Chương 19. Kẻ hai mặt

Khói thuốc còn lảng vảng trong phòng thì Từ Chu Dã vừa lúc bước từ ngoài vào. Cậu ôm nửa quả dưa hấu to nặng vì dùng sức nên gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, lộ rõ những đường cơ bắp rắn chắc đẹp mắt. Thẩm Mạn nhìn thấy cảnh này, vô thức siết nhẹ cánh tay mình, anh vốn chẳng mấy khi vận động, ăn uống lại kén chọn, tuy không gầy yếu nhưng so ra dường như vẫn thiếu thiếu gì đó...

Anh nhớ hình như ngày nào Từ Chu Dã cũng chạy bộ buổi sáng, đến hơn sáu giờ chiều sau khi kết thúc huấn luyện còn đi phòng gym, bình thường Thẩm Mạn không để tâm, hôm nay lại chợt nghĩ đến.

Hay là... Đi tập gym cùng Từ Chu Dã? Thẩm Mạn cau mày nghĩ.

Từ Chu Dã không hiểu Thẩm Mạn bị sao, cậu chỉ mới ôm quả dưa bước vào thôi đã thấy đội trưởng nhà mình dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm, ánh mắt ấy biến hóa khó lường khiến người ta chẳng đoán nổi.

Từ Chu Dã quyết định chủ động tấn công. Cậu ôm dưa hấu đến trước mặt Thẩm Mạn, hỏi: "Anh Mạn, ăn không?"

Thẩm Mạn: "... Ăn."

Từ Chu Dã: "Được rồi~"

Thế là cậu lấy hai cái thìa, hai người chụm đầu ngồi ăn dưa.

Triệu Nhuy vừa vào phòng liền thấy cảnh tượng hòa hợp hết sức, Thẩm Mạn và Từ Chu Dã ôm chung một quả dưa to ăn lấy ăn để. Cậu thấy lạ: "Thẩm Mạn, anh ăn dưa hấu à? Chẳng phải anh bị dị ứng với dưa hấu sao?"

Thìa của Từ Chu Dã lập tức khựng lại: "Hả?"

Thẩm Mạn bình thản nói: "Không sao, phản ứng không nghiêm trọng."

Thực ra anh bị dị ứng với rất nhiều thứ nào là xoài, dứa, kiwi... dưa hấu cũng có chút nhưng không nặng, cùng lắm là ăn vào thì đau bụng đi ngoài.

Từ Chu Dã nghe vậy liền ngừng ăn, lập tức bưng quả dưa đi mất, bỏ lại Thẩm Mạn cầm thìa ngẩn người tại chỗ: "..."

Triệu Nhuy tặc lưỡi: "Dị ứng mà cũng chịu ăn, đãi ngộ này ghê thật?"

Thẩm Mạn mỉm cười: "Đãi ngộ có thể cướp việc của cậu đấy."

Triệu Nhuy: "?" Đội trưởng, em khuyên anh đừng vì ngượng quá hóa giận!

----------------------

Vì vụ lùm xùm bánh đậu dính mấy hôm trước, Thẩm Mạn vẫn chưa mở lại livestream.

Hôm nay thấy không khí tạm ổn, tối sau khi huấn luyện xong, hơn tám giờ, anh liền mở phòng phát sóng. Vắng mặt vài ngày fan đều rất nhớ, chỉ là cách họ nhớ lại chẳng dễ chịu chút nào.

[cuối cùng Slow cũng ngoi lên, mấy hôm không stream, còn tưởng đánh xong Fest thì bị bắt giam rồi chứ.]

[Nhớ SW quá, nhớ gương mặt xinh đẹp của SW quá, nhớ cả cú đấm cứng rắn của anh í nữa.]

[Các người thật ghê tởm, không nghĩ Fest bị đánh thì đau lòng đến mức nào à? Tui thì không đau lòng, đánh tui đi!]

[Đừng để tam quan chạy theo ngũ quan nữa được không, nếu tui là Fest, nhất định sẽ đứng ra tố cáo hành vi xấu xa của Slow]

[Không dám tố cáo đâu, sợ tố cáo rồi thì SW không đánh nữa]

Thật sự xấu xa đến cực điểm nhưng Thẩm Mạn đã quen, chỉ lẳng lặng gọi một ly cà phê, ngậm ống hút rồi bắt đầu vào game.

Hôm nay vận may không tệ, không gặp mấy tay hỗ trợ kỳ quặc, ván đấu cũng coi như suôn sẻ. Thẩm Mạn còn đang nghĩ hay là stream thêm một lúc để bù thời lượng mấy ngày qua. Vừa ngẩng đầu liếc qua, thì phát hiện bình luận trên màn hình cực kỳ lạ.

[SW, Rubber tố cáo đích danh anh bắt nạt cậu ấy]

[Cậu ta nói anh chính là kẻ bắt nạt trong ACE]

[Cậu ta nói hồi ở ACE ngày nào anh cũng đánh cậu ta ba trận, thêm khuya nữa là bốn]

Rubber? Cái ID này lập tức khơi dậy ký ức trong Thẩm Mạn. Đây chính là id của Dương Sơn Hạ cũng là mid cũ của ACE, sau khi Tần Nhất Tinh rời đi thì kéo hắn ta theo. Khi đó ID của hắn ta chưa phải cái này, sang TKR mới đổi tên thành Rubber.

Tin đồn Thẩm Mạn thích bắt nạt người hình như cũng là từ miệng hắn ta truyền ra.

Mấy lời trên mạng Thẩm Mạn vốn lười để tâm nhưng có người bịa đặt ngay trước mặt thì không thể bỏ qua. Anh gõ ngay tên Rubber vào ô tìm kiếm nhấn vào phòng phát sóng của hắn ta.

Phía bên kia, quả nhiên Dương Sơn Hạ đang livestream.

Hắn ta đang rank ba người cùng với Tần Nhất Tinh và top của đội. Gần đây vụ Thẩm Mạn bắt nạt đồng đội ầm ĩ khắp nơi, vì hắn ta từng là đồng đội cũ nên cũng bị hỏi tới.

Sau khi rời khỏi ACE, Dương Sơn Hạ vẫn luôn canh cánh trong lòng vì sự lạnh nhạt của Thẩm Mạn. Hắn ta không hiểu tại sao mình nhiệt tình như thế, muốn làm bạn với Thẩm Mạn nhưng đối phương lại chẳng chịu nở với hắn ta một nụ cười.

Chuyện này trở thành một khúc mắc khó gỡ trong lòng hắn ta, thế nên khi thấy bình luận trong livestream bắt đầu lái sang chủ đề kia, hắn ta không nhịn được mà buột miệng nói: "Thẩm Mạn ấy à, tính tình đúng là chẳng tốt đẹp gì."

Hắn ta đang điều khiển pháp sư, một chiêu Q tung ra đã khiến máu pháp sư bên kia tụt đi một nửa. Lại nói tiếp: "Nhưng mà bảo cậu ta đánh người thì tôi chắc chắn không tin, tuyệt đối là tin đồn."

Dương Sơn Hạ còn nói thêm:

"Hơn nữa cái cậu Fest kia còn cao hơn cả Thẩm Mạn, thật sự mà đánh nhau thì chưa biết ai thắng ai đâu." Nói xong, hắn ta tung tiếp một chiêu Q, thành công lấy được mạng, lúc này mới có thời gian liếc qua bình luận. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy lạnh cả sống lưng.

[Dương Sơn Hạ xác thực chuyện Thẩm Mạn đánh đồng đội!]

[Dương Sơn Hạ nói vì Fest cao hơn Thẩm Mạn nên bị ghen ghét rồi đánh!]

[Nhanh nhanh, Thẩm Mạn cũng đang livestream, mau qua đó nói cho anh ta biết!]

Dương Sơn Hạ tận mắt chứng kiến lời đồn được sinh ra, trừng mắt suýt rớt con ngươi: "Không phải, tôi nói mấy câu này lúc nào, mọi người đừng có xuyên tạc bịa đặt!!"

"Tôi không nói Thẩm Mạn đánh người!" Hắn ta hoảng hốt phân bua.

Bình luận thì lại càng hớn hở.

[Ha ha ha, mau lên, đi xin lỗi người ta trên WeChat đi!]

Dương Sơn Hạ kêu trời: "Cậu ta còn chẳng thèm kết bạn WeChat với tôi, lấy đâu ra WeChat mà xin lỗi!"

[Mọi người nhìn kìa, ngay cả WeChat đồng đội cũng không thèm add, đây chẳng phải là bắt nạt người ta sao.]

[Trời đất, tội nghiệp ghê, chúng ta phải lên tiếng đòi công bằng cho cậu ấy.]

Trong phòng bật điều hòa 23 độ, vậy mà Dương Sơn Hạ vẫn đổ mồ hôi lạnh. Nhưng chuyện còn đáng sợ hơn đang đến gần, giây tiếp theo, khung chat hiện ra một dòng chữ khiến hắn ta dựng hết tóc gáy: ACE.slow đã tham gia.

Bình luận bùng nổ.

[Đến rồi, đến rồi, nhân vật chính đến rồi!]

[Nhanh lên Rubber, nói cho chúng tôi nghe cậu bị bắt nạt thế nào, ngay trước mặt Slow luôn!]

Mồ hôi Dương Sơn Hạ tuôn như suối, run rẩy cũng mò vào phòng livestream của Thẩm Mạn. Trên màn hình hắn ta thấy gương mặt xinh đẹp ấy, thấy anh đang ngậm một cây kem, vẻ thờ ơ dửng dưng kia quen thuộc đến mức khiến hắn ta suýt tái phát PTSD.

Hai bên coi như đã trực tiếp đối mặt.

Thẩm Mạn thẳng thắn mở lời: "Dương Hạ Sơn, tôi bắt nạt cậu bao giờ?"

Dương Sơn Hạ: "... Ờ, thật ra tôi tên là Dương Sơn Hạ."

Thẩm Mạn: "..."

Dương Sơn Hạ: "..."

Bình luận

[Hahahahahaha cười chết tôi rồi]

[Cười đau cả bụng, hai người này sao lại buồn cười thế]

Chỉ vì gọi sai tên, khí thế chất vấn của Thẩm Mạn lập tức yếu đi mấy phần. Anh rắc một tiếng cắn đứt miếng kem lớn trong miệng: "Tôi đánh cậu à?"

Đối diện câu hỏi của nhân vật chính, Dương Sơn Hạ co rúm vai, lí nhí đáp: "Không có."

Thẩm Mạn hỏi: "Tôi chửi cậu chưa?"

Dương Sơn Hạ lắc đầu: "Cũng không."

Thẩm Mạn càng thấy khó hiểu, anh biết tính mình chẳng phải dễ chịu gì nhưng cũng không đến mức khiến người ta ghét bỏ như thế: "Vậy tôi bắt nạt cậu chỗ nào?"

Môi Dương Sơn Hạ mấp máy, Thẩm Mạn không nghe rõ.

Người kia đành phải lặp lại, giọng nghẹn ngào: "Cậu không nhớ tên tôi."

Thẩm Mạn: "..."

Bình luận.

[Ủa, không phải, cái tình tiết này sao ngược lại với tôi tưởng thế]

[Khóc rồi, trời ơi, thật sự khóc rồi]

[Cứu mạng, trước khi xem tôi thật sự không ngờ nó lại buồn cười thế này]

Thẩm Mạn rắc một tiếng cắn gãy luôn cây kem trong miệng. Còn chưa kịp nói gì, thì Dương Sơn Hạ đã nhanh như chớp tắt livestream, bỏ lại mình anh ngồi yên trên ghế chơi game.

Bình luận đã hoàn toàn phát cuồng. Thẩm Mạn quyết định không thèm để tâm, quay lại livestream của chính mình, thản nhiên tiếp tục chơi, rồi càng thản nhiên hơn mà dặn: "Quản lý phòng, ai nhắc đến Dương Sơn Hạ thì ban một năm."

Có phải người này bị bệnh không mà thậm chí kẻ có bệnh hơn lại chính là bản thân mình, cứ nhất quyết đi đòi cái công bằng gì đó — người ta bịa đặt vu khống cũng chẳng rớt miếng thịt nào trên người.

Giờ thì hay rồi, làm cho người ta khóc mất, đến tối nay anh cũng chẳng muốn mở Weibo ra xem.

Đúng là thần kinh, Dương Sơn Hạ thần kinh, cả cái diễn biến này cũng thần kinh. Bị đồng nghiệp nhớ sai tên thôi, có đáng để đau lòng thế không? Thẩm Mạn dám đảm bảo, nếu có người nhớ nhầm tên mình thành Thẩm Khoái thì anh cũng sẽ chẳng thấy gì hết.

Một buổi tối định sẵn là bi kịch.

Thẩm Mạn thì cứng rắn như sắt đá, tiếp tục cố chấp livestream.

Nhưng anh cứng rắn thì thôi, còn quản lý thì tim muốn phát bệnh, giống hệt một oan hồn oan ức, điên cuồng nhắn tin trên WeChat:

-Cậu lại lên hotsearch rồi.

-Sao cậu lại làm Dương Sơn Hạ khóc?

-Mạn à, gỡ hotsearch thật sự rất tốn tiền.

-Sao cậu không trả lời anh, cậu muốn dùng bạo lực lạnh lùng làm anh khóc luôn sao?

Thẩm Mạn nhíu mày, tắt luôn tin nhắn, không thèm trả lời mà tiện tay nhắn cho Từ Chu Dã:

-Cậu đâu rồi?

Từ Chu Dã trả lời rất nhanh:

-Em đang ở ngoài, có chút việc, sao thế anh?

-Đói rồi, mua chút đồ ăn đêm về.

-Được thôi, anh muốn ăn gì?

-Ngon là được.

-Cay.

-Vâng ạ, chắc khoảng mười một giờ em về.

-Ừ.

Từ Chu Dã nhìn tin nhắn mà vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên Thẩm Mạn chủ động nhắn cho cậu, còn nhờ mua đồ ăn khuya nữa. Thực ra từ lúc đến căn cứ đến giờ, Thẩm Mạn luôn cho cậu cảm giác có một khoảng cách, nói dễ nghe là khách khí nói khó nghe thì là xa lạ. Anh chưa từng nhờ cậu giúp bất kỳ chuyện gì, hôm nay coi như là ngoại lệ đầu tiên.

Từ Chu Dã cầm điện thoại, nhanh chóng tra review để chọn cửa hàng mà Thẩm Mạn sẽ thích.

Bao nhiêu năm thi đấu, năng lực chịu áp lực của Thẩm Mạn có thể nói đứng hàng đầu HCC. Tối nay, điều đó đã được thể hiện rõ ràng, mặc kệ hotsearch trên Weibo, mặc kệ bình luận tràn lan, anh vẫn bình thản đi rank, không hề đổi sắc mặt cũng chẳng thèm liếc mắt.

Khi chính nhân vật không thèm để tâm, khán giả lại thấy mất vui, ồn ào một lúc rồi cũng bớt đi nhiều. Thẩm Mạn lại lấy thêm một cây kem thứ hai, lần này là vị dâu. Quá ngọt, anh ăn mà nhíu mày liên tục.

Bình luận còn tưởng anh bị ảnh hưởng:

[Sao anh không vui thế, trong lòng thấy áy náy à?]

Đúng lúc nhìn thấy, Thẩm Mạn rút cây kem ra, nghiêm túc nói: "Ăn loại này thì đừng mua vị dâu, ngọt quá. Socola thì vừa vặn."

Bình luận im lặng mấy giây, sau đó bùng nổ một loạt [SW, anh đúng là không có tim.]

Thẩm Mạn: "..." Có tim hay không thì tôi biết nhưng các người đúng là có bệnh.

Hơn mười một giờ, Từ Chu Dã mang đồ ăn khuya về. Ngoài trời nóng nực, cậu về mà mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không quên mua thêm cho Thẩm Mạn một ly trà sữa đầy đá.

Khi cậu xách đồ ăn xuất hiện sau lưng Thẩm Mạn, lượng bình luận đạt kỷ lục.

Thẩm Mạn chẳng buồn nhìn xem họ nói gì, một nút chặn hết, còn tiện miệng nhắc: "Đừng gửi nữa, tôi không thấy đâu."

Bình luận.

[Lại đến tiết mục mọi người yêu thích nhất: màn bịt miệng]

[Cậu ta ngày càng quá đáng]

[Quá đáng thế còn không phải do các người nuông chiều sao, sau này đừng xem livestream của cậu ta nữa, để cậu ta rớt độ hot thì sẽ ngoan thôi]

[Thôi thôi, lỡ đâu cậu ta lại vui vẻ lĩnh tiền lương hưu mà giải nghệ thì sao]

Không nhìn thấy bình luận, Thẩm Mạn cũng chẳng biết họ nói gì, chỉ mở đồ ăn đêm của Từ Chu Dã và bắt đầu ăn.

Phải nói, khoảnh khắc hạnh phúc nhất tối nay chính là khi thức ăn được bỏ vào miệng. Ăn miếng đầu tiên, mắt Thẩm Mạn sáng rực: "Ngon thật."

Từ Chu Dã ngồi ngay bên cạnh, cười tít mắt: "Anh thấy ngon là được."

Thẩm Mạn liếc cậu một cái, rút tờ khăn giấy đưa qua: "Lau mồ hôi đi."

Từ Chu Dã vâng một tiếng.

Thẩm Mạn lại đưa cho cậu đôi đũa:"Ăn cùng đi."

Từ Chu Dã cười nói: "Được."

Máy quay vẫn chưa tắt nên toàn bộ tương tác giữa hai người đều bị khán giả xem livestream thấy hết khiến mọi người kinh ngạc không thôi.

[Tại sao chỉ vài phút mà biểu cảm của người này lại khác biệt đến thế]

[Cảm giác quái dị như vừa cãi nhau với bố mẹ xong lại đi hẹn hò ngọt ngào với bạn trai]

[ Không phải Fest bị Slow đánh à, sao ánh mắt Slow nhìn Fest dịu dàng đến vậy]

[Bầu không khí này đáng sợ thật, giống như đang xem livestream tình yêu của người khác]

Thẩm Mạn thì đang mải mê với đồ ăn khuya ngon tuyệt, chẳng rảnh để để ý đến bọn họ.

Tối nay Từ Chu Dã mua về món ăn Giang Tây, khẩu vị vừa khéo hợp ý Thẩm Mạn. Đặc biệt là món cá chiên giòn, vừa ăn một miếng, cả người Thẩm Mạn như bừng sáng.

Món này chọn cá vàng nhỏ, chiên giòn bằng dầu nóng, đến cả xương cá cũng giòn tan, sau đó xào cay với hành tây, ớt xanh cùng nhiều gia vị khác, mùi vị ngọt cay hài hòa, hương vị cực kỳ chuẩn.

Rất cay nhưng ngon đến kinh ngạc, Thẩm Mạn thật sự thấy như khám phá ra chân lý nhân gian.

Ngoài ra, những món khác cũng rất ổn, nói chung là một bữa khuya chất lượng cao, ăn đến mức những chuyện bực bội tối nay gần như quên sạch.

Từ Chu Dã tuy cầm đũa nhưng chẳng động vào mấy, Thẩm Mạn hỏi sao không ăn, cậu chỉ cười tít mắt nói mình ăn no rồi.

Bình luận thất vọng nói:

[Ánh mắt Fest chẳng khác nào ánh mắt của người cha hiền từ khiến người ta nổi da gà]

[Không, đó không phải ánh mắt cha hiền, đó là ánh mắt khi nhìn thấy đồ ăn]

[Thấy đồ ăn thì sao không động đũa]

[Có khả năng đồ ăn không phải chỉ là bữa khuya]

Thẩm Mạn chẳng hề hay biết, ăn gần hết nửa phần đồ ăn, thấy no liền vui vẻ thông báo: "Hôm nay tâm trạng tốt, tăng ca."

"Em cũng chơi cùng anh." Từ Chu Dã nói.

"Được thôi, tùy cậu." Thẩm Mạn đáp: "Chơi nick phụ duo không?"

"Đi thôi." Từ Chu Dã nói.

Thế là hai người duo rank ngay tại chỗ.

Quản lý đợi mãi không thấy hồi âm, cuối cùng không nhịn được chạy đến phòng luyện tập lôi người nhưng vừa vào cửa đã thấy Từ Chu Dã đang vui vẻ duo rank cùng Thẩm Mạn.

Quản lý đi tới bên cạnh Thẩm Mạn, nhẹ nhàng ho một tiếng, chỉ vào cái webcam.

Nghe thấy tiếng, Thẩm Mạn ngước mắt liếc một cái, dứt khoát tắt luôn cả camera và micro.

"Sao thế?" Thẩm Mạn hỏi.

Quản lý nói: "Rốt cuộc cậu với Dương Sơn Hạ xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Mạn: "... Anh hỏi em, em biết hỏi ai đây." Bản thân anh cũng chẳng hiểu sao lại dính dáng đến người kia.

Quản lý: "Thôi được, không nói đến cậu ta nữa." Rồi chỉ vào màn hình, nhìn sang Từ Chu Dã đang đánh hỗ trợ cho Thẩm Mạn bên cạnh: "Thế còn cậu với cậu ta là sao?"

Thẩm Mạn: "?"

Quản lý: "Cậu ngơ ngác gì? Lẽ nào cậu ta tình nguyện tối nào cũng mua đồ ăn khuya cho cậu?"

Thẩm Mạn: "Chứ còn gì nữa?"

Từ Chu Dã lập tức giơ tay: "Quản lý, em tự nguyện."

Quản lý: "..." Hai người này tốt nhất đừng có thật sự lén yêu đương sau lưng hắn.

---------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Mạn: Ngon thật.

Từ Chu Dã: Ngon thật.

Thẩm Mạn: Tôi nói bữa khuya.

Từ Chu Dã: Em nói anh.

Đây rồi đây rồi, để mọi người đợi lâu rồi~ Chúc các cục cưng ngủ ngon~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip