghĩ. Ánh mắt của hắn khoá chặt lấy đối thủ, phán đoán sức chịu đựng, tốc độ cùng khả năng né tránh của cậu. Thật khó tin một người nhỏ nhắn như thế có thể điều khiển thanh đao to lớn một cách dễ dàng. Nếu không cẩn thận, hắn sẽ bị thương mất, và...
A, bị thương mất rồi.
Đau thật đấy. Cơn đau là thứ nhắc nhở thân thể nên nghiêm túc. Nhưng liệu có tốt hơn nếu hắn nghe theo không, khi mà hắn đã luôn bị giam cầm trong chính thân thể này?
Tập trung chút đi! Tích Dịch không nói thế, nhưng ánh mắt phẫn nộ của cậu ấy đã thay lời muốn nói. Cậu ấy có quyền phẫn nộ nhỉ... Tâm trí Aiden thoáng trôi đi trong một chốc lát, trước khi quay trở lại với trận đấu và đáp trả bằng một cú đấm móc phải.
Thư ký của hắn đã đưa hắn đi chẩn đoán bệnh tâm thần hai lần. Rối loạn lưỡng cực. Mặc dù kết quả luôn chỉ là "có dấu hiệu của bệnh", nhưng hắn không biết khi nào thì mình sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm đó. Hoặc có thể là rồi, chỉ vì hắn đã quá tin vào nhân dạng mà chính mình đang tự thêu dệt, đến nỗi thật sự nghĩ rằng chẳng có vấn đề gì cả, chẳng có gì đáng để bận tâm, cho nên hắn không biết nên làm thế nào để kêu cứu, và mọi người thì đều nên biết cách để kêu cứu, cho nên khi hắn không nói gì-- họ nghĩ rằng hắn ổn.
Nhưng mà kêu cứu có ích không?
Có lẽ là không.
Aiden không làm những chuyện vô ích. Vậy nên hắn tiếp tục nở nụ cười thân thiện, cư xử hoà đồng với tất cả mọi người, tỏ ra rộng lượng với đối thủ cạnh tranh, và cuối cùng, là trở thành "Aiden D.Adams" mà mọi người muốn.
"Mày đang nghĩ cái quái gì vậy!!"
Wow, hệ thống AI dịch thuật làm việc rất tốt đó chứ. Hắn thậm chí còn có thể nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng nói của Tích Dịch. Lợi dụng ưu thế tốc độ, Aiden trả lại cho cậu bằng một cú lên gối. Phịch. Thân thể gầy gò của thiếu niên bị đánh bật ra ngoài, ngã xuống mặt đất. Cậu ta bật dậy ngay lập tức, quệt máu bên khoé môi, ánh mắt lạnh lẽo như một con rắn độc nhìn hắn chằm chằm.
A, vẫn còn sống. Sống khoẻ nữa là đằng khác. Sức sống trong cơ thể nhỏ bé đó vậy mà mạnh mẽ ghê.
"Đây cơ mà~"
Anh hùng đại diện, dù có phần nào đó được lựa chọn hơi cảm tính thì tài năng của họ cũng không thể coi thường. Chưa tới nửa giây, Tích Dịch chính xác đoán được vị trí của hắn. Cậu đạp mạnh chân xuống đất lấy đà chém tới, vừa vặn né tránh được tia sét trong đường tơ kẽ tóc. Aiden lùi lại ngay lập tức, nhưng không né kịp nanh vuốt của cậu. Trên má của hắn lại thêm một vết thương, cảm giác đau đớn khiến máu trong thân thể hắn râm ran.
Hưng phấn quá. Không tốt rồi.
Aiden vung tay. Sét là biểu tượng cho quyền lực, sức mạnh và sự huỷ diệt. Trong một vài nền văn hóa, nó cũng tượng trưng cho sự phán xét của trời cao và được coi như là biểu tượng của sự thống trị. Đó là lý do vì sao năng lực của hắn được tóm gọn bằng một từ là "bầu trời". Thứ luôn ở trên cao vời vợi, nơi con người không bao giờ với tới, và không bao giờ có thể khống chế được.
Chiến hoặc chạy - adrenaline trong máu thôi thúc hắn lao tới và kết liễu đối phương. Vậy nhưng không được. Ít nhất là không phải bây giờ. Hắn còn chưa tận hưởng hết kia mà. Khoảnh khắc tia sét đánh xuống, Aiden xông tới. Tích Dịch dường như không ngờ hắn sẽ lựa chọn tấn công, tư thế né tránh bị lệch mất một nhịp, kết quả là bị trúng một đá ngã ra đất. Vậy nhưng cậu nhanh chóng phản ứng, cắm đao xuống mặt đất để giảm tốc độ, mượn lực để né tia sét tiếp theo. Aiden không kiềm được huýt sáo, không buồn né tránh nanh vuốt đang vung tới, chấp nhận để bắp tay bị cứa một vết. Nhân lúc thiếu niên còn đang bất ngờ, hắn chộp lấy con rết, dùng sức quật cậu xuống. Nhưng lần này Tích Dịch đã có sự chuẩn bị, cậu mượn lực xoay người chém tới, đồng thời sử dụng nó để trói cứng hắn lại.
Coong. Aiden chấp nhận đối cứng với thanh đao, thu hẹp khoảng cách với đối phương. Hắn mỉm cười, nắm tay còn lại vung tới. Tích Dịch vội vàng lùi lại để né tránh, và...
Xẹt-
Âm thanh của sự phán xét, đôi khi có thể trở nên rất đáng sợ.
Một tiếng đoàng lớn phá tan bầu không khí. Thân thể gầy gò của thiếu niên nằm rạp dưới mặt đất, trong chốc lát không thể đứng dậy. Aiden chỉ chậm rãi bước tới, nụ cười trên khoé môi càng trở nên sâu hơn, trở thành thứ gì đó mà có lẽ hắn cũng không thể hiểu. Tích Dịch bò dậy, phun ra một ngụm máu, động tác cũng không còn nhanh nhẹn như trước. Cậu run rẩy ngước lên nhìn Aiden, e ngại, sợ hãi, hưng phấn, nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn trong đôi mắt ấy, tất cả như một cuốn sách bày ra cho hắn, chẳng chút giấu diếm.
Trận đấu còn chưa ngã ngũ, nhưng khoảng cách giữa họ là không thể bàn cãi.
Aiden có tận hưởng cảm giác thống trị này không?
Có.
Hắn có sợ hãi khi thứ cảm giác này kích thích sản sinh dopamine, thôi thúc hắn tiếp tục đắm chìm ngày càng sâu hơn vào những trận chiến vô nghĩa này không?
... Có.
"Đứng dậy đi nào."
Hắn mở miệng.
Tích Dịch sửng sốt nhìn hắn. Aiden nở nụ cười.
"Hoặc cậu có thể nằm đó cầu xin tha mạng."
Sự ngạc nhiên chuyển thành phẫn nộ. Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía khán đài, trước khi tập trung trở lại vào đối thủ. Thiếu niên này rồi cũng sẽ trở nên giống như hắn, hoặc...
"Sau khi ăn đủ máu thịt của mày, tao sẽ vứt xác mày cho lão bà bà nghiên cứu." Tích Dịch gằn giọng, kéo thanh đao về phía mình, dùng nó để đứng vững trên mặt đất. Cậu nhìn thẳng về phía Aiden, không sợ hãi, cũng không bối rối.
Cậu ấy luôn biết mình cần phải làm gì. Thích thật đấy.
Hắn cảm thán trong lòng, động tác tiếp theo lại không hề ngừng lại. Chỉ thấy đối phương vẻ mặt nghiêm túc, cậu ngay lập tức lùi lại, dùng thanh đao chắn trước người, thành công chặn lại một cú đấm của hắn. Thế nhưng sau đó Tích Dịch lại không hề nhân cơ hội tấn công, cậu nhanh chóng lùi lại, tạo khoảng cách với đối thủ. Khôn ra rồi đấy chứ, Aiden nhếch môi, nhưng đồng thời không thể kiềm được cảm giác nuối tiếc trong lòng.
Hắn có thể tấn công cả tầm xa và tầm gần, chưa nói đến áp đảo về tốc độ, trận chiến này có lẽ sẽ không kéo dài lâu.
Xẹt- Nét mặt Tích Dịch ngay lập tức cảnh giác khi nghe thấy âm thanh đó, nhưng không đủ, không còn đủ. tuy né được lần đầu tiên, nhưng tia sét thứ hai đã đánh trúng thân thể khiến cậu ngã văng ra. Aiden xông tới, chính xác mà nói là xuất hiện sau lưng đối phương, một cước đá qua. Vậy nhưng Tích Dịch dường như đã bắt đầu quen với nhịp độ trận đấu, cậu mượn lực từ cú đá mà kéo giãn khoảng cách...
[Có trục trặc. Trận đấu tạm dừng khẩn cấp. Nhắc lại, trận đấu tạm dừng vì lý do khẩn cấp. Yêu cầu các tuyển thủ ngay lập tức dừng lại.] Giọng của Gaia đột ngột vang lên, cắt ngang trận đấu.
Cả hai người đồng thời sửng sốt.
Khi nhân viên y tế tràn vào cùng mệnh lệnh từ phía trên truyền tới qua tai nghe, Tích Dịch là người đầu tiên buông vũ khí xuống. Aiden dường như vẫn chưa hoàn hồn, hắn ngước lên nhìn bầu trời hồi lâu, đến tận khi bị tiếng ồn ào đánh thức mới như bừng tỉnh mà nhìn về phía cậu.
"..."
Tích Dịch dám cá nếu mình không dừng lại mà tiếp tục tấn công, hắn cũng sẽ bất chấp mệnh lệnh mà đáp trả. Kể cả khi luôn ra vẻ như mình chỉ đang đi làm công vụ, như thể chẳng có bất cứ thứ gì có thể khiến hắn bận tâm, như thể hắn thật sự chiến đấu vì đất nước và vì danh dự nước Mỹ hay cái khỉ khô gì đó... Thì sau tất cả, hắn vẫn chẳng thể nào chối bỏ bản chất của mình được, mặc dù hắn đã luôn trốn tránh nó. Như một kẻ hèn nhát. Cậu khẽ nhếch môi, không thèm che giấu vẻ khinh thường và khiêu khích trên khuôn mặt.
Nét mặt Aiden thoáng chút sửng sốt. Trước khi hắn có thể nói gì đó, mệnh lệnh của tổng thống đã truyền tới từ tai nghe. Tích Dịch lẳng lặng chờ đợi, tới khi hắn đáp lời rồi trầm ngâm, thậm chí cậu cũng không nhận ra bản thân mình đang mong đợi nhiều đến mức nào.
"Không ngờ lại kết thúc như thế này... cũng tốt." Aiden nở nụ cười cam chịu, nửa câu sau giống như đang cảm thán.
"Mày cảm thấy thế này là tốt à?" Tích Dịch lạnh giọng hỏi.
Aiden yên lặng hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười, giống như vừa nghe thấy thứ gì đó hài hước lắm. Hắn hơi híp mắt quan sát cậu, trong mắt là thứ cảm xúc mà cậu không muốn thấy chút nào.
"Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi nghĩ là... tôi sẽ nhớ cái miệng của cậu lắm đấy."
Bình thường thì Tích Dịch sẽ đáp trả lại, nhưng bây giờ cậu không có tâm trạng. Cậu chỉ đăm đăm nhìn Aiden, xác định hắn không còn gì muốn nói nữa, không hiểu sao cảm giác bức bối trong lồng ngực cậu ngày càng tăng lên, chỉ là không có nơi nào để xả ra.
"Tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ tương thân tương ái của mày với lũ người giả tạo đó đi." Cậu gằn giọng.
Nụ cười trên môi Aiden không chút thay đổi, chỉ lặng lẽ tránh đường cho cậu đi qua. Nhân viên y tế dường như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng giữa bọn họ, cả đám người rối rít ngăn cách giữa cả hai, như thể nếu để lọt một khoảng trống nào thì họ sẽ ngay lập tức lao vào đấm nhau vậy. Ánh mắt hắn vẫn dõi theo bóng dáng thiếu niên, rồi như nhớ ra điều gì đó mà mở miệng.
"... Thôi, bỏ đi."
Cũng chẳng to tát đến thế.
Aiden quay đầu, lặng lẽ rời đi. Nhưng cũng vì vậy mà hắn không thấy nắm tay của Tích Dịch đang siết chặt lại, một hồi lâu sau mới buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip