Chương 45. Tôi thích người cao

Thời tiết những ngày này thực sự không tốt, tuyết rơi liên tục mấy ngày, bản tin dự báo thời tiết toàn là cảnh báo bão tuyết. Nhìn thấy tuyết bên đường chất đống lên từng lớp, dẫm lên có thể ngập đến bắp chân, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy răng run cầm cập.

Ngày thi đấu thời tiết cũng không khá hơn là bao, Từ Chu Dã ra khỏi nhà lúc hơn tám giờ, trước khi đi đã nhìn qua thời tiết bên ngoài, mây đen nặng trĩu tuyết rơi suốt đêm đến giờ vẫn chưa ngừng. Cậu không đánh thức Thẩm Mạn, nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra ngoài, hôm nay địa điểm thi đấu xa hơn một chút, trời tuyết khó bắt taxi, phải mất hơn nửa tiếng mới tới nơi.

Trận đấu bắt đầu lúc mười một giờ, hơn chín giờ khán giả đã lần lượt vào sân.

Trương Vũ là một sinh viên đại học, sau khi giành được vé xem All Star, cậu ấy đã cố tình bỏ học và vượt hơn một nghìn cây số để xem giải đấu này. Vé của cậu ấy ở khu vực nội trường nên không hề rẻ, tìm một lúc cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của rồi cẩn thận ngồi xuống.

Bên cạnh chỗ cậu ấy ngồi là một người kỳ lạ, đeo khẩu trang, đội mũ, kính râm, quàng khăn, trang bị kín mít đến cả mặt cũng không thấy. Mặc dù sân vận động này là trong nhà nhưng không có lò sưởi, lạnh đến mức người ta cứ giậm chân. Trương Vũ nhìn người bên cạnh, bắt chuyện: "Anh bạn, cậu cũng đến xem trận đấu à?"

Người bên cạnh ừm một tiếng.

Trương Vũ có tính cách hướng ngoại là kiểu người dễ làm quen, vừa xoa tay sưởi ấm vừa luyên thuyên: "Trời hôm nay lạnh thật, nếu không phải vì xem trận đấu thì tôi lười ra khỏi nhà rồi, cậu thích tuyển thủ nào?"

Người kia lắc đầu, không nói gì.

Trương Vũ nói: "Tôi thích ACE nhất, cả Slow và Fest tôi đều thích. Tiếc là Slow không đến, nếu anh ấy đến thì Giải All Star hôm nay chắc chắn sẽ hay hơn..." Cậu ấy nói rất nhiều, lải nhải một tràng dài cho đến khi các tuyển thủ lên sân khấu mới miễn cưỡng ngậm miệng.

Người bên cạnh đã bị cậu ấy nói đến mức đầu óc ong ong.

Đúng vậy, người này chính là Thẩm Mạn lẽ ra phải đang nằm trong chăn ấm áp ở nhà nghỉ, anh không biết mình đã kiên trì đi xuyên qua gió tuyết để đến sân vận động bằng cách nào. Sống ở miền Nam từ nhỏ, Thẩm Mạn chưa từng thấy tuyết nhiều nên anh thật sự không thể hiểu nổi cái lạnh dưới 0 độ này, khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, cả người đứng trong gió tuyết đờ đẫn ít nhất nửa phút. Trong đầu óc đau buốt vì lạnh chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất— Sao trời có thể lạnh đến mức này được chứ?

Tốc độ tụt pin điện thoại gần như bằng tốc độ tuột máu trên thanh máu ở trán anh... Thẩm Mạn không biết mình đã kiên trì đến sân vận động bằng cách nào, khó khăn lắm mới ngồi xuống, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã gặp phải một người lắm lời bên cạnh.

Tại sao lại có người nói nhiều với người lạ đến vậy, Thẩm Mạn nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là người bên cạnh đáng sợ hơn hay thời tiết bên ngoài đáng sợ hơn.

Đúng lúc Thẩm Mạn sắp không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng trận đấu cũng bắt đầu.

Các tuyển thủ lên sân khấu, camera lia thẳng vào khuôn mặt của Từ Chu Dã.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạn ngồi ở khu vực khán giả xem trận đấu, cảm giác... thật kỳ lạ.

Dưới sân, khán giả bắt đầu đồng thanh gọi tên ID game của Từ Chu Dã, tiếng Fest vang lên hết lần này đến lần khác khiến Thẩm Mạn cảm nhận được sự nổi tiếng của Từ Chu Dã. Chơi game là một thứ gì đó thiên bẩm, Từ Chu Dã vào nghề nửa năm, thành tích đã vượt qua cả những gì nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đạt được cả đời.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Thẩm Mạn tháo kính râm xuống.

Giải All Star rất hấp dẫn, không có cấm chọn, tuyển thủ muốn chơi gì thì chơi.

"Chó Điên, Chó Điên!!" Đến lượt Từ Chu Dã chọn tướng, các fan dưới sân đồng loạt hô to Chó Điên.

Có lẽ là nghe thấy tiếng gọi từ dưới sân, Từ Chu Dã đã chọn Chó Điên.

Mọi người reo hò vui mừng.

Trong giải All Star, thắng thua không quá quan trọng mà tính giải trí của trận đấu lại còn mạnh hơn cả giải chính thức.

Vừa lên cấp sáu là mọi người đã đánh nhau loạn xạ, chưa đầy mười phút đã có đến mười mấy mạng hạ gục. Bỏ qua thắng thua, dù sao thì tính giải trí đã được đẩy lên mức tối đa.

Khán giả xem cũng rất vui, tiếng la của Trương Vũ không hề ngớt, đang kêu gào, cậu ấy chú ý đến Thẩm Mạn im lặng bên cạnh: "Anh bạn, sao cậu không nói gì vậy!"

Thẩm Mạn: "..." Cậu quản cả chuyện này à?

Thẩm Mạn nói: "Tôi trời sinh không thích cười."

Giọng nói của người này có vẻ hơi quen thuộc, Trương Vũ nhìn anh một lần, rồi lại nhìn một lần nữa, đột nhiên mắt cậu ấy mở to: "Anh... anh là..."

Thẩm Mạn: "..."

Trương Vũ nói: "Anh là... Slow à??"

Thẩm Mạn: "Tôi không phải."

Trương Vũ nói: "Đúng là anh!!"

Thẩm Mạn: "Cậu còn xem trận đấu nữa không?"

Trương Vũ ngoan ngoãn vâng một tiếng, nhịn được hai phút thì không nhịn nổi nữa, mặt dày lại gần: "Thần Mạn, anh ký tên cho em được không?"

Thẩm Mạn: "Nếu cậu không nói thêm một câu nào với tôi cho đến khi trận đấu kết thúc thì không phải là không thể."

Trương Vũ: "Tuyệt vời!"

Thẩm Mạn: "?"

Trương Vũ: "À, câu này không tính nha."

Thẩm Mạn: "..."

May mắn là yêu cầu của Thẩm Mạn là đừng nói chuyện với cậu ấy, chứ không phải là không được nói chuyện, nếu không thì yêu cầu này Trương Vũ chưa chắc đã đạt được.

Trận đấu kết thúc, Chó Điên của Từ Chu Dã đã giành chiến thắng với khoảng cách hai mươi mạng hạ gục. Thẩm Mạn vô cùng khâm phục cậu— anh ngồi dưới khán đài, tay lạnh đến mức suýt không cầm nổi điện thoại, vậy mà Từ Chu Dã vẫn có thể thao tác với những bước di chuyển sắc bén.

Khoảnh khắc trận đấu kết thúc, một cuốn sổ và một cây bút, cùng với một khuôn mặt mong chờ đã xuất hiện trước mặt Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn im lặng ký ID của mình lên đó.

"Anh không đi à?" Khán giả đều đang rời khỏi chỗ, Trương Vũ hỏi Thẩm Mạn.

"Đợi người." Thẩm Mạn nói.

"Đợi Từ Chu Dã à?" Trương Vũ nói: "Quan hệ của hai người thật sự tốt đến vậy luôn..."

Thẩm Mạn nói: "Không thì sao?"

Trương Vũ cười hì hì gãi đầu: "Mọi người đều nghĩ quan hệ của hai người không tốt lắm."

Thẩm Mạn: "..."

"Vậy em đi trước đây." Trương Vũ vẫy tay.

Thẩm Mạn lấy điện thoại ra gọi cho Từ Chu Dã.

"Alo." Từ Chu Dã nghe máy: "Anh ơi, sao vậy? Em đã đánh xong rồi, về ngay đây, tối nay ăn gì nhỉ."

Giọng điệu của cậu thản nhiên đến mức khiến Thẩm Mạn có ảo giác rằng mình là người ngày ngày co ro trong hang động, sống dựa vào con mồi mà Từ Chu Dã mang về, Thẩm Mạn nói: "Cậu đang ở đâu thế?"

