chương 7
Mới sáng sớm Mạnh Quỳnh đã đợi cô ở trước con hẻm đầu nhà cô, đột nhiên muốn đến nhìn cô một chút, anh mặc áo vest đi làm, cà vạt cũng thắt chỉnh tề dáng vẻ không bỡn cợt mà còn rất trưởng thành điển trai.
Phi Nhung mặc chiếc váy xuông dạng yếm cùng với áo thun trắng, mang đôi giày màu cùng màu bên ngoài là chiếc áo khoác bomber trông có chút cá tính lại có chút đáng yêu.
Cô bình thường có thể vui vẻ, nhưng nếu có chuyện gì đó cô sẽ tính toán rất kỹ, để đối phương dù có biện minh thế nào cũng không thể thắng cô.
“ Anh đến đây làm gì? ” Vừa nhìn thấy Mạnh Quỳnh thì cô đã nhíu mài khó chịu, cô dù ký hợp đồng cái gì cũng làm rồi nhưng cô vẫn không có thiện cảm với cái tên này cho lắm.
Mạnh Quỳnh mỉm cười nhạt nhẽo nhướn mày nói “ Đón em đi học không được à? ” anh khom người áp sát mặt mình vào mặt cô.
Anh hôm nay lái chiếc Rolls-Royce Phantom vì đón Phi Nhung nên anh mới lái, nếu không đã lái Porsche rồi.
“ Không cần! ” Cô nhích người né sang một bên, lạnh nhạt nhìn anh.
Nhưng anh tất nhiên không bỏ qua cho cô rồi “ Biết sao bây giờ? tôi cứ thích làm thế đấy em không cần tôi cũng sẽ đưa em đến trường ” anh nắm lấy tay cô mân mê từng đốt ngón tay lời nói có chút bỡn cợt.
"Anh và Phạm Thư có hôn ước vậy tại sao lại muốn ký hợp đồng với tôi? các người là đang muốn đẩy tôi vào đường cùng sao? ” Phi Nhung không một chút sợ hãi, ánh mắt vô cũng lạnh lẽo, đôi mắt của cô không phải lúc nào cũng chỉ có việc làm người khác động lòng.
Dáng vẻ đề phòng của cô khiến anh sững lại.
“ Lên xe tôi nói em nghe ”
Mạnh Quỳnh quay lại dáng vẻ nghiêm túc buông tay cô ra, anh mở cửa xe cho cô, còn cười nhạt nhướn mày bảo cô vào bên trong xe.
Cô cũng vào bên trong nhưng gương mặt không chút cảm xúc, cô nghi ngờ vì cô không sợ bản thân mình xảy ra chuyện, cô chỉ sợ bọn họ làm hại đến bà của cô.
Bọn họ đều chẳng ai tốt lành luôn âm thầm muốn loại bỏ cô, luôn chèn ép cô khiến cô và bà đã chuyển chỗ ở không biết bao nhiêu lần.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, Mạnh Quỳnh sắc mặt khó coi, rốt cuộc dáng vẻ đề phòng anh khi nãy của cô là sao?
Phạm Gia bao nhiêu năm đã làm những gì với cô và bà ngoại rồi lại khiến cô có dáng vẻ đó.
“ Tôi không thích Phạm Thư, cũng không thích Phạm Gia tôi là vì ông nội nên mới đồng ý đính hôn ” Ánh mắt đen láy mang theo một màu nham hiểm của Mạnh Quỳnh.
Anh thích kiểu gì đây? Nực cười thật!
“ Vậy thì sao? rốt cuộc anh muốn gì ở tôi chứ ”Phi Nhung vẫn có chút thắc mắc, cô và anh không quen biết chính anh là người nói cho cô nghe chuyên mẹ cô, cũng chính anh là người bắt cô ký hợp đồng hôn nhân để hợp tác.
Mạnh Quỳnh cầm lấy ly sữa đậu nành, cùng mỳ ý anh đã mua cho cô, đưa sang.
Ánh mắt vẫn sâu thẳm, ngay cả người như Phi Nhung cũng không nhìn ra được rốt cuộc là anh đang suy tính cái gì với Phạm Gia? ghét đến mức sắp đính hôn lại lôi cô vào chuyện này.
Phi Nhung cầm lấy đồ ăn sáng vẫn còn đang đợi câu trả lời của anh.
“ Tôi không muốn gì ở em, chỉ là thấy em thú vị hơn những người khác ”
“ Phạm Thư không thú vị à? đã thử qua chưa ” Lúc này Phi Nhung ngẩn đầu tính tò mò lại không thể bỏ được.
“ Em là người duy nhất ở trên giường của tôi còn là lần đầu, ngoài ra không có ai ” Mạnh Quỳnh nhún vai bình thản đáp, anh cũng không có ý định giấu diếm gì.
Dù sao bọn họ đều là lần đầu của nhau.
Cô chỉ khẽ Ồ lên một tiếng sau đó không nói gì nữa, định lừa cô sao? loại người tốn gái như anh không thể nào dành lần đầu cho cô.
Có chết cô mới tin.
Vì không muốn đến trường bị chú ý, nên cô bảo anh đậu xe cách trường để tránh chuyện bị mọi người chú ý, hôm trước mọi người đã bàn tán xôn xao rồi cô không muốn bị dò hỏi đâu.
Mạnh Quỳnh nhìn dáng vẻ của cô liền bật cười, chỉ như vậy mà cô đã sợ rồi, sau này đến lúc biết chuyện thì anh phải làm sao đây?
Mang cô giấu trong lòng à?
“ Cảm ơn nhé Quỳnh Quỳnh haha ” Cô mỉm cười vui vẻ vẫy tay rời đi.
Dù sao hôm nay cũng không cần tốn tiền ăn sáng, thật tốt có thể tiết kiệm được một chút.
Mạnh Quỳnh nhìn cô mỉm cười cộng thêm việc cô gọi anh là Quỳnh Quỳnh thì liền sững người, chỉ có ông nội thì mới gọi anh như vậy bây giờ lại có thêm cô gọi nghe cũng có chút thú vị.
Đợi bóng dáng cô khuất rồi Mạnh Quỳnh liền châm một điếu thuốc, anh rít một hơi nhìn vào cổng trường của cô, ở đây chắc chắn xảy ra cuộc chiến chỉ là không biết nó sẽ bắt đầu vào lúc nào thôi.
Hết điếu thuốc Mạnh Quỳnh liền đạp ga lái thẳng đến Bắc Lộ Thành.
Bắc Lộ Thành chính là sòng bạc lớn nhất ở Bạc Thành và người sở hữu sòng bạc này là Mạnh Quỳnh anh và chỉ có Lăng Lục Phong mới biết ngoài ra đến đây những vị trí cấp cao mới có thể nhìn ra anh là ông chủ còn những người khác nhìn anh thì chỉ biết là khách đến chơi.
Ở đó sẽ chia làm ba cơ quan quản lý VIP, giám đốc, và nhân viên, hằng năm Bắc Lộ Thành thu về cho Mạnh Quỳnh gần 50 triệu euro tiền ở sòng bạc sẽ được anh trích đem đi từ thiện.
Mạnh Quỳnh cởi bỏ áo vest khoác lên mình chiếc áo bành tô đen đội chiếc mũ lưỡi trai đen, chiếc mũ này còn vươn lại một chút hương thơm tóc của Phi Nhung vậy nên xem ra hôm nay anh rất may mắn.
Không ai nhìn ra anh, nhưng anh liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy mẹ Phạm Thư sáng sớm đã ở đây đánh bạc.
Hoằng Tháo là VIP của khu đánh bạc này vừa nhìn đã thấy anh, Mạnh Quỳnh nhướng mài một cái Hoằng Tháo đã hiểu vấn đề quay người đi lên lầu.
Chiếc thẻ độc quyền của Bắc Lộ Thành được Mạnh Quỳnh đưa vào máy quét xong liền tiến lên phòng VIP căn phòng lắp kính bên ngoài không nhìn được nhưng bên trong có thể nhìn thấy mọi hoạt động bên ngoài.
“ Bà ấy đã chơi bao nhiêu rồi? ” Mạnh Quỳnh cầm lấy ly rượu lắc lư nhìn người phụ nữ trung niên có vẻ bực tức vì thua bài.
Hoằng Tháo chậm rãi cung kính nói “ Anh Quỳnh! bà ấy đã thua gần 100 triệu rồi ”.
“ Ừm! Nếu bà ấy thiếu tiền cứ cho bà ấy vay ” Mạnh Quỳnh nhếch mép, người phụ nữ này có khi lại là thứ khiến Phạm Gia sụp đổ.
“ Hoằng Tứ đâu? ” Anh liếc mắt một cái không thấy Hoằng Tứ đâu liền lên tiếng hỏi.
Hoằng Tháo và Hoằng Tứ là người giữ sòng bạc này, dáng vẻ của họ có chút thư sinh nhưng đừng nhìn bề ngoài như vậy mà coi thường, bọn họ đều là cao thủ kick boxing và Muay Thái.
“ Anh Quỳnh! Chẳng phải anh bảo cậu ấy đến trường Đông Bắc để canh chừng cô Phi Nhung và Phạm Thư ạ ” Anh ta bất ngờ khi hỏi đến, rõ ràng lúc tối anh gọi đến bảo Hoằng Tứ nộp hồ sơ vào lớp cô để học bao nhiêu tiền anh cũng chi, vậy mà bây giờ lại hỏi anh ta khiến anh ta có chút giật mình.
Anh đặt ly rượu xuống nhìn Hoằng Tháo “ Sau này gọi Phi Nhung là Chị Dâu ” vì cô thứ duy nhất mà Mạnh Quỳnh muốn, từ bé đến lớn chỉ muốn một mình cô.
Nghe anh nói Hoằng Tháo liền bất ngờ nhướng mài, vẫn là cái tính tò mò đó của anh ta, anh ta liền lên tiếng hỏi anh “ Anh Quỳnh! chị ấy lấy anh à ”.
“ Cô ấy không lấy tôi chẳng lẽ lấy cậu? ” Anh liếc xéo Hoằng Tháo một cái.
“ Nhưng mà anh rõ ràng người có hôn ước là Phạm Thư mà? ”.
“ Thích Phạm Thư lắm à? thích thì tự cậu đi mà lấy ” Mạnh Quỳnh suýt chút thì tức chết, đó là lý do anh không để Hoằng Tháo đến trường của cô.
Có khi cậu ta vừa đến được vài ngày, dưới sự nhạy bén của cô đã bị cô phát hiện, cô mà biết được sẽ lại trách anh như chuyện anh giấu cô có hô ước với Phạm Thư thôi mà cô đã đề phòng anh như vậy rồi.
Ở đây cũng không nên ở lại lâu, sẽ xảy ra chuyện mất Bắc Lộ Thành hôm nào cũng sẽ có chuyện thua bài rồi làm loạn nghe bọn họ mắng nhau nhức đầu chết đi được.
Sinh viên năm ba chuyển về mà không cần học lại, vậy mà lại vào lớp của Phi Nhung cô? cái người này xem ra cũng bỏ không ít tiền đâu, cô chống cằm nhìn người con trai dáng vẻ thư sinh trên bục giảng đang giới thiệu.
“ Nhung Nhung ! cậu ấy cũng thật là đẹp trai, xem ra tớ phải chăm chỉ đi học hơn rồi ” Kỷ Thư Ninh hai mắt gặp trai đẹp là sáng lên, thiếu một chút nữa là chạy lên ôm lấy cái người thư sinh đó.
“ Không đẹp ”
Phi Nhung lạnh nhạt nói, cô mang tập ra ghi lại những bài hôm qua bỏ sót, mê trai không thể qua môn như vậy sẽ rất tốn tiền, thật phung phí.
Hoằng Tứ được Mạnh Quỳnh đưa đến lớp để quan sát hành động của cô, nhất cử nhất động đều phải thông báo cho anh.
Cậu ta chọn ngồi ở trước chỗ của cô, vẻ mặt đẹp trai lại hướng ngoại vừa thấy Kỷ Thư Ninh liền bắt chuyện trước vì vừa nhìn đã biết Kỷ Thư Ninh mê cậu ta đến mức ch ảy nước vải rồi.
“ Chào cậu tôi là người mới mong được chỉ bảo ”.
“ Tôi nên Kỷ Thư Ninh ” Kỷ Thư Ninh cô nàng vô cùng vui vẻ, bắt tay trò chuyện.
Chỉ có cô là im lặng không nói gì, thứ cô cần bây giờ chính là bằng chứng và những thông tin về cái chết của mẹ cô, chỉ cần nó thật sự liên quan đến Phạm Gia.
Đừng nói là Phạm Thư ngay cả ba ruột của cô, cô cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào ở đó, bao nhiêu sự chèn ép cô đều sẽ trả đủ cho bọn họ, một chút cũng không thiếu đâu.
Phạm Thư chắc chắn sẽ phát điên khi biết được cô đã ngủ với vị hôn phu của cô ta, người ta cô ta ngay cả ở cùng cũng không thể.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip