Chương 8(008)Người Giấy và Ngựa Giấy

Trương lão thái gia thất thường bước ra ngoài, tôi lạnh lùng đi theo phía sau ông Trương lão thái gia.

Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy trước cửa có hai đàn ngựa giấy, đúng là ngựa giấy, phía sau có một cỗ xe ngựa, hai con ngựa giấy kéo một cỗ xe ngựa, trên  cỗ xe ngựa có một cái xà phù.

Mà phu xe kia lúc này cũng nhìn thấy ta, hướng về phía ta cười một tiếng, hắn cười một tiếng thời điểm trong mắt  hắn cũng bắt đầu chảy máu, trong lòng ta bỗng nhiên Chấn một cái tử, bởi vì hắn bộ dáng nhìn phi thường làm người ta sợ hãi.

Lúc này  Trương lão thái gia đã lên xe giấy, lúc này  Trương lão thái thái vẫy tay ra hiệu cho tôi đi theo.

Tôi vô thức đi theo  lên xe ngựa, hóa ra phía sau xe ngựa có một người, người này không ai khác chính là Trương Hạo.

Trương Hạo nhìn ta một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cũng cũng không nói đến Đến, chỉ gặp hắn sắc mặt cũng là trướng lên trướng lên dáng vẻ, nhìn rất là Khó coi, ta lúc này đã là vẫn như cũ là phi thường mờ mịt.

Chỉ là ta hơi cúi đầu nhìn thoáng qua,  dưới chân Trương Hạo  thế mà Cũng là  giày đầu hổ , càng khiến người ta sợ hãi chính là, tại ánh trăng này phụ trợ hạ, Trương Hạo này thế mà cũng không có bóng.

Mà kỳ quái hơn nữa chính là, cái bóng của ta lại có chút lơ lửng không cố định Tưởng chừng như tôi có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng lúc này tôi đang trong trạng thái bất tỉnh.

Tuy lúc này nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng tôi không có cảm giác kinh ngạc gì, sau đó tôi nghe thấy tiếng ngựa hí, sau khi ngựa hý, người giấy và xe giấy cũng đi tiếp,  và tôi đi theo.

Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi đi theo Trương Hạo như người mất trí, hai người đi sát phía sau xe ngựa.

Lúc này sắc trời đã rất tối, chung quanh cũng rất yên tĩnh, xe giấy và những nhân vật bằng giấy dường như còn sống, chậm rãi đi về phía trước.

Không biết đi được bao lâu thì xe ngựa dừng lại, lúc này tôi lại nhìn thấy sảnh tiệc, vẫn đầy người người ra vào, rất náo nhiệt, giống như trước đây, nhưng điều kỳ lạ là , những người này dường như đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ như trước.

Lúc xuống xe,  Trương lão thái gia liếc nhìn tôi, nở nụ cười quái dị với tôi: “ Bình An, vào ăn gì đó đi. Bảy ngày tới, ông sẽ đón con ở đây mỗi tối  ăn , cho đến hết bảy ngày này".

Như đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi ngơ ngác gật đầu với ông ấy, rồi cùng  Trương Hạo bước vào phòng tiệc.

Sau khi vào trong, Trương Hạo theo sát tôi, với vẻ mặt Không có chút huyết sắc nào dáng vẻ nhìn ta cũng như thế, mà cái kia mã phu, đánh xe ngựa Phiền phức kia khóe mắt còn đang chảy máu, hắn cũng như cũ không có lau, chỉ là liếc qua tôi và Trương Hạo thật sâu.

Lúc này tôi cảm thấy lạnh sống lưng, như có một cơn gió nào đó thổi qua. Lúc này tôi mới để ý thấy Trương Hạo liên tục thổi gió vào tai tôi, dường như đang nói điều gì đó, nhưng tôi lại không nghe rõ một chữ.

Đi đến bên kia bàn ở  phía trước  tôi chuẩn bị ăn cái cái đó thì lại Trông thấy Trương Hạo từ phía sau kéo tôi một chút, nhưng lại không có giữ chặt tôi,  Tay  hắn từ góc áo của ta xẹt qua, nguyên lai Trương Hạo căn bản đụng không vào được tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chung quanh nơi này , những người này còn đang nhìn chằm chằm tôi  thật giống như tôi không ăn những món này, những người này lúc này cũng có thể sẽ đối ta động Tay đồng chân, tôi cầm lên một cái bánh bao đặt ở trong miệng của mình mà ăn.

Những người kia liền đã thả lỏng một chút, hướng về phía tôi nở một cười quỷ dị một chút.

Mà vừa lúc này ý thức của tôi giống như có chút buông lỏng, Trương Hạo Đi đến bên tai của tôi bên cạnh đối ta thấp giọng nói:"Bình An, ngươi đi mau, nơi này Không chỗ  phải ngươi  nơi nên ngươi nên đến ."

Tôi nghe được câu này thời điểm toàn thân tôi chấn động, tê cả da đầu, sau lưng đều lạnh

Thấu, thanh âm của ta lúc này đã có chút run rẩy:"Cái này, đây rốt cuộc là Thế nào chuyện?"

Vừa mới nhìn ta chằm chằm những người kia lúc này đều đã tản ra, Trương Hạo nhìn Một chút bốn bề vắng lặng sau này liền đối với ta thấp giọng nói:"Tới đây Bọn họ đều  là người đã chết, tất cả những gì ngươi nhìn thấy đều là giả, chiếc ghế ngày hôm qua mà ngươi  ngươi ngồi điều không phải dành cho con người , mà  những chiếc kia là điều cho ma quỷ ngồi!

Trương Hạo vừa nói lời này, ngữ khí dừng lại, tiếp tục nói: “Về phần vì sao Trương lão thái gia lại mang ngươi còn sống đến đây, ta không biết, nhưng ta biết ông  nhất định muốn mạng của ngươi!

“Hắn nhất định muốn mạng của ngươi.” Nghe xong câu cuối cùng, đầu tôi chợt ong ong, như bị tắc nghẽn, tôi chợt tỉnh lại, nhưng lúc này chân tôi đã hơi yếu ớt, tôi hiểu được điều gì đó nhưng không hiểu  mà lại khá hiểu nó.

"Đừng lo lắng gì cả. Đừng đến đây nữa. Hãy rời đi!"
Trương Hạo thúc giục. Lúc này, tôi đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tôi nhìn Trương Hạo với vẻ cảm kích, gật đầu với cậu ta, sau đó giả vờ bất tỉnh, bắt đầu chậm rãi đến gần cửa phòng tiệc.

Khi tôi bước đến gần cửa, những thứ không phải con người đó đã tụ tập quanh tôi và chúng mỉm cười với tôi một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy dựng tóc gáy nhưng cũng chẳng quan tâm, tôi sợ nếu không rời đi thì hôm nay tôi cũng không thể rời đi.

Nghĩ xong tôi cũng bỏ chạy không nói một lời, giống như ngày hôm qua, nhưng những người đó vẫn không đuổi kịp, điều này khiến tôi  thấy rất kỳ lạ, tại sao những người này, ngay cả  Trương lão thái gia cũng không đuổi kịp.

Điểm khác biệt giữa tôi lần này và tôi đêm qua là tôi nhớ lại con đường mình đã đi khi trốn thoát, nghĩ đến điều này, tôi hít một hơi thật sâu và điều chỉnh suy nghĩ của mình, tôi có chút bối rối, tôi có nên quay lại không? Nhìn.

Sau khi suy nghĩ vài phút, tôi quyết định quay lại và nhìn trộm.

Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, sau khi suy nghĩ về điều này, tôi điều chỉnh lại bản thân và quay trở lại con đường mà tôi đã đi khi trốn thoát.

Càng đi tôi càng cảm  hoảng sợ, con đường này hướng về Trương Gia mộ phần, càng nghĩ  tôi càng thấy sợ hãi, lúc này xung quanh tối đen như mực, có thể nói là không thể nhìn thấy. Tôi không nhìn thấy ngón tay của mình, ngoại trừ ánh trăng trên đầu đôi khi nó cũng có thể phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Khi bước đến cái gọi là phòng tiệc, tôi phát hiện ra rằng đây không phải nơi nào khác mà chính là Trương Gia mộ phần.

Ở đây căn bản không có phòng tiệc, khi nhìn thấy  những ngôi mộ này có rất nhiều gia tộc giàu có, da đầu tôi bắt đầu tê dại, tôi hoảng sợ, tôi thực sự nhìn thấy điều không con người mà tất cả những gì tôi trải qua đều không phải là một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #kinhdi