Từ Chu Dã nói: "Vừa xuống sân khấu, sao vậy anh?"

Thẩm Mạn đi về phía hậu đài, lúc này khắp nơi đều là nhân viên nhưng không ai chặn anh lại. Vừa đến hậu đài, anh thấy Từ Chu Dã đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, miệng alo alo gọi, hỏi: "Anh ơi, sao anh không nói gì nữa?"

Thẩm Mạn cúp điện thoại, đi đến trước mặt cậu: "Đồ ngốc."

Từ Chu Dã thấy Thẩm Mạn sững sờ vài giây rồi bất ngờ vui mừng: "Anh ơi, anh đến xem em thi đấu ạ?"

Thẩm Mạn nói: "Vé không rẻ, phí tiền thì tiếc."

Từ Chu Dã chẳng tin lời Thẩm Mạn nói, vé của giải Vô địch Toàn Quốc Thẩm Mạn còn chưa tặng hết nói gì đến All Star.

Thẩm Mạn có thể ra ngoài xem cậu thi đấu trong thời tiết như thế này, cậu thực sự rất vui.

"Thế tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé?" Từ Chu Dã nói: "Hình như gần đây có một quán lẩu thịt cừu khá ngon..."

"Được." Thẩm Mạn đồng ý.

Hai người đi ra ngoài, lúc đứng chờ xe ở cửa thì gặp Tần Nhất Tinh vừa thua trận đấu.

Mặc dù Thẩm Mạn quấn mình kín mít nhưng Tần Nhất Tinh vẫn lập tức nhận ra anh. Không còn cách nào khác, cả hai người anh và Từ Chu Dã đều cao hơn mét tám, đứng đó trông khá nổi bật như hạc giữa bầy gà vậy.

"Thẩm Mạn." Tần Nhất Tinh gọi.

Thẩm Mạn quay đầu lại thấy Tần Nhất Tinh, lúc này hắn ta chỉ đeo khẩu trang, đôi mắt vẫn lộ ra ngoài. Tuyết đã nhỏ hơn một chút nhưng vẫn đang rơi, đứng cách không xa, Tần Nhất Tinh nhìn thấy một bông tuyết xoay tròn rơi trên hàng mi dài của anh, Thẩm Mạn chớp mắt một cái, bông tuyết liền tan trong ánh mắt anh.

Đó là một cảnh tượng đẹp, yết hầu của Tần Nhất Tinh cử động, hắn ta nói: "Cậu đến đây làm gì?"

Thẩm Mạn nhìn Tần Nhất Tinh với vẻ mặt vô cảm, không hiểu hắn ta hỏi câu này là có ý gì. Việc mình xem trận đấu hay không thì liên quan gì đến hắn ta, hai người họ còn chưa thân thiết đến mức có thể quan tâm nhau như vậy.

Với suy nghĩ đó, Thẩm Mạn không trả lời.

"Tay cậu thế nào rồi?" Tần Nhất Tinh cũng không để tâm, hắn ta đã quen với thái độ lạnh nhạt và tùy ý này của Thẩm Mạn từ khi còn ở ACE. Dù sao thì Thẩm Mạn cũng không chỉ đối xử với một mình hắn ta như vậy, đồng đội cũ còn từng đùa rằng trước mặt Thẩm Mạn, mọi người đều bình đẳng.

Người đã đứng ngay trước mắt, không trả lời thì có vẻ quá khó xử, Thẩm Mạn nói: "Cũng ổn."

Tần Nhất Tinh nói: "Tôi vẫn luôn lo lắng, ban đầu định đến ACE thăm cậu."

Thẩm Mạn nói: "Bà chủ đang ở đó." Hàm ý là tốt nhất cậu đừng đến.

Từ lúc phát hiện ra hai người, ánh mắt của Tần Nhất Tinh chưa hề rời khỏi Thẩm Mạn. Ý tứ quá thẳng thắn trong ánh mắt đó khiến Từ Chu Dã cảm thấy rất khó chịu, cậu nhìn Tần Nhất Tinh rồi lại nhìn sang Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn đút hai tay vào túi, đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài không hề có chút cảm xúc nào, trông không giống đang nói chuyện với người khác mà giống như đang tự nói chuyện với một tảng đá.

Thật sự lạnh nhạt đến tột cùng.

Sự khó chịu trong lòng Từ Chu Dã đã vơi đi phần nào, cậu nở một nụ cười như có như không.

Tần Nhất Tinh cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Từ Chu Dã, hắn ta nghiến răng kiềm chế sự bực bội trong lòng, tiếp tục: "Cậu đến xem trận đấu à?"

Thẩm Mạn: "..." Đột nhiên thấy hơi bực bội.

Đúng là Tần Nhất Tinh rất giỏi, vị trí đi rừng của hắn ta có thể xếp hàng đầu trong toàn bộ giải đấu chuyên nghiệp Trái Tim Vùng Đất Hoang. Vào đấu trưbà chủyên nghiệp nhiều năm như vậy, hắn ta hầu như chưa từng thua, cũng chính vì vậy sự nghiệp suôn sẻ đã hình thành nên tính cách kiêu ngạo ở hắn ta. Khác với sự lạnh lùng đối xử bình đẳng của Thẩm Mạn, Tần Nhất Tinh hoàn toàn không hiểu từ chối là có ý gì.

Thẩm Mạn cũng không phải là người thích giảng giải đạo lý với người khác, anh biết Tần Nhất Tinh muốn nói gì, vì thế gật đầu: "Đúng, tôi đến xem trận đấu."

Tần Nhất Tinh há miệng nhưng lời còn chưa kịp nói ra, hắn ta đã thấy bàn tay đang đút trong túi của Thẩm Mạn đột nhiên giơ ra và với một thái độ không thể chối từ, nắm lấy tay Từ Chu Dã bên cạnh.

Đó không phải là kiểu nắm tay thông thường giữa bạn bè mà là mười ngón tay đan chặt vào nhau—

Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã, đôi mắt lạnh nhạt đó như băng tuyết tan chảy, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân nở rộ, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: "Xem cậu ấy thi đấu."

Cảnh tượng này, cùng với lời nói đó khiến Tần Nhất Tinh như bị sét đánh, hắn ta trừng mắt nhìn hai tay đang nắm chặt của hai người, vẻ mặt như thấy ma, một lúc lâu sau mới thẫn thờ thốt ra một câu: "Cậu, cậu yêu cậu ta rồi sao?"

Thẩm Mạn không trả lời.

"Cậu ta được." Tần Nhất Tinh hỏi: "Tại sao tôi lại không được?"

Thẩm Mạn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Tôi thích người cao."

Tần Nhất Tinh: "..."

Từ Chu Dã: "..."

Chiếc xe taxi họ đặt vừa đến nơi, Thẩm Mạn vẫy tay với Tần Nhất Tinh, kéo Từ Chu Dã lên xe.

Tần Nhất Tinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cơ thể và biểu cảm cứng đờ như một tượng đá bị hóa thạch nhìn chiếc xe chở Thẩm Mạn và Từ Chu Dã dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn ta mới chậm rãi phun ra một câu: "Thẩm Mạn, mẹ nó—" Hắn ta tin lời Thẩm Mạn nói mới lạ!!

Trên xe, Từ Chu Dã cười ha hả, nói: "Anh ơi vui quá, làm người ta bị trêu đến nỗi không nói nên lời luôn rồi."

Thẩm Mạn nói: "Ừm..."

Từ Chu Dã nói: "Sao anh không vui?"

Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã, định nói mình không hề trêu hắn ta nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Từ Chu Dã, anh nuốt lời lại.

Thẩm Mạn hai mươi mốt tuổi chưa từng yêu đương nhưng trước khi gặp Từ Chu Dã, anh tự nhận mình phân biệt rõ ràng được tình bạn và tình yêu. Thế nhưng, sự xuất hiện của Từ Chu Dã lại khiến ranh giới này trở nên mơ hồ và nhập nhằng.

Thẩm Mạn không thích tiếp xúc thân thể với người khác nhưng khi nắm lấy tay Từ Chu Dã, cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi của cậu, cả cơ thể và tâm hồn anh đều không hề cảm thấy chút phản cảm nào.

Không, thậm chí có thể nói, không những không phản cảm mà còn có chút luyến tiếc.

Luyến tiếc nhiệt độ nóng bỏng đó, lực nắm chặt lại không buông.

Sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào? Là từ lúc Từ Chu Dã ngày nào cũng mang đồ ăn khuya cho anh, là từ lúc Từ Chu Dã theo dõi anh uống thuốc, là từ lúc Từ Chu Dã đưa anh đi khám bệnh ở một đất nước xa lạ hay là từ lúc Từ Chu Dã ngồi bên cạnh anh, hứng thú trò chuyện với Lục Nghễ...

Không có câu trả lời, tóm lại sự thay đổi đã lặng lẽ xuất hiện không một tiếng động, đến mức khi Thẩm Mạn phát hiện ra anh cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Còn Từ Chu Dã nghĩ gì về anh? Chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần dành cho đàn anh? Hay là... Thẩm Mạn chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết trắng, bắt đầu thấy có chút phiền muộn.

Trong những ngày đông lạnh giá, được ăn một bữa lẩu thịt cừu nóng hổi là một niềm hạnh phúc khó tả bằng lời.

Trong nhà hàng, lò sưởi bật rất ấm, Thẩm Mạn và Từ Chu Dã chỉ mặc áo khoác ngoài.

Thịt cừu thái mỏng đủ tươi, dính chặt vào đĩa khác với cách ăn ở chỗ họ, lẩu thịt cừu ở đây chỉ cần nhúng vào nước dùng trong vắt rồi chấm với sốt mè đậm đà thơm ngon là được, món này chủ yếu để thưởng thức vị tươi ngon tự nhiên của thịt.

Mặc dù không cay nhưng Thẩm Mạn khá thích.

Chỉ là ăn được một lúc thì lại bị fan nhận ra, sau khi ký tên ba bốn lần liên tục, Từ Chu Dã lẩm bẩm biết thế đặt một phòng riêng rồi.

Thẩm Mạn hít hít mũi: "Không sao."

Từ Chu Dã nhận ra anh đang vui, cười nói: "Biết ngay anh thích món này mà. Còn vài món ăn địa phương ngon nữa, đợi trời ấm lên mình đi ăn nhé?"

Thẩm Mạn nói: "Được. Thế Tết Nguyên Đán cậu định làm gì?"

Sau khi giải All Star kết thúc là vừa qua Tết Dương lịch, năm nay Tết Âm lịch đến sớm, rơi vào cuối tháng Một.

"Em sẽ về quê." Từ Chu Dã nhai thịt cừu: "Anh thì sao?"

Thẩm Mạn nói: "Chắc cũng về nhà vài ngày."

Từ Chu Dã tỏ vẻ trầm tư.

"Cậu đàm phán hợp đồng với bà chủ thế nào rồi?" Thẩm Mạn hỏi một vấn đề nhạy cảm.

Thật ra, sau khi thắng trận chung kết giành chức vô địch, Thẩm Mạn không cần hỏi cũng biết chắc chắn có rất nhiều đội tuyển liên hệ với Từ Chu Dã. Nhờ công huấn luyện viên thích tiết kiệm tiền, tiền bồi thường hợp đồng của Từ Chu Dã chắc chắn không cao, các ông chủ đội tuyển khác có thể chi trả được. Vì vậy, trong suốt hai tháng của kỳ chuyển nhượng, mọi người đều lo lắng, cho đến khi kỳ chuyển nhượng sắp kết thúc mà Từ Chu Dã vẫn không có ý định rời đi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Rất ổn." Từ Chu Dã nói: "Đánh xong trận này về sẽ ký. Bây giờ anh mới hỏi, không phải là sợ em đi thật đấy chứ?"

Thẩm Mạn nói: "Đến đi tự do."

Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn chằm chằm: "Thật hay giả đây?"

Đôi đũa của Thẩm Mạn khựng lại anh cười mắng: "Nói nhảm, tất nhiên là giả rồi. Nếu cậu mà đi, tôi sẽ bảo Triệu Nhuy lập một trăm tài khoản phụ lên mạng mắng cậu."

Từ Chu Dã cười phá lên.

----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trong lòng Thẩm Mạn nghĩ: Phiền quá, rốt cuộc Từ Chu Dã có thích mình không?

Trong lòng Từ Chu Dã nghĩ: Anh ấy nhíu mày là vì đang khó chịu với mình à, phải giữ khoảng cách một chút để anh ấy khỏi thấy phiền.

Thẩm Mạn: Cái tên này sao càng ngày càng xa mình thế này, chẳng lẽ cậu ấy thật sự không thích mình???

Nằm mơ cả đêm thấy cô giáo dạy Toán làm bài tập cùng mình, không ngờ người mình không thể quên bấy lâu nay lại là cô ấy (không phải)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip