Chương 51. Lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi
"Vậy còn cậu thì sao?" Thẩm Mạn hỏi Từ Chu Dã: "Mối tình đầu của cậu là khi nào?"
"Mối tình đầu? Em còn chưa có mối tình đầu đâu..." Từ Chu Dã chống tay lên cằm, khi nói đến hai từ mối tình đầu cậu nhìn Thẩm Mạn chằm chằm, cười đầy ẩn ý.
"Không có thì thôi, cười vui vẻ thế làm gì?" Thẩm Mạn nói.
"Nhìn anh là em muốn cười rồi." Từ Chu Dã nói: "Hehe."
Thẩm Mạn nhìn nụ cười ngây ngô của Từ Chu Dã, chỉ thấy buồn cười.
"Em học không giỏi nhưng quan hệ với các thầy cô đều khá tốt." Từ Chu Dã nói: "Họ biết em định đi chơi game đều khuyên em..."
Trong mắt các giáo viên, chơi game là con đường sai trái nói gì đến việc chuyên tâm chơi game, đó chẳng khác nào chống lại lẽ trời!
"Nhưng em thật sự không giỏi học." Từ Chu Dã nói: "Thi chuyển cấp từ cấp hai lên cấp ba, môn tiếng Anh em chỉ được hơn ba mươi điểm..."
Thẩm Mạn thắc mắc: "Không phải tiếng Anh của cậu rất tốt à?"
Lúc anh đi khám bệnh ở nước ngoài đều là Từ Chu Dã giao tiếp với bác sĩ, thậm chí còn nghe thấy những từ chuyên môn khó hiểu từ miệng cậu, thế mà gọi là không tốt?
Từ Chu Dã gãi đầu: "Biết nói nhưng không biết làm bài tập."
Thẩm Mạn: "..."
Từ Chu Dã nói: "May mà mẹ em tư tưởng thoáng, ủng hộ em."
Thẩm Mạn nhớ lại mẹ của Từ Chu Dã mà anh từng gặp, đó quả thật là một người phụ nữ gây ấn tượng sâu sắc, từ bà ấy có thể lờ mờ hiểu được tại sao Từ Chu Dã lại hình thành tính cách như vậy.
Chỉ những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương mới có thể phát triển được sự thoải mái và cởi mở như Từ Chu Dã.
Giống như mặt trời chói lọi, dùng ánh sáng và sự ấm áp của mình để truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh.
"Ừm... cho nên em chưa từng thích ai khác, cũng chưa từng có bạn gái." Tên Từ Chu Dã này chẳng biết vui vì chuyện gì khiến Thẩm Mạn bực mình.
Thẩm Mạn dùng một tay chống, nhảy xuống khỏi xà kép quay người bỏ đi.
"Ê, anh ơi, anh ơi, đợi em với." Từ Chu Dã vội vàng đuổi theo.
...
Sau khi đi dạo quanh khuôn viên trường, hai người tìm một chỗ ở cổng trường để ăn trưa.
Đồ ăn ở cổng trường vừa rẻ lại vừa ngon. Món chiên chiên này đồ chay một tệ, đồ mặn ba tệ, sau khi chiên xong quết một lớp nước chấm đỏ rực, rồi rắc một nắm mè trắng lên, chỉ nhìn thôi đã thấy kích thích vị giác.
Từ Chu Dã cắn một miếng sườn, hài lòng gật đầu: "Ngon thật."
Thẩm Mạn nói: "Quán này mở từ lúc tôi còn đi học, không ngờ giờ vẫn còn."
Từ Chu Dã nói: "Vậy cũng phải gần chục năm rồi."
Thẩm Mạn nói: "Hơn thế nữa ấy chứ..."
Các quán ăn gần trường học nếu không ngon thì không thể duy trì được, có thể mở lâu như vậy tất nhiên có điểm mạnh của nó. Hơn nữa lại là hương vị thời niên thiếu, có thêm bộ lọc ký ức càng trở nên ngon miệng hơn.
"Mai mình về căn cứ." Thẩm Mạn nói.
"Nhanh thế ạ?" Từ Chu Dã còn tưởng Thẩm Mạn sẽ chơi thêm vài ngày nữa.
"Không mang nhiều quần áo để thay." Thẩm Mạn trả lời.
Anh không nói với Từ Chu Dã, nếu anh về một mình, sau khi tảo mộ xong là sẽ quay về ngay. Nhà cũ lạnh lẽo anh lại chỉ có một mình, nằm trên chiếc giường lạnh buốt chẳng khác nào nằm trong quan tài, không, ít nhất khi nằm trong quan tài sẽ không có những ký ức kinh khủng kia ám ảnh theo.
Từ Chu Dã lầm bầm không vui: "Thôi được rồi, nghe lời anh cả, tiếc thật."
Thẩm Mạn nhìn thấu tâm can cậu: "Cậu tiếc là tiếc pháo hoa đúng không."
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn: "Đứa trẻ ngây thơ?"
Từ Chu Dã: "Em không có..."
Thẩm Mạn: "Em~ không~ có~"
Từ Chu Dã đột nhiên nhận ra thật sự Thẩm Mạn rất biết cách chọc người.
"Đi, mua thêm chút nữa, hôm nay cho cậu đốt thỏa thích." Thẩm Mạn lau miệng, đứng dậy bước ra ngoài.
"Hay quá, hay quá." Trẻ con dễ dỗ thật, vừa nãy còn vẻ luyến tiếc, một câu nói đã bắt đầu vẫy đuôi đi theo sau, dùng tay mô tả: "Em muốn cái lớn kia, cái lớn đó đẹp, cái xoay vòng tròn em cũng muốn..."
Thẩm Mạn nói: "Không cần áo khoác lông vũ nữa à?"
Từ Chu Dã cúi đầu nhìn mấy cái lỗ đen thui nhỏ trên ngực mình: "Móa!"
Thẩm Mạn bật cười thành tiếng.
Nhưng mấy cái lỗ nhỏ chỉ là vấn đề nhỏ, không làm ảnh hưởng đến sự nhiệt tình chơi lửa của đứa trẻ. Tối đến, cậu lại chổng mông ở đó châm ngòi, trong bóng tối Từ Chu Dã mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen, lén lút, rón rén cực kỳ giống Hắc Hùng Tinh trộm áo cà sa trong Tây Du Ký khiến nụ cười trên môi Thẩm Mạn không hề tắt đi.
Thêm một chùm pháo hoa nữa nổ tung trên bầu trời, Thẩm Mạn ngẩng đầu nhìn trời, ngày đầu năm mới này khiến anh rất kỳ vọng vào năm nay.
...
Sau Tết, các thành viên đội lần lượt bắt đầu trở lại căn cứ, lịch thi đấu đã được công bố vào cuối tháng Giêng, trận đấu chính thức sẽ diễn ra vào giữa tháng hai.
Người trở lại trước các thành viên là bà chủ.
Chưa hết kỳ nghỉ Tết, Thẩm Mạn đã thấy cô xách hai thùng quà Tết đứng ở cửa, nhìn mình chằm chằm, ánh mắt oán hận như ma nữ chết oan.
Thẩm Mạn dùng ánh mắt hỏi cô muốn làm gì.
Bà chủ hung hăng xông tới, càng hung hăng hơn đặt bịch quà Tết rầm một tiếng xuống bàn, Thẩm Mạn tưởng cô định nói lời gì cay nghiệt, ai ngờ cô nghẹn ngào thốt ra một câu: "Thẩm Mạn, cậu không được bạc tình bội nghĩa với Từ Chu Dã đâu đấy."
Thẩm Mạn: "?" Bạc cái gì tình, bội cái gì nghĩa? Có phải anh học môn thành ngữ kém nên hiểu sai nghĩa của từ này không?
Vẻ hoang mang trên mặt anh quá rõ ràng, bà chủ giận dữ nói: "Không phải là cậu quên luôn cuộc điện thoại đêm Giao thừa rồi chứ?"
Thẩm Mạn: "..."
Ồ, thật sự quên rồi.
Bà chủ hét lên: "Cậu là ma hả???"
Giọng quá chói tai làm tai Thẩm Mạn đau nhức, anh nói: "Vậy bà chủ, nếu em đối xử tệ bạc với Từ Chu Dã, chị sẽ đứng về phía ai?"
Bà chủ: "????"
Thẩm Mạn chớp mắt: "Không lẽ chị không đứng về phía em?"
Bà chủ gào thét trong tuyệt vọng.
Đúng lúc Từ Chu Dã đi ngang qua nhìn thấy cảnh này.
Đội trưởng nhà cậu ung dung tự tại mở game chuẩn bị xếp hạng còn bà chủ thì đau khổ tột cùng, vẻ mặt méo mó như một con ma treo cổ.
"Trêu chị thôi mà, bà chủ ngốc." Thẩm Mạn không thấy Từ Chu Dã, cười một tiếng: "Đừng lo, bọn em trong sạch lắm."
Bà chủ nói: "Cậu đừng lừa chị!"
Thẩm Mạn: "Nếu là thật, người phiền phức là chị chứ, em lừa chị có lợi ích gì?"
Câu nói này quá hợp lý, bà chủ không thể phản bác được.
"Hai người nói gì thế?" Từ Chu Dã đi tới.
Bà chủ thấy cậu, thở dài một tiếng đi tới vỗ vai Từ Chu Dã, không nói gì mà buồn bã bỏ đi.
Từ Chu Dã ngơ ngác: "Bà chủ bị sao thế?"
Thẩm Mạn nói: "Không có gì, nói về chuyện nhân viên yêu nhau trong văn phòng, hỏi tôi nếu chia tay thì phải làm sao."
Từ Chu Dã gãi đầu: "Ồ..."
Thẩm Mạn cười.
Kỳ nghỉ kết thúc, toàn bộ thành viên trở về đội.
Nửa tháng không chơi game, mọi người đều hơi mất cảm giác, quản lý sắp xếp vài trận đấu tập để mọi người làm nóng tay, nhân tiện nói về đội hình các đội khác trong giải mùa xuân.
"MIN thật sự không ổn rồi, xạ thủ La Tri Nhạc mà Trương Triều Vân dẫn dắt đã chuyển sang đội khác, lại phải chọn một người từ đội trẻ lên..." Quản lý nói: "Cậu ấy tự nói rồi, năm nay chắc là năm cuối cùng."
Mọi người nghe xong đều thở dài.
Ngày xưa MIN rất mạnh, thậm chí có thể nói là đã thống trị HCC một thời gian nhưng tiếc là ESports không có gì là cây thường xuân cả, những người đi sau vượt lên rất nhiều.
"Bên TKR cũng đổi xạ thủ đúng không?" Triệu Nhuy hỏi: "Họ còn chiêu mộ được Inner nữa."
Chuyện mua bán tuyển thủ chuyên nghiệp ở nước ngoài khá phổ biến nhưng không ngờ họ lại có thể đào được góc tường của 3B, khiến người ta không khỏi cảm thán ông chủ của TKR đúng là giàu có và quyền lực.
Hơn nữa, chuyện này không khỏi làm người ta nhớ đến việc TKR từng chiêu mộ ACE năm xưa, có vẻ như ông chủ của họ thực sự có một sự cố chấp là không thành lập đội mạnh nhất thì không chịu dừng lại.
Với phong độ của Inner ở giải vô địch thế giới, giá của hắn ta chắc chắn không hề rẻ hơn Tần Nhất Tinh.
"Dù sao thì kỳ chuyển nhượng cũng kết thúc rồi." Quản lý nhìn về phía Thẩm Mạn: "Cho anh hỏi một câu... có ai liên hệ với cậu không?"
Thẩm Mạn nói: "Chắc có chứ."
Quản lý: "Chắc?"
Thẩm Mạn: "Có."
Quản lý: "Đội nào?"
Thẩm Mạn: "Chắc là TKR?"
Quản lý nghe giọng điệu nghi vấn của anh, thắc mắc: "Chính cậu cũng không rõ sao?"
Thẩm Mạn nói: "Không biết, họ không add WeChat của em, chỉ gửi tin nhắn em cũng không xem kỹ." Và lười trả lời.
Quản lý: "Ừm..."
Thẩm Mạn nói: "Không thể add WeChat được à? Gửi tin nhắn thôi thì thất lễ quá."
Triệu Nhuy uể oải nói: "Thế thì anh phải mở quyền thêm bạn bè của WeChat ra chứ?" Tên này khóa hết quyền thêm bạn, tiên cũng không thêm được.
Thẩm Mạn nói: "Thêm rồi lại phải trò chuyện, phiền phức quá."
Triệu Nhuy bó tay.
Những người theo dõi toàn bộ quá trình cũng bó tay theo, hóa ra lý do TKR chiêu mộ thất bại là vì không liên hệ được với chính chủ, lý do này quả thực quá vô lý.
"Vậy mua Inner thì chẳng phải mùa giải này TKR sẽ mạnh hơn sao?" Triệu Nhuy phát hiện ra vấn đề.
"Không còn cách nào." Thẩm Mạn nói: "Ai bảo bà chủ không nỡ chi tiền mua OI về."
OI là hỗ trợ của UN, được công nhận là số một, còn được bình luận viên gọi đùa là hỗ trợ mọi tướng hàng đầu, người khác chọn pháp sư hỗ trợ là để làm rối loạn tâm lý đối phương chỉ có cậu ta làm được: "Chỉ cần tôi giết đối phương thì không ai chạm được vào xạ thủ nhà tôi."
Năm đó, theo kế hoạch của TKR là muốn chiêu mộ cả cậu ta và Thẩm Mạn, Thẩm Mạn không đi thì không lạ không ngờ cậu ta cũng không đi.
Triệu Nhuy kêu lên: "Em biết ngay, anh đeo khiên của em nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác."
Thẩm Mạn: "Ừm."
Triệu Nhuy: "Thẩm Mạn, anh thật vô tâm!"
Thẩm Mạn vô cảm nhìn Triệu Nhuy một cái.
Triệu Nhuy im bặt.
Lưu Thế Thế ở bên cạnh cảm thán, bạo lực lạnh chẳng phải cũng là một loại bắt nạt sao.
"Mà này, sắp đến sinh nhật anh rồi, năm nay định đón thế nào?" Triệu Nhuy diễn xong, bắt đầu nói chuyện chính.
"Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đi." Thẩm Mạn nói: "Năm nào cũng như vậy, không có gì đáng để làm lớn."
Sinh nhật của Thẩm Mạn là ngày mười tám tháng hai, nằm ở cuối cung Bảo Bình.
Sinh nhật với anh không có nhiều ý nghĩa kỷ niệm, đa phần thời gian đều là do đồng đội rủ rê đòi tổ chức.
Tuy nhiên, nhắc đến sinh nhật Thẩm Mạn lại nhớ ra một chuyện, anh nhìn Từ Chu Dã: "Có phải sinh nhật cậu chỉ cách tôi một ngày không?"
Từ Chu Dã ngây người, không ngờ Thẩm Mạn còn nhớ chuyện này: "Đúng rồi, em mười chín tháng hai."
Mười chín tháng hai, tuy chỉ cách Thẩm Mạn một ngày nhưng lại là cung Song Ngư.
Từ Chu Dã nói: "Anh còn nhớ sinh nhật em nữa."
Thẩm Mạn nói: "Vô tình thấy lúc xem hồ sơ." Đúng lúc chỉ cách một ngày, không nhớ cũng khó.
"Trùng hợp vậy sao?" Triệu Nhuy cười: "Vậy chẳng phải phải tổ chức lớn cho hai người luôn à."
Thẩm Mạn: "Cậu đừng bày trò quái dị."
Triệu Nhuy: "Hehehehe."
Giải mùa xuân chính thức khai mạc vào ngày hai mươi nhưng tuần đầu tiên không có trận đấu của họ, vừa hay tận dụng thời gian này để tổ chức sinh nhật.
Sinh nhật này Thẩm Mạn vốn không muốn làm quá náo nhiệt nhưng đành chịu vì hầu như tất cả mọi người đều hỏi anh, thậm chí cả nhân viên Ban tổ chức cũng hỏi.
Từ sau khi giành chức vô địch, anh luôn giữ thái độ kín tiếng, ngoài việc mở vài buổi livestream anh còn chẳng đăng cả bài chúc mừng chiến thắng lên Weibo.
Mượn dịp sinh nhật lần này, những người có mối quan hệ tốt với anh đều muốn tổ chức ăn mừng, tiện thể hỏi thăm xem tay bị thương của anh đã hồi phục thế nào.
Tin nhắn WeChat tới tới liên tục khiến Thẩm Mạn đau đầu.
Cuối cùng không còn cách nào, anh đành nhờ bà chủ đặt một phòng riêng, dự định tổ chức sinh nhật chung cho anh và Từ Chu Dã.
Từ Chu Dã thì tích cực hơn Thẩm Mạn rất nhiều, ngày sinh nhật đã đến sớm, nói là để trang trí tiệc cùng Triệu Nhuy và mọi người.
Lúc Thẩm Mạn đến, anh liếc nhìn món quà đặt ở góc phòng, do dự một lúc vẫn quyết định về rồi mới tặng Từ Chu Dã.
Hiện trường chắc chắn rất đông người, lộn xộn dễ bị nhầm lẫn.
Buổi tối, Từ Chu Dã và các đồng đội đã đến trước, khi Thẩm Mạn đến phòng riêng đã được trang trí thành một khung cảnh sinh nhật lộng lẫy.
Bóng bay, hoa tươi và đủ loại ruy băng, Thẩm Mạn vừa bước đến cửa, nhân viên phục vụ thấy anh thì vô cùng bất ngờ, nói: "Thẩm Mạn, chúc mừng cậu nhé!"
Thẩm Mạn tưởng người đó chúc mừng mình vô địch nên nói lời cảm ơn.
Kết quả, nhân viên đó lại nói thêm một câu: "Chúc cậu cầu hôn thành công!"
Thẩm Mạn: "? Cầu hôn?"
Nhân viên: "Đúng vậy, đồng đội cậu nói thế mà... bảo chúng tôi trang trí đẹp một chút."
Thẩm Mạn: "..." Anh biết ngay mà.
Bước vào lễ cưới, à không, là tiệc sinh nhật, Thẩm Mạn nhìn mấy người đang ngồi ở hai bên bàn cười tươi như hoa, vừa bực vừa buồn cười.
Cái ý tưởng quái quỷ này chắc chắn là do Triệu Nhuy nghĩ ra, thấy Thẩm Mạn đến Triệu Nhuy cười hả hê hỏi Thẩm Mạn có thích cách trang trí mà họ chuẩn bị không.
Thẩm Mạn cười lạnh: "Thích chết đi được."
Triệu Nhuy nói: "Chúng em còn chuẩn bị cho anh một bó hoa nữa cơ."
Lưu Thế Thế ở bên cạnh đưa tới một bó hoa hồng đỏ lớn.
Thẩm Mạn: "..."
Mọi người đều nghĩ Thẩm Mạn sẽ không nhận, ai ngờ lại anh cầm lấy bó hoa, ánh mắt quét một vòng khắp những người có mặt, cuối cùng dừng lại ở Từ Chu Dã.
Trò đùa này rõ ràng cũng có công sức của Từ Chu Dã, cậu nhóc này ngồi ở góc phòng cười tủm tỉm lén nhìn Thẩm Mạn, cho đến khi nhận ra ánh mắt Thẩm Mạn đổ dồn vào mình, cậu mới cảm thấy có gì đó không ổn: "Anh ơi." Cậu tưởng Thẩm Mạn giận rồi.
Tất nhiên Thẩm Mạn không giận, mọi người nhiệt tình chuẩn bị sinh nhật cho anh như vậy, anh có gì mà phải giận.
Thẩm Mạn ôm bó hoa hồng bước đến trước mặt Từ Chu Dã.
Mọi người ngơ ngác, không hiểu Thẩm Mạn định làm gì.
"Từ Chu Dã, yêu nhau mấy tháng rồi đã đến lúc công khai quan hệ của chúng ta." Thẩm Mạn nói một câu gây sốc: "Lấy anh nhé?"
Nụ cười trên mặt Từ Chu Dã đông cứng lại.
Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó cười phá lên không ngừng.
"Lấy anh ấy đi, lấy anh ấy đi!!" Đúng là thấy người gặp nạn mà không cứu, mọi người với tâm trạng chết bạn còn hơn chết mình bắt đầu cổ vũ đầy kích động.
Từ Chu Dã: "..." Cậu tính toán ngàn lần cũng không tính đến cảnh tượng này.
Nhưng, có vẻ cũng không sao cả, cậu đột nhiên bật cười.
Đối diện với tình huống này, Thẩm Mạn tưởng Từ Chu Dã sẽ mặt đỏ bừng, bối rối, ai ngờ cậu nhóc này chỉ sững sờ hai giây, trên mặt đã nở một nụ cười đặc trưng đó. Cậu gãi gãi sau gáy, nói: "Thật ngại quá... Em đồng ý." Vừa nói, cậu vừa nhận lấy bó hoa hồng Thẩm Mạn đưa tới, cười dịu dàng: "Cảm ơn anh."
Thẩm Mạn: "..."
Mọi người: "..."
Sao lại không giống với cốt truyện đã tưởng tượng chút nào vậy.
"Các cậu đang làm gì đấy?" Bà chủ xách bánh kem, mắt mở to hết cỡ, vẻ mặt như thấy ma, cô run rẩy lặp lại: "Các cậu đang làm gì vậy hả?"
Cô còn chưa bước vào, đã nghe thấy trong phòng vang lên những tiếng lấy anh ấy đi, bà chủ hoàn toàn ngơ ngác. Trong đầu cô nghĩ chẳng lẽ ai đó nhân cơ hội sinh nhật Thẩm Mạn mà cầu hôn? Nhưng mấy đứa trẻ này đều còn nhỏ tuổi, bây giờ kết hôn có hơi nhanh quá không. Kết quả, đẩy cửa bước vào không thấy cô gái nào, ngược lại lại thấy Từ Chu Dã đang vui vẻ nhận lấy bó hoa hồng mà Thẩm Mạn đưa...
Có nhầm không vậy, bà chủ mắt nổ đom đóm: "Thẩm Mạn, Từ Chu Dã, hai đứa thật sự... thành một cặp rồi sao?"
Lời chất vấn khắc cốt ghi tâm, không biết là đang xót xa cho xạ thủ ngôi sao của đội mình hay đang đau lòng vì tân binh đi rừng vừa tìm được.
Thẩm Mạn: "... Em nói chúng em đang đùa chị có tin không?"
Từ Chu Dã rưng rưng nhìn Thẩm Mạn: "Anh ơi, đêm qua anh ở trên giường em không nói thế đâu."
Thẩm Mạn: "..." Từ Chu Dã, cậu nghiện diễn rồi phải không.
Bà chủ run giọng: "Gì, gì cơ, đã, đã lên giường rồi sao?"
"Anh ơi." Từ Chu Dã nói: "Em đã đồng ý với anh rồi, sao anh vẫn không chịu cho em một danh phận."
Thẩm Mạn: "..."
Hai người nhìn nhau đều đang cố nhịn, cuối cùng Từ Chu Dã thật sự không nhịn được cười ha hả thành tiếng, cười đến mức nước mắt sắp trào ra. Cậu còn muốn diễn tiếp nhưng vẻ mặt của Thẩm Mạn thật sự chọc trúng điểm cười của cậu, cậu cười nghiêng ngả gần như không thở nổi.
Những người xung quanh cũng cười theo, chỉ có Thẩm Mạn cười mà như không cười: "Đúng là rất buồn cười, haha."
Bà chủ: "..." Mấy đứa ranh con này, lấy cô ra làm trò đùa hả??
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Chu Dã: Lấy em rồi sau này anh là người của em, anh phải chăm sóc em thật tốt nhé!
Thẩm Mạn: Em mau... buông... anh... ra...
Đọc bình luận thấy rất có lý, đoạn này có chút không phù hợp, đã sửa lại một chút, để mấy cún con cũng có mối tình đầu =3=
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip