Chương 16:
"Trưa rồi không nghỉ ngơi sao?"
Gia Minh đi lại cho Yến Nhi. Từng bước chân từng lời nói của anh đều nhỏ nhẹ để không làm cô giật mình.
"Dự án lần này rất quan trọng nên em muốn dành nhiều thời gian chút."
"Em muốn dự án của em có thể thành công thì nên giữ sức khỏe trước. Ăn chút rồi ngủ đi."
Anh đặt hộp cơm trưa lên bàn của cô.
"Em rất vinh hạnh là người đầu tiên được ăn cơm anh làm đấy."
"Vinh hạnh quá ta!"
"Ăn đi cô nương. Hay còn đợi tôi đút cho?"
"Anh đút cho em đi!"
"Mè nheo quá cơ."
Anh và cô có lẽ là muốn cho cả cái công ty này ăn cẩu lương đây mà. Thật may mắn biết bao khi các nhân viên trong phòng đang ở dưới canteen ăn trưa nên đã tránh được màn tung cẩu lương này.
Anh từ từ đút cho cô. Hai người vừa ăn vừa nhìn nhau. Một anh chàng tuấn tú lại có sẻ thư sinh với chiếc kính gọng tròn. Sóng mũi cao, nụ cười ngọt ngào. Một cô gái hơi mũn mĩm với mái tóc ngắn, nàn ra trắng trẻo, và đôi mắt to tròn. Người lớn thường thích con gái mũn mĩm chút nhỉ. Vậy thì chắc về nhà ra mắt mẹ anh sẽ cô sẽ có lợi thế đấy.
_______________________________
Trong căn phòng rộng lớn của trưởng phòng bộ phận nhân sự, một đôi nam nữ đang nghỉ trưa với nhau.
"Dạo này trời lạnh da dễ bị khô bị nẻ. Em nên chăm sóc da đi."
"Anh sài son dưỡng không?"
Di Uyên đưa thỏi son dưỡng cô mới mua ra trước mặt Minh Tùng.
"Anh con trai sài son chi?"
"Thì anh nói nên chăm sóc da mà!"
"Thôi thôi! Anh không cần!"
Cô mở thỏi son ra rồi thoa lên môi. Hay bàn tay trắng trẻo của cô áp vào má anh. Cô hôn nhẹ lên môi anh. Anh áp hai má cô, ý muốn lần nữa. Được "thoa son" kiểu này là anh thích nha.
"Lại, lại, lại lần nữa!"
"Thôi."
"Lần nữa thôi!"
Cặp đôi trẻ này có vẻ là thích cái kiểu "thoa son" này lắm nên không cả để ý nơi công sở này. Muốn cho mọi người ăn "gato" trước sinh nhật đây mà!
______________________________
"Ăn ít vậy? Tính giảm cân à?"
"Không phải! Tại tự nhiên hôm nay dạ dày không thoải mái nên hơi khó ăn."
"Hay anh gọi cho em món gì dễ tiêu hơn nha?"
"Thôi không cần đâu."
Trong một quán ăn cạnh công ty, ở một bàn nhỏ bên cửa sổ, anh - Nhật Minh và cô - Kim Phượng đang ngồi đó. Anh ngồi đối diện cô, thấy cô cứ ăn chầm chậm lại ăn rất ít liền quan tâm.
"Tối nay em rảnh không?"
"Chắc là có."
"Thế anh qua nhà em chơi nhá?"
"Anh hỏi Nhi đi"
"Thế khỏi hỏi đi. Anh biết Nhi sẽ cho mà!"
"Độc đoán!"
"Anh có độc đoán đâu. Anh chỉ muốn độc chiếm em thôi!"
"Tối anh đến em sẽ thả chó đuổi anh!"
"Em lỡ làm vậy sao? Hu hu em hết thương người bạn mười mấy năm này rồi!"
Trước sự sua đuổi của cô, anh làm vẻ tội nghiệp. Cái tính trẻ trâu à nhầm trẻ con của anh lại phô ra rồi.
"Hứ! Không thèm thương anh!"
"Đau lòng ghê!"
______________________________
Lại một buổi chiều nắng nhẹ ở thành phố tấp lập. Ở ngôi nhà nhỏ trong thành phố, không khí dường như rất nhộn nhịp. Đây là nhà của cô - Quỳnh Chi. Cô đang chuẩn bị để đi "hẹn hò" với người ấy! Cô đang lựa cho mình một bộ đồ thật thoải mái. Không như các cô gái khác đi chơi phải phấn son áp lên mặt dày hàng kilomet, lựa đồ phải thế này thế kia, cô luôn chọn cho mình cách trang điểm tự nhiên nhất, những bộ đồ thoải mái nhất.
"Hôm nay chọn bộ này đi!"
Cô lựa ngay một chiếc đầm xòe ngắn màu đỏ mận, hai tay áo dài phồng màu trắng bằng vải lưới. Mix với chiếc váy là một đôi guốc cao cùng màu. Cô make up nhẹ với màu son A01 của black rouge, một chút phấn hồng và phấn mắt của CAIJI sunrise.
"Chị tôi sắm sửa chuẩn bị đi đâu bỏ tôi ở nhà đây phải hông ta?"
Di Uyên đứng dựa vào cửa, nhìn ngó chêu chọc chị mình.
"Ở nhà tự nấu cơm ăn, đừng đốt bếp. Không nấu được thì gọi đồ ăn bên ngoài nha!"
"Chị dạo này suốt ngày đi chơi bỏ em ở nhà, hôm nay em sẽ đi theo chị."
"Ở nhà đi!"
"Chị hết thương em rồi hu hu!"
Mỗi lần cô em này làm nũng y rằng cô sẽ không thể từ chối. Cô sẽ phải học cách nói "không" thôi.
"Đi thay đồ đi"
"Yah"
______________________________
"Hello chị yêu!!!!!"
Hai cô vừa xuống đến cổng, Kim Phượng chạy lại ngào vào ôm Quỳnh Chi.
"Lâu chưa gặp chị!"
Cả Yến Nhi cũng nhào vào ôm.
"Nhớ chị quá chị Phượng!"
Di Uyên cũng nhào vô ôm theo phong trào
"Mày không nhớ tao à?"
Yến Nhi tròn mắt nhìn Di Uyên
"À có!"
"Mới sáng gặp nhau mà chiều đã kêu lâu không gặp rồi! Nhớ nhung thì từ từ, bỏ ra nào chị ngạt thở!"
Quỳnh Chi dỡ từng bàn tay đang bám víu vào cô của mấy đứa em ra.
"Ngạt gì bả sợ mình ôm rồi làm trôi phấn của bả thì có!"
Di Uyên cà khịa vài câu
"Bớt cà khịa hoặc ở nhà!"
Quỳnh Chi liếc xéo cô em mình. Cô sẽ để nó ở nhà nếu nó còn đứng đây cà khịa.
"Mà sao hai đứa qua đây vậy?"
"Nó gọi bọn em qua đi chơi với chị!"
Cả hai cánh tay đều hướng về cô bé Di Uyên - người mang nhiều tội trạng.
"Càng đông càng vui mà!"
Cô bé mang nhiều tội trạng ngây thơ biện minh cho tội lỗi của mình.
"Chị sẽ viết giấy từ em."
"Ơ mà chị định đi đâu vậy?"
"Bạn chị rủ chị đi chơi."
"Ăn mặc đẹp vậy chắc người bạn đó đặc biệt lắm nhỉ?"
"Đi chơi ké mà còn lộng lẫy hơn người ta kìa!"
Đúng như Quỳnh Chi nói, tuy là đi ké nhưng Kim Phượng, Yến Nhi và Di Uyên sửa soạn còn lộng lẫy hơn cô. Kim Phượng mặc một chiếc đầm xòe công chúa trễ vai màu hồng, trang trí trên chiếc váy là bao nhiêu kim tuyến lấp lánh. Yến Nhi mặc đầm ngắn kiểu cúp ngực tay dài màu đen, điểm nổi bật trên set đồ là phần chân váy đính rất nhiều kim tuyến. Di Uyên mặc đầm trễ vai màu trắng, chất vải mền mại với những kim tuyến trắng. Phải chăng là trùng hợp hay là sắp xếp mà cả ba nàng này đều mặc đầm có kim tuyến, lấp lánh như muốn dằn mặt nhân vật chính là Quỳnh Chi.
"Đi thôi!"
______________________________
Tại trung tâm thương mại...
"Sao anh rủ em đi chơi mà lại có cả ba đứa kia thế?"
Minh Huy nhắn nhó, khó chịu khi có những con người đang làm kì đà buổi đi chơi của anh.
"Cái này là ngoài ý muốn thôi!"
Quỳnh Chi gãi đầu, cố biện minh. Cô cũng không muốn có "mấy cái bóng đèn" này đi theo đâu.
"Giờ em nói xem sao lại có 'ba cái bóng đèn' này xuất hiện ở đây?"
"Tú Uyên kêu 'chị dạo này suốt ngày đi chơi bỏ em ở nhà, hôm nay em sẽ đi theo chị', ai ngờ con bé đi theo rồi xuất hiện cả Kim Phượng và Yến Nhi nữa!"
"Em... đúng là đồ ngốc!"
"Em xin lỗi. Yên tâm, ba đứa nó sẽ không bám theo lâu đâu!"
"Ngồi đó đi anh đi gọi điện cho Nhật Minh với em rể của em. Cả thằng con ruột của mẹ nuôi của em nữa."
"Cứ để mấy đứa đi với mình cũng được mà. Anh gọi ba người đó làm gì?"
"Để ba người đó chăm sóc các em gái của em thay em. Nửa ngày còn lại của em là dành cho anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